← Quay lại trang sách

Chương 3 NGƯỜI TRỞ LẠI

Phía dưới cùng Đại Thụ, trước khi chạm mặt đất, gỗ thân cây cuộn lên và tạo thành những dãy núi cao nhất.

Những mỏm núi cao, những vực thẳm không đáy... Bề mặt vỏ cây lúc thì gồ ghề, lúc lại lượn sóng như những nếp gấp của một tấm ri đô. Rừng rêu bám vào các mỏm núi và giữ lại những bông tuyết khi đông đến. Dây thường xuân lấp hết các lỗi đi giữa thung lũng. Đây quả là một thế giới bất khả xâm phạm và đầy nguy hiểm.

Khi đào lớp vỏ cây ở sâu trong các hẻm vực, thỉnh thoảng người ta lại tìm thấy phần cơ thể còn lại của những người phiêu lưu xấu số đã mạo hiểm ở vùng núi này. Cùng với thời gian, rừng đã hấp thụ hết thân xác của họ. Người ta tìm được một chiếc la bàn, một đôi dày đinh hoặc một cái sọ người dài một phần tư mi-li-mét. Đó là những gì còn sót lại của những giấc mơ anh hùng.

Thế nhưng giữa những dãy núi chẳng mấy hiếu khách này lại có một thung lũng nhỏ được bảo vệ, trong đó người ta xây một ngôi nhà gỗ nhỏ để đón Noel trên lớp nệm lông và trong tiếng lách tách của lò sưởi. Một thung lũng xanh rì hứng nước mưa qua một cái đầm nhỏ quâyvỏ cây mềm.

Sáng nào, một con mọt ẩm, công dân duy nhất của vùng này cũng đến đó để gặm chút cỏ xanh.

Trong Đại Thụ, có rất nhiều nơi tuyệt diệu mà người ta nên dành cho những con mọt ẩm tốt bụng.

☆☆☆

Buổỉ sáng hôm đó, khi con vật bé nhỏ đang nghiêng người để uống nước trong cái đầm trong vắt thì mặt nước lay động.

Nó nghe thấy những tiếng kêu.

Con gì có thể rú lên như vậy nhỉ? Chưa bao giờ mọt ẩm nghe thấy âm thanh này.

Những người thợ săn.

Chắc hẳn bọn họ còn ở rất xa và đang gọi nhau vọng qua đồi. Một số người thổi tù và, một số khác đập hai tay vào nhau, miệng kêu những tiếng "yaaaah" đầy kinh hãi. Con mọt ẩm đứng nhỏm dậy.

Và rồi, một bóng người xuất hiện bên kia thung lũng. Ai đó đang lao về hướng cái đầm. Cứ nhìn bước chạy êm ru và lắng nghe hơi thở ngắn của nó thì có thể nhận ra đó không phải một người thợ săn: đó là con mồi. Người ta nghe thấy tiếng nó thở gấp, nhưng tuyệt nhiên không thấy một tiếng động nào từ đôi bàn chân lướt trên lớp vỏ cây.

Đầu đằng kia, tiếng tù và lại rú lên. Kẻ chạy trốn nhảy sang một bên, những tiếng động xuất hiện ở hướng khác, rồi hướng khác nữa... Những tiếng kêu giờ đã bao trùm cả thung lũng. Con mồi tội nghiệp chạy chậm lại, nhảy xuống đầm và án binh bất động.

Nó mặc chiếc quần cắt ngắn đến đầu gối. Phần thân còn lại dính đầy bùn. Nó mang sau lưng một chiếc ống xì đồng dài và cao hơn người nó. Con mọt ẩm không thể phân biệt nổi con mồi thuộc họ côn trùng nào.

Những tiếng kêu nghe gần hơn. Không kịp lấy hơi, con mồi bé nhỏ lặn sâu xuống đầm. Đầu nó biến mất dưới làn nước. Một giây yên tĩnh ngắn ngủi.

