← Quay lại trang sách

Chương 2 NGƯỜI ĐẸP VÀ BÓNG ĐEN

Ông chủ nói rằng trời quá lạnh để đi dạo.

- Tôi không có ông chủ nào hết, Elisha trả lời.

Người đàn ông đang nói với cô tiến lên đứng trước những người khác. Ông đút tay trong túi áo vest. Đó là một người đàn ông khá đứng tuổi, mắt xanh, quần áo đã cũ nhưng có vẻ màu mè. Giờ bộ trang phục ấy chỉ còn lại chút ít màu đỏ và màu cam, vải bị phủ một lớp thời gian giống như da thuộc.

- Hãy theo chúng tôi, ông nhẹ nhàng nói.

Giọng nói nhẹ nhàng này chẳng ăn nhập gì với ba mươi chiếc nỏ và những ánh mắt hoang dã rực lên phía sau ông trong đêm tối.

- Chủ của ông đâu? Elisha hỏi.

- Mời cô lại đây, thưa cô.

- Bản thân tôi, khi đánh rơi một chiếc khăn tay bẩn, tôi vẫn cúi xuống để nhặt nó lên, còn hắn, hắn không thể đích thân đi tìm vị hôn thê bỏ trốn cảu hắn được sao? Các ông có một ông chủ đáng buồn.

Không ai trả lời. Cô gái bé nhỏ này thật đáng gờm. Chỉ có một giọng nói nhỏ thé cất lên:

- Còn ta? Mọi người có thể làm gì giúp ta chứ?

Đó là tên chỉ huy Krolo. Hắn bị treo đau đớn bằng dây đeo quần siết chặt. Đôi giày păng-túp vẫn kẹtNgười đàn ông có đôi mắt xanh da trời làm như không nghe thấy gì.

- Cô đã để người làm nến vĩ đại ở đâu, thưa cô?

- Ông sẽ tìm thấy thôi. Tôi nghĩ rằng ông ta đã kết bạn...

Cô đã nhốt người đàn ông gù này trong chiếc lồng đom đóm chiếu sáng quả trứng. Quả thật, một lúc sau, người làm nến được tìm thấy, chỉ còn chiếc quần đùi, bất tỉnh, bị con đom đóm quấn chặt vì có vẻ như nó rất quý mến ông ta.

- Mọi người có thể giúp ta được không? Krolo rú lên.

Thấy chỉ huy của mình như vậy, hai tên lính tiến lại gần. Chúng đến để rút chiếc lông chim đang giữ tên chỉ huy dưới đất.

- Không! Hắn rú lên. Không phải như thế!

Rốt cuộc, chúng rút ra những con dao dài và sẵn sàng cắt đứt dây đeo quần.

Khôôôôôông! Cũng không được làm thế...

Những gì đang diễn ra trong đầu Krolo đạt đến độ ngu dốt tột đỉnh. Hắn sợ rằng nếu không có dây đeo quần, người ta sẽ phát hiện ra con người trước kia của hắn: một W.C.Rolok nào đó, một tên quản lý chăn nuôi đáng ghê tởm mà người ta còn gọi là Đầu Nhỏ thời những con bọ đầu dài.

Rolok có kết cục tồi. Hắn đã trở thành Đầu Mánh khóe trong đám chiến hữu và rồi kỳ lạ thay cái tên đó không còn gắn với hắn nữa. Bằng cách chuyển chữ cái cuối của tên lên đầu, hắn nghĩ có thể bắt đầu lại cuộc đời. Vĩnh biệt Rolok, xin chào Krolo.

Nếu chỉ cần chuyển vị trí chữ cái trong tên gọi của mình để trở nên thông minh hơn và nhân hậu hơn, thì sẽ có rất nhiều người muốn đổi tên... Nhưng Krolo cũng chẳng khác gì W.C.Rolok. Vẫn ngu và độc ác như nhau.

Đám lính nhìn sếp của chúng dò xét. Krolo hất vai, khó chịu. Hắn cóc cần chức chỉ huy nữa.

Elisha bước đi, cả đám lính theo cô. Ánh sáng đầu tiên xuất hiện trên ba quả trứng.

