← Quay lại trang sách

Chương 11

Chiều ni học xong, tôi ghé mua mấy thứ để sáng mai lên lăng Tự Đức. Với tâm trạng ngổn ngang, rối bời thế này đi chơi cũng không vui vẻ, háo hức lắm. Về đến nhà đã chiều muộn. Mẹ cho biết ba mới điện về báo đơn vị qua lễ sẽ tham gia chiến dịch. Chẳng biết tình hình thế nào nhưng căng lắm, nhiều anh em có đi mà không về. Mẹ nói: «Bên khu chợ Xép mấy gia đình có chồng, con tử trận rồi. Mẹ lo lắm!» Đã bàn bên nhà bác Mạnh, sáng sớm mai hai gia đình ra Hải Lăng, Quảng Trị thăm ba con với bác Mạnh trai, nếu trễ sợ không kịp gặp được ba con. Mẹ đánh điện báo tin rồi.

Mẹ mua một ít đồ để trên bàn mai đem ra cho ba. Tôi lấy bỏ vào xách và chuẩn bị thêm những vật dụng cho hai mẹ con. Định mọi thứ xong xuôi sẽ qua báo tin cho Linh tạm dừng chuyến đi chơi ngày mai. Loay hoay cũng đến gần mười giờ đêm mới hết việc. Xách xe đạp lên hướng Tây Lộc. Nhà em đóng cửa, dường như đã ngủ tôi không dám gọi đành viết vài chữ để trước hiên, lấy hòn đá đè lên: «Mai anh có việc riêng, hẹn em dịp khác.»

Măc dù những sinh hoạt ở Huế vẫn diễn ra bình thường, nhưng không khí khá ngột ngạt. Đã có lệnh Tổng động viên. Mùa hè ở Huế nóng cháy da, giờ thêm không khi chến tranh, nó nặng nề đến khó thở. Gia đình tôi và hai mẹ con nhỏ Duyên ra Hải Lăng xong trở về trong ngày. Khoảnh khắc chia tay với ba, bác Mạnh trai là những lời động viên hẹn ngày gặp lại. Nhưng sao trong lòng mọi người, nó bi thương, nó thảm sầu đến tái tê lòng, nó như lần chia tay cuối cùng... Về đến bến xe Nguyễn Hoàng, mẹ với bác Mạnh gái ghé chợ mua ít đồ, tôi và Duyên đi bộ qua cửa Ngăn về Đoàn Thị Điểm. Mặt trời xuống dần bên Đại nội. Những đền đài cổ kính chưa được tu sửa sau năm sáu tám, trông nó như một phế tích được nắng chiều muộn phủ lên màu tang thương. Tôi và Duyên đi trong tâm trạng rối bời, không biết mai này sẽ ra sao. nên cả hai lầm lũi đi trong ánh hoàng hôn đỏ hồng. Tôi quay sang hỏi nhỏ Duyên:

- Em mệt không? Đưa xách anh cầm cho.

- Dạ, nhẹ anh ạ.

Nói thế nhưng em đứng lại đưa cho tôi một bên quai xách, em cười:

- Anh giúp em cùng xách cho nhẹ, dễ đi hì.

Tôi đưa tay cầm một bên quai, hai anh em thong thả trên đường về nhà. Đang đi bỗng nhỏ Duyên dừng lại nhìn tôi, nói:

- Anh có thấy chiếc xe “sáu bảy” vừa chạy qua không?

- Anh không để ý. Sao thế em?

- Một bác mặc đồ lính chở chị Linh phía sau.

- Chắc ba Linh chở đi đâu đó. Sao em biết chị Linh?

- Do chị nghiêng người qua nhìn anh nên em mới nhận ra. Thấy đi thế này sợ chị ấy hiểu lầm.

- Hiểu lầm gì, mình đi thăm ba. Linh không nghĩ rứa đâu em đừng ngại.

- Dạ!

