← Quay lại trang sách

Chương 27 NGƯỜI KHÁC

Có một mùa hè và một mùa đông. Đó là năm 1.

Tất cả lại bắt đầu.

Người ta đã quên tổ chim ở xứ Ngọn Cây.

Một con chim cú đến đó ở vào mùa xuân sau. Mỗi khi hoàng hôn xuống, người ta lại nghe thấy tiếng hu hu vang đến tận Cành La.

Con chim cú đẻ được năm quả trứng. Nó nuôi con nó.

Năm tháng trôi đi. Những con chim cú khác lại làm tổ ở đó.

☆☆☆

Ngày kia, một con trong lũ chim thấy xuất hiện một người đàn ông với chiếc mũ nồi. Con chim cú không động đậy. Nó bảo vệ đàn con đang ngủ dưới nó. Thỉnh thoảng, một cái đầu bù xù bé xíu thò ra giữa lớp lông của nó, nó kéo lại mà mắt vẫn không rời người khách.

Người khách không có vẻ nguy hiểm. Ông khó nhọc leo lên một cành con dốc đứng nhô ra khỏi tổ chim.

- Thế đấy! ông mệt mỏi nói khi đã lên đến nơi.

Ông khẽ gật đầu chào con chim cú và bỏ mũ nồi ra.

Một chàng trai đi sau ông. Đó là Tobie.

Họ ngồi cạnh nhau trên một cành nhỏ.

- Cha con ta làm phiền chúng mất, Sim Lolness nói và chỉ vào con chim cú to đùng ở phía dưới họ.

Nhưng Tobie nhìn đi chỗ khác. Mắt cậu hướng ra xa xăm, chắc nơi đó có đồng cỏ.

- Có lẽ cậu ta ở đằng ấy..., Sim nói.

- Vâng, Isha Lee đang chăm sóc cậu ấy. Bà coi cậu như con trai mình.

- Bà ấy biết các loại thuốc chiết xuất từ cỏ.

- Bà ấy gần như đã chữa khỏi cho cậu ta.

- Léo tội nghiệp, Sim thở dài.

- Cậu ấy khá hơn nhiều rồi. Người ta còn nói có một cô gái mà con quen luôn ở bên cậu ta.

Sim cười. Một cô gái... đó là thứ thuốc tốt nhất trên đời. Ông đội lại chiếc mũ nồi.

- Cô ấy tên là Ilaïa, Tobie nói.

Sim quay về phía con trai. Ông nhìn cậu rất lâu, ông muốn nói gì rồi lại thôi...

- Bố sắp nói với con điều gì phải không ạ, Tobie liều hỏi.

Dường như Sim đang tìm một câu khác nói thế.

- Không... Ờ... Người săn bướm cũng ở đó thì phải.

Tobie gật đầu.

Arbaïan... Hàng tháng trời ông đã đuổi theo hai tên do Léo cử đi để thiêu rụi đồng cỏ. Ông đi hết thân cây, qua phần rễ rồi đến đồng cỏ, một h mà những năm trước ông không dám thực hiện, một hành trình lớn đã lấy đi sinh mạng bạn ông, El Blue.

Nhiệm vụ hoàn thành, Arbaïan ở lại đồng cỏ, không xa Isha.

☆☆☆

- Thế còn ông nhà thơ già điên điên mà con kể chuyện về đời mình cho ông ấy nghe?

- Pol Colleen ạ? Tobie cười, hỏi. Ông ấy lại bắt đầu viết. Và ông ấy gần như hoàn thành rồi.

- Colleen, khi còn trẻ, bố thường gọi ông ấy là "châu chấu"! Người ta bảo ông ấy có tai dưới chân: ông ấy viết tất cả những gì ông ấy nghe thấy.

Quả thực, cách đây rất lâu, giáo sư đã phát hiện ra loài châu chấu giấu tai dưới chân trước của chúng.

Tobie trượt xuống cành dưới và lao nhanh.

Sim ở lại một mình. Ông bỏ mũ nồi ra để gãi đầu. Lại một lần nữa, ông không nói được cho Tobie những gì ông muốn cậu biết.

Ông thở dài. Con chim cú không để ý đến ông nữa. Một làn gió nhẹ thổi qua xứ Ngọn Cây.

