PHẦN KẾT Anna
Bốn năm sau
Ngôi nhà của chúng tôi màu xanh lá với những đường viền màu kem, xung quanh trồng rất nhiều cây xanh. Ga ra của ngôi nhà chứa được ba chiếc xe: chiếc Tahoe của T.J, xe tải làm việc của anh ấy và chiếc Nissan trắng của tôi, thật khó để giữ xe sạch sẽ khi cứ phải lái trên đường ngoại ô như ở đây.
Có một căn phòng nhỏ với cánh cửa kiểu Pháp gần một nhà bếp lớn, một bên kê giá sách cao đến tận trần nhà. Tôi thường xuyên ở đó, cuộn tròn người trên chiếc ghế dài lót đệm.
Hai hiên nhà, một trước - một sau. Hiên sau lót lưới chống côn trùng nên tôi và T.J thoải mái ngồi chơi mà không phải lo đến lũ ruồi bọ và đặc biệt là muỗi. Con Bo chơi suốt ngày ngoài sân, nếu không đuổi thỏ thì cũng nằm dài ngủ biếng.
Ngôi nhà bốn phòng ngủ của chúng tôi có rất nhiều tiện nghi hiện đại, ngoại trừ lò sưởi hay bếp nướng.
Tối nay chúng tôi mời khách đến để kỷ niệm sinh nhật lần thứ ba mươi tám của tôi. Mà thực ra bạn bè và họ hàng có thể đến nhà chúng tôi bất cứ lúc nào họ thích.
Trong bếp, mẹ chồng và chị gái tôi cùng trao đổi công thức nấu ăn và uống rượu. Không ai để tôi nấu ăn vào dịp sinh nhật của mình, nên Tom mang bữa tối từ thành phố xuống, mọi người cũng chẳng có gì làm ngoài việc ngồi tán gẫu.
Hai em gái của T.J, Grace và Alexis bây giờ đã mười chín và mười bảy tuổi, đang ngồi chơi với Joe và Chloe nơi hiên trước. Chàng trai mười ba tuổi, Joe, lúc nào cũng ước có thêm bạn trai để chơi cùng, nhưng thằng bé lại rất thích Alexis nên nó cũng chẳng phiền lắm khi phải ngồi chơi với toàn con gái.
Tôi lấy hai lon bia từ trong tủ lạnh, đoạn bước vào phòng khách. T.J đang nằm dài trên ghế sô pha xem tivi. Tôi cúi xuống hôn anh ấy, mở lon bia rồi đặt trên bàn.
“Cô nàng sinh nhật thế nào rồi?”, T.J hỏi khẽ vì con gái chúng tôi đang say ngủ trên ngực anh ấy, miệng vẫn còn ngậm ngón tay cái. Cả hai chúng tôi đều biết nếu cô nàng Josephine Jane “Josie” Callahan mà tỉnh dậy khi chưa đẫy giấc thì sẽ thảm họa nhường nào.
“Em sẽ đặt con bé vào nôi”, tôi thì thầm.
Anh ấy lắc đầu. “Cứ để nó ngủ thế này cũng được”. Con bé luôn được T.J chiều chuộng.
Tôi đưa lon bia thứ hai cho Ben. Cậu ta đang ngồi trên ghế ngay cạnh sô pha và vô cùng thoải mái với nhóc Thomas James Callahan III đang ngủ say trong lòng. Thật đáng ngạc nhiên vì khi Ben đến bệnh viện vào ngày tôi sinh cặp sinh đôi, cậu ta nói chưa bế trẻ con bao giờ.
“Mày định gọi thằng bé là gì?”, cậu ta hỏi, sau khi T.J giao thằng bé cho bế. “Nếu có hai T.J trong nhà thì dễ nhầm lắm.”
“Vợ chồng tao định gọi nó là Mick”, T.J đáp.
“Mày gọi con trai theo tên của Mick Jagger(*)? Hay!”
T.J và tôi cùng phá lên cười.
“Mick khác cơ”, T.J đáp.
