Chương 8
Trên đường về hai đứa không nói gì. Tôi cho rằng mình có lỗi, nhưng chẳng rõ lỗi chi nên tạm im lặng cho nó lành. Còn nhỏ Duyên cớ gì lại giận dỗi lâu rứa. Không lẽ vì môt việc cỏn con mà làm thinh mãi ri. Vừa trẻ con vừa hẹp hòi. Vậy ra cô bé cũng có cái không dễ thương như tôi luôn nghĩ.
Có lẽ gần nửa đêm, trời lạnh tê cóng cả đôi tay. không biết nhỏ Duyên ngồi sau chịu nổi không? Tôi hơi lo nên đành lên tiếng hỏi nó:
- Anh chạy nhanh như ri rất lạnh, em chịu được không?
Vẫn không thấy nó trả lời, tôi đã bắt đầu hơi bực mình. Không thèm hỏi nữa, nhất định không thèm hỏi. Khi bực chuyện gì đó, máu trong người chạy rần rần, chẳng còn thấy lạnh. Tôi đạp xe phăng phăng. Đang đi tự nhiên nghe tiếng gì như tiếng hít vào của người đang khóc cố ghìm nén. Hình như nhỏ Duyên khóc. Nó khóc vì chuyện gì nhỉ? Sao lại khóc? Không ổn! Phải có gì đó, chắc là bị tổn thương hay sao nên nó mới khóc. Mà tôi rất dị ứng, rất khổ sở khi nghe tiếng khóc, nhất là con gái khóc. Nhìn họ khóc tôi trở nên mất hết sự mạnh mẽ của con trai, trở nên mềm nhũn như cọng bún. Cho xe chạy chậm lại, tôi hỏi nó:
- Em khóc hả Duyên?
Im lặng! Nhưng tiếng “hít” to và nhiều hơn, giống tiếng nấc. Quả thật tôi không chịu nổi, đưa tay ra phía sau lưng nó như động viên, như an ủi một người bạn, một đứa em gái:
- Nín đi, chuyện gì làm em khóc? Nói anh nghe.
Tôi nói thật nhẹ nhàng để dỗ dành nó, tạo sự thân thiết để xoa dịu nhỏ. Nó “nấc” liên tục có vẻ ấm ức lắm. Tôi đạp xe chậm lại đưa tay cầm tay Duyên, vỗ về, đồng cảm sự đau lòng của nó (mà thật sự đến giờ tôi vẫn chưa hiểu lý do vì đâu nên cớ sự này). Tôi cố tạo ra giọng nói truyền cảm hơn nữa dành cho nó:
- Đừng khóc nữa em. Anh không muốn em buồn. Nói nghe chuyện gì làm em buồn?
Tôi vừa nói xong tưởng nó trở lại bình thường, thôi khóc và chuyện trò lại với tôi. Ai dè mới nói xong, nó còn khóc to, vừa khóc vừa nói, như tuôn trào những dồn nén, oan ức trong lòng:
- Em im lặng vì em “dị”, em mắc cỡ anh biết không?
Tôi ngạc nhiên rồi đâm ra choáng váng bỡi câu nói của nhỏ Duyên tiếp theo:
- Lần đầu tiên “bị” anh ôm trong lòng, anh biết không?
Nó tuôn một hơi thấy còn chưa đã, lấy tay đập vào lưng tôi thùm thụp, nói:
- Anh đáng ghét! Anh đáng ghét!
Thật sự không ngờ diễn biến trong lòng nhỏ Duyên lại rối rắm như rứa. Tôi ra vẻ ái ngại, nói với nó:
- Anh xin lỗi! Sau này nếu thấy em sắp ngã anh để luôn cho em... Ngã, đỡ bị ghép tội này nọ tội hì.
- Anh chẳng hiểu gì cả. Đáng ghét!
Nhỏ giải tỏa hết những uất ức trong lòng. Mọi chuyện rồi cũng qua nhanh, hai anh em trò chuyện trở lại. Nhưng trong tôi và có lẽ cả Duyên nữa, cái cảm giác lần đầu tiên ôm một người con gái vào lòng, dù là trong hoàn cảnh nào nó cũng có những xúc cảm mới lạ, rạo rực, nao nao mỗi khi nghĩ đến.
Còn nửa tháng là hết năm âm lịch. Nhà cửa, phố xá được sửa sang, dọn dẹp tươm tất hơn. Người ta rộn rịp kéo những chiếc xe chất đầy hoa đến khu vực chưng bày để bán. Mấy ngày ni nhỏ Duyên ngoài giờ học ở trường nó còn phải ra Thương Bạc phụ giúp O nó bán hoa. Từ dạo đi chơi Noel, nhỏ đôi khi qua nhà nhờ giảng dùm bài toán, bài văn. Dù vẫn còn tinh nghịch, mau mắn nhưng có vẻ đằm thắm hơn, nói năng chững chạc hơn. Có lúc thấy nhỏ «nghiêm túc» quá, tôi phì cười:
- Em thay đổi, khác trước nhiều đấy, cô bé!
- Là sao anh, tốt hay không tốt?
- Tốt chứ, có điều...
- Điều gì?
- Không còn là cô bé trong mắt anh.
- Anh... có thích rứa không?
- Không...!
Rứa là nó giận bỏ về. Cứ giận hờn vu vơ thế, nhưng rồi làm lành lại cũng nhanh.
Một hôm, tôi về sớm vì nghỉ hai giờ sau. Đang phụ mẹ nấu ăn, nhỏ Duyên đi học về còn mặc nguyên áo dài, ôm cặp đi vào nhà, vừa đi vừa gọi:
- Anh Chương! Anh Chương!
Tôi vội rửa tay chạy ra, nhỏ mở cặp lấy một cuốn sách chìa ra, khuôn mặt còn trắng hồng vì vừa đi ngoài nắng. Nó cười tươi roi rói, nói:
- Đặc san trường em nì. Bài thơ của em được đăng trong ni nè.
- Chúc mừng em có thơ đăng trong Đặc san.
- Nhờ có công anh nữa.
- Anh chỉ sửa vài từ. Em làm thơ hay đấy!
- Em có ghi “Tặng anh Lê Hoàng Chương” ở đầu bài đó, hi hi.