Đối với tên chỉ huy Krolo bị treo bằng dây đeo quần và bị bỏ mặc ở đó, ngày mới bắt đầu thật tồi tệ.

"Tôi sẽ làm gì ư? Tôi sẽ mở miệng, mở mắt và ngửa đầu dưới trời mưa. Tôi sẽ làm gì ư? Tôi sẽ ngâm tay trong những chậu mật ong

Nhiều giờ trôi qua. Elisha nằm dài trên chiếc đệm màu vàng đặt ở giữa quả trứng. Cô cảm thấy bơ vơ và trống rỗng. Đang giờ ngủ trưa. Cô nằm ngửa trong bộ váy màu xanh lục. Tấm ga phủ từ một phần chân lên đến đầu cô. Cô nhìn mái vòm thênh thang của quả trứng. Tiết trời mùa bão thường dìu dịu vào buổi sớm. Cứ như một ngày mùa hè lạc lõng khi đông về. Ánh sáng mặt trời chiếu lung linh vách trứng. Nơi đây đích thực là một nhà tù dát vàng, một cung điện không cửa sổ.

Elisha đang nghĩ sẽ làm gì khi tìm lại được tự do.

"Mình sẽ cọ lưng vào các chồi cây, chạy trên những chiếc là mùa xuân đầu tiên, mình sẽ lại bơi trong hồ của mình, mình sẽ mắc võng vào những cành cây mới nhú để nằm ngắm mây trôi..."

Người ta bảo sẽ bày biện đồ đạc trong quả trứng của cô giống phòng một nàng công chúa. Nhưng cô đã đuổi hết đám khuân đồ đạc đi và đặt một chiếc nệm màu vàng ở đáy vỏ trứng. Đối với cô, thế là đủ. Phần còn lại của quả trứng phía Nam bị bỏ trống. Cô sống ở đó, bị cầm tù từ rất lâu rồi.

"Mình sẽ trèo lên những khu rừng rêu..."

Cô thôi không mơ mộng nữa và lại nghĩ về kế hoạch bỏ trốn đêm qua. Không thể hiểu được tại sao cô lại thất bại. Ai đã báo cho bọn lính gác? Ai đã đọc được các hành động trong kế hoạch mới chỉ viết ra trong đầu cô?

Elisha vẫn đang nhìn mái vòm cáo tít của quả trứng. Không khí nóng, vỏ trứng bốc lên mùi của lò nướng bánh, trong đó một chiếc bánh ga-tô bằng lá đang chờ đến giờ điểm tâm.

☆☆☆

Bóng đen. Lại nó.

Bóng đen của xứ Ngọn Cây.

Elisha đang lặng lẽ chờ bóng đen và đúng thời khắc đó bóng đen xuất hiện.

Bóng đen trong suốt, trườn lên vách lấm tấm hạt của quả trứng. Nhờ tia nắng mặt trời, Elisha nhìn thấy bóng đen từ bên trong. Bóng đen hiện rõ trên vòm trứng. Cô gái trẻ cảm thấy tim đập nhanh hơn. những ngày trước, vì sương mù nên cô không nhìn thấy bóng đen này. Nhưng từ vài tuần nay, bóng đen đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của Elisha.

Người không sợ độ cao, ngày nào cũng đến thăm cô mà không lộ diện này từ đâu đến nhỉ?

Trong một pháo đài an ninh nghiêm ngặt, một điều kỳ diệu nhỏ nhoi mở ra tia hy vọng. Lòng dũng cảm, sự đột phá và ước mơ: bóng đen hội tụ đủ những gì còn thiếu trong Elisha. Và hơn hết thảy mọi thứ, cô ao ước: bóng đen này có thể giúp cô.

Bóng đen dừng lại trên đỉnh quả trứng. Ở chỗ này có một lỗ nhỏ. Lỗ này chắc được dùng để dọn sạch trứng khi xây dựng các công trình lớn. Mỗi khi trời mưa, Elisha lại chờ nước mát chảy từ trên đó xuống.

Bóng đen đứng đó quan sát.