Chúng tôi không cố gắng để thụ thai ngay lập tức. Tôi không bao giờ muốn vội vã trong những chuyện quan trọng nhường này, và nếu như chúng tôi phải chờ đợi quá lâu để có thể sinh con thì vẫn còn rất nhiều cách khác tạo dựng một gia đình. Cuối cùng, chúng tôi mất sáu tháng cùng một đống thuốc hỗ trợ sinh sản, quá trình thụ thai xảy ra tại phòng khám của bác sĩ bằng cách cấy tinh trùng đông lạnh của T.J mà anh ấy đã trữ từ hồi mười lăm tuổi.
Tôi luôn muốn nghĩ rằng mọi điều xảy ra đều có lý do, và tôi tin cặp sinh đôi đến với chúng tôi vào đúng lúc chúng tôi sẵn sàng nhất. “Nuôi hai đứa một lúc là vất vả lắm đấy”, ai cũng nói thế nhưng T.J và tôi đã từng biết rõ thế nào là vất vả, và việc có được hai đứa trẻ khỏe mạnh là món quà hơn là vất vả. Dù vậy tôi cũng không dám nói là nuôi dạy hai đứa cùng lúc sẽ dễ dàng. Chúng tôi cũng có những ngày toát mồ hôi.
Hai đứa trẻ đã được mười một tháng và họ nói đúng: thời gian trôi nhanh hơn khi bạn phải nuôi con mọn. Tất cả đều mới như ngày hôm qua. Thỉnh thoảng tôi vẫn sờ tay lên bụng, nghĩ lại lúc hai đứa vẫn còn nằm cuộn tròn bên trong, thế mà giờ đây đã bò khắp nhà và sắp bước những bước đầu đời.
Tôi để T.J và Ben loay hoay với lũ trẻ rồi bước vào bếp. Anh David đang ngồi cùng Jane và chị Sarah. Anh ấy đứng lên hôn tôi.
“Chúc mừng sinh nhật”, anh ấy nói và trao cho tôi một bó hoa. Tôi ngắt bớt chút cuống hoa và cắm vào lọ, đặt bên cạnh lọ hồng phớt mà T.J đã tặng sáng nay.
“Anh uống rượu vang nhé?”, tôi hỏi.
“Anh sẽ tự lấy. Em cứ ngồi xuống nghỉ đi”.
Tôi ngồi cùng chị Sarah và Jane. Stefani cũng ngồi cùng chúng tôi. Rob bị cúm nên cô ấy đến một mình vì sợ lây bệnh cho mọi người. Vào lúc mà tất cả những người tôi yêu thương đều quây quần dưới một mái nhà, tôi cảm thấy thật viên mãn. Tôi chỉ ước bố mẹ tôi cũng ở đây. Để biết về chồng tôi. Để bế các con tôi.
Tôi vẫn đến Nhà tình thương ba lần một tuần tới tận bây giờ, nhưng việc di chuyển vào thành phố đã bắt đầu phải trả tiền cầu đường. Jane giúp tôi chăm sóc hai đứa trẻ vào những ngày tôi đến Nhà tình thương, nhưng đã tới lúc phải làm gì đó khác đi. Tôi thành lập quỹ từ thiện để trợ giúp người vô gia cư, và điều hành quỹ từ văn phòng tại nhà, với hai đứa trẻ đùa nghịch dưới chân. Điều đó khiến tôi hạnh phúc. Nhà tình thương của Henry vẫn đều đặn nhận một khoản đóng góp lớn hàng năm - sẽ luôn luôn như vậy.
Tôi cũng đặt tờ rơi ở vài trường cấp ba quanh nhà, tôi nhận làm gia sư cho vài học sinh. Chúng đến nhà tôi vào mỗi tối, chúng tôi cùng ngồi ở bàn ăn giải quyết từng bài tập một. Đôi lúc tôi vẫn nhớ cảm giác được đứng lớp, nhưng chỉ cần thế này thôi cũng đã là quá đủ rồi.
T.J điều hành một công ty xây dựng nhỏ. Anh ấy xây một đến hai căn nhà mỗi năm, cùng xắn tay vào dựng nhà với các nhân viên mà anh ấy thuê. T.J bỏ học sau kỳ đầu ở trường Cao đẳng Cộng đồng, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm. Đó là quyết định của anh ấy. Được làm việc ngoài trời khiến T.J thực sự hạnh phúc.