Ngay lúc đó, khoảng chục tên thuộc cùng một loài xuất hiện tứ phía. Con mọt ẩm nép sát vào vỏ cây và đứng im. Màu mai của nó làm người ta tưởng lớp vỏ gỗ sần sùi. Một sự ngụy trang, không cần thiết: vì đám thợ săn đâu có tìm mọt ẩm.

- Nó đâu ấy nhỉ?

- Chẳng biết nữa.

- Nó không để lại dấu vết gì cả.

Đám người đội những chiếc mũ không vành bằng da ong gấu. Những chiếc măng tô dày đang mặc trên người cho thấy họ đã có một hành trình dài.

- Chúng ta không thể đi xa hơn nữa. Cần phải trở lên trên trước khi tuyết rơi.

Một người cao lớn cầm cây lao hai mũi tiến đến.

- Tao ở lại, tao không để nó thoát. Tao có cảm giác nó đang ở đây. Không xa.

Hắn tức giận ném cây lao đúng vai còn mọt ẩm.

Con vật tội nghiệp không động đậy. Một tên khác nghiêng người để uống nước trong đầm, điềm tĩnh trả lời hắn:

- Mày ấy, Hổ ạ, mày nên làm những gì người ta bảo mày làm. Thế thôi.

Hắn đứng dậy, lau mồm và chỉ một nhóm khác đang tiến lại.

- Chúng ta bắt được chín đứa trong đó có hai trẻ con. Jo Mitch sẽ rất hài lòng đây.

Bọn chúng kéo một chiếc xe trượt được lắp trên những thanh lông chim. Một chiếc xe khác đi đằng sau. Hai xe chở những chiếc hòm sáu mặt đều khoét lỗ.

- Phải mất mười ngày để đến được vùng biên. Chúng ta không nên để phí thời gian.

Tên cầm chiếc lao tên Hổ ra lấy lại vũ khí găm trên mai con mọt ẩm. Hắn lẩm bẩm:

- Rồi các người sẽ tiếc nó. Nó không như những đứa khác...

Đám người lục tục hành quân. Những chiếc xe trượt lăn trên vỏ cây. Đoàn người kì lạ này chờ gì nhỉ?

Đám người có vẻ mệt mỏi. Một tên trong số đó bước đi khập khiễng. Tất cả đều cúi đầu để khỏi nhìn thấy những dãy núi chắn ngang mà bọn chúng sẽ phải vượt qua.

Đoàn người buồn bã mất hút phía cuối thung lũng. Và rồi, ở đằng xa, chẳng còn nghe thấy tiếng cọ đất của xe trượt bằng lông chim nữa.

Nhưng, từ chiếc hòm sau cùng, một cái gì đó thò ra, bám vào hòm và lắc.

Đó là một bàn tay trẻ con.

☆☆☆

Nhiều phút trôi qua. Con mọt ẩm đứng dậy. Đám người đã đi rồi.

Mọt ẩm cảm thấy như bị bỏng trên lưng, chỗ cái lao cắm vào. Đúng là không con vật nào khỏe dai bằng con mọt ẩm.

Mọt ẩm ngoe nguẩy bước đi và trong thung lũng mọi vật trở lại tĩnh lặng.

Cuối cùng, một cái đầu thò lên mặt đầm. Kẻ tẩu thoát rút ra từ môi chiếc ống xì đồng đã giúp nó thở dưới nước. Đôi mắt nó đảo quanh cảnh vật.

Không có ai cả.

Tức thì nó nhổm lên, tóc, mặt, cả cơ thể ướt nhẹp.

Đó chính là Tobie Lolness.

Tobie. Cơ thể cậu mềm mại hơn, rắn rỏi hơn bao giờ hết, nhưng đôi mắt lại ánh lên nỗi lo âu. Tobie lại bắt đầu cuộc sống của kẻ đào tẩu vĩnh viễn.

