CHƯƠNG 51 Anna
Tôi đánh thức Joe và Chloe dậy để ăn sáng cùng chúng nó. Khi chúng tôi vừa ăn xong bữa sáng với bánh quế nướng và nước quả thì chị Sarah bước vào bếp.
“Chào buổi sáng”, chị ấy nói. “Cảm ơn em đã cho bọn trẻ ăn sáng”.
“Dì Anna làm món bánh quế ngon nhất trần đời”, Chloe nói.
“Tối nay bạn trai dì Anna sẽ ghé qua nhà mình”, Joe dõng dạc tuyên bố.
“Làm sao con biết?”, chị Sarah hỏi.
“Con nghe mẹ với dì nói thế ạ”.
“Ừ, bạn trai dì Anna sẽ ghé qua vào lúc giao thừa. Mẹ hi vọng là hai đứa sẽ ngoan ngoãn chứ đừng có mà làm loạn lên”.
“Dì cần phải đi tắm”, tôi nói với bọn trẻ. “Dì còn phải chuẩn bị cho cả ngày bận rộn nữa”.
“Đi gặp bác sĩ hả em?”, chị Sarah hỏi.
“Cả nha sĩ nữa. Toàn những cuộc hẹn vui vẻ cả”.
*
Tôi đọc một cuốn tạp chí trong khi đợi đến lượt vào phòng khám. Khi y tá yêu cầu tôi bước lên cân, tôi đã sốc khi nhìn thấy con số 38, nhất là khi tôi đã ăn uống thật lực mấy ngày nay. Với chiều cao một mét bảy, tôi nên tăng thêm ít nhất sáu đến tám cân. Ngày còn ở trên đảo, có khi tôi còn chẳng nặng nổi đến ba mươi lăm cân cũng nên.
Tôi mặc một cái váy bệnh nhân bằng giấy, ngồi đợi trên bàn khám bệnh. Khi bác sĩ của tôi bước vào, cô ấy ôm tôi và nói: “Chào mừng cô đã về nhà. Chắc cô đã nghe câu này nhiều rồi nhưng quả thực tôi không tin nổi cô vẫn còn sống”.
“Nghe thêm lần nữa tôi cũng không thấy phiền đâu”.
Cô ấy xem kết quả của tôi: “Cô đang bị thiếu cân, chắc cô cũng biết điều ấy. Nhưng nhìn chung thì cô cảm thấy thế nào? Có điều gì đặc biệt mà cô cần hỏi thêm không?”
“Bây giờ tôi thấy ổn hơn nhiều vì tôi ăn được nhiều hơn. Nhưng khá lâu rồi tôi không thấy chu kỳ hàng tháng. Tôi rất lo lắng”.
“Để tôi xem nào”, cô ấy nói, nhấc chân tôi đặt lên giá. “Với cân nặng của cô thì việc có chu kỳ đều đặn mới là lạ. Ngoài ra còn vấn đề gì nữa không?”
“Không”.
“Tôi sẽ làm một vài xét nghiệm cơ bản”, cô ấy nói, “nhưng chu kỳ của cô sẽ quay trở lại ngay khi cô tăng thêm vài cân. Cô đang bị suy dinh dưỡng, nhưng vấn đề này cũng dễ khắc phục. Cố gắng ăn uống điều độ nhé. Tôi muốn cô uống vitamin hàng ngày”.
“Liệu việc lâu ngày không có có ảnh hưởng đến khả năng thụ thai của tôi sau này không?”
“Không đâu. Một khi chu kỳ của cô quay lại, cô sẽ có thể thụ thai ngay”. Cô ấy tháo găng tay y tế vứt vào sọt rác. “Cô mặc quần áo được rồi”.
Tôi ngồi dậy. Bác sĩ dừng ở cửa một lát rồi nói: “Tôi sẽ kê đơn thuốc tránh thai mới cho cô”.
“Cảm ơn”.
Tôi nghĩ là cứ nhận lấy đơn thuốc mới sẽ dễ hơn đi giải thích rằng tôi không cần thuốc tránh thai bởi vì bạn trai hai mươi tuổi của tôi bị vô sinh.
Sau đó tôi ghé qua nha sĩ, miễn cưỡng ngồi trên chiếc ghế khám răng trong hơn một tiếng đồng hồ để chụp X-quang và lấy cao răng. Khi nha sĩ nói rằng tôi không hề bị sâu răng, tôi tự thấy mình quá may mắn.
Chị Sarah đã cho tôi vay một ít tiền. Sau khi rời khỏi chỗ nha sĩ, tôi bắt xe taxi đến tiệm làm móng. Khi Lucy nhìn thấy mặt tôi, chị ấy nhảy bổ ra khỏi ghế, lao về phía tôi.