Trong tâm trạng bất an, buồn và lo lắng cho ba nên qua lễ Lao động tôi chỉ đến trường rồi về, không đi đâu. Thỉnh thoảng qua nhà nhỏ Duyên nói chuyện, động viên bác gái (bác Mạnh trai dặn dò, nhờ tôi) hoặc dạo loanh quanh gần nhà. Chiều ni đạp xe lên nhà Linh, mẹ nói em vừa ra ngoài, tôi quay trở về. Tuần sau lên lại, từ xa thấy dáng em thấp thoáng phía trước nhà. Cho xe vô sân, cửa khép hờ tôi dựng xe vào gõ cửa, mẹ em ra bảo: Linh đi phố rồi con. Tôi chào bác ra về. Lòng hết sức phiền não, đạp xe đi lang thang như người vô định. Đường phố vẫn tấp nập người qua lại, quán xá nhạc vẫn trỗi xập xình. Lòng tôi đau đáu một nỗi lo cho sự bình an của ba. Qua đợt thi sắp tới có lẽ tôi cũng phải vào lính, chưa biết tương lai rồi sẽ ra sao. Tất cả những hình ảnh cũ, mới cứ chập chờn hiện lên trong đầu, lộn xộn, rối rắm chẳng đâu ra đâu. Những ký ức xuất hiện rồi mờ nhòa nhanh chóng, còn lại hình ảnh bom đạn, hình ảnh ba tôi lầm lũi bước đi trên đống đổ nát, rồi... Khói lửa mịt mùng. Tôi không muốn nghĩ đến nhưng nó cứ đeo bám, cứ rõ nét trong đầu.

Tôi chạy loanh quanh ra Thượng Tứ rồi vòng sang cửa Ngăn để về nhà. Đang chạy, nhìn sang bên trái trước cửa Hiển Nhơn chỗ mấy bệ đá, thấy nhỏ Duyên ngồi một mình, tôi quay xe lại:

- Sao em ngồi một mình ở đây?

- Dạ, mẹ vào nhà người quen ở bên Đinh Công Tráng, em ngồi đây đợi mẹ. Trời nóng quá anh ạ.

- Ừ, anh đạp xe lòng vòng từ hồi bốn giờ đến chừ.

- Anh!

- Chi em?

- Em có ông anh họ đang học năm nhất bên Văn khoa cũng chuẩn bị nhập ngũ. Anh thi xong em cũng lo...

Tôi nhìn em động viên:

- Không sao đâu, chiến tranh rồi cũng nhanh hết thôi, em đừng quá lo lại sinh bệnh.

- Biết rứa nhưng vẫn lo. Ba em, ông anh họ giờ lại sắp đến anh, em sợ... À, anh!

- Chi em?

- Hồi sáng đến trường em găp chị Linh.

Nghe nhỏ Duyên nhắc đến Linh, tim tôi tự nhiên đập loạn xạ. Cố kiềm nén xúc động, tôi nói:

- Hồi chiều anh có lên nhà nhưng không gặp. Chị nói gì với em?

- Dạ có nói chi mô. Em chào mà chị cũng làm ngơ, răng lạ rứa anh? Anh chị giận nhau à?

Những thông tin xấu từ Quảng trị cứ dồn dập xuất hiện trên khắp các mặt báo. Mẹ tôi sang nhà bác Mạnh gái trở về, người cứ ngồi thở dài không nói năng chi, tôi đến bên an ủi:

- Chắc bác ấy kể chuyện buồn nên mẹ không vui chứ gì.

- Hôm trước bác ấy đi thăm bà bạn bên Đinh Công Tráng, chồng bà ta bị thương rất nặng ở ngoài nớ, không biết có qua khỏi không, mẹ lo lắm con ạ.

Tôi không biết nói gì để mẹ bớt buồn, lại bàn học lấy sách đọc. Chữ nghĩa chẳng vào nổi trong đầu. Định bỏ sách đứng lên, thấy cuốn Đặc san Xuân Duyên đưa năm trước nằm gần đó, cầm lên lật lướt qua. Bài thơ nhỏ Duyên có tên tôi ở trên, tôi bật cười nhớ lại khuôn mặt rạng rỡ của nó khi khoe với tôi. Tôi lật qua bài Linh với bút danh Lê Xinh, «Linh C» thật ngộ nghĩnh. Bài thơ mang dấu ấn đậm nét trong tôi. Ngày ấy chàng thiếu niên nhút nhát cầm tờ giấy chép bài thơ gửi đăng báo tường mở ra đọc, mùi hương con gái thoang thoảng từ bài thơ, từ tờ giấy trong tập vở, chàng ta nhớ hương tóc của nhỏ ngồi bàn trước nên đã đưa lên ngửi thử... Cứ thế, mọi chìm nổi lần lượt đi qua. Duyên nợ của kiếp nào đã sắp xếp để em đến với tôi. Lúc buồn đau người ta nuôi hy vọng, khi hạnh phúc lại lo sợ phân ly, một chút giận dỗi hờn ghen cũng vu vơ lo nghĩ. Tôi đứng dậy đi ra sân, cố gạt hết buồn phiền trong lòng, nỗi nhớ thương, lo lắng cho ba lại hiện ra. Hôm gặp mặt để rồi chia tay với ba, giọt nước mắt ngập ngừng trên khoé mắt khiến tôi vội vàng quẹt đi sợ ba nhìn thấy. Tôi và mẹ muốn ba phải vui vẻ nhưng sao trong đôi mắt của từng người cứ xót xa u uẩn. Tôi buồn rầu định vào nhà thì Linh đến. Em dừng xe ngoài đường, tôi ra đón, nói:

