PHẦN MỘT - Chương 1 BỊ TRUY ĐUỔI
Tobie chỉ được một milimét rưỡi, như thế không phải là cao lớn gì so với tuổi của cậu. Mỗi hai mũi chân cậu nhô ra khỏi hốc vỏ cây. Cậu không cử động. Đêm ụp lên cậu như một xô nước.
Tobie nhìn bầu trời lỗ chỗ sao. Chưa có đêm nào vừa tối đen vừa rạng rỡ hơn cái màn đêm đang loang ra thành từng vũng giữa những chiếc lá hung đỏ khổng lồ.
Khi trăng không ở đó thì các vì sao nhảy múa. Ấy là điều cậu tự nhủ. Cậu cũng lặp đi lặp lại mãi với chình mình điều này: “Nếu như có một bầu trời nơi thiên đường, thì nó sẽ ít sâu hơn, ít nao lòng hơn, phải rồi, ít nao lòng hơn…”
Tobie để mặc cho ý nghĩ đó giúp mình nguôi ngoai. Duỗi dài người, cậu gối đầu lên rêu. Cậu cảm nhận cái lạnh giá của những giọt nước mắt vương trên tóc, gần bên tai.
Tobie đang ở trong một cái hốc vỏ cây tối đen, một bên cẳng chân bị thương, nhiều vết cào trên mỗi vai và những sợi tóc bết máu. Bàn tay cậu rát bỏng vì gai đâm, và phần còn lại của cơ thể nhỏ bé đang thiêm thiếp vì đau đớn và mệt mỏi không còn cảm giác gì.
Cuộc sống của cậu tưởng đã chấm dứt vài giờ trước đó, cậu tự hỏi mình còn làm gì ở đây.
Cậu nhớ lại mọi người thường kêu lên: “Vẫn còn ở đây hả, Tobie!” mỗi khi cậu tò mò chõ mũi vào mọi việc. Còn bây giờ, cậu lẩm bẩm với chính mình câu đó: “Vẫn còn ở đây ư?”
Nhưng cậu vẫn sống nhăn, ý thức rõ nỗi bất hạnh của mình còn lớn hơn cả bầu trời.
Cậu dán mắt lên trời như thể đang nắm chặt tay bố mẹ đi giữa đám đông trong lễ hội hoa. Cậu tự nhủ: “Nếu nhắm mắt lại, mình sẽ chết.” Nhưng đôi mắt vẫn giương trừng trừng dưới đáy hai hồ nước mắt nhòe nhoẹt.
Lúc này đây, cậu nghe thấy tiếng họ. Lập tức, nỗi sợ hãi lại ập xuống cậu. Họ gồm bốn người. Ba người lớn và một đứa trẻ. Đứa trẻ cầm ngọn đuốc soi đường cho họ.
- Nó ở không xa đâu, cháu biết nó ở không xa đâu.
- Phải tóm lấy nó. Nó cũng phải trả giá. Như cha mẹ nó.
Đôi mắt của người thứ ba lóe lên một thứ ánh sáng vàng trong đêm tối.
Lão ta khạc ra rồi nói:
- Chúng ta sẽ tóm cổ nó cho mà coi, mày sẽ thấy nó trả giá.
Tobie những mong có thể tỉnh dậy, thoát khỏi cơn ác mộng này, chạy đến bên giường cha mẹ, khóc và khóc thôi… Tobie những mong có ai đó dẫn cậu, trong bộ đồ ngủ, vào một gian bếp sáng sủa, pha cho cậu một cốc mật ong nóng hổi, thêm chút bánh và nói với cậu rằng: “Qua rồi, tất cả qua rồi, Tobie bé bỏng.”
Nhưng Tobie lại đang run rẩy toàn thân, tít sâu trong hốc, cố gắng thu đôi chân quá dài của mình lại để giấu chúng đi. Mười ba tuổi, Tobie đã bị cả một tộc người truy đuổi, chính là tộc người của cậu.