Cậu bước ra khỏi đầm và bằng một động tác lanh lẹn, cậu cất ống xì đồng vào cái bao dài đeo

Tobie từ giã cư dân đồng cỏ hai tháng trước. Mặt Trăng, bạn cậu và một người dẫn đường lớn tuổi tên là Jalam đã lên đường cùng cậu. Có lẽ cả hai người đã đồng hành cùng cậu đến tận chân Đại Thụ.

Thoạt đầu, Tobie từ chối để họ tham gia cuộc phiêu lưu. Nhưng ông già Jalam nói rằng đây là chuyến du hành cuối cùng của ông, rằng sau đó ông sẽ lui về ở ẩn trong gié cỏ để sống những năm tháng tuổi già. Và trong chuyến đi cuối cùng này, ông rất vui được đồng hành cùng Tobie.

- Còn em? Tobie hỏi Mặt Trăng.

- Em ư, đây là lần đầu tiên đấy. Em muốn đi với anh, anh Tiểu Thụ...

Tobie đã bị thuyết phục.

Jalam không đồng ý để cậu bé con đi cùng.

- Nó mới chỉ là một cọng lanh mười tuổi. Nó nên ở cạnh mẹ thì tốt hơn.

- Cháu không có mẹ, cậu bé trả lời.

Jalam, vì ái ngại nên không nói gì nữa. Cả ba người cùng lên đường.

Tobie biết rằng hai bạn đường của cậu tận dụng chuyến đi này để tìm dấu vết của những người vừa mất tích.

Mỗi năm, hàng chục cư dân đồng cỏ bị mất tích vì họ liều lĩnh đến gần Đại Thụ. Chẳng ý thức được sự nguy hiểm, những người khác lại không mệt mỏi ra đi. Vì thân Đại Thụ cung cấp cho họ những gì đồng cỏ không có: gỗ cứng, thứ gỗ không dễ thiêu hủy trong chốc lát như rơm. Nhưng điều khiến Đại Thụ lôi cuốn họ hơn cả là bí ẩn về những người mất tích và hy vọng tìm được họ.

☆☆☆

Tuần đầu, ba người đi trong những khu vực thân quen. Tobie muốn để ông già Jalam dẫn đầu nhóm. Nhưng Jalam từ chối.

- Ta sẽ đi sau cùng. Nếu ta đi sau, ta sẽ được nghỉ vài bước... Cái được là thế.

Thực tế, Jalam muốn giám sát cậu nhỏ Mặt Trăng. Ông vẫn nghĩ rằng không nên cho cậu đi theo và cứ có dịp, ông lại cố tình để cậu hiểu điều đó.

Nhưng đối với Tobie thì ngược lại, người dẫn đường già có ấn tượng rất tốt với cậu vì cậu biết tường tận đồng cỏ. Cậu định hướng chính xác nhờ bóng của những chiếc cọc. Cậu dự báo được gió và mưa chỉ bằng cách nghe tiếng rì rào của cỏ. Cậu luôn kiếm được cái gì đó cho bữa tối, cậu biết ngụp lặn trong những lối đi sình lầy và trở về với biết bao trứng chuồn chuồn trên tay. Tobie sành vị ngọt của lớp phấn trắng trên lá cỏ, gia vị của một số loại cây leo. Cậu biết nghiền hạt với nước, làm những chiếc bánh nhỏ và hấp chín chúng dưới lớp tro.

☆☆☆

Từ lúc khởi hành đến giờ, Mặt Trăng vẫn lặng thinhhỉnh thoảng, Jalam cắn cảu với cậu khi cậu đi quá nhanh:

- Này cọng lanh chết tiệt! Khéo gió lại cuốn đi đấy, mà chẳng biết là đi đâu đâu!

Mặt Trăng nghe lời ông già Jalam và đi chậm lại. Cậu trầm ngâm không phải vì những lời trách cứ này và cũng không phải vì Tobie sắp ra đi. Cư dân đồng cỏ chỉ khóc thương người chết chứ không bao giờ khóc cho sự ra đi.