Anh ấy cũng dành thời gian và tiền bạc cho quỹ Nhà ở cho người vô gia cư. Dean Lewis là tình nguyện viên của quỹ này, ngôi nhà thứ sáu Dean giúp xây dựng chính là ngôi nhà dành cho anh ấy. Dean đã kết hôn với Julie, một cô gái anh gặp ở quán ăn, và Leo rất khoái khi được làm anh trai của cô em gái Annie bé bỏng mới sinh.
Vài tháng trước, tôi mang bữa trưa đến công trường cho T.J. Nhìn anh ấy say sưa làm công việc mình yêu thích khiến tôi cũng hạnh phúc. Một thợ ống nước huýt sáo nhìn thấy tôi và hét: “Này cô em!”, vì anh ta không biết tôi là ai. T.J chỉnh anh ta ngay lập tức. Tôi biết nhẽ ra mình phải cảm thấy bị xúc phạm vì tiếng huýt sáo. Nhưng quả thật tôi cũng chẳng để tâm lắm đến việc này.
Vài năm trước, tôi và T.J phát hiện ra một điều thú vị. Một viên cảnh sát từ Malé gọi điện thoại để hỏi chúng tôi vài câu với hi vọng có thể kết thúc một vụ án mất tích. Gia đình của một người đàn ông mất tích từ tháng Năm năm 1999 vừa mới tìm thấy nhật ký của ông trong đống đồ đạc còn sót lại. Trong đó, Owen Sparks, một triệu phú kinh doanh trên mạng tới từ California, đã viết một kế hoạch rất chi tiết về việc đánh đổi cuộc sống thượng hạng nhưng đầy áp lực với cuộc sống thanh bình và hòa mình vào thiên nhiên trên một hòn đảo thuộc quần đảo Malpes. Họ lần theo hành trình của ông đến Malé thì mất dấu. Viên cảnh sát muốn biết rõ hơn về bộ xương mà T.J và tôi đã tìm thấy trên hoang đảo. Không có cách nào để biết chắc bộ xương ấy chính là ông ta, nhưng có vẻ là vậy. Tôi tự hỏi liệu Owen có thể sống sót trên hòn đảo ấy nếu như có thêm một ai đó để dựa vào, giống như việc T.J và tôi đã nương tựa vào nhau. Nhưng tôi đoán là chúng tôi không bao giờ biết được điều đó.
Tôi mang bình nước chanh ra hiên trước, rót đầy mấy chiếc ly, đồng thời hít hà mùi cỏ mới cắt và hương thơm của những đóa hoa xuân. Tom đỗ xe ngay sát cửa. Chúng tôi đã quyết định rằng một bữa tiệc từ Perry’s Deli(*) thật hoàn hảo cho một tối tháng Năm ấm áp, anh David đã ra giúp Tom khuân đồ ăn vào nhà. Stefani và tôi cùng bày biện trong bếp. Trong lúc tôi đang chuẩn bị sắp gọi mọi người vào ăn, Ben bước lại phía tôi, tay giơ cao thằng Mick. Mùi bỉm bẩn thật khó lẫn vào đâu.
“Em nghĩ là có thứ gì đó vừa chui ra từ mông thằng Mick”, cậu ấy nói.
“Có bỉm và giấy ướt ở trên bàn thay tã, và em nhớ dùng nhiều kem chống hăm vào nhé vì Mick bị hăm nhẹ đấy”.
Ben đứng như trời trồng, tự hỏi làm cách nào để có đủ dũng khí làm cái công việc bốc mùi ấy trong khi T.J đứng cạnh cười phá lên.
“Cô ấy đùa với mày thôi”.
Ben nhìn tôi và tôi nhún vai, mỉm cười. “Việc ấy cũng dễ thôi mà”.
Ben thở phào lộ liễu đến mức mặt cậu vô cùng hài hước.
T.J với tay ra đón Mick. “Josie cũng vừa thải một bãi. Anh sẽ thay cho cả hai đứa”.
“Anh đúng là người đàn ông tuyệt vời”, tôi nói. Và sự thật là thế.
Ben lập tức trao Mick cho T.J.