Những gì bấy giờ cậu nghe thấy còn khủng khiếp hơn cả cái đêm này đây, sợ hãi và lạnh lẽo. Cậu nghe thấy một giọng nói mà cậu hằng yêu mến, giọng nói của người bạn tri kỷ, Léo Blue.
Léo đến với Toibe từ hồi bốn tuổi rưỡi, để ăn ké bữa phụ của Tobie, và từ hôm đó, hai đứa chia sẻ với nhau tất cả. Những điều tốt đẹp và những chuyện kém vui. Léo sống cùng một bà dì. Cậu đã mất cả cha lẫn mẹ. Cậu chẳng giữ lại kỉ vật nào của cha, ông El Blue, người nổi tiếng thích phiêu lưu, ngoại trừ một cái boomerang bằng gỗ nhạt màu. Những bất hạnh đã trải qua ấy đem lại cho Léo Blue một nguồn sức mạnh to lớn. Tưởng như cậu ta vừa có thể cực tốt, vừa có thể cực xấu, Tobie thích mặt tốt hơn: trí thông minh và lòng dũng cảm của Léo.
Tobie và Léo nhanh chóng trở thành đôi bạn chí thân. Có lúc người ta gọi chúng bằng một cái tên duy nhất, “Tobéléo”.
Một hôm, hồi Tobie và cha mẹ sắp phải chuyển nhà xuống vùng Cành La, cả hai đứa chúng, tức là Tobéléo, đã trốn trong một cái chồi khô để không phải xa nhau. Mọi người tìm thấy chúng sau hai ngày ba đêm.
Tobie còn nhớ đó là một trong những lần hiếm hoi cậu thấy cha khóc.
Nhưng đêm nay, khi Tobie một thân một mình trốn trong hốc vỏ cây, không thể nào lại là thằng bạn Léo Blue, chỉ đứng cách cậu vài mét, đang giơ cao ngọn đuốc trong bóng tối. Tobie cảm thấy trái tim cậu như vỡ tan khi nghe thấy người bạn thân yêu nhất của mình hét lên:
- Chúng tao sẽ tóm được mày! Sẽ tóm được mày, Tobie ạ!
Tiếng của Léo dội từ cành này sang cành khác.
Đúng lúc đó, Tobie vụt nhớ đến một kỷ niệm rất rõ ràng.
Khi còn nhỏ xíu, cậu có một con rệp lá đã được thuần hóa tên là Lima. Tobie vẫn thường cưỡi lên lưng nó từ trước khi biết đi. Bỗng một ngày, con rệp lá không chơi đùa nữa mà quay ra cắn Tobie một phát sâu hoắm và lẳng cậu ra như một miếng giẻ lau. Bây giờ Tobie vẫn còn nhớ cơn điên của con vật đã buộc cha mẹ tách cậu khỏi nó. Cậu vẫn lưu giữ trong ký ức đôi mắt của Lima khi nó phát điên: con ngươi của của nó nở ra như một vũng nước nhỏ dưới trời mưa. Mẹ đã nói rằng: “Hôm nay, chuyện này xảy ra với Lima nhưng ai cũng có thể phát điên vào một ngày nào đó.”
☆☆☆
- Chúng tao sẽ túm được mày, thằng Tobie kia!
Nghe thấy tiếng thét hoang dại này một lần nữa cất lên, Tobie đoán đôi mắt của Léo chắc cũng phải khủng khiếp như đôi mắt của con vật điên dại kia. Đúng vậy, hệt như những cái đầm dềnh lên vì nước mưa.
☆☆☆
Nhúm người tiến lại gần vừa chọc vừa đập những cây gậy nhọn hoắt lên lớp vỏ cây để dò tìm các hốc và rãnh. Bọn họ truy lùng Tobie. Chẳng khác nào cảnh đi săn mồi, khi các ông bố cùng bọn con trai rời nhà mỗi năm một lần vào mùa xuân, đến tận những cành xa xôi để sắn bắt loài vật gây hại.
- Tao sẽ lôi nó ra khỏi hốc.
