CHƯƠNG 68 T.J
Ba tháng sau, vào một ngày ấm áp tháng Sáu, tôi và Anna cùng trèo vào chiếc Tahoe của tôi. Cô ấy đeo kính râm, đội chiếc mũ bóng chày đội Chicago Cubs của tôi. Con Bo ngồi ở ghế sau, thò đầu ra ngoài cửa sổ. Radio vang lên bài hát Take It Easy (Cứ thoải mái đi) của ban nhạc The Eagles(*), Anna tháo giày, bật to nhạc lên, ngân nga hát theo.
Họ vừa đổ móng nhà tôi. Hôm đó, Anna và tôi cùng ấn tay vào xi măng ướt và cô ấy viết tên cùng ngày tháng bên cạnh. Tôi đã thuê một đội và chúng tôi cùng dựng nhà; ngôi nhà đã bắt đầu thành hình. Nếu mọi thứ theo đúng kế hoạch thì chúng tôi có thể dọn về ở trước lễ Halloween.
Khi đến nơi, tôi đỗ xe vào và lấy súng bắn đinh ra. Anna cười phá lên rồi đội chiếc mũ cao bồi lên đầu tôi. Nhẽ ra tôi phải đeo một chiếc kính bảo vệ nhưng tôi lại đeo một cặp kính râm chuồn. Chúng tôi bước tới một đống gỗ cắt, đoạn tôi cầm lên hai tấm kích cỡ 2mx6m.
“Anh có nhiều dụng cụ hiện đại nhỉ”, Anna trêu. “Em cứ tưởng anh muốn làm theo kiểu thủ công với một chiếc búa cơ đấy”.
“Không đời nào”, tôi vừa nói vừa cười, tay lăm lăm khẩu súng bắn đinh. “Anh yêu món đồ này vô cùng”.
Chúng tôi cùng nhau làm việc theo đúng ý Anna. Cô ấy muốn giữ những tấm ván cho tôi đóng đinh, y hệt ngày xưa xây nhà trên hoang đảo.
“Chiều theo ý em đi mà”, cô ấy nói. “Để em hồi tưởng lại ngày xưa của chúng mình”.
Tôi có bao giờ từ chối Anna đâu cơ chứ.
“Em đã sẵn sàng chưa?”, tôi hỏi khi đặt hai tấm ván vào vị trí.
Anna giữ tấm ván rất chắc. “Đóng đi anh.”
Tôi nhắm đúng vị trí và bắn đinh.
Bam.