Chương 12
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ. Hàng cây trên đường phượng bay đã mấy lần thay lá. Linh vào Sư phạm hai năm và đã đi dạy còn tôi vẫn lộc cộc xe đạp đến giảng đường.
Cô bé con hàng xóm, hồi mới chuyển nhà ra Huế chừ đã là cô nữ sinh lớp Đệ nhất. Năm ni em thi nên thời gian không còn rảnh rang như xưa. Ba em, bác Mạnh trong mùa hè đỏ lửa năm nào bị thương để lại một phần thân thể ngoài chiến trường. Ba tôi tuy nhẹ hơn nhưng cũng mất khả năng chiến đấu nên được về nhà. Nỗi đau nào rồi cũng qua, mất mát nào rồi thời gian cũng sẽ liền sẹo những vết thương. Chiều chiều hai ông Thương phế binh khi thì sang nhà tôi ngồi uống trà đàm đạo chuyện thế sự, lúc qua bên sân nhỏ Duyên đánh cờ. Ba luôn ân cần giúp đỡ vì bác Mạnh đi lại khó khăn. Ba luôn một điều anh, hai điều anh như thể bác là người ơn của ba không bằng. Tôi nghĩ chắc do ba thấy bác thân thể không còn lành lặn nên quan tâm, hơn nữa hai người là bạn bè kề nhà lại cùng tiểu đội, cùng bị thương trong một khoảnh khắc giữa trận chiến nên quý nhau. Nhỏ Duyên sáng ni nghỉ hai giờ đầu nên em đem qua nhà dĩa bánh ngọt mời bác Mạnh và ba tôi dùng uống trà. Để người lớn nói chuyện, tôi đưa em vào nhà. Hai anh em ngồi trên bộ ngựa nói chuyện, em có vẻ lo:
- Năm ni thi trắc nghiệm IBM, mới quá nên em cũng hơi lo.
- Đừng lo lắng em sẽ làm bài tốt hơn. Với lại trường cũng đã cho tụi em làm quen kiểu ra đề và cách thi rồi, sợ chi.
- Dạ, hi hi. Nhưng lỡ máy nó nhầm...
- Em yên tâm, sẽ có một bộ phận giám khảo chấm lại tất cả những bài bị loại hoặc thấp điểm.
- Nếu được rứa thì em yên tâm rồi. À, anh!
- Chi rứa em?
- Chị Linh chừ đi dạy ở dưới Phú Vang, đường xa tội chị anh hì.
- Ừ, nhưng rồi cũng quen.
- Mới đó mà làm cô giáo rồi, thích ghê!
- Em cũng sắp là cô Sinh viên, đâu còn bé nữa, nhanh thật. Quen anh chàng mô nhớ báo cho anh biết với hi.
- Chi rứa?
Chẳng rõ vì sao tôi lại nói rứa, có lẽ tôi thương em như em gái nên quan tâm. nhỏ Duyên nghe hỏi mặt đỏ lựng, nó cúi xuống im lặng, bàn chân xoay xoay trên nền nhà rồi ngước nhìn tôi, định nói gì đó lại thôi, tôi hỏi:
- Sắp tới thi xong em học trường nào?
- Dạ Văn khoa!
Nhỏ buột miệng nói nhanh rồi vội vã chào tôi ra về.
Còn hơn tháng nữa là sang năm mới. Ba tôi, bác Mạnh ngày nào cũng vậy, khi thì hai ông ngồi đánh cờ cả buổi, lúc lại trầm ngâm bên nhau tách trà. Trời lạnh buốt xương, ba đặt tay lên bên chân cụt đến quá gối của bác Mạnh, nói:
- Lạnh như ri ông ngủ được không?
- Cũng tàm tạm, có điều chuyển trời hoặc lạnh như ri thì lại đau.
Nhìn khuôn mặt ba đầy tâm trạng xót xa, đau buồn, ba nói:
- Tôi còn đến hôm nay là nhờ nó...
- Thôi, chuyện đã qua lâu rồi, với lại nếu không phải tôi thì người khác cũng sẽ hành động rứa thôi, ông đừng nghĩ ngợi gì nhiều.
