CHƯƠNG 54 T.J
Tôi bê hộp đồ cuối cùng lên nhà mới của Anna, căn hộ một phòng ngủ cách chỗ chị Sarah và anh David tầm mười lăm phút.
“Em muốn anh để thùng này ở đâu?”, tôi hỏi khi bước qua cửa, lắc lắc đầu cho rơi hết hạt mưa trên tóc.
“Anh cứ đặt đâu cũng được”. Cô ấy đưa cho tôi khăn tắm, tôi cởi chiếc áo phông ướt ra để lau khô người.
“Em đang cố tìm ga trải giường”, Anna nói. “Họ chuyển giường đến trong lúc anh không ở đây”. Chúng tôi cùng tìm tấm ga và tôi giúp cô ấy trải lên giường.
“Em sẽ quay lại ngay”, cô ấy nói. Cô ấy trở lại với một vật nhỏ và đặt trên mặt bàn ngủ, sau đó cắm điện vào.
“Cái gì đấy?”, tôi hỏi trong lúc ngả lưng xuống giường.
Cô ấy ấn một cái nút, tiếng sóng biển tràn ngập căn phòng, gần như át cả tiếng mưa rơi ngoài trời.
“Đây là máy tạo âm thanh. Em đặt mua ở cửa hàng Bed Bath & Beyond đấy”.
Cô ấy nằm xuống vươn vai cạnh tôi. Tôi nắm lấy tay Anna, hôn vào mu bàn tay, rồi kéo cô ấy vào lòng. Cô ấy hoàn toàn thư giãn, cơ thể như hòa vào tôi làm một.
“Anh rất hạnh phúc. Em có hạnh phúc không hả Anna?”
“Có”, cô ấy thì thầm.
Tôi ôm chặt Anna trong vòng tay. Lắng nghe tiếng mưa rơi và tiếng sóng biển, tôi tưởng tượng rằng chúng tôi vẫn đang ở trên đảo cùng nhau, chẳng có gì thay đổi so với ngày xưa cả.
Cô ấy không hề bảo tôi dọn vào ở cùng; nhưng tôi cũng chẳng chịu rời đi. Cứ vài đêm tôi ngủ ở nhà để bố mẹ vui lòng, rồi tôi cùng Anna thường xuyên ghé qua nhà để nói chuyện hoặc ăn tối. Anna đưa Grace và Alexis đi mua đồ vài lần khiến chúng nó thích mê.
Anna không chịu để tôi trả tiền thuê nhà, thế nên tôi trả tiền những thứ còn lại, mặc dù cô ấy rất miễn cưỡng. Bố mẹ tôi đã lập cho tôi một quỹ ủy thác khi tôi còn nhỏ. Tôi được quyền tiêu số tiền này khi tròn mười tám, nên giờ chúng là của tôi. Số dư trong tài khoản quỹ thừa sức để tôi chi trả các khoản chi phí ăn ở, mua một chiếc xe hơi và trả học phí đại học cho mình. Bố mẹ tôi liên tục hỏi về kế hoạch tương lai của tôi, nhưng tôi cũng không chắc mình muốn gì. Anna cũng chẳng nói gì nhưng tôi biết cô ấy muốn tôi học ôn để lấy bằng Đào Tạo Chung.
Đôi khi mọi người cũng nhận ra chúng tôi, đặc biệt là khi chúng tôi đi cùng nhau, nhưng dần dần Anna thấy thoải mái hơn lúc đi ra ngoài. Chúng tôi thường đi dạo, khi thì ra công viên, khi thì đi xa hơn, dù còn vài tuần nữa mới đến mùa xuân. Chúng tôi cũng hay đi xem phim và ăn nhà hàng, nhưng Anna vẫn thích tự nấu ở nhà hơn. Cô ấy nấu mọi thứ mà tôi muốn ăn, thế nên tôi lên cân khá nhanh. Cô ấy cũng vậy. Khi lướt tay trên cơ thể Anna, tôi không còn chạm phải xương nữa, thay vào đó là những đường cong mềm mại.
Đêm xuống, Anna chạy bộ cho đến khi mệt lử. Sau khi quay về, cô ấy cởi bỏ quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, tắm nước nóng và vào giường nằm bên tôi. Cô ấy ngủ mê mệt. Thỉnh thoảng Anna vẫn gặp ác mộng hoặc khó ngủ một chút, nhưng đã đỡ hơn rất nhiều so với ngày trước.
Tôi yêu thích lịch trình hàng ngày của bọn tôi và không hề có ý muốn thay đổi.
