← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 55 Anna

Stefani và tôi gọi rượu vang ở quầy bar trong lúc đợi bàn ăn tối.

“Vậy là T.J đi thăm bạn vào cuối tuần à?”, Stefani hỏi.

“Ừ”. Tôi liếc nhìn đồng hồ, 8 giờ 3 phút. “Tớ đoán T.J đang ăn chơi xả láng. Ít nhất thì tớ hi vọng thế”.

“Cậu không quan tâm liệu T.J có làm mấy trò vớ vẩn không à?”

“Thế cậu còn nhớ bọn mình đã làm những gì hồi học đại học không?”

Stefani mỉm cười, “Làm cách nào mà bọn mình không bao giờ bị bắt nhỉ?”

“Vì mấy cái váy ngắn cũn cỡn và cũng vì may mắn nữa”. Tôi nhấp một ngụm rượu vang. “Tớ muốn T.J cũng có những trải nghiệm điên rồ như vậy để anh ấy không cảm thấy mình đã mất đi một phần tuổi trẻ”.

“Cậu đang tự thuyết phục mình hay thuyết phục tớ thế?”

“Tớ chẳng cố thuyết phục ai cả. Chỉ là tớ không muốn kìm hãm T.J”.

“Rob và tớ muốn gặp cậu ấy. Nếu T.J quan trọng với cậu thì chúng tớ muốn hiểu thêm về cậu ấy”.

“Cảm ơn cậu. Cậu thật là tử tế, Stef ạ”.

Nhân viên quầy bar đặt thêm hai ly rượu vang trước mặt chúng tôi. “Đây là rượu mời của hai anh ngồi trong góc”.

Stefani đợi một phút, rồi lôi thỏi son cùng cái gương cầm tay từ trong túi xách ra và quay lưng về phía góc phòng.

“Sao nào?”

“Nhìn họ bảnh trai đấy”.

“Cậu kết hôn rồi nhé”.

“Tớ đâu có định về nhà với họ đâu. Vả lại Rob cũng biết tớ là chuyên gia tán tỉnh trước khi lấy nhau mà”. Cô ấy bôi thêm chút son dặm môi lên một tờ giấy ăn. “Cả chục năm nay chẳng có ai mời tớ lấy một ly, nên cậu trật tự đi”.

“Mình có phải ra chỗ họ để cảm ơn không hay cứ lờ đi là được?”, tôi hỏi.

“Không muốn nói chuyện với họ à?”

“Không”.

“Quá muộn rồi. Họ đang đi về phía mình này”.

Tôi nhìn qua vai ngay khi họ vừa bước tới.

“Xin chào”, một trong hai người lên tiếng.

“Chào. Xin cảm ơn về ly rượu nhé”.

Người còn lại quay ra tán chuyện với Stefani. Tôi nhìn thấy cô ấy hất tóc, cười khúc khích với anh ta.

“Tôi tên Drew”. Anh ta có mái tóc nâu và mặc một bộ comple thắt cà vạt. Nhìn có vẻ như anh ta ngoài ba mươi. Bề ngoài hấp dẫn, theo kiểu nhân viên ngân hàng”.

“Tôi là Anna”. Chúng tôi bắt tay.

“Tôi nhận ra cô từ bức ảnh trên báo. Thật là một thử thách sống còn. Tôi đoán cô đã chán nói về việc đó?”

“Phải”.

Cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt, nên tôi nhấp một ngụm rượu.

“Cô đang đợi bàn phải không?”, anh ta hỏi.

“Vâng. Chắc cũng sắp có rồi”.

“Liệu chúng tôi có thể ngồi cùng?”

“Tôi xin lỗi, tối nay thì không tiện lắm. Tôi chỉ muốn có chút thời gian riêng tư với bạn mình thôi”.

“Được, tôi hiểu mà. Liệu tôi có thể xin số điện thoại của cô chứ?”

“Tôi nghĩ là không”.

“Ồ thôi nào”, anh ta vừa nói vừa cười. “Tôi là người tốt mà”.

“Tôi đang hẹn hò”.

“Thế thì nhanh thật”. Anh ta nhìn tôi vẻ lạ lùng. “Đợi đã, ý cô không phải là thằng nhóc kia đấy chứ?”

“Anh ấy không phải thằng nhóc”.

“Đúng là một thằng nhóc đó chứ!”

Stefani vỗ vai tôi. “Bàn bọn mình có rồi kìa”.

“Cảm ơn một lần nữa về ly rượu. Tôi xin phép”. Tôi với lấy túi và áo khoác, bước khỏi quầy bar và đi theo Stefani.

“Anh ta nói gì với cậu vậy?”, Stefani hỏi khi chúng tôi ngồi vào bàn. “Nhìn cậu có vẻ không thoải mái lắm”.

“Anh ta phát hiện ra tớ không còn độc thân. Rồi anh ấy gọi T.J là thằng nhóc”.

“Hắn ta chắc có vấn đề về thần kinh!”. “T.J vẫn còn trẻ mà. Stefani. Khi mọi người nhìn vào anh ấy, họ không thấy điều tớ thấy. Họ chỉ thấy một thằng nhóc thôi”.

“Thế cậu thấy gì?”, Stefani hỏi.

“Tớ thấy T.J”.

*

T.J trở về nhà vào tối Chủ nhật, mệt mỏi và say khướt. Đặt túi du lịch xuống sàn nhà, anh ấy kéo tôi vào lòng. Tôi hôn anh ấy say đắm.

“Ồ”, anh ấy thốt lên. Anh ấy nâng mặt tôi bằng hai tay và hôn tôi.

“Em nhớ anh lắm”.

“Anh cũng nhớ em”.

“Trường đại học thế nào?”

“Phòng ký túc xá của nó bừa như chuồng lợn, một đứa con gái suýt nữa nôn vào người anh, và có thằng nào đó tè trong thang máy”.

Tôi nhăn mũi. “Thật?”

“Phải công nhận là anh chẳng thích thú gì”.

“Có thể anh sẽ cảm thấy khác đi nếu đi học đại học ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba”.

“Nhưng rõ ràng là anh không làm thế mà Anna. Nên anh vẫn cảm thấy mình bị tụt lại phía sau”.