← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 67 Anna

Ben và chị Sarah đến gặp chúng tôi ở nhà hành chính quận Cook vào tháng Ba. Một trận bão tuyết mùa xuân vừa ập xuống Chicago nên tôi với T.J đã quyết định thà mặc ấm chứ không thể mặc đẹp để mà chết rét, cả hai mặc quần jeans, áo len và đi bốt.

Làm đám cưới trước mặt thẩm phán có thể không phải là lựa chọn lãng mạn nhất, nhưng tôi kiên quyết từ chối một đám cưới trong nhà thờ. Tôi không dám hình dung đến việc vào nhà thờ mà không có bố dẫn đi. Anh David đã nói sẽ dẫn tôi vào nếu tôi muốn, nhưng tôi vẫn không thích. Một đám cưới trên bãi biển hay trên một hòn đảo cũng không phải điều chúng tôi mong muốn.

“Mẹ anh chắc sẽ không vui khi không được dự đám cưới của chúng mình”, tôi nói. Jane Callahan đã chấp thuận lễ đính hôn của chúng tôi dễ dàng đến bất ngờ; có thể bà ấy nghĩ phản đối việc này cũng chẳng phải điều vui vẻ gì. Bà ấy đã có hai đứa con gái, nhưng vẫn sẵn lòng coi tôi là con gái thứ ba trong gia đình, và tôi thì không bao giờ muốn làm Jane thất vọng.

“Mẹ anh còn có thể dự đám cưới của Grace và Alexis cơ mà”, T.J nói.

Trong lúc chúng tôi đợi được gọi tên, một người đàn ông có lẽ đã mặc hết tất cả quần áo anh ta có, đi một đôi bốt dán băng dính chằng chịt, đang đi quanh phòng cố bán những bó hoa đã héo. Đa phần mọi người đều xa lánh anh ta, nhăn mũi với bộ râu và mái tóc vừa dài vừa bẩn thỉu. T.J liền mua tất cả hoa của anh ta rồi chụp một bức ảnh tôi ôm đống hoa đó.

Khi đến lượt chúng tôi, Ben và Sarah cùng đứng dậy nghe chúng tôi đọc lời thề. Dù mọi thủ tục diễn ra chỉ trong vòng năm phút, chị Sarah vẫn bật khóc còn Ben thì không nói nên lời, điều mà theo như T.J tiết lộ thì hiếm khi xảy ra với cậu ta.

T.J lôi nhẫn cưới từ túi trước chiếc quần bò Levi’s của anh ấy, lồng nhẫn vào tay tôi và giơ tay trái ra. Khi đã lồng xong nhẫn vào tay anh ấy, tôi mỉm cười hạnh phúc.

Vị thẩm phán nói: “Bằng quyền lực của quận Cook, tôi tuyên bố Thomas James Callahan và Anna Lynn Emerson chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp. Xin chúc mừng anh chị”.

“Có phải đến đoạn này tôi nên hôn cô ấy không?”, T.J hỏi.

“Anh cứ tự nhiên”, vị thẩm phán nói trong lúc ký nốt vào bản đăng ký kết hôn của chúng tôi.

T.J nghiêng người về phía trước, hôn tôi say đắm.

“Anh yêu em, bà Callahan ạ”.

“Em cũng yêu anh”.

T.J nắm chặt tay tôi khi chúng tôi rời khỏi nhà hành chính. Từng bông tuyết trắng muốt uể oải rơi khi bốn chúng tôi cùng lên xe taxi, hướng về phía nhà hàng nơi Dean Lewis làm việc để tổ chức ăn mừng lễ cưới. Mười phút sau, tôi yêu cầu tài xế taxi dừng lại. “Tôi chỉ vào một lát thôi. Anh đợi chúng tôi nhé?” Anh tài xế đồng ý và đỗ xe trước một tiệm làm móng. “Bọn em sẽ ra ngay thôi”, tôi nói với Ben và chị Sarah.

“Em muốn làm móng ngay bây giờ á?”, T.J vừa hỏi vừa chui ra khỏi xe taxi cùng tôi.

“Không”, tôi nói trong lúc mở cửa tiệm bước vào. “Nhưng em muốn anh gặp một người”.

Khi Lucy nhìn thấy chúng tôi, chị ấy chạy đến và ôm tôi.

“Em sao rồi hả cưng?”

“Em ổn, chị Lucy ạ. Còn chị thì sao?”

“Ổn, chị cũng ổn”.

Tôi đặt tay lên tay T.J và giới thiệu: “Lucy, em muốn chị gặp chồng em”.

“Đây là John?”, chị ấy hỏi.

“Không, em không cưới John. Em cưới T.J”.

“Anna cưới rồi ư?” Lúc đầu nhìn chị ấy có vẻ bối rối, nhưng ngay sau đó mặt chị ấy rạng rỡ hẳn lên, quay sang và ôm chầm lấy T.J. “Anna cưới rồi!”

“Vâng”, tôi đáp, “Anna cưới rồi”.