Vậy ra lâu ni ba luôn có thái độ ân cần, quan tâm đặc biệt với bác Mạnh làm tôi hiểu ra vấn đề phần nào.
Cuối năm Giáp Dần, đêm ba mươi tôi và Linh đi chơi đón Giao thừa. Hai đứa đạp xe đi loanh quanh trong thành phố. Đêm Trừ tịch, đêm chuyển giao của đất trời mang đến sự sống sinh sôi, mang ánh sáng chan hòa cho muôn loài. Tiết trời đêm nay thật lạ: lạnh đến tê buốt, trong cái giá buốt ấy có một luồng hơi từ đâu đó len lỏi vào người, nó làm cho ta hăm hở hơn, sôi động và máu nóng như hừng hực trong huyết quản. Tôi quay sang hỏi Linh:
- Em lạnh không?
- Dạ lạnh, nhưng rất dễ chịu.
- Anh cũng rứa, rất dễ chịu.
- Anh có muốn cùng em đi suốt đêm nay?
- Không những suốt đêm nay, anh sẽ đi cùng em suốt cuộc đời này.
- Không nói chơi đâu nhé. Đêm Trừ tịch linh lắm, đất trời chứng kiến lời chúng ta nói đấy!
Phố xá rất vắng, nguyên đoạn từ cửa Đông Ba nhìn suốt Mai Thúc Loan dài sâu hun hút chẳng thấy bóng dáng người đi đường. Tuy đường vắng người, tuy lạnh của cái lạnh cuối Đông nhưng nhà nào bọn tôi đi qua cũng sáng trưng bàn thờ gia tiên giữa nhà, tiếng cười nói râm ran, mùi trầm hương thoang thoảng. Đến cuối đường giáp tường thành Đại nội hai đứa dựng xe cạnh gốc phượng, tôi quay sang em:
- Trong thời khắc thiêng liêng này, em ao ước điều chi?
- Em muốn anh luôn bên em và...
- Chỉ một điều thôi nhỏ ạ.
- Vậy em nói nì: Chúng ta là của nhau trong đời này!
- Vâng, chúng ta là của nhau. Mãi mãi.
Trong khoảnh khắc đất trời giao hòa, tiếng pháo giao thừa bắt đầu nổ giòn giã khắp nơi. Ánh đèn đường vàng ấm dường như sáng hơn, vài chiếc lá đây đó rời cành chao nghiêng trong giá rét cuối đông. Trên bầu trời đêm chợt lóe lên ánh sao rơi trong thinh không thăm thẳm, em nhìn tôi lo lắng:
- Anh nhìn kìa, một ngôi sao vừa rơi, sao em sợ...
Để em bớt lo lắng, bớt suy nghĩ vẩn vơ tôi cúi xuống nhặt chiếc lá vừa rơi bên cạnh lên đưa cho em, hát khe khẽ: «... Anh nói với người phu quét đường, xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em... »
Qua tết Ất Mão hơn tháng Linh ghé nhà. Do Chúa nhật nên tôi rủ em ra hồ Tịnh Tâm chơi. Ngồi quán cafe trên đường Đinh Bộ Lĩnh cạnh hồ. Trông em dạo ni có vẻ gầy, hơi xanh. Thương em thân gái phải đi dạy trường xa nhà, tôi nói:
- Em đi, về hằng ngày trên mười lăm cây số rứa thật khổ cho em.
- Dạ cũng quen rồi anh. Tháng sau em mua xe Hon Da nữ để đi dạy. À, ba ngày nữa cả nhà em vô thăm dì Hai đau nằm Nhà thương Đà Nẵng. Em xin nghỉ phép một tuần, nếu được anh sắp xếp đi cùng em nha.
- Ba mấy hôm ni vết thương cũ tái phát nên không được khỏe, anh định mai đưa ba qua Nhà thương. Công việc xong chừng bốn ngày sau anh vào với em thăm dì rồi ra luôn.
- Dạ, rứa tốt rồi. Ba đau nhiều không anh? lúc nữa em qua thăm ba.
- Cám ơn em. Linh này!
- Dạ!
- Cho anh mượn bàn tay của em.
