← Quay lại trang sách

Chương 9

Đặc san trình bày đẹp thật. Tôi lật trang hai mươi chín xem bài của nhỏ Duyên. Hèn chi nó vui mừng, sung sướng rứa là phải, bài thơ được lồng trong dây hoa trang trí. Đúng như lời nhỏ nói, lời đề tặng bên trên là tên tôi. Hơi ngại một chút nhưng thôi, tôi tặc lưỡi bỏ qua.

Từ hôm chợ hoa bày bán, nhỏ Duyên ngày nào sau buổi học cũng ra Thương Bạc giúp bà O nên ít khi gặp nó. Hăm bảy tết, ba bảo ra phố mua cành mai về chưng tết. Tôi đạp xe ra khu chợ hoa của O nhỏ Duyên. Mấy ngày ni phố xá tấp nập người qua kẻ lại. Từ con hẻm nhỏ đến đường lớn, mọi hoạt động nhộn nhịp hẳn lên. Ai ai cũng có vẻ tất bật. Đây đó lác đác từng tràng pháo nổ cúng tất niên làm những người như tôi cũng thêm rạo rực, háo hức chờ đón xuân sang.

Nhỏ Duyên gặp tôi nó mừng lộ rõ trên gương mặt. Hai đứa đi quanh chọn cành mai đẹp, nhiều nụ. Trông nó nhanh nhẹn, miệng tươi cười đón mời khách, lại xinh xắn nên hàng hoa tết của bà O khá đông người đến mua. Cột nhánh mai lên yên sau xong, tạm biệt nhỏ, dắt xe ra cổng. Như nhớ điều gì, nó chạy theo gọi:

Anh Chương! Khoan đi đã, chờ em.

Tôi đứng lại đợi, nhỏ nói gì đó với bà O rồi ra cổng, chỗ tôi đứng chờ. Nó nói:

- Trưa hôm tê đi học về vội ra đây nên em quên.

- Chuyện chi rứa em?

- Có một chị lớp Đệ nhị hỏi em chuyện bài thơ trên Đặc san.

- Thì có thể chị ấy thích bài thơ.

- Không phải đâu, chị hỏi: “Lê Hoàng Chương” là ai.

Tôi nheo mắt trêu nhỏ:

- Chắc chị ấy tưởng em tặng... Người yêu. Hỏi để chọc đó cô bé.

Vừa nghe trêu, mặt nhỏ đỏ lên lườm lườm nhìn tôi, nó nói:

- Không đâu, chị đó hỏi nhiều lắm, nhưng do em vội ra đây nên không đứng lâu. À, chị cũng có bài đăng trong Đặc san, tên gì em quên rồi. Bài thơ hình như ở giữa sách ấy.

- Anh cám ơn, em vào đi anh về đây.

Nói xong tôi lên xe đạp về nhà. Ba mẹ đang dọn dẹp nhà cửa. Tôi vào thay đồ rồi cùng ba khiêng mấy chậu hoa ra để trước hiên, nên quên khuấy chuyện nhỏ Duyên kể. Tối đến cơm nước xong, nhìn trên bàn còn cuốn Đặc san. Chợt nhớ chuyện nhỏ Duyên nói, tôi cầm lên xem lướt qua. Đến giữa sách, đập vào mắt tôi là một bài thơ. Không thể tin vào mắt mình, tôi hít thật sâu để bình tỉnh nhìn cho rõ. Bài thơ tôi đã từng đọc, đã từng biên tập nó, đã từng khổ sở vì bị bạn bè cho là tôi “hun” nó. Bài thơ của Linh đăng trên báo tường ở lớp, sao lại được đăng ở Đặc san trường Nữ Thành Nội? Tác giả Lê Xinh là ai? Cô gái học lớp Đệ nhị là ai? Bạn của Linh ư? Đúng là bạn của Linh rồi. Tôi nghĩ thế. Phải tìm gặp ngay để hỏi cô bạn Lê Xinh nào đó xem em hiện giờ đang ở đâu. Có cơ hội liên lạc với người mà tôi hằng mong nhớ, quả thật không còn gì vui hơn. Tôi huýt sáo miệng bài hát vui, thong thả đi ra đường nhìn ngắm người qua lại, nhìn ngắm bầu trời những ngày cuối năm dù có mờ mờ sương giăng, dù có lạnh tái tê nhưng lòng tôi đang bập bùng ngọn lửa hy vọng. Hàng cây hai bên đường đứng rét run, nhũng chiếc lá cuối mùa chao nghiêng trong gió như muốn chào những chồi non vừa mới hé nụ đón nắng xuân sang.