Cái giọng phát ra câu này sát sạt đến nỗi Tobie cảm nhận được cả hơi thở nóng hổi phà vào cậu. Cậu không cựa quậy, thậm chí không dám nhắm mắt lại. Những cú gậy tung về phía cậu trong bóng tối làm lóe lên những tia lửa. Thanh gỗ nhọn thọc rất mạnh chỉ cách mặt cậu một ngón tay. Cơ thể nhỏ bé của Tobie co cứng lại vì sợ. Tuy nhiên cậu vẫn mở to mắt nhìn chằm chặp lên bầu trời thỉnh thoảng ló dạng giữa những cái bóng của mấy kẻ săn đuổi. Lần này, thế nào cậu cũng bị tóm. Thế là hết.
Đột nhiên, bóng tối bao trùm lên cậu, ai đó tức tối hét lên:
- Ê, Léo! Mày làm tắt đuốc hả?
- Nó bị rơi đấy chứ. Xin lỗi, đuốc bị rơi đấy chứ…
- Đồ ngu!
Ngọn đuốc duy nhất của cả bọn tắt ngóm và cuộc truy tìm phải tiếp tục trong đêm tối.
- Không phải vì thế mà chúng ta bỏ dở. Sẽ tìm ra nó thôi.
Một tên khác vào hùa với tên lúc nãy và thẳng tay sục sạo các khe rãnh trong vỏ cây. Tobie cảm thấy cả không khí cũng bị khuấy đảo theo cử động của mấy bàn tay đang ở rất gần cậu. Gã đàn ông thứ hai này chắc chắn đã nốc nhiều rượu, phần vì nồng nặc mùi, phần vì các động tác của hắn vừa hung tợn vừa loạn xạ.
- Tự tao sẽ bắt nó. Chính tao sẽ băm nó ra thành từng mảnh. Và nói cho bọn kia tin là chúng ta không tìm thấy nó.
Tên kia vừa cười vừa nói về thằng bạn săn của hắn:
- Cái thằng cha này, chẳng thay đổi gì cả. Hắn giết bốn mươi con mồi vào mùa xuân năm ngoái đấy!
Phải rồi, đối với bọn chúng, Tobie chẳng đáng bằng một con mồi, và chắc chắn chúng sẽ cho cậu nếm mùi gậy nhọn và lửa đuốc.
Hai cái bóng đang ở ngay phía trên cậu. Không gì có thể cứu cậu nữa rồi. Thiếu chút nữa thì Tobie rời mắt khỏi bầu trời đã không ngừng giúp cậu đứng vững nãy giờ. Thấy cây gậy hạ xuống gần mình, cậu liền né vội người sang một bên cạnh và tên săn người chẳng cảm thấy gì dưới vũ khí của hắn, ngoài lớp gỗ cứng của thân cây.
Nhưng tên còn lại đã nhanh chóng thọc tay vào hốc.
Tobie giàn giụa nước mắt. Cậu thấy gã đang quơ bàn tay to tướng gần sát người cậu, rồi dừng lại, dịch bàn tay lên cao một chút, sát mặt cậu.
Kì lạ thay, Tobie cảm thấy nỗi sợ tan biến. Một cảm giác nhẹ nhõm vô cùng dâng lên khắp người cậu. Thậm chí môi cậu còn nở một nụ cười tái nhợt khi nghe thấy giọng nói kinh khủng kia cất lên tiếng thì thào hớn hở.
- Tao thấy nó rồi. Tao túm được nó rồi!
Im lặng bao trùm khắp xung quanh.
Những kẻ săn người khác sán lại gần. Ngay cả Léo Blue cũng không nói gì nữa, sợ biết đâu phải nhìn vào mắt thằng bạn chí cốt của mình.
Bọn chúng dồn cả lại, bốn hay năm người vây quanh một đứa trẻ bị thương. Thế nhưng Tobie đâu còn sợ gì nữa. Cậu cũng không rùng mình khi gã đàn ông luồn cánh tay vào trong hốc, giật một cái gì đó ra rồi gào lên sung sướng và khoe thứ đó với lũ kia.
Im lặng lại bao trùm, lần này dài hơn cả một mùa đông tuyết phủ.