Lần nào cũng giống lần nào. Elisha biết cô đang bị theo dõi. Cô mở to đôi mắt và cứ nằm dài. Còn bóng đen thì không động đậy. Những lúc như thế thật khiến người ta bối rối. Không ai nói gì.

Có tiếng động ngoài cửa, bóng đen trườn dọc vỏ trứng và biến mất.

☆☆☆

Một người đàn ông bước vào trong vỏ trứng. Đó là vị sếp già có đôi mắt màu xanh lơ. Ông đã cởi chiếc áo vest dài của mình ra. Trên mình ông còn chiếc áo gi-lê bằng dạ phớt rêu và một ngòi chích của ong vò vẽ đặt trong chiếc bao treo ở thắt lưng. Elisha thích kiểu lịch sự đặc biệt này, thích những chiếc quần rộng và những chiếc khăn cũ màu xanh lơ của ông. Nhưng ông làm cô sợ.

Ông tên là Arbaïan. Ông vừa dễ mến, vừa nhẫn tâm.

- Xin lỗi cô, tôi vào mà không gõ cửa. Nhưng cô cũng chẳng xin phép khi đi ra ngoài.

- Vậy trong tù, còn việc gì khác để làm ngoài việc bỏ trốn?

- Cô không ở trong tù.

- Có đấy, Elisha trả lời, ông chủ của ông nói như vậy... Hắn có thể gây ra những chuyện còn nực cười hơn.

Cô vẫn nằm dài. Rốt cuộc, cô cũng nhỏm dậy, tấm ga tuột từ trên đầu cô xuống.

Arbaïan tỏ ý ngạc nhiên. Ông không thể quen với hình ảnh này: tóc của Elisha vẫn còn rất ngắn.

Khi đầu cô bị cạo nhẵn thín, nhìn vào đó người ta có cảm giác muốn khóc. Tuy nhiên, các nét của Elisha rất cá tính, rất lạ, đến nỗi khuôn mặt cô vừa khiến người ta ngại ngùng, vừa khiến người ta thán phục.

Những tháng trước, Arbaïan nhìn thấy cô đến tổ chim với mái tóc dài buộc túm. Một buổi sáng, ông phát hiện đầu cô trọc lốc. Cô tự cạo trọc đầu mình vào ban đêm. Cô đã vứt bím tóc vào mặt ông chủ. Cô đoán hắn sẽ không cưới cô với hình dáng tù khổ sai thế nà. Hắn sẽ chờ một thời gian để giữ thể diện.

Và quả thật, hắn chờ.

Arbaïan bước về phía cô gái.

- Ông chủ sẽ ra đi. Ông muốn nói chuyện với cô.

- Tôi không có chủ.

- Vị hôn phu của cô.

Cô bật cười. Cô ngồi bó gối trên tấm nệm màu vàng.

- Ông chủ của tôi, vị hôn phu của tôi... hắn còn muốn là gì nữa nào? Đầu bếp của tôi, vật nuôi trung thành của tôi, anh tôi, nô lệ của tôi, người làm vườn của tôi?

Arbaïan thì thầm trả lời:

- Có thể, thưa cô, ông ấy muốn là tất cả.

Elisha không cười nữa. Arbaïan thật thông minh. Cô giờ tay tỏ vẻ chán nản.

- Vậy ông hãy nói với tất cả, đầu bếp, vật nuôi và các thể loại khác là tôi không tiếp hôm nay. Bảo với họ năm sau hẵng đến.

Đó là câu đối đáp sắc sảo, nhưng Elisha biết nó không thấm vào đâu. Arbaïan nói về tình yêu. Ông nói thật hấp dẫn. Chủ của ông yêu Elisha. Chủ của ông có thể biến thành bọ chét hoặc con mòng để được gần cô. Chủ của ông có thể biến thành bình đựng nước đặt bên cạnh chiếc nệm rơm của cô.

- Ông chủ sẽ đến nói chuyện với cô, Arbaïan nói. Cô không bắt buộc phải nghe, nhưng ông ấy sẽ đến.

Elisha không nói gì. Cô cầm cốc nước và đưa lên gần môi. Đó là một cái bình nhỏ mềm làm bằng trứng bọ rùa.

- Người ta không mang bát cho cô à?

