Chương 4
Đọc xong lá thư Linh gửi, tôi quyết định tối nay sẽ đến nhà nhỏ. Lòng vui không kể xiết, mọi phiền muộn bấy lâu nay chợt tan biến đâu hết. Hăng hái muốn đi ngay luôn nhưng đành chờ tối đến. Xách xe ra đường đạp phăng phăng đến nhà nhỏ. Đến ngã ba quẹo phải thêm đoạn nữa tự nhiên khí thế ban đầu xẹp dần như quả bóng xì hơi. Người bắt đầu ren rét, tim đập loạn xạ. Lẽ ra nên đạp chầm chậm để xem nhỏ có đứng ở cửa hay ngoài sân không. Chẳng hiểu sao tôi lại lao xe vun vút, chỉ nghiêng đầu liếc nhìn xem có ai trong nhà hay nhỏ Linh không. Chạy qua một quãng dài cho xe chậm lại, thở dốc như một cua-rơ tồi. Tự nhiên tôi đâm ra giận, ghét mình quá đỗi. Ghét cay ghét đắng cái tính nhút nhát chẳng ra làm sao ấy. Dừng xe bên bóng tối của cây, trấn tĩnh trở lại, lẩm bẩm một mình: «Thưa cô, có Linh ở nhà không ạ?», «Chào bà... À, chào Linh, tui đến... ».
Chiều nay tôi đạp xe chầm chậm trên đường Đoàn Thị Điểm. tiết trời sang Thu, gió heo may se lạnh. Những cánh phượng hồng cuối mùa rơi lả tả, bay bay trong gió thật đẹp, bám lên tóc, lên áo những cô gái đi trên đường làm tâm hồn thêm rạo rực. Đạp xe thật chậm đến mức gần như đi bộ để cảm nhận vẻ đẹp của đất trời, của thiên nhiên, con người. Phía trước, cô gái đi xe mini trắng, đạp chậm rải chắc là muốn thả hồn theo những cánh phượng rơi. Mái tóc dài đưa qua đưa lại, nhảy múa làm tôi liên tưởng mới ngày nào ngồi trong lớp nhìn nhỏ Linh hớp hồn tôi với mái tóc dài suối mơ ấy.
Chạy hết Đoàn Thị Điểm quẹo trái để về Đinh Bộ Lĩnh (Đinh Tiên Hoàng bây giờ), tới ngã tư đường xuống chợ Xép cũng là đường về nhà. Có con bé đi xe đạp chở thùng cacrton lớn phía sau, bị lệch một bên rất dễ đổ xuống đường, do cùng hướng, tôi đạp theo bên nó:
- Bé ơi, cột hàng lại, thùng sắp đổ kìa!
Cô bé cho xe dừng lại. Tôi thấy con nhỏ quen quen nhưng chưa biết gặp ở đâu, nên cũng đưa xe vào lề giúp nó. Cột lại thùng hàng xong, cô bé nhìn sang tôi, nói:
- Em cám ơn anh! Em nhận ra anh rồi, em ở cách nhà anh hai căn.
- Hay nhỉ! Anh gặp được cô bé hàng xóm rồi. Anh tên Chương.
- Dạ, em tên Duyên.
Do gần tới nhà nên tôi và Duyên dắt xe vừa đi vừa nói chuyện, tôi hỏi nó:
- Em học trường nào?
Nhỏ Duyên đưa mắt sang bên trái, nói:
- Em học ở đây nì, trường Nữ Thành Nội ạ.
- Anh mới chuyển đến, học bên Gia Hộị.
Nói xong tôi đưa mắt nhìn sang bên, một bức tường chạy dài của hông trường Nữ Trung học đến trường Nữ Tiểu học trước nhà tôi. Hay nhỉ, hai trường Nữ đấu lưng nhau. Tới nhà nhỏ Duyên, tôi phụ nó đỡ thùng hàng xuống. Tôi tạm biệt con bé, dắt xe về nhà. Vậy là tôi có một người bạn mới cạnh nhà.
Có một điều vui, nhỏ Duyên là con chú Mạnh, cùng đơn vị ba tôi nên hai nhà làm quen nhau khá nhanh. Cô bé thỉnh thoảng qua nhà chơi, nhỏ vui tính và năng động. Nhà gần trường nhưng sáng nào cô bé cũng đi học sớm. Trường tôi khá xa nên phải đi xe đạp. Mỗi lần dắt xe ra đường là thấy nhỏ mặc áo dài trắng, tóc cột đuôi ngựa, ôm cặp đến trường. Cái đuôi ngựa của nhỏ Duyên cứ đánh qua đánh lại theo nhịp đi của nó.
Tôi đạp xe qua Mai Thúc Loan để ra cửa Đông Ba đến trường. Giờ thì quen rồi, Thời gian đầu chưa có bạn bè nên cứ lủi thủi đi. Buồn vì nhớ bạn bè, nhớ thầy cô, trường xưa và nhớ Linh. Vậy là tình yêu của chàng trai mới lớn đã vụn vỡ, đã xa như cánh chim trời. Để lại trong hồn tôi đầy những xót xa, hoài niệm. Ngày đó tìm đến nhà em, mấy lần vẫn rụt rè không dám vào. Đến khi đủ can đảm để vào thì đã không còn em ở đó. Nhà cho thuê, gia đình chuyển đi nơi khác. Vậy là đáng đời mày rồi Chương ạ. Âu đó cũng là sự trả giá, là sự kém cỏi của mày. Đừng than trách, đừng dày vò, đừng nuối tiếc. Cuộc đời này rộng lớn lắm, lớn đến nỗi chẳng ai bận tâm chuyện của mày. Cứ ngồi đó mà gặm nhắm, mà ray rứt, mà dày vò mày đi. Những quẩn quanh ấy cứ đeo bám lấy tôi. Giá mà...
Bóng hình của nhỏ Linh cứ chập chờn rồi đậm nét trong hồn tôi. Tôi càng cố gạt ra thì nó lại ùa vào, không thể nào quên được em, Linh ạ! Thà rằng đừng nhận lá thư của em, thà rằng cứ để tôi hiểu “Em chẳng thích, chẳng mến chẳng nhớ” gì tôi, thì có lẽ tốt hơn. Buồn đau rồi sẽ hết, giận ghét rồi sẽ qua. Đằng này...
Chiều nghiêng, lụa trắng
Vạt nắng vàng phai
Ta đi lẳng lặng
Theo sau dấu hài.
Cô học trò nhỏ
Chân sáo trên đồi
Trời buồn lặng gió
Hồn buồn lên ngôi.
Đường dài mê mải
Năm tháng theo nhau
Tình ôi, ngần ngại
Yêu chi để sầu.
Rồi mai chia xa
Buồn trông, mắt đỏ
Con đường học trò
Cuộc tình bỏ lỡ.
Rồi mai sang sông
Bên chồng, xứ lạ
Giây phút mặn nồng
Làm sao em nhớ.
Câu thơ rơi rụng
Dấu hài em qua
Chiều nghiêng, lụa trắng
Chiều buồn xót xa.
Ta đi lẳng lặng
Ta buồn với ta.