- Đi tức là sống lâu thêm một chút, Jalam cứ nhắc đi nhắc lại, hẳn ông đã cảm thấy luyến tiếc chuyến đi lớn này rồi.

Vậy còn Mặt Trăng? Tại sao cậu lại tư lự? Chỉ mình Tobie mới có thể đoán được bí mật của sự im lặng này.

☆☆☆

Đó là đêm thứ năm. Họ trải qua đêm ấy trong một cái lá cuộn thành túi, gần mấy cành của cây cà rốt dại. Cuối bữa ăn, như các tối khác, Jalam rút ra một cái ống bằng cỏ kẹp hai đầu, và từ cái ống này, ông nhỏ ba giọt xi-rô hoa tím vào lưỡi. Ông cuộn một đầu bộ quần áo dài của mình làm gối rồi chìm vào giấc ngủ.

Phía xa, có tiếng ếch ộp đang gọi tình. Đom đóm bay trong đêm như những ngôi sao băng lười biếng.

Tobie và Mặt Trăng đang tìm cách thổi lửa trong bếp. Cả hai xoay xoay những cục than hồng cháy dở.

- Anh biết là em đã thấy gì, Tobie nói.

- Em thấy bởi vì em có hai mắt, Mặt Trăng nói với thứ ngôn ngữ bí ẩn của cư dân cỏ.

- Hãy quên những gì em thấy đi.

Mặt Trăng thổi vào đống tro. Một ngọn lửa soi sáng hai khuôn mặt. Cậu nhỏ vừa tròn mười tuổi, còn Tobie lớn hơn năm hay sáu mùa xuân gì đó. Mặt Trăng làm một động tác trên bếp như thể cậu đang chơi con quay. Cậu biết làm thế nào để cỏ khô không cháy to, cho đỡ phí. Bóng tối lại bao trùm hai người.

Sau hồi lâu im lặng, Mặt Trăng nói:

- Anh phải nói cho em biết chị Ilaïa đã làm gì.

- Quên chuyện đó đi em ạ, Tobie trả lời. Chẳng có gì đâu.

☆☆☆

Trước hôm khởi hành, Mặt Trăng bắt gặp Tobie đang giữ Ilaïa nằm dưới đất, trong gié cỏ của cậu. Ilaïa giãy giụa. Tobie nắm chặt cổ tay cô bé. Mặt Trăng chạy vội lại gần. Cậu định tách hai người ra nhưng rồi cậu sững lại.

Bàn tay phải cô gái trẻ đang nắm đầu một mũi tên.

Nhận ra em trai mình, Ilaïa buông vũ khí và bỏ chạy

- Anh phải nói cho em, Tiểu Thụ, anh phải nói cho em biết chị em định làm gì với mũi tên đó.

Mặt Trăng nói một cách đầy dũng khí. Có thể cảm thấy được sự xúc động qua mỗi từ cậu bé thốt lên.

- Cái gì đã vỡ còn sắc hơn cái nguyên vẹn, cậu nói. Một mảnh gương vỡ có thể giết người. Em biết, trong con người chị em có cái gì đó đã tan vỡ nhiều năm nay. Nếu chị ấy nguy hiểm, anh phải nói cho em, Tiểu Thụ ạ.

Mặt Trăng chắc chắn rằng Ilaïa định giết Tobie. Ý nghĩ này làm tim cậu nhói đau. Ilaïa và Tobie là hai người cậu yêu hơn tất thảy.

- Nói cho em biết sự thật đi, Tiểu Thụ. Nói với em rằng Ilaïa muốn giết anh bằng múi tên đó.

- Đừng nói như vậy.

- Em phải biết, em xin anh đấy.

Tobie lặng thinh. Cậu khơi lửa, tránh ánh mắt đau khổ của Mặt Trăng. Còn cậu bé vẫn nài nỉ:

- Nói đi anh!