- Bát thì sắc lắm, Elisha vừa uống vừa trả lời, đám lính của ông dè chừng tài cắt tóc của tôi.

Cuối cùng thì tóc Elisha cũng mọc lại. Không nên để cô tái phạm.

- Tạm biệt, Arbaïan nói.

Để chào cô, Arbaïan cúi đầu rất lâu. Thật vô cùng hào hiệp.

Ông đi giật lùi về phía cửa.

Elisha hỏi

- Ai đã báo cho ông là tôi bỏ trốn?

Arbaïan cười.

- Người ta chỉ bảo tôi đến cánh rừng trắng cùng ba mươi tên lính.

- Ai?

- Tôi chỉ có duy nhất một ông chủ. Chính ông chủ đã ra lệnh. Ông ấy biết tất cả.

Arbaïan bước ra. Không khí im lặng lại bao trùm quả trứng. Chỉ còn tiếng gió đang mơn trớn vỏ trứng. Elisha nghĩ tới những chiếc lá rụng đang bay và dạo chơi ngoài trời. Cô ước ao được tự do như chúng.

Elisha đứng dậy.

Yên tâm chỉ có một mình, đột nhiên, cô bắt đầu chạy. Cô chạy nhanh về phía thành quả trứng. Đáng lẽ cô đã bị ngã dúi dụi nhưng đường cong quả trứng lại giúp cô leo lên cao dần. Cô lấy đà và chạy theo phương thẳng đứng. Rồi cô rời bức tường, quay vòng lại đằng sau và lại nhảy xuống. Ngay sau đó, cô lập tức chạy theo hướng khác và cứ tiếp tục như thế.

Cô đang luyện tập. Tự do nằm trong sự vận động. Chừng nào cơ thể hoặc tinh thần còn hoạt động, Elisha còn cảm thấy một chút tự do.

☆☆☆

Có một người chẳng còn được tự do chút nào. Đó là Krolo. Tinh thần hắn chẳng bao giờ vận động, và lần này, cả cơ thể hắn cũng không nốt. Hắn không dám nhúc nhích trong cái dây đeo quần. Chiều dần qua. Cơ thể hắn vẫn đang bị dang ra giữa mấy cái lông chim.

Hắn nhìn thấy Củ Khoai đi ngang qua, cách đó vài bước, hắn nảy ra một ý định bỉ ổi xứng danh Krolo hoặc Rolok. Hắn sẽ bảo Củ Khoai cắt giúp hắn cái dây đeo quần. Có thể tên lính sẽ nhận ra sếp Rolok, và để phòng trước mọi bất trắc, khi được giải thoát rồi, Krolo sẽ cắt cổ và ném tên này vào một cái hốc.

- Này lính!

Củ Khoai hếch mũi lên, tìm xem giọng nói đó từ đâu ra. Hắn nhìn theo hướng ngược lại và đưa tay lên che mắt, ra vẻ đang nhìn xa hơn. Rồi, như thể không tìm thấy gì, hắn tiếp tục vừa dạo bước vừa huýt sáo.

Người ta có cảm tưởng đang xem một màn kịch dở ẹc. Củ Khoai luôn làm quá mỗi cử chỉ của mình.

- Lính! Krolo lại rú lên.

Nếu bảo bọn trẻ con thử làm bộ ngạc nhiên, bọn chúng s diễn tốt hơn rất nhiều so với những gì mà Củ Khoai làm lúc đó.

Hắn quay đầu về phía Rolok, rồi đột nhiên vươn dài cổ và giương mắt nhìn, rồi hắn kêu "Ồ!", "À!", hai tay ôm cằm ra vẻ sững sờ, hai cánh tay giơ lên trời, rồi áp vào tim, quỳ gối xuống, lại đứng dậy, hắn cứ diễn đi diễn lại như vậy nhiều lần, không khác gì con rối và những diễn viên tồi nhất.

Bất cứ kẻ ngu đần nào cũng nhận ra rằng Củ Khoai đang chuẩn bị một đòn tệ hại. Nhưng Rolok lại không phải bất kỳ kẻ ngu đần nào. Hắn là một nhà vô địch, một nghệ sĩ, một thiên tài ngu đần! Vì vậy, hắn chẳng mảy may nghi ngờ gì.