*
“Ben rủ anh qua chơi với nó cuối tuần này”, tôi nói với Anna trong bữa sáng vài tuần sau đó.
“Ben học ở Đại học Iowa đúng không?”
“Ừ”.
“Em rất thích trường đó. Anh sẽ rất vui khi ghé qua thăm Ben cho xem”.
“Thứ Sáu này anh sẽ đi cùng với một thằng bạn của nó”.
“Nhớ xem qua khu học đường chứ đừng chăm chăm ghé thăm mấy quán bar nhé. Có khi anh lại muốn đến đó học sau khi lấy bằng Đào Tạo Chung cũng nên”.
Tôi chưa nói với Anna rằng tôi chẳng hứng thú gì với trường đại học ở bang khác vì sẽ phải xa cô ấy. Thực ra tôi cũng chẳng hứng thú gì với việc học đại học nói chung.
*
Một kim tự tháp làm từ lon bia cao đến mét tám chất đầy một góc phòng ký túc xá của thằng Ben. Tôi bước qua những hộp pizza rỗng và những đống quần áo bẩn trong phòng nó. Sách giáo khoa, giày tennis và vỏ lon nước ngọt vương vãi khắp nơi.
“Chúa ơi, làm sao mày sống nổi thế này cơ chứ?”, tôi hỏi. “Và hình như có thằng nào mới tè trong thang máy à?”
“Chắc vậy”, Ben đáp. “Thẻ căn cước của mày này”.
Tôi liếc qua cái bằng lái xe. “Từ bao giờ mà tao cao mét bảy sáu, tóc vàng hoe và hai bảy tuổi thế hả?”
“Từ giờ. Mày đã sẵn sàng đi bar chưa?”
“Rồi. Mày muốn tao để đồ của tao ở đâu?”
“Đâu chả được”. Bạn cùng phòng Ben đã về thăm nhà vào cuối tuần nên tôi vứt túi du lịch của mình lên giường nó rồi nối gót Ben ra khỏi phòng.
“Đi cầu thang bộ đi”, tôi nói.
Chúng tôi đã rất vui vẻ cho đến 9 giờ. Tôi kiểm tra điện thoại nhưng không thấy tin nhắn nào từ Anna cả. Tôi đã nghĩ đến việc gọi cho cô ấy nhưng biết thằng Ben sẽ trêu tôi thối mũi nên đành nhét điện thoại vào túi quần.
Nó rủ thêm vài thằng đến bàn chúng tôi cùng uống. Chẳng ai nhận ra tôi. Tôi dễ dàng hòa nhập vào đám đông những sinh viên đại học, và đấy chính xác là điều tôi muốn.
Tôi ngồi giữa hai đứa con gái đã say ngất ngư. Một trong hai đứa nhấc một ly vodka lên, đặt trên môi. Nó dựa hẳn vào người tôi, mắt mơ màng nói: “Nhìn anh quyến rũ quá”. Sau đó nó hạ ly xuống và nôn đầy bàn. Tôi nhảy dựng lên, kéo ghế lùi lại.
Ben ra hiệu cho tôi theo nó, chúng tôi cùng bước khỏi quán bar. Tôi hít một hơi thật sâu không khí mát lạnh ngoài trời để xua đi cái mùi kinh khủng còn vương lại trong mũi.
“Mày có muốn ăn gì không?”, nó hỏi tôi.
“Lúc nào chả muốn”.
“Pizza?”
“Đồng ý”.
Chúng tôi ngồi vào một chiếc bàn ở cuối phòng. “Anna bảo tao xem qua trường của mày. Cô ấy nghĩ tao nên tính nhập học ở đây sau khi lấy được bằng Đào Tạo Chung”.
“Thế thì hay quá. Bọn mình sẽ ra ngoài thuê nhà. Mày sẽ làm thế chứ?”
“Không”.
“Sao lại không?”
Tôi đã đủ say để nói thật với Ben. “Tao chỉ muốn được ở bên cạnh cô ấy thôi”.
“Anna á?”
“Tất nhiên rồi thằng ngu. Còn ai vào đây nữa?”
“Thế bả muốn gì?”
Bồi bàn đặt một chiếc bánh pizza xúc xích và pepperoni cỡ lớn trước mặt bọn tôi. Tôi đặt hai miếng vào đĩa của mình: “Tao cũng không rõ”.
“Mày đang nghĩ đến việc kết hôn và có con với cô Anna đấy à?”
“Mai này tao sẽ cưới cô ấy”. Tôi cắn một miếng pizza. “Sau đó bọn tao sẽ đợi một thời gian để có con”.
“Liệu bả có muốn đợi không?”
“Tao chịu”.