Đằng xa, con ếch đang yêu đã thôi không hát nữa. Tobie nín thở và nói:

- Ilaïa...

Cậu im bặt.

- Nói đi! Cậu bé thì thầm.

Lửa cũng thôi tí tách để nghe Tobie nói.

- Ilaïa muốn chết, Tobie nói. Cô ấy định tự tử.

Cậu nhìn xuống.

Có những từ ngữ kinh khủng hơn. Có những từ làm người ta muốn gào lên. Nhưng Tobie biết rằng những lời vừa rồi sẽ làm cho Mặt Trăng yên tâm hơn rất nhiều. Chị cậu không phải kẻ giết người, chị cậu chỉ buồn thôi.

Buồn một cách tuyệt vọng. Buồn đến nỗi muốn tìm đến cái chết.

Mặt Trăng ngả người và nói:

- Cảm ơn anh, Tiểu Thụ.

Tobie thở dài. Cậu ngả người ra sau, cạnh người bạn của mình. Lửa lại tí tách reo. Tobie nhìn lên phía trên hai người, tán hoa cà rốt thật rộng như điểm thêm sao cho bầu trời mùa thu.

Cậu đã nói mà không thực sự suy nghĩ.

Cậu còn có thể nói gì khác? Tobie trằn trọc. Cậu đoán rằng một ngày nào đó, rất lâu sau, Mặt Trăng sẽ biết sự thật nghiệt ngã.

Bởi vì đêm đó, để làm yên lòng bạn mình, Tobie đã nói dối.

☆☆☆

Ngày hôm sau, cả ba người bước chân vào bụi ngấy phía Tây.

Từ khi từ biệt cuộc sống trước đây, chưa bao giờ cậu lại gần Đại Thụ đến vậy.

- Lần này, phải cẩn trọng hơn đấy, Jalam nói với hai bạn đồng hành.

Từ lâu nay, Jalam không còn vượt bụi ngấy bằng đường đất nữa. Có quá nhiều người thiệt mạng khi đi bằng đường này rồi. Bụi ngấy thường bị những động vật ăn mồi kiểu chuột nhắt rừng và chuột đồng tấn công. Ngay cả khi dẫn đường là một người lớn tuổi có kinh nghiệm, thì một con chuột nhắt cũng là một con ác thú nên tránh.

Đường đi hợp lý duy nhất là con đường trên cao, Jalam chỉ cho Tobie những thân cây ngấy dài đâm tua tủa lên trời, tạo thành hình số tám, hình xoắn và hình cầu treo hẹp. Ông nhìn Mặt Trăng.

- Ta khó mà tin nổi một cọng lanh lại vượt qua được bụi ngấy phía Tây.

- Cháu không phải là cọng lanh. Cháu là Mặt Trăng, cậu bé gay gắt chữa lại.

Jalam không nói gì thêm. Rồi họ cùng vượt bụi ngấy bằng con đường trên cao. Họ phải mất đến mười ngày.

Đường cuộn của cây ngấy tạo thành những chiếc cầu trên không thật ấn tượng, nhưng so với vẻ bề ngoài thì đường đi trên cao này không cheo leo mấy. Gai ngấy tạo thành bậc thang, còn lá phơn phớt lông giúp họ không bị trơn trượt.

Jalam biết một số chỗ ẩn náu trong những chiếc gai rỗng. Cả ba ngồi sát bên nhau trong những cái hốc bé tẹo treo lơ lửng trên không trung.

Quanh đi quẩn lại chỉ có vài món để ăn. Một vài mạng nhện bỏ hoang cung cấp cho họ những con mòng khô giòn tan. Đôi khi cũng có vài quả mọng héo còn sót lại từ cuối hè. Chẳng có gì để làm bánh anh đào...