Củ Khoai kêu lên:

- Phời cao xanh ơi! Phời ơi! Ai đang bị treo phế này?

- Tao đây, Rolok đau khổ trả lời.

Củ Khoai tiến chân phải lên và cứ nói một câu, hắn lại vung tay ra phía trước.

- Ồ! Gì thế này! Xem này! Ôi phời ! Có phải phỉ huy của tôi không? Con quái vật nào đã làm phỉ huy đễn nông phỗi này?

Hắn nghe được đâu đó từ "trận lôi đình" và nghĩ rằng đó là một loại quái vật với những bàn chân đầy lông lá và một cái chùy.

- Đến giúp ta đi Củ Khoai! Rolok kêu lên.

- Phôi đến, phôi bay, phôi chạy đến đây! Phôi phẽ cứu ông chủ của tôi.

Củ khoai vẫn khoa chân múa tay, lải nhải và nhảy loi choi như cào cào động đực, hắn tiến lại gần đôi bàn chân của Rolok. Đến đúng đó, hắn dừng phắt lại.

Lần này diễn ra một màn kịch lớn đầy xúc động. Củ Khoai lau mắt, làm bộ run run môi và nói trong khi mắt hắn dán vào chỗ bàn chân của tên chỉ huy đang bị kẹt:

- Cái gì phế này? Con quái vật vẫn theo chân tôi!

Đây là phần thứ hai cảm xúc xâm phiếm lòng tôi.

Chúng phiến mất và ngài lại phấy chúng.

Cuối cùng Phôi lại thấy chúng, đây phồi ở chân ngài...

- Không, Rolok rên rỉ, đừng chạm vào... Đừng chạm vào chỗ đó! Cắt hộ ta cái dây đeo quần!

Củ Khoai vẫn nghiêng người về phía đôi chân Rolok. tay hắn chậm chạp mân mê như thể hắn đang phát hiện ra một kho báu.

- Đừng! Củ Khoai! Làm ơn đi!

- Mày đã ở đâu vậy? Tốt cuộc thì cha cũng có thể nói xong rồi!

Bởi vì mày phang nằm trên đôi chân lão ta, mày ơi, đôi giày păng-túp... xinh đẹp của tao!

☆☆☆

Bằng một động tác, Củ Khoai làm lăn cái lông chim và giữ lấy đôi giày păng-túp. Đôi bàn chân Krolo trượt đi. Hiệu ứng bệ phóng có tác dụng tức thì. Krolo bay vào không gian với vận tốc chóng mặt.

Củ Khoai nhìn rất lâu vào bầu trời xanh.

Hắn cảm thấy nhẹ người.

Từ mấy năm nay, Củ Khoai là một người kỳ quặc không được ai tôn trọng, bị mọi người chế giễu. Hắn rất thích vai trò thuận lợi, hơi hèn hạ này. Nhưng đây là lần đầu, hắn đã thay đổi được thế giới bằng cách loại bỏ khỏi đó một kẻ độc hại. Hắn nghĩ đến những loài chim, những loài côn trùng sẽ nhìn thấy vật phóng lạ lùng này.

Rốt cuộc, hắn cũng làm những con bướm được cười mãn nguyện, Củ Khoai nghĩ.

Củ Khoai thích thú xỏ lại đôi giày păng-túp và bước đi.

☆☆☆

Đám lính canh quả trứng phía Nam đang đợi.

Arbaïan đã dặn chúng chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến viếng thăm của ông chủ.

Bốn tên trong số đó đứng nghiêm trang cạnh nhau. Tên thứ năm đùa đùa cợt cợt diễu qua diễu lại như trinh sát.

- Nhìn xem chúng mày đang sợ kìa. Ông ta làm chúng mày sợ... Chúng mày đứng đợi ông ta đã hai giờ rồi và chúng mày cứ như những học sinh đứng đầu lớp ấy nhỉ.

Tên lính thứ năm này đang ăn mẩu pho-mát ấu trùng dày vỏ. Thỉnh thoảng hắn lại uống một ngụm nước đựng trong cái gùi bé tẹo.