Em chìa bàn tay trắng nõn thuôn dài nhìn tôi, tò mò ra vẻ nghịch ngợm:
- Đừng nói là bỏ sâu vào tay nha, em chết ngất đấy!
Cầm lấy bàn tay mềm mại của em mà sao hồi hộp đến lạ thường. Bàn tay ấy đã thật quen trong tôi nhưng giờ hành động này lại trở nên quá nghiêm trọng. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của em, tôi nói:
- Em nhắm mắt lại.
Tôi thận trọng lấy từ trong túi áo món quà đặt vào, giọng hơi run:
- Đây là vật mà anh thật sự suy nghĩ nhiều lần và muốn trao cho em.
Em mở mắt nhìn, em nhìn mà như muốn thu cả hình hài tôi vào trong đôi mắt đẹp và hơi buồn ấy. Và từ trong đôi mắt lung linh hai giọt nước to dần, lăn nhẹ xuống má như hai hạt ngọc soi bóng hình tôi trong đó:
- Anh trao em chiếc nhẫn hứa hôn có nghĩa rằng bắt đầu từ hôm nay, và suốt cuộc đời này chúng ta là của nhau, em có đồng ý cùng anh nghĩ vậy không?
Miệng nhoẻn cười mà mắt em nhòa lệ. Giọt nước mắt hạnh phúc của em đã dành trọn vẹn cho tôi. Em xúc động nói:
- Dạ, em đồng ý.
Cám ơn em, cám ơn những tháng năm lẽo đẽo theo nhau, cám ơn những ngập ngừng, khờ khạo những thương nhớ, giận hờn. Tất cả để có được ngày hôm nay, để có được hạnh phúc này. Cảm xúc lâng lâng, tôi sẽ đưa em về thăm ba để ba mẹ thấy đứa con dâu tương lai của mình.
Mặc dù đã qua tháng hai Âm lịch bốn ngày nhưng thời tiết luôn bất thường. Do cái lạnh mùa đông còn rớt lại hay rét nàng Bân báo hiệu đến sớm mà bầu trời mây xám giăng giăng. Trên mặt hồ Tịnh Tâm li ti bong bóng mưa phủ khắp, em nép sát vào tôi như muốn cùng truyền hơi ấm cho nhau. Ngoài kia, đôi chim sẻ con con chuyền từ cành long não vào đầu hồi nhà bên cạnh đứng rỉa lông, em chỉ tôi xem, nói:
- Anh nhìn kìa, đôi chim thật dễ thương.
- Chúng đang yêu em ạ.
- Sao anh biết?
- Anh biết, vì đôi chim đang âu yếm nép vào nhau đấy.
- Thật không?
- Thật mà, anh vừa nghe chú chim trống nói với chim mái: “Em nhìn xuống mà xem, dưới kia cũng có hai người đang yêu nhau đấy!”
Tôi đưa ba qua nhà thương Lớn điều trị. Bác sĩ bảo vết thương cũ nhiễm trùng bởi mảnh đạn còn trong đó, sức khỏe ba khá yếu nên vài ngày sau mới mổ. Sáng ni em đi Đà Nẵng nên tôi qua thăm ba sớm rồi chạy về lại bến xe Nguyễn Hoàng để tiễn em vào thăm dì Hai. Do giúp ba một số việc buổi sáng khi mẹ chưa đến, nên lúc quay lại bến thì xe bắt đầu khởi hành. Tôi chỉ còn kịp nhìn thấy em nhoài người ra cửa sổ đưa tay vẫy vẫy. Tôi chạy theo tạm biệt, hét to: “Chúa nhật anh vào”.
Không thể ngờ được rằng lần chia tay này, cái vẫy tay tạm biệt này lại là cái vẫy tay cuối cùng, để rồi tôi mất em vĩnh viễn. Khuôn mặt em nhoài ra cửa xe nhìn tôi là hình ảnh duy nhất, để rồi suốt cuộc đời này chẳng bao giờ còn thấy em nữa.