“Đồ kém tắm”, T.J nói với Ben khi bước ra khỏi phòng với hai đứa trẻ trên hai tay. Tôi mỉm cười vì biết T.J đang trêu Ben, và cũng bởi tôi biết anh ấy đang rất hạnh phúc khi có người bạn thân cùng hiện diện trong những dịp quan trọng của gia đình. Ở tuổi hai mươi tư, nhẽ ra Ben sẽ giết thời gian ở các quán bar hơn là ở trong một ngôi nhà hẻo lánh ven đô, tay bế một đứa trẻ. Cậu ấy cũng có một cô bạn gái nghiêm túc tên là Stacy, T.J nói chính cô bé là người đã khiến Ben trưởng thành hơn. Thực ra tôi thấy Ben vẫn còn khá trẻ con.
Mọi người đều tự lấy bánh kẹp vào đĩa và tìm chỗ ngồi. Có người chọn ngồi trên bậc tam cấp, cũng có người ngồi ngoài hiên, và một số người khác - gồm tôi và T.J - chọn ở lại trong bếp.
Chúng tôi đặt hai đứa trẻ vào ghế ăn của chúng, đưa cho mỗi đứa một mẩu bánh mì cùng một mẩu thịt con con. Tôi bón chút sa lát khoai tây cho hai đứa trong lúc cắn một miếng bánh và nhấp trà chanh. T.J ngồi cạnh tôi, kiên nhẫn nhặt chiếc cốc nhỏ mà Josie liên tục ném xuống đất chỉ để xem bố nó có nhặt lên cho nó không. Lần nào anh ấy cũng nhặt lên cho con bé.
Sau khi ăn xong, tất cả cùng tụ tập và hát Chúc mừng sinh nhật. Tôi thổi hết ba mươi tám cây nến mà Chloe cứ bắt tôi phải cắm đủ lên trên chiếc bánh ga tô. Cắm từng đó cái nến trên một chiếc bánh nhìn thật kinh khủng, nhưng tôi chỉ thấy buồn cười. Từ bây giờ cho đến tận ngày 20 tháng Chín năm nay, khi T.J tròn hai lăm tuổi, là tôi hơn anh ấy mười bốn chứ không phải chỉ mười ba tuổi.
Tất cả mọi người đều cụng ly chúc mừng tôi, khiến tôi hạnh phúc đến phát khóc.
Sau khi mọi người đã ra về, và chúng tôi đã đặt được lũ trẻ vào nôi, tôi và T.J cùng ngồi với nhau ngoài hiên sau. Anh ấy mang ra hai ly nước đá. “Cảm ơn anh”, tôi nói. Nước đá vẫn làm cả hai thích thú hệt như ngày mới rời hòn đảo. Tôi uống một hơi dài rồi đặt ly lên trên bàn cạnh mình.
Anh ấy ngồi xuống chiếc ghế đôi đan bằng mây, đoạn kéo tôi ngồi vào lòng.
“Chẳng mấy chốc mà anh không còn chịu nổi sức nặng của em nữa cho xem”, tôi vừa nói vừa hôn cổ T.J bởi vì anh ấy thích thế, và cũng để kiểm tra xem anh ấy có nổi thêm cái hạch nào không. Tạ ơn Chúa là vẫn chưa.
“Còn lâu nhé”, T.J cười, cù vào hai bên eo tôi.
Chúng tôi quyết định sẽ thử có thêm một em bé nữa. Ngay tháng đầu tiên chúng tôi đã thành công, khiến cả hai đều bất ngờ. Lần này thì chỉ có một bé thôi, chúng tôi vẫn chưa biết là bé trai hay bé gái. Bốn tháng nữa sẽ đến ngày dự sinh của tôi, lúc đó, hai bé song sinh mới chỉ mười lăm tháng tuổi, nhưng đối với chúng tôi - đến lúc ấy gia đình mới trọn vẹn.
Tôi vẫn thường nghĩ về hòn đảo. Khi lũ trẻ lớn hơn, chúng tôi sẽ có một câu chuyện thú vị để kể cho con. Tất nhiên sẽ sửa đổi một vài chi tiết. Chúng tôi cũng sẽ bảo với lũ trẻ rằng ngôi nhà này là hòn đảo của cả nhà mình.
T.J và tôi - cuối cùng đã thực sự về nhà.