- Chúng mày thật nực cười, cả bốn chúng mày... Chúng mày có biết tao nói gì với ông chủ không, tao ấy, nói với ông chủ ấy...?

Hắn gập người cúi đầu xuống tận đất để giơ mông ra. Nhưng khi cái đầu hắn nằm giữa hai cẳng chân, hắn ngạc nhiên phát hiện có ai đó đứng sau lưng mình. Hắn im phắt.

- Ta đang nghe đây, người đàn ông nói. Mày nói gì với ông ta?

- Tôi nói rằng... Xin chào ông chủ.

Đầu vẫn cúi xuống đất và miệng đầy pho-mát, tên lính canh lắp bắp khó khăn.

Ông chủ tiến lại gần. Hắn có gương mặt đẹp đầy lo âu, hắn đứng thẳng. Bộ hàm khỏe khoắn nhưng lạnh lùng của hắn khiến người ta quên rằng đó là một thanh niên còn rất trẻ. Hắn cướp cái gùi của tên lính canh và nhìn xăm xoi.

- Nước... đấy ạ, tên lính canh vừa nói vừa đứng dậy.

- Có cay không? Ông chủ hỏi.

Tên lính canh làm hiệu không cay, tức thì ông chủ hất cái chất lỏng đó vào mắt hắn. Tên lính kêu lên đau đớn. Đó là một loại rượu mạnh. Hắn bị ông chú thúc đầu gối vào dạ dày và ngã vào giữa một cái vũng sặc mùi rượu vang và pho-mát ấu trùng.

Những tên lính khác nín thở.

Ông chủ lên cầu, bước đi nhẹ nhàng.

☆☆☆

Elisha không quay lại khi ông chủ bước vào quả trứng.

Ông chủ trẻ đảo mắt nhìn quanh căn phòng tranh sáng tranh tối.

- Ta đi đây, hắn nói. Vài tuần nữa ta sẽ về.

Bây giờ, hắn nhìn thấy gáy, rồi một bên bờ vai của Elisha. Cô không trả lời.

- Ta đi đây, Elisha. Nếu nàng muốn, nàng có thể đi cùng ta.

Elisha chỉ nghĩ đến từ "đi". Một từ đó thôi cũng đủ làm người ta muốn ngã vào cánh tay của chàng trai này. Nhưng cô không nhúc nhích. Hắn nói tiếp:

- Ta sẽ đi xa, xuống phía dưới. Về vùng Cành La và vùng biên.

Không biết ông chủ có nhìn thấy máu đang dồn dưới da Elisha không. Cô trở nên hồng hào giống như vách trứng lúc hoàng hôn xuống. Hắn đã nói đến Cành La.

- Chỉ cần nàng nói "có", dù chỉ một lần. Nàng sẽ đi với ta.

"CÓ, cô nghĩ, CÓ! Thật xa! Đi! Mình muốn tất cả. Mình muốn về Cành La, mẹ mình, những buổi sáng đầy tuyết, những chiếc bánh xèo nóng hổi, nước hồ, cuộc sống!"

Elisha nén không trả lời và nhắm mắt lại. Cô biết đối với hắn từ, từ "có" có nghĩa gì.

Ông chủ trẻ buông thõng hai tay. Những cái đai bằng da vắt chéo sau lưng, giữ hai chiếc boomerang sắc nhọn to bằng người hắn.

Tay hắn có vẻ gì đó còn trẻ con. Có lẽ hắn mười bảy tuổi. Chắc chắn hắn đã từng là một cậu bé tài năng và đầy sức sống. Nhưng rồi, năm này qua năm khác, hắn đã sử dụng trí thông minh của mình vào những mục đích đen tối nhất và nguy hiểm nhất. Hắn bắt đầu lấy lại bình tĩnh sau khi sắp phát điên.

- Không, rốt cuộc Elisha cũng cất tiếng trả lời. Không! Không bao giờ!

Và Léo Blue ra đi một mình.

Màn đêm buông xuống, hắn rời tổ chim để bắt đầu một chuyến đi dài về phía Cành La.

☆☆☆