- Em vào nhà chơi, sao lại ngồi trên xe rứa?

- Dạ thôi, em đang bận việc, nói xong em đi ngay.

Nhìn em lòng cảm thấy vui vui, nhưng sao giọng nói khàn đục như vừa khóc xong, tôi đến cầm tay, em đẩy ra nghiêm măt nói:

- Đừng đụng vào em, đừng...

- Sao lại thế, ghét anh rồi à?

- Em không nghe, em ghét anh!

- Hôm trước anh lên...

- Em biết rồi!

- Biết gì?

- Biết anh từ chối em để đi với với cô bé hàng xóm.

Vậy là đã rõ vì sao em tránh mặt tôi. Sự hiểu lầm này khó có thể bày tỏ vài lời để em hiểu, tôi nói:

- Em vào nhà đi, anh sẽ nói...

- Em không vào, không nghe! Em ghét anh!

Nói xong Linh đạp chạy thẳng, tôi lấy xe đuổi theo. Em chạy trước, tôi lẳng lặng đạp theo sau lưng. Hai đứa cứ kẻ trước người sau đi như thế đến cuối đường Đoàn Thị Điểm, em không hề biết có tôi phía sau, tôi lên tiếng:

- Anh lẽo đẽo theo em đến cuối đường rồi đấy!

Em giật mình quay lui:

- Theo... «Tui» làm chi?

- Ngày xưa «tui» miệt mài sáng sáng chiều chiều theo «bà» chừ thì tiếp tục theo... đến hết đường.

- «Ông» đáng ghét!

- Chừ chúng ta vào Tỳ Bà Trang để nhớ hôm nào gặp «bà» Lê Xinh ở đây ạ.

Tôi và em xuống xe dắt đi bộ, nghe tôi nói thế em xoay người thụi vào hông tôi đau điếng, em nói:

- Muốn vô trong nớ anh phải nó rõ vì sao hôm đó anh đi cả ngày với nhỏ Duyên. Vô lý chỗ nào là chết với em.

Hai đứa dựng xe bên gốc cây long não, ngồi xuống bãi cỏ dưới tán lá. Trời còn nóng nhưng thỉnh thoảng những cơn gió nhẹ thoáng qua, mái tóc em xòa tràn qua vai, vướng vào mặt như những sợi tơ trời nhẹ êm trói buột. Bên trong Tỳ Bà Trang, tiếng đàn dìu dặt thiết tha trôi theo làn gió, thời gian như ngưng đọng lại, tôi nằm dài trên bãi cỏ nhìn bầu trời xanh thẳm, mênh mông. Vài cụm mây trắng nõn trôi bềnh bồng về phía chân trời, khung cảnh buổi chiều vàng thật đẹp. Tôi kéo em đứng lên, hai đứa dắt xe ra đường khi nắng đã bắt đầu trườn lên mái ngói Tỳ Bà Trang, đậu tràn lên hàng cây long não bên đường.

Sau kỳ thi Tú tài, tôi và Linh đều thỏa nguyện mơ ước của mình, em vào Sư phạm còn tôi vô Văn khoa. Mùa hè đỏ lửa đã qua, Phượng đỏ đã không còn lãng mạn rơi trên tóc các cô gái đi đường, không còn nhuộm đỏ lối đi. Thay vào đó là từng cơn gió heo may se se lạnh. Cây bên đường bắt đầu khoát cho mình bộ áo mới, đây đó và chiếc lá như cố tình đỏm dáng, hóa vàng lượn lờ, chao nghiêng trong lòng nắng vàng nhạt của thu sang.