Chương 3
Khi mong đợi điều gì, thời gian trôi đi chậm rãi, lười biếng như kẻ rỗi hơi. Lúc biết mình sắp phải xa ngôi trường thân yêu, xa những tháng năm cùng thầy cô, bạn bè vui buồn gắn bó thì ngày qua tháng lại như thoi đưa. Từ chỗ ngồi lớp học, từ hàng hiên sân trường, từ gốc phượng già ghế đá, tất cả những thứ mà lâu nay tôi vô tâm không để ý, tôi dững dưng như chúng là điều hiển nhiên phải có, phải tồn tại như thế để tôi ngồi học, để tôi đi dạo, chạy nhảy. Giờ sắp phải chia xa thì chúng không còn vô tri, tất cả như đang cựa mình bao quanh, ẩn hiện trước mặt như sợ mất tôi hay tôi sợ sắp phải lìa xa nó. Mang theo tâm trạng ấy, tôi đi lững thững quanh sân.
Tháng ngày trôi nhanh quá. Mới tết không lâu mà chừ đã sắp bước qua tháng tư. Những cây phượng trong sân trường khoát lên mình màu áo đỏ rực rỡ, ve kêu rền vang một khoảng trời. Thi Nhị lục cá nguyệt (thi học kỳ 2) vừa xong, đứa nào đứa nấy thở phào nhẹ nhỏm sau chín tháng miệt mài. Những anh chị lớp Đệ Nhất đã sắp trở thành người lớn nên không giống bọn trẻ bọn tôi. Hơn nữa, niên khóa này của các anh chị là năm cuối của cuộc đời học sinh. Rồi ra các anh chị vào Đại học hoặc thi rớt phải vào lính. Bọn tôi thì không còn nhỏ nữa, nhưng chưa thành người lớn, nên vô tư vui đùa, cười nói huyên thiên.
Nhóm con gái tụm năm tụm ba bên gốc phượng, những quyển lưu bút được trang trí thật đẹp trao cho nhau. Định nhân lúc này cho bạn bè biết tôi sẽ phải chuyển trường. Chưa kịp nói thì tin Linh niên khóa tới đi trường khác học làm mọi người ngạc nhiên. Linh không nói qua trường nào. Nhỏ bảo rằng: Chưa biết trường nào, khi biết chính xác sẽ thông báo sau. Tin nhỏ Linh chuyển trường làm đứa nào cũng chưng hững, không hiểu vì sao. Hỏi thì nó im như thóc, không nói nhưng có vẻ buồn lắm. Tất nhiên xa trường, thầy cô, bạn bè ai không buồn. Nhưng vì sao nhỏ lại phải chuyển trường khác? Tôi đi vì gia đình. Còn Linh? Những thông tin như thế này làm xôn xao cả lớp. Tôi cũng có chút hụt hẫng. Vậy ra, trong mắt nhỏ Linh chưa bao giờ có tôi, dù là cái bóng mờ.
Nỗi buồn đến mù mịt đất trời chưa giảm thì cái chết điếng tiếp theo làm tôi về dẹp bỏ ngay những bài thơ mà từng đêm miệt mài ngồi làm cho nhỏ. Số là có đứa xấu miệng nào đó lại quay sang chuyện năm ngoái, đoán già đoán non: «Linh học trường khác chắc vì không muốn học chung với Chương ấy mà». Tôi đau vì câu nói này nên chẳng còn muốn nói chuyện chuyển nhà ra Huế với ai.
Khi hoa phượng trên cành nở kín một màu đỏ lửa, từng quyển lưu bút được chuyền qua tay nhau, tôi không còn chút hứng thú nào để viết, để vẽ lên đó. Tôi cố tránh mặt nhỏ Linh, cố tránh... Nhưng vào lớp, khuôn mặt xinh xinh vẫn hiển hiện trước mắt, tóc nhỏ vẫn nhảy múa trước mắt như trêu ngươi, mùi hương từ tóc, từ đâu đó cứ phảng phất làm tôi quay cuồng trong bâng khuâng, hờn dỗi.