Tobie đinh ninh là đã cảm thấy người ta vừa xẻ một mảnh quần áo của cậu. Lát sau, một vài giọng nói ré lên trong im lặng đầy băng giá:
- Vỏ cây, đây là một mẩu vỏ cây.
Đúng vậy, gã đàn ông chìa ra cho bọn kia xem một mẩu vỏ cây.
- Chúng mày bị tao lừa cho mà không biết! Rõ là nó không còn ở đây nữa. Chắc cao chạy xa bay về phía Cành La mất rồi. Ngày mai mới bắt được nó.
Đội quân buông ra những tiếng cằn nhằn thất vọng. Có đứa còn văng vài câu tục với kẻ đã giả bộ bắt được Tobie. Những bóng đen tản đi rất nhanh như một đám mây ảm đạm. Tiếng vọng của giọng nói cũng tan dần.
Và im lặng bao trùm xung quanh cậu.
☆☆☆
Mất một hồi sau Tobie mới nghe thấy tiếng thở của chính mình. Mới cảm thấy trọng lượng của cơ thể cậu đè lên vách cây.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Những ý nghĩ từ từ trở lại trong đầu cậu.
Cậu hồi tưởng lại từng khắc một cái phút bí ẩn kia. Gã đàn ông đã chạm tay vào người cậu nhưng cứ ngỡ là gỗ. Gã đã giật một mẩu áo gilê của cậu mà cứ đinh ninh là vỏ cây. Và cả lũ cũng công nhận là vỏ cây. Như thể Tobie ẩn vào trong thớ gỗ. Chính cậu cũng có cảm giác như vậy. Đại Thụ đã che chở cho cậu dưới lớp áo khoác của vỏ cây.
Chợt Tobie nằm đờ ra bất động.
Liệu có phải là một cái bẫy không nhỉ?
Phải rồi. Gã đàn ông đã cảm thấy đứa nhỏ dưới tay mình, và đang rình cậu trong bóng tối cách đó vài mét. Tobie tin chắc như vậy. Gã săn người này đã bảo muốn tự tay bắt cậu và nghiền nát cậu như một con mồi mà! Chắc hắn còn đang nấp trong bóng tối, rình khi cậu chui ra thì sẽ nhảy bổ tới đâm cậu bằng gậy nhọn. Nỗi khiếp đảm lại nghẹn ứ trong cổ họng.
Tobie không nhúc nhích. Cậu lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất.
Không có động tĩnh gì.
Thế rồi, từ từ, cậu ngước lên nhìn bầu trời. Những người bạn tinh tú đồng hành như đang nhìn xuống cậu bằng muôn vàn con mắt.
Và, ở bên dưới mình, cậu cảm nhận được hơi ấm của Đại Thụ. Lúc này đang là cuối mùa hè. Cành cây đã hấp thụ hơi ấm dịu dàng. Tobie vẫn đang ở trên những Cành Cao, nơi mặt trời chiếu rọi từ sáng đến tối, và thơm lừng mùi bánh mì nóng và món bánh lá trộn phấn hoa mẹ vẫn làm.
Tobie thả mình theo mùi hương làm ấm lòng đang bao bọc cậu.
Mắt cậu liền khép lại. Cậu quên đi sợ hãi, quên cả cơn điên của Léo. Cậu quên mình đã trở thành mồi cho lũ săn người và chúng có đến hàng nghìn tên chống lại cậu. Cậu buông mình theo một làn hơi dịu dàng, màn sương êm ả mà người ta vẫn gọi là giấc ngủ. Cậu quên hết thảy mọi sự. Sự run sợ, nỗi cô độc, sự bất công, và một câu hỏi lớn TẠI SAO đã dằn vặt cậu từ nhiều ngày qua.
Cậu quên hết thảy mọi sự. Thế nhưng màn đêm của cậu có một chốn nhỏ vẫn để trống. Giấc mơ duy nhất cậu để mặc cho đến nô giỡn trong giấc ngủ của mình.
Giấc mơ ấy có một khuôn mặt. Elisha.