Trước tết Âm lịch, trên Tây nguyên đã râm ran đánh nhau, đặc biệt là ở Ban Mê Thuộc nhưng tôi nghĩ chắc cũng như Quảng Trị mấy năm trước nên chủ quan không để ý
Sáng ni Bác sĩ mổ lấy mảnh đạn trong đùi ba, định Chúa nhật nhờ nhỏ Duyên phụ với mẹ chăm sóc ba. Tôi vào Đà Nẵng cùng em, sáng hôm sau hai đứa ra lại Huế. Nhưng Sài Gòn đã bỏ Tây Nguyên rồi. Giờ lại nghe bỏ luôn Huế, mọi người lần lượt vào Đà Nẵng. Lúc đầu người dân di chuyển bằng đường bộ, sau lũ lượt kéo nhau xuống Thuận An đi tàu thủy, có cả lính. Ba vừa mới mổ nên cả nhà không thể đi đâu được.
Những người quyết định ở lại Huế tuy vẫn bình thản nhưng cũng không dấu nổi sự lo lắng. Số đi thì di chuyển bằng tất cả phương tiện sẵn có. Dự định chúa nhật vào Đà Nẵng nhưng không thành, lòng tôi nóng như lửa đốt khi nghe tình hình ở Đà Nẵng cũng chẳng khác gì Huế. Người dân, lính tráng ùn ùn xuống bến cảng hoặc qua sân bay để vào Sài Gòn. Gia đình em thế nào? Ở lại Đà Nẵng chờ đợi mọi sự bình yên rồi trở ra Huế hay đi tiếp?
Bác Mạnh sai nhỏ Duyên cùng qua giúp mẹ và tôi thay phiên nhau chăm sóc cho ba. Mấy ngày sau vết thương đã lành, ba xuất viện về nhà. Tình hình chiến sự chuyển biến từng ngày. Huế Giải phóng xong mấy ngày sau Giải phóng Đà Nẵng. Nếu nhà em không đi thì lâu lắm chừng vài ngày ra lại đây thôi. Tôi hy vọng rứa nên thỉnh thoảng đạp xe chạy lên Tây Lộc xem em về chưa. Một tuần trôi qua. Rồi hai, ba tuần em vẫn bặt vô âm tín. Hy vọng gia đình em còn ở Đà Nẵng rồi ra lại Huế cứ mong manh dần trong tôi. Khi để mất niềm tin là điều khủng khiếp nhất, nó dẫn đến sự tuyệt vọng. Tôi đã cố tìm trong đó, tìm trong niềm tuyệt vọng một chút gì dù chỉ le lói, dù chỉ chập chờn như bọt biển ngoài khơi xa, để cố bám lấy nó, bám lấy mà tin rằng chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại nhau.
Cuộc sống của người dân đã dần trở lại ổn định. Những thông tin trên đài đến hai mươi tháng tư, quân Cách mạng đang đánh mạnh ở Xuân Lộc, khép chặt ngoại vi Sài Gòn. Người dân nháo nhào như ong vỡ tổ. Người ở lại kẻ xuống tàu ra biển, em đang ở đâu trong số người đó hả Linh? Em còn hay đã... Tôi nhắm mắt lại, cố gạt những hình ảnh u buồn, những suy nghĩ tang thương trong đầu, đi bộ ra đường.
Nắng tháng tư dù mới hơn tám giờ rưỡi mà cái nắng bắt đầu hừng hực làm bừng nở những chùm phượng vĩ trên đường. Chưa vào hè mà trường lớp vắng hoe. Con đường Phượng bay ngày nào đầy quyến rũ, lãng mạn. Những cô gái e ấp, ngại ngùng bên chàng trai dưới vành nón mỏng không còn rung động trong tôi. Lá phượng rơi, cánh phượng bay la đà trong gió giờ nhìn mà cứ thấy dững dưng, không cảm xúc. Tôi thấy thiếu vắng em, mọi cái đều trở nên vô nghĩa. Đi tới gần cửa Hiển Nhơn gặp nhỏ Duyên dắt xe từ bên Hàn Thuyên quẹo qua, phía sau ba-ga đèo một bao gì khá to. Tôi qua đường gọi Duyên:
- Sao em không cưỡi lại dắt rứa?
Nhỏ dừng lại quay nhìn tôi, mặt mày đỏ ửng, mồ hôi lấm tấm trên trán, em cười nói:
- Dạ em đi mua gạo, tại không có dây cột nên sợ rơi.