Và rồi, họgặp trở ngại gì cho đến cái đêm đáng lẽ đã là đêm cuối cùng trong bụi ngấy, trước khi về lại đồng cỏ.

☆☆☆

Tối hôm đó, vào nửa đêm, họ bừng tỉnh bởi những chấn động mạnh.

- Cẩn thận đấy! Jalam kêu lên.

Cơ thể Tobie lăn trên cơ thể người dẫn đường già. Rồi họ bị ném về phía trần hốc và cùng nằm bẹp lên người Mặt Trăng. Họ thấy mình giống những viên bi trong cái súc sắc.

- Cháu đi xem cái gì đang xảy ra, Mặt Trăng vừa nói vừa thò mũi ra ngoài.

- Khôôông! Jalam gào lên nhưng đã quá muộn rồi.

Cậu bé đã biến mất, như thể bị đẩy mạnh vào không trung.

Tobie và Jalam nép mình trong góc cái gai. Mặt Trăng đã bay mất rồi.

- Ta đã bảo rồi, Jalam nghiến răng lầm bầm.

Chấn động lại tiếp tục.

- Một con chim bị mắc vào bụi rậm, Jalam nói tiếp. Có lẽ chúng ta phải ở lại đây nhiều ngày nữa.

- Thế còn Mặt Trăng?

Người dẫn đường già không trả lời ngay.

- Bác có cho rằng cậu bé bị rơi xuống tận đất không? Tobie nhấn mạnh.

- Nếu nó ngã như vậy, hẳn nó sẽ chán nản khi nhìn thấy và...

Jalam nhìn Tobie và nói nốt:

...không thể thoát được một con chuột nhắt rừng hoặc một con rắn khi mới mười tuổi, và có thể bị gãy hai chân.

Tobie im lặng. Cậu biết ngay cả khi mới mười tuổi, nếu đã xông pha khắp nơi và trải qua nhiều thử thách trong cuộc sống thì người ta vẫn có thể thoát khỏi mọi nanh vuốt.

☆☆☆

Jalam và Tobie cứ ngồi như vậy cho đến hết đêm, một ngày trôi qua và một đêm nữa lại đến. họ cố nói chuyện để giết thời gian và quên đi cơn đói.

Jalam và Tobie cứ ngồi như vậy cho đến hết đêm, một ngày trôi qua và một đêm nữa lại đếnọ cố nói chuyện để giết thời gian và quên đi cơn đói.

Jalam kể lại những kỷ niệm thời trai trẻ. Tobie lắng nghe. Thi thoảng, không gian mới yên ắng được một lúc khi những đợt chấn động của bụi ngấy tạm lắng.

Buổi bình minh của ngày thứ hai, vì mệt mỏi nên Jalam đã kể những chuyện thầm kín hơn. Thời thơ ấu của ông, tình yêu của ông. Những buổi hẹn hò đầu tiên với người con gái đã trở thành vợ ông sau này...

- Cây tầm ma! Ông vừa cười vừa giải thích. Ta đã hẹn cô ấy trên một cây tầm ma! Ta đúng là một thằng con trai ngu ngốc! Lúc đó trên người ta và cô ấy chỉ có ít vải lanh... Mọi người nhìn thấy hai chúng ta cùng đi về, cánh tay và bắp chân nóng ran. Ít lâu sau, tình yêu giữa ta và cô ấy không còn là bí mật nữa...

Tobie cười với ông. Nhưng ngay lập tức họ lại nghĩ đến đôi mắt long lanh của Mặt Trăng và cả hai lại trở nên trầm buồn.

Jalam công nhận đã đối xử với cậu bé quá nghiêm khắc.

- Ta hơi sợ đám trẻ con, ông nói.

- Bác không có con à? Tobie hỏi.

- Không, Jalam trả lời.

- Bác không thích có con sao?

Jalam không trả lời. Trẻ con không thích vợ chồng ông thì đúng hơn. Từ lâu, vợ chồng ông luôn mong mỏi có con. Chính vì lẽ đó mà ông oán giận tất cả đám trẻ con.