Hôm liên hoan cuối niên học, nhẹ thôi, chỉ bánh kẹo và nước ngọt. Mọi người xúm quanh nhỏ Linh, kẻ chúc qua trường mới học tốt hơn, nhiều bạn hơn, sớm có người yêu... Tôi lẻn ra ngoài cho thoáng. Hít vào lồng ngực thật sâu nhưng vẫn cảm thấy thiếu dưỡng khí.
Tiệc tan, mọi người túa ra sân, một số đi về, bọn còn lại tụm năm tụm ba chuyện gẫu. Tôi trong lòng không vui nên lặng lẽ đạp xe về. Thật buồn cho những ngày chia tay, thật buồn cho những năm tháng vui buồn dưới mái trường. Quả thật tôi không hiểu, sao lại đẩy đưa đến tâm trạng này. Suốt những năm học, bạn bè gây gổ, đánh lộn, nghỉ chơi với nhau xảy ra như cơm bữa rồi đâu lại vào đấy, lại cặp kè đi chơi, lại cặp kè nói chuyện. Dù rằng mới tuần trước hai đứa đánh nhau đến nỗi thầy Giám thị bắt hai ông ngồi nhìn nhau cả giờ để nói câu: «Mình là bạn thân»! Giờ việc chỉ nhỏ, chỉ bé tẹo bằng cây kim mà sao đâm đau đến tim gan thế này? Càng nghĩ tôi càng căm ghét nhỏ Linh. Không muốn học trường này, không muốn ngồi chung lớp với tui thì cứ đi, không ai cản. Nghĩ tới đó máu lại dồn lên mặt, muốn hét thật to cho thoát những dồn nén trong lòng. Tâm trạng thế nên tay lái loạng choạng, tôi ghìm xe chạy chậm lại. Cũng vừa lúc đó một người đi xe đạp trờ tới, chạy chầm chậm bên cạnh, tôi nhìn sang: nhỏ Linh! Chưa kịp có phản ứng gì, chưa kịp nói câu gì, nhỏ đưa sang tôi tờ giấy được xếp gọn, nó nói nhanh: Tui gửi ông cái này! Đưa xong nhỏ chạy nhanh về phía trước. Tôi cầm tờ giấy trong tay người trở nên ren rét, bần thần khó tả. Linh chạy phía trước, tà áo dài được kẹp sau ba ga phồng lên, mái tóc nhảy múa, bay bay trong gió, đung đưa theo nhịp đạp. Tôi không dám đi nhanh nên nhỏ Linh càng lúc càng xa dần. Giờ là lúc tôi vô cùng tò mò tờ giấy trong tay. Nội dung trong đó là gì? Không có cảm tình, không ưa nhau thì gửi thư làm chi. Chọc giận tôi nữa ư? Tôi rất muốn chạy nhanh về để đọc lá thư nhưng nhỏ còn đang đỏng đa đỏng đảnh ở phía trước. Cứ nghĩ, cứ thấy bóng dáng là máu lại chảy ngược lên đầu nóng ran.
Về tới nhà tôi vội mở thư ra đọc. Mùi hương lại thoang thoảng trong phòng, gạt chuyện mùi hương qua một bên, tôi hấp tấp đọc lá thư của nhỏ Linh:
Chương!
Gia đình chuyển đi nên tui phải xa trường xa lớp, chứ không phải như bọn nó nói đâu. Tui biết ông không vui vì những chuyện vừa qua. Ra đi tui luôn nhớ thầy cô, bạn bè cả nhớ ông nữa. Nói điều này thật mắc cỡ, đã định không nói nhưng chẳng hiểu sao tui lại viết ra được câu này: «Tôi rất mến ông, nhớ ông». Sau này nếu về lại trường, gặp lại ông chắc sẽ không mắc cỡ nữa đâu, chắc thế!
Linh