← Quay lại trang sách

Chương 2

Buổi sáng tôi dậy thật sớm rủ Nhã đi giao hàng với tôi. Tối qua hai chị em thức khuya cố thêu nốt chiếc áo cuối cùng để hôm nay đi giao rồi nhận hàng mới về làm tiếp. Hai chị em thích thú với số tiền mới lãnh. Nhã cười, đôi má hồng rưc rỡ và ánh mắt long lanh. Nhìn Nhã, tôi nôn nao thèm muốn được mua cho em một món quà- như chiếc áo dài hay đôi dép chẳng hạn. Tôi rủ Nhã đi chợ vì hôm nay chủ nhật mẹ nghỉ và Nhã không phải đến trường. Nhã thích thú choàng tay ôm eo tôi:

- Ừ, lâu quá em chưa được đi chợ xem người ta mua sắm. Mà chị phải giữ tiền cẩn thận đấy nhé, khéo không lại bị móc túi thì khổ.

Tôi cười với Nhã, nghĩ đến số tiền nhỏ nhoi mới lãnh được mà thương Nhã khéo lo, mấy trăm thì có thấm vào đâu cho người ta móc túi mình. Hai chị em đưng đón xe bus ở trạm xe. Nhã hồn nhiên:

- Có tiền trong túi thích ghê chị nhỉ?

Tôi nheo mắt:

- Mình đang có tiền đây này. Nhã thích không?

Nhã chớp mắt:

- Tiền của chị em mình kiếm vất vả quá.

Tôi hỏi Nhã:

- Nhã có muốn may áo dài mới để mặc đi học không?

Mắt Nhã bừng sáng:

- Chị có tiền hả?

Tôi vỗ tay vào túi:

- Tiền mới lãnh đây này.

Nhã sụ mặt:

- Thôi, tiền này để đem về cho mẹ.

Tôi cười nhẹ cấu lên tay Nhã;

- Cứ mua đi, về nhà chị xin mẹ cho. Mẹ cũng đến ngày lãnh lương rồi. À, nhớ mua quà cho hai công tử nhà mình nữa nhé.

Nhã tươi cười:

- Mua cho mẹ cái ví mới nữa Diễm ạ. Mẹ xách cái ví cu õsắp rách đi làm tội mẹ quá.

Tôi gật đầu. Hai chị em đu nhau lên chiếc xe buýt vừa trở tới. Lòng tôi ấm lại một niềm vui ngọt ngào. Nỗi buồn tan nhanh trong mắt hai đứa. Chúng tôi nắm tay nhau đi tung tăng khắp phố chợ. Nhã liến thoắng như chim non. Tôi cảm thấy mình tự tin vì đang có tiền trong túi nên cho dù chiếc áo tôi mặc dã gần như bạc mầu tôi cũng không buồn, dù cho Nhã mặc cái quần tây may từ hai năm trước với chiếc áo chemise ngắn tay tôi đã may cho Nhã trong ngày sinh nhật thứ mười lăm của nó, Nhã vẫn không mang mặc cảm đi giữa đám đông. Chúng tôi đi từ đầu phố đến cuối phố, len vào từng hàng vải để nhìn ngắm những hàng hoá một cách thích thú. Tôi giục Nhã mua gì thì mua đi. Nhã nói:

- Từ từ để em nhìn chán mắt đã.

Cuối cùng rồi Nhã cũng chọn được vải. Thứ hàng nội hoá trắng vừa hợp với túi tiền lại vừa tiện cho Nhã mặc đi học. Cầm xấp vải trên tay, má Nhã hồng lên trong nắng. Niềm vui như muốn thoát ra trong đôi mắt trong veo của Nhã. Hai đứa rủ nhau đi chọn ví cho mẹ. Oâi một rừng ví đủ kích cỡ, đủ kiểu dáng và đủ giá tiền, mắt chúng tôi muốn hoa lên. Nhưng chiếc ví Nhã chọn, tôi thích thì đắt quá. Chỉ cần nhìn số tiền trên chiếc ví thôi, tôi đã phải kéo Nhã đi như chạy.

- Đắt bằng gần một tháng lương của mẹ đó. Tất cả tiền trong túi chị cũng không mua nổi đâu. Đi tìm hàng nào rẻ hơn đi Nhã.

Nhã thở dài:

- Nhà giầu mua đồ sướng tay Diễm nhỉ? Thích cái gì là mua được ngay cái đó chẳng cần chọn lựa đắn đo hàng giờ như mình. Chắc mấy người bán hàng họ khó chịu với chị em mình lắm.

Tôi nắm tay Nhã thủ thỉ:

- Chưa chắc nhà giầu sướng bằng mình đâu Nhã ạ.

Nhã nhìn tôi tỏ vẻ ngạc nhiên. Tôi nói tiếp:

- Thật đấy, Nhã nghĩ xem, khi có tiền nhiều họ mua một cách phí phạm, thích món gì là mua được ngay. Về đến nhà thấy chán lại bỏ đi mua cái khác. Họ không có được cái cảm giác sung sướng khi cầm trên tay món hàng mình đã có.

Nhã gật gù có vẻ tán thành lời nói của tôi.

- Và họ sẽ không bao giờ được thoả mãn, đúng không? Vì họ có được dễ dàng quá.

Tôi bật cười. Banø tay Nhã bỗng tìm bàn tay tôi siết chặt, âu yếm. Gần trưa hai chị em mới mua đuọc cho mẹ một cái ví xách tay rẻ tiền, nhưng mà trong mắt chị em tôi, chiếc ví ấy rất đẹp. Nhã đề nghị:

- Mua một tờ giấy hoa, về nhà em gói lại thật đep biếu mẹ Diễm ạ.

Tôi gật đầu;

- Chị sợ mẹ tiếc tiền mắng tụi mình phí phạm.

Nhã cười:

- Chắc mẹ mắng thật đấy, nhưng em tin là mẹ sẽ cảm động và vui thích lắm. Diễm có thấy cái ví của mẹ không? Đã cũ mèm rồi.

Tôi ngậm ngùi:

- Tội mẹ ghê, phải chi mình có nhiều tiền mua cho mẹ đủ thứ.

Nhã nói:

- Tại mẹ cứ dành khổ cho mẹ. Giá mẹ cho em nghỉ học đi làm cũng đỡ phải lo cho một đứa.

Tôi thở dài nhìn nắng chói xuống mặt đường:

- Nhã còn bé quá làm gì được bây giờ. Chị thì bằng cấp không có, lại con nhà nghèo không quen biết ai, biết xin việc ở đâu. Mẹ thì