Những ngày đầu năm trời thật đẹp. Nắng vàng nhạt se se chút lạnh cuối đông còn sót lại. Ba mẹ về quê thắp hương ông bà, tôi ở lại để tiếp khách đến thăm ngày xuân. Nhỏ Duyên qua nhà đạp đất đầu tiên. Nó là đứa nhanh nhẹn, lanh lợi nên vào xông đất tất nhiên là điều tốt. Hai anh em ngồi cắn hạt dưa. Từ hôm mua cành mai đến đêm ba mươi, thấy nhỏ bận nên không hỏi được gì về cô gái lớp Đệ nhị có tên Lê Xinh. Sáng ni nó qua, tôi mừng lắm nhưng không dám lộ ra mặt, cũng không dám hỏi thẳng, đành đi từng bước một. Loanh quanh một hồi rào đón, tôi đi vào vấn đề nóng nhất:

- Thế chị ấy còn hỏi em gì nữa không?

- Hôm ấy em vội nên có nói được nhiều đâu. Hai ngày sau không gặp rồi nghỉ tết đến chừ luôn.

Thấy không lấy thêm thông tin gì từ nhỏ nên tôi chuyển sang đề tài khác. Ngồi chơi một lúc nó xin phép về để đi với gia đình. Tôi tiển nhỏ ra tới sân, chợt nhớ điều gì nó quay lại nói:

- À, chị Lê Xinh nói giọng y như anh rứa. Hai người họ Lê, dám bà con lắm nha.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô gái ấy là bạn của Linh. Nhất định phải gặp Lê Xinh. Tôi nói:

- Qua Tết đi học lại, em nhắn với chị ấy cho anh gặp mặt nghe.

- Đừng nói với em là đọc bài thơ của chị ấy rồi anh...

Nhỏ bỏ lững câu nói, nhìn tôi với ánh mắt là lạ. Tôi vội trả lời nó:

- Gặp đồng hương, có khi người quen hay bà con của anh đấy.

Qua tết mười ngày rồi mà cái rét của mùa đông vẫn còn luyến tiếc bám theo. Ánh nắng ngập tràn trên từng cành cây, ngọn cỏ. Các cô gái đôi má ửng hồng nắng xuân đi đường vẫn phải kéo cao cổ áo. Tôi thả bộ dọc theo Đoàn Thị Điểm - con đường Phượng bay để ra Tỳ Bà Trang. Nơi có bãi cỏ xanh mướt, đây đó còn lóng lánh sương mai dưới ánh nắng mặt trời, như những hạt ngọc ai đó đánh rơi. Đoạn đường hơi dài nhưng không sao, tôi đang vui, tôi đang chờ đợi tin vui.

Nhỏ Duyên chiều hôm qua sang nhà cho biết đã gặp chị Lê Xinh. Chị ấy đồng ý sáng Chúa nhật đến Tỳ Bà Trang, nó nói:

- Em chờ chị ấy ở cổng trường rồi cùng đến chỗ hẹn.

- Làm phiền em nhiều quá, cô bé.

- Có chi mô, nhưng em được mười lăm tuổi rồi. Mẹ nói tuổi ta mười sáu rồi đấy. không còn cô bé đâu nha anh.

- Ừ, người lớn. Đã rứa thì không khóc nhè nữa đâu đấy.

Chẳng biết nhỏ nhớ ra điều gì, mặt ửng hồng vội quay đi nơi khác.

Tôi đến Tỳ Bà Trang vừa đúng chín giờ. Ngồi ở ghế đá nơi bãi cỏ trước Trang. Ngồi chưa được bao lâu, phía Đinh Bộ Lĩnh có hai cô gái đi xe đạp, từ xa, tôi nhận ra nhỏ Duyên. Người thứ hai chắc Lê Xinh. Cả hai dắt xe theo hướng vào Trang, dựng xe bên gốc cây gần lối đi.

Tôi thật sự bàng hoàng, nửa tỉnh nửa mơ. Trời không lạnh lắm nhưng tôi rét run cả người. Đôi chân như hóa đá, toàn thân bất động. Tôi đứng lặng, sững sờ nhìn người đi tới cùng nhỏ Duyên. Cô gái có lẽ tâm trạng cũng không khác gì, đứng sững lại trên lối đi lát sỏi nhìn tôi. Rồi cả hai cùng thốt lên:

- Linh!