“Ôi, cưng à”, chị ấy kêu lên, vòng tay qua ôm chặt lấy tôi, mắt rưng rưng.
“Đừng khóc, chị Lucy. Chị sẽ làm em khóc theo mất”.
“Anna về nhà rồi”, chị ấy nói và cười trong nước mắt.
“Ừ, em về nhà rồi”.
Chị ấy sửa móng tay móng chân cho tôi, hào hứng đến mức nói quá nhiều và tôi gần như không thể hiểu chút nào. Lucy nhắc đến John vài lần nhưng tôi giả vờ không hiểu. Khi làm xong, chị ấy lại ôm tôi lần nữa.
“Cảm ơn chị Lucy. Em sẽ quay lại sớm”, tôi hứa.
Tôi rời khỏi tiệm làm móng, nhìn xuống bàn tay mình. Tay tôi cóng lại khi không đeo găng nhưng tôi không muốn làm xước nước sơn. Răng tôi cũng rất sạch sẽ. Mùi xúc xích từ xe bán hàng rong tràn ngập không gian khi tôi đi dọc con phố ngắm nghía các cửa hiệu. Tôi quyết định hôm sau sẽ quay lại mua một vài bộ quần áo vừa với mình.
Hi vọng rằng mình sẽ không bị đám đông nhận ra trong cái kính râm và mũ len mượn của chị Sarah, tôi tản bộ dọc vỉa hè với nụ cười nở trên môi, cảm thấy như mùa xuân đang về. Tôi vẫy một chiếc taxi ở góc phố, quay về nhà chị Sarah.
Ngay cả đám phóng viên bu lấy tôi khi tôi về đến căn hộ cũng không làm hỏng niềm vui của tôi. Tôi đi xuyên qua đám đông, mở khóa cửa, và nhanh chóng đóng lại.
Tối đó T.J gọi cho tôi.
“Anh đi khám thế nào rồi?”, tôi hỏi.
“Phải vài ngày nữa anh mới nhận được kết quả xét nghiệm máu và chụp chiếu. Nhưng bác sĩ bảo ông ấy khá lạc quan vì anh vẫn chưa có triệu chứng gì của bệnh. Anh cũng đi khám bác sĩ đa khoa nữa”.
“Và kết quả?”
“Anh cần phải tăng cân, nhưng nhìn chung sức khỏe ổn. Anh kể cho bác sĩ về cơn sốt ở trên đảo và ông ấy khá chắc về nguyên nhân. Em đã đúng. Đấy là do vi rút”.
“Chính xác là bệnh gì?”
“Sốt xuất huyết. Do muỗi”.
“Lúc nào mà anh chẳng bị muỗi đốt chi chít khắp người. Vậy cũng giống bệnh sốt rét đúng không?”
“Anh đoán thế. Họ còn gọi là bệnh sốt gãy xương nữa”.
“Bệnh đó có nguy hiểm không?”
“Có khoảng năm mươi phần trăm tỷ lệ tử vong. Bác sĩ bảo anh quá may mắn khi không bị sốc hoặc chảy máu đến chết”.
“Em không thể tin nổi anh đã vượt qua những căn bệnh hiểm nghèo đến mức nào T.J ạ”.
“Anh cũng thế. Thế em đi gặp bác sĩ chưa? Mọi việc ổn chứ?”
“Em chỉ cần tăng thêm vài cân là ổn. Bác sĩ của em bảo tình trạng suy dinh dưỡng cũng dễ cải thiện thôi. Và em phải uống vitamin hàng ngày”.
“Anh mong đến tối mai để gặp em quá, Anna ạ”.
“Em cũng thế”.
*Vào đêm giao thừa, tôi tắm gội sạch sẽ, làm tóc, và trang điểm một chút. Son môi mới mua sẽ không bị phai khi tôi hôn T.J, mà tôi định hôn anh ấy cả tối. Giật mác quần jeans và chiếc áo len cổ V màu xanh hải quân, tôi mặc quần áo mới ra ngoài chiếc áo lót màu đen cùng quần lót ren.
Khi T.J gõ cửa, tôi chạy ngay ra.
“Tóc anh kìa!”, tôi kêu lên. Mái tóc nâu được cắt tỉa gọn gàng ôm sát gương mặt của anh ấy, và tôi lùa tay qua mái tóc mềm mại đó. Gương mặt anh ấy đã được cạo râu nhẵn nhụi, anh ấy mặc quần bò và một chiếc áo len màu ghi. Tôi hít hà mùi nước hoa thoang thoảng. “Anh thơm quá!”