- Em đi mua gạo sao lại không đem dây theo cột?
- Có chứ, nhưng em cho dì nớ mượn...
-...?
- Tại dì lớn tuổi, ở tận trong hẻm Lê Văn Duyệt mà lại mua nhiều gạo. Trời nắng như ri để dì dắt bộ tội nên em cho mượn, hi hi.
- À, ra thế!
Tấm lòng nhỏ thật tốt. Tôi đến bên giữ lấy ghi-đông xe:
- Đưa anh dắt về cho, mồ hôi ướt đẫm kìa.
- Lại làm phiền anh rồi.
- Có chi mô em. Lần sau bên nhà có việc nặng qua nói anh làm cho.
- Dạ, em đọc báo thấy tình hình ni chắc vài ngày nữa Giải phóng Sài Gòn luôn rồi anh. Lúc nớ em tin chị Linh sẽ về.
- Em tin chị Linh về sao?
-Dạ tin chứ, chị về anh sẽ vui. Mà em luôn muốn anh vui!
Thật sự cảm động về những gì em nghĩ tốt về tôi, em mong muốn những điều tốt đẹp đến với tôi. Cám ơn em gái mà tôi vô cùng yêu quý.
Vậy là Sài Gòn đã được giải phóng. Mọi người không còn lo lắng về chiến tranh, về bom rơi đạn lạc, về tang thương, ly tán nữa. Riêng tôi bắt đầu những ngày trông ngóng, chờ mong. Nghe nói Quốc lộ một đường hư cầu sập rất nhiều nên đi lại chưa được thông suốt. Biết vậy nhưng ngày này qua tháng nọ tin tức về Linh cứ biền biệt, mịt mù.
Nhỏ Duyên trở lại giảng đường, tôi tạm nghỉ học chưa biết phải làm gì, đành đem xe đạp ra chạy thồ. Quay qua ngoảnh lại đến cuối năm, hết hè, sang thu. Khoảng thời gian không ngắn cũng chưa đủ dài để nói lên điều gì đó cho đời người, nhưng từ buổi chia tay với em đến hôm nay quả thật đã là quá dài, quá lâu để mong đợi ngày trở lại. Em đi rồi, đã xa tôi rồi! Ngôi nhà em người khác đến ở. Hết những buổi hẹn hò, hết những lần hai đứa ngồi trước hàng hiên ôn kỷ niệm xưa. Nhìn ngôi nhà thấy gần gủi mà lại quá xa xôi. Mới đó, trong tầm tay giờ đã trôi nhanh vào ký ức sao Linh?
Quanh năm suốt tháng đạp xe khắp phố phường chở khách làm kế sinh nhai, tôi gặp lại thằng Dũng còi (đứa bạn ngày còn học trong Quảng nó đồn tôi “hun” tờ giấy chép thơ của Linh). Dũng đưa em gái ra Huế học bên Sư phạm. Gặp lại bạn xưa, chở hai anh em đến chỗ trọ rồi kéo nhau vào cafe cóc bên đường trò chuyện. Qua năm “bảy lăm” Dũng nhờ gia đình có công Cách mạng nên thi xong Tú tài nó đi làm bên Nông nghiệp tỉnh. Dũng nhìn tôi hỏi:
- Răng mi không học nữa lại chạy xe đạp thồ rứa?
- Do gia đình tao khó khăn, ba lại mất khả năng lao động...
- Khổ hè, khi nào ổn nên đi học lại hoặc học nghề gì đó chứ chạy như ri không có tương lai mô.
- Ừ, tao cũng nghĩ rứa.
- À, Linh về lại chưa, chừ nó làm chi?
- Răng mi biết Linh đi?
- Tao gặp Linh trong Đà Nẵng hồi chưa Giải phóng kìa.
Nghe Dũng nói Gặp Linh, tôi chồm tới chụp lấy tay nó như vừa tìm được manh mối quan trọng liên quan đến em, tôi hỏi không kịp thở:
- Mi gặp Linh rồi thế nào? Linh có nói gì với mi không?
- Hỏi từ từ thôi. Ông yêu con nhỏ dữ rứa, hai người sắp cưới chưa? Hay lại chia tay rồi.