- Chương!

Nhỏ Duyên chưng hửng nhìn hết người này đến người kia. Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Qua phút bàng hoàng, tôi không kiềm nén được nỗi nhớ nhung, mong chờ, quên nhỏ Duyên ở đó, quên luôn cả rằng chúng tôi chưa là gì của nhau. Tôi lao tới chụp lấy tay Linh sợ em tan biến đi. Thật sự làm thế nào mà tôi lại có thể cầm trọn vẹn đôi bàn tay mềm mại, mát rượi trong tay mình như rứa. Ngược lại, Linh cũng xúc động nghẹn lời, để yên tay em trong tay tôi. Tưởng như cả hai đã thích nhau, đã yêu nhau từ lâu nên mới có những hành động âu yếm, mật thiết đến thế. Dù rằng suốt thời gian dài thích em, cứ lẽo đẽo theo sau. Linh cũng chưa từng đi riêng, chưa từng hò hẹn cùng tôi, chứ nói chi đến chuyện hai đứa cầm tay nhau thế này. Điều gì xảy ra trong tôi khi xa Linh, và điều gì diễn biến trong em suốt ngần ấy thời gian? Phải chăng sự đồng cảm, sự nhớ thương của cả hai đều chung nhau một điểm: Luôn nghĩ về nhau!

Giây phút bất ngờ tưởng như mơ ấy đã qua, tôi và Linh giật mình buông tay ra, ngượng ngùng nhìn nhau. Nhỏ Duyên tròn xoe mắt đứng nhìn hai người. Sau sự ngỡ ngàng, chắc nhỏ hiểu tôi và Linh không phải đồng hương, chẳng phải bạn bè hay bà con cùng họ gì gì, mà họ yêu nhau. Cô bé im lặng chào tôi và Linh, lại gốc cây dắt xe ra về. Nhỏ đi nhanh quá tôi chưa kịp giữ lại hoặc cám ơn nên chạy theo, nói:

- Em ở lại vào Trang uống nước với bọn anh cho vui.

Nhỏ không nói, chỉ lắc đầu. Tôi tưởng nó chưa nghe nên đến trước mặt nói:

- Vô với tụi anh cho vui.

Nó vẫn cúi xuống, lắc đầu nhè nhẹ. Tôi nghĩ chắc có gì rơi vào mắt nên đưa tay nâng đầu nhỏ lên. Môi nhỏ Duyên bặm lại, trên gương mặt xinh xinh ấy có hai giọt nước từ đôi mắt ngập ngừng lăn xuống má. Nhỏ lấy tay quẹt nhanh:

- Không có chi mô, em về.

- Sao rứa?

- Anh gặp người yêu, em ở đó làm chi.

- Tụi anh là...

- Là yêu nhau, em biết rồi. Chị Linh ghép tên anh...

Nó nói chưa hết câu vội vã đẩy xe ra ngoài đường. Tôi đứng nhìn theo không biết phải làm sao. Chạy theo Duyên ư? Không được! Còn đứng lại? Tội cô bé quá. Đang bối rối, Linh đến bên tôi tự lúc nào, em lên tiếng:

- Con bé hình như thích Chương.

- Tui không biết, chỉ xem nó như đứa em gái.

- Cô bé đoán cả việc tên tui ghép với Chương nữa.

- Là sao?

- Lê Xinh ấy, là «Linh C». Cô bé thông minh, dễ thương rứa sao Chương không thích nhỉ?

- Tại... Tại tui thích Linh lâu rồi.

- Sao hồi đó không nói?

- Tại sợ...

- Không hiểu sao lúc ấy tui cũng sợ.

- Linh sợ gì?

- Sợ Chương... Nói thích tui!

- Hồi đó học về tui luôn đi phía sau, Linh biết không?

- Biết!

- Biết sao không đi chậm lại?

- Sợ mà.

- Nếu sợ sao không đi nhanh?

-...

- Linh có thích tui không?

Linh cúi đầu, mái tóc dài đổ xuống che nghiêng khuôn mặt. Mùi hương từ tóc thoảng nhẹ, em khẽ gật đầu. Tôi ngây ngất trong niềm hạnh phúc vô biên. Mặt trời lên khá cao, nắng xuân ngập tràn, cái lạnh vẫn còn se se, tôi và Linh đi sát vào nhau cùng vào Tỳ Bà Trang.