Chương 2
Không ngờ câu chuyện bị bọn bạn đẩy đến mức này. Tôi sợ nhỏ Linh biết được nó hiểu lầm rằng tôi «hun» thì dị chết. May sao, lúc này thầy hướng dẫn xách cặp vào văn phòng, đi ngang qua bọn tôi, thầy dừng lại nói:
- Bài vở cho báo tường các bạn nộp đến đâu rồi Chương?
Tôi như chụp được phao cứu sinh khi đang chới với trên dòng nước:
- Dạ, cũng được khá rồi thầy ạ. Em vừa nhận bài của Linh đưa nhưng mấy bạn dành nhau xem...
Tôi vừa nói vừa chỉ tay vào Dũng còi, nó nhanh nhẹn trả lại tôi tờ giấy, có vẻ còn tiếc vì chưa đọc gì bên trong. Đợi thầy đi khỏi, Long lên tiếng:
- Cho dù là bài đăng báo tường nhưng mi «hun» bài thơ của nhỏ Linh thì đích thị mi thích nó rồi.
- Tốt thôi. Mà tụi bay yêu nhau chưa, hay chỉ mình mi thích nó? Nói đi, để tụi tao giúp cho.
Mặt tôi chuyển từ đỏ sang tái xanh như đít nhái. Ngượng thì ít, sợ nhỏ Linh nghe tưởng tôi «hun» bài thơ của nó thật thì xấu hổ chết.
Bắt đầu hôm ấy tôi không dám đi theo sau nhỏ Linh. Mà dường như Linh cũng đã nghe đâu đó những thông tin từ miệng hai thằng bạn ác mồm, nên đứa nào cũng ngại ngùng khi gặp nhau. Chẳng biết nhỏ Linh có tin những câu nói bịa đặt của lũ bạn không? Dù Linh không có thái độ gì rõ rệt, nhưng kể từ đó con nhỏ không còn quay xuống nói chuyện. Khi cần trao đổi điều gì, Linh tỏ ra «nghiêm nghị» đến tức cười. Tôi thấy cũng không cần giải thích, phân bua điều gì, nên im lặng để mọi người quên nhanh câu chuyện đáng tiếc này.
Tôi yêu, ngày ấy tôi yêu!
Rồi vu vơ nghĩ những điều… vu vơ!
Em cười, tôi hóa ngẫn ngơ
Nhặt những rơi rụng làm thơ cho mình.
Mộng đầy lên
Tràn tình,
Mà tình mong manh!
Thơ cứ thế dày lên
Thành nỗi nhớ
Tình cứ thế một mình
Trên trang vở.
Cô học trò bé nhỏ
Nhảy chân chim trên đồi,
Trời chiều buồn lặng gió
Để hồn buồn lên ngôi.
Đêm về tôi hỏi lại tôi
Yêu ư? Đúng thật yêu rồi, tôi yêu!
Vần thơ cứ thế mỗi chiều
Theo chân lụa trắng nắng hiu hắt buồn.
Ôi! Những cảm xúc đầu tiên thật buồn của chàng trai mới lớn.
Không khí quanh tôi và Linh nó ngột ngạt làm sao ấy. Tôi ít nói, nhỏ Linh cũng ít nói. Khi vì lý do gì đó cần gặp nhau, mặt đối mặt nhỏ Linh và tôi đều ngại ngùng, bối rối, mặt mày đứa nào cũng đỏ lựng. Trong lớp học, một người im lặng thì ít ai chú ý, đằng này cả Linh cũng im lặng, nó dễ trở thành sự kiện làm mọi người tò mò, thắc mắc. May sao, những cái miệng nhiều chuyện lo cắm đầu vào thi Nhất lục cá nguyệt nên bọn nó «gác lại».
Qua tết, Ba tôi thông báo với gia đình rằng qua tháng sáu đơn vị có bốn người được lệnh thuyên chuyển ra Huế, trong đó có ba. Vậy là còn hơn bốn tháng nữa cả nhà rời Quảng Nam, chuyển đến định cư nơi mới, gần cơ quan ba làm việc. Nói là nơi mới nhưng đây là quê ngoại. Thỉnh thoảng tôi cùng mẹ về Huế thăm ngoại hằng năm. Tin tôi sắp chuyển trường bọn bạn không biết. Mà tôi cũng chưa muốn nói cùng ai, vì đây là tin không vui gì. Xa ngôi trường mà suốt một thời gian dài gắn bó, thân thiết, rồi thầy cô, bạn bè làm sao không nhớ, không buồn cho được.
Chuyện của tôi và nhỏ Linh, hay chính xác là chuyện của tôi, vì nhỏ là... «nạn nhân» bị kéo vào có vẻ không còn ai quan tâm, không khí ngột ngạt cũng mất dần giữa hai đứa. Nhưng ngược lại, trong lòng tôi lại vấn vương hình bóng của nhỏ. Khi trước đây đi theo sau Linh, tôi chỉ có cảm giác thinh thích, cảm giác tò mò của xúc cảm tuổi mới lớn, giờ thì khác, nó quẩn quanh trong tôi hình ảnh cô bạn học xinh xinh, có mái tóc dài đen mượt cứ đong đưa, nhảy múa trước mặt, mùi hương từ đâu đó cứ thoang thoảng trong hồn. Chẳng biết Linh có cảm tình hay ghét tôi, nhưng cứ mỗi lần thấy nhỏ từ xa, lòng tôi lại lâng lâng cảm xúc. Hình bóng ấy thấy thật gần mà lại xa lắc lơ, mờ ảo như sương khói.