Tobie lại xuất hiện.

Cậu dắt theo một bà lão mảnh mai và sang trọng. Sim Lolness đứng dậy và đỡ bà ngồi xuống.

- Em không nên leo lên đây, Maïa à.

Bà vỗ bàn tay ông.

- Giáo sư, ông cứ làm như mỗi mình còn trẻ vậy.

Bà ngắm nhìn vẻ đẹp của cảnh vật.

- Đại Thụ khá lên rồi, bà nói.

Quả thật, Đại Thụ đang bắt đầu hồi sinh. Rừng địa y dần dần thu nhỏ lại. Gia đình Amen và Asseldor cùng làm việc ở đó.

Cái hố chỉ còn là một vết sẹo cũ đang dần dần được vỏ cây bao phủ. Cuộc sống làm nó liền lại.

Không ai biết rằng viên đá của Đại Thụ đang nằm lại đó, cách lớp vỏ cây sáu bước chân. Tobie để nó ở tận cùng hố và lớp gỗ mới chôn vùi nó, năm này qua năm khác, tránh xa sự tham lam của con người.

- Đại Thụ đang sống, Sim nói. Cuối cùng người ta cũng tin mình. Từ lâu lắm rồi người ta không bắt mình phải tiết lộ bí mật Balaïna...

Nhưng Sim cũng tự hỏi không hiểu số phận của trò chơi khơi nguồn mọi chuyện này đã ra sao.

- Nói cho bố, Tobie...

Sim quay sang. Tobie lại biến mất.

Sim và Maïa ngắm nhìn quanh xứ Ngọn Cây, trong thứ ánh sáng chênh chếch của buổi chiều tối.

Tất cả điểm đầu của các cành cây tạo thành một cao nguyên mênh mông mà ai cũng muốn bước những bước dài thưởng ngoạn trên đó.

Mặt trăng đã lên mà mặt trời vẫn chưa chịu lặn. Hiện tượng này làm xuất hiện một thứ ánh sáng kỳ lạ.

- Anh đã nói với con chưa? Maïa hỏi.

- Chưa.

- Anh muốn nói với con điều đó từ nhiều năm nay mà, bà cười.

- Anh không biết nữa, Sim nói. Anh không biết phải làm sao...

- Chắc chắn con biết câu chuyện của Nino và Tess Alamala. Anh phải nói với con. Con có quyền được biết tên của bố mẹ nó...

☆☆☆

Tobie lắng nghe. Cậu ở ngay sau họ. Cậu không muốn nghe lỏm nhưng khi đang im lặng chầm chậm leo lên, cậu đã nghe thấy tất cả.

Trên lưng cậu, ai đó đang bám vào cổ, thì thầm:

- Giờ thì anh biết rồi nhé, Tobie của em. Đó chính là những gì anh muốn...

Hai kỷ niệm cũ hiện về sống động trong cậu.

Mùa đông qua trong một cái hang bên hồ. Bức tranh đã ghi lại mùa đông ấy một cách huyền bí.

Và rồi bước chân trên dây, giữa các quả trứng, cái ngày Jo Mitch bị chết. Đi trên dây tơ... Cậu vẫn còn nhớ cảm giác của mình hôm đó. Cảm giác đang đi theo ai đó.

Người họa sĩ và nữ nghệ sĩ làm xiếc trên dây. Nino và Tess.

Bố mẹ cậu. Chưa bao giờ họ bỏ rơi cậu.

Một lúc sau, Tobie quay lại với Sim và Maïa, hai mắt đỏ hoe, cậu cõng theo một phụ nữ

Đừng nói cô ấy đẹp. Cô ấy còn tuyệt vời hơn thế.

Tóc cô ấy cuốn lọn xõa quanh mắt.

Sim và Maïa nhường chỗ cho cô. Tobie thở dốc. Cậu đang mệt bở hơi tai.

- Thế đấy, cậu vừa cười vừa nói.

- Cô ấy làm gì mà nặng đến thế, Maïa nói.

- Không phải cô ấy nặng, Tobie kêu lên. là người khác cơ...

Elisha đang ôm một cậu bé nhỏ xíu trên tay.

☆☆☆

Paul Colleen,

Cành La, Noël năm 6.