← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 66 T.J

Vào một buổi sáng hai tuần sau đó, tôi liếc mắt nhìn đồng hồ. Tôi vẫn đang trong kỳ nghỉ đông nên tôi và Anna có bữa sáng rất muộn.

“Anh ra ngoài một lát, và có một thứ anh muốn cho em xem”, tôi nói. “Mấy giờ em ở Nhà tình thương về?”

“Tầm 3 giờ chiều. Anh định cho em xem gì thế?”, cô ấy đặt tờ báo đang đọc dở xuống và hỏi.

Tôi mặc áo khoác, đi găng tay. “Rồi em sẽ biết”.

Chiều muộn hôm đó, tôi đỗ xe trước cửa căn hộ của Anna và mở cửa xe cho cô ấy. Được ngồi cạnh cô ấy khi lái xe là một trong những điều tôi hằng mong ước.

“Anh lái xe có vững không hả?”, cô ấy hỏi khi thấy tôi ngồi sau tay lái.

Tôi cười. “Siêu chuẩn ấy chứ”.

Chúng tôi lái xe ra khỏi thành phố khiến Anna càng lúc càng tò mò. Chín mươi phút sau tôi nói: “Mình gần đến nơi rồi”.

Tôi rẽ trái khỏi đường cao tốc và dọc theo con đường nhỏ. Tôi rẽ thêm lần nữa, tự thấy may mắn khi chiếc xe có động cơ bốn thì bởi toàn bộ mặt đường đã bị tuyết phủ dày đến chục phân. Dừng xe ngay trước cửa một căn nhà nhỏ màu xanh nhạt, tôi đỗ vào trong ga ra rồi tắt máy.

“Đi nào”, tôi hồ hởi.

“Ai sống ở đây vậy?”

Tôi không trả lời. Khi chúng tôi đến trước cửa chính, tôi lôi chìa khóa trong túi ra mở cửa.

“Đây là nhà của anh?”, Anna ngạc nhiên.

“Anh đã mua nó hai tháng trước và hôm nay vừa xong hết thủ tục”. Cô ấy đi một vòng quanh nhà và tôi theo sau, bật tất cả đèn lên. “Người chủ cũ đã xây dựng nó vào những năm 80. Anh nghĩ căn nhà vẫn còn nguyên vẹn từ bấy đến giờ”, tôi nói và cười, “Thảm màu xanh nhìn lỗi mốt nhỉ”.

Anna vào thăm thú tất cả các phòng, mở từng cánh tủ và khen tất cả những thứ cô ấy thích.

“Thật hoàn hảo, T.J. Mình chỉ cần sửa sang một chút thôi là ổn”.

“Vậy thì anh hi vọng là em sẽ không quá thất vọng khi anh phá sập cả ngôi nhà”.

“Cái gì cơ? Sao anh lại làm thế?”

“Lại đây nào”, tôi nói, dẫn cô ấy về phía cửa sổ bếp nhìn thẳng ra sân sau. “Em thấy gì ở ngoài kia?”

“Đất”, cô ấy trả lời.

“Khi lái xe đường dài, anh hay đi qua đây và một ngày anh dừng lại để xem xét. Anh biết ngay là mình rất muốn mua mảnh đất này. Anh muốn xây một ngôi nhà mới cho chúng ta. Em nghĩ sao?”

Cô ấy quay lại mỉm cười. “Em hạnh phúc khi được sống trong ngôi nhà mà anh xây, T.J ạ. Chắc con Bo cũng thích ra ngoài này sống. Nơi đây thật đẹp và yên bình”.

“Vì mình sẽ thoát khỏi trung tâm thành phố đông đúc ngột ngạt. Nhưng em sẽ phải đi khá xa mới vào được thành phố và đến Nhà tình thương đấy”.

“Không sao hết”.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nắm tay Anna, tôi tự hỏi liệu cô ấy có thấy tay tôi run không. Cô ấy bị sốc khi tôi rút chiếc nhẫn từ trong túi ra.

“Anh muốn em làm vợ anh. Anh chỉ muốn được bên em suốt đời, chỉ em mà thôi. Mình có thể sống ở đây, anh, em, con của chúng mình cùng con Bo nữa. Đến giờ thì anh hiểu rồi, Anna ạ. Quyết định của anh cũng ảnh hưởng đến em. Nhưng bây giờ là lúc em có quyết định của riêng mình. Em có đồng ý lấy anh không?”

Tôi nín thở, đợi được lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô ấy. Đôi mắt màu xanh của Anna ngước nhìn tôi, và một nụ cười nở trên môi cô ấy.

Cô ấy đồng ý.