“Nhìn em đẹp quá”, anh ấy nói, và cúi xuống hôn tôi. Anh ấy đã gặp qua chị Sarah và anh David ở sân bay, nhưng tôi vẫn giới thiệu lại. Bọn trẻ trốn sau lưng chị Sarah nhìn trộm T.J.
“Chắc hai cháu là Joe và Chloe đúng không? Chú được nghe kể về các cháu nhiều rồi”, T.J nói.
“Cháu chào chú”, Joe đáp.
“Cháu chào chú ạ”, Chloe lí nhí. Nó lại trốn đằng sau chị Sarah, và nghiêng đầu nhìn trộm T.J.
“Nhanh lên thôi anh David, nếu không sẽ bị mất chỗ đặt trước trong nhà hàng đấy”, chị Sarah nói.
“Anh chị chuẩn bị đi ạ?”, tôi hỏi.
“Ừ, anh chị sẽ đi khoảng vài giờ. Anh chị nghĩ nên đưa bọn trẻ ra ngoài một chút”. Chị ấy với tay lấy áo khoác rồi cười với tôi. Tôi cũng cười lại.
“Vâng. Vậy gặp lại mọi người sau nhé”.
Tôi nhảy vào vòng tay T.J ngay khi cửa vừa đóng lại, vòng chân qua eo anh ấy. T.J bế tôi vào phòng trong lúc tôi liên tục hôn cổ anh ấy.
“Ở đâu bây giờ?”
Tôi chỉ đường cho anh ấy vào phòng ngủ dành cho khách. “Ở đây”.
Chúng tôi vừa kịp quay lại ghế sô pha ngoài phòng khách khi chị Sarah và anh David cùng bọn trẻ quay trở về hai tiếng sau đó.
“Dì chơi với bạn trai có vui không hả dì Anna?”, Chloe hỏi.
Chị Sarah và tôi nhìn nhau, chị ấy nhướng lông mày lên với tôi trước khi bước vào bếp.
“Có. Dì với chú rất vui. Thế cháu đi ăn tối có ngon không?”
“Có ạ. Cháu ăn thịt gà viên với khoai tây chiên. Mẹ cháu còn cho cháu uống nước ngọt vị cam nữa cơ”.
Joe lại gần, ngồi xuống cạnh T.J.
“Thế còn cháu thì sao?”, T.J hỏi thằng bé. “Cháu ăn món gì?”
“Cháu ăn bít tết ạ”, nó nói. “Cháu không thèm gọi món từ thực đơn trẻ con đâu”.
“Ồ, bít tết cơ à?”, T.J nói. “Chú ấn tượng rồi đấy”.
“Vâng”.
Chị Sarah bước vào phòng khách với một ly rượu vang cho tôi và một lon bia cho T.J. “Bọn chị mang đồ ăn tối về cho hai em đấy. Chị để trên bàn bếp kia kìa”.
Chúng tôi cảm ơn chị Sarah về bữa tối và cùng nhau vào bếp hâm nóng đồ ăn. Bít tết, khoai tây bỏ lò, và bông cải xanh ăn kèm sốt pho mai.
T.J chén miếng bít tết. “Chị gái em thật tuyệt vời”.
Chị Sarah đưa bọn trẻ đi ngủ lúc 8 giờ 30 và bốn chúng tôi ngồi quanh bàn ăn với tiếng nhạc du dương phát ra từ bộ dàn.
“Vậy là các em có nuôi một con gà như thú cưng và đặt tên nó là Gà?”, anh David hỏi.
“Nó thường hay ngồi vào lòng của Anna anh ạ”, T.J đáp.
“Hay nhỉ”, anh David nói.
Sau đó, khi tôi vào bếp để lấy thêm chút rượu, chị Sarah vào theo tôi.
“Đêm nay T.J có ở lại không?”
“Em cũng không biết. Thế anh ấy có được ở lại không ạ?”
“Chị thì không vấn đề gì nhưng mai em phải chuẩn bị sẵn câu trả lời cho bà cô Chloe đấy nhé, bởi vì chị đảm bảo với em nó sẽ có một đống câu hỏi cho xem”.
“Vâng. Cảm ơn chị, chị Sarah”.
Chúng tôi trở lại phòng khách, và T.J kéo tôi vào lòng. Anh David bật tivi lên. Quả cầu pha lê khổng lồ chuẩn bị được thả xuống quảng trường Thời đại. Chúng tôi đếm ngược từ 10, đoạn cùng reo lên: “Chúc mừng năm mới!”.
T.J hôn tôi, tôi nghĩ là mình sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc hơn lúc này.