Tobie cầm tay ông. Sự nguy hiểm khiến hai trai tim trở nên cởi mở và khiến chúng xích lại gần nhau. Họ ngồi như vậy rất lâu, tâm hồn gần như thanh thản trong buổi sáng sớm.

Một lúc sau, Tobie nói về Isha Lee.

Từ khi biết rằng mẹ của Elisha được sinh ra ở xứ người Trụi, cậu nóng lòng muốn biết thêm nhiều về chuyện đó. Tobie bị cuốn vào sự im lặng của người bạn già.

- Thế còn Isha? Bác có biết Isha khi bà sống ở đồng cỏ không?

Đôi mắt Jalam long lanh. Ông vẫn im lặng thật lâu.

- Tiểu Thụ à, ta có nói với cháu, vợ ta là niềm may mắn của đời ta. Bà ấy đã mang đến cho ta một hạnh phúc lớn lao. Ta gắn bó với bà ấy như gắn bó với cái cây dưới chân ta. Nhưng bấy lâu nay, ta vẫn tin là sẽ không quên I

- Bác...

- Đã ba mươi bảy lần ta ngỏ lời cầu hôn Isha Lee.

Ông cúi xuống.

- Cũng chẳng có gì là lạ cả, một số người khác còn ngỏ lời cả trăm lần. Nouk đã nhảy từ gié cỏ xuống vì cô ấy. Isha xinh đẹp... Tiểu Thụ à, nếu cháu biết được cô ấy có ý nghĩa thế nào đối với bọn ta...

Khuôn mặt Jalam tối sầm, ông nói thêm:

- Không ai trên đồng cỏ lại không hối tiếc những gì tất cả bọn ta đã làm.

- Các bác đã làm gì ạ?

- Trái tim chúng ta hiền hậu, Tiểu Thụ ạ. Ta không biết tại sao lại xảy ra chuyện Isha.

- Chuyện gì vậy ạ?

- Tất cả bọn ta phải chịu trách nhiệm, bởi vì, cô ấy đã làm tan vỡ trái tim tất cả bọn ta.

- Jalam, kể cho cháu nghe chuyện đã xảy ra đi.

Bụi ngấy lại bị khuấy động, rồi lại im ắng. Jalam ra hiệu cho Tobie. Người dẫn đường già chờ đợi. Sự im lặng kéo dài vài phút, sau đó Jalam nói:

- Thế là xong. Không thể tin nổi. Chưa bao giờ ta chứng kiến một con chim tự phóng thích mình sau hai đêm. Thông thường, nó tự giải thoát mình trong ngày đầu tiên... hoặc nếu không, một tuần sau nó sẽ chết vì kiệt sức.

- Một tuần ạ?

- Ừ. Ta thú thật với cháu rằng cơ thể già nua của ta có lẽ cũng chẳng trụ nổi một tuần. Nhưng Tiểu Thụ ạ, cháu còn cơ hội của cháu. Ta thì dừng lại đây thôi.

Tobie siết chặt đôi bàn tay Jalam.

- Và bác vừa cười vừa kể cho cháu nghe những câu chuyện của bác...

Một tiếng gọi lanh lảnh từ xa.

- Thằng bé con đấy, Jalam nói. Nó đã tự cứu thoát mình.

Người dẫn đường già vội vàng lao về phía cửa.

- Mặt Trăng! Ông kêu lên.

Giọng cất lên trả lời ông.

Jalam lại kêu tên cậu bé. Ông vui mừng khôn xiết.

- Ta đến đây, Mặt Trăng! Ta đến đây!

Ngày mới bắt đầu. Đồng cỏ rập rờn hiện ra trước những cây ngấy cuối cùng. Jalam trườn ra ngoài.

Tobie vẫn bị câu chuyện bí ẩn về Isha Lee ám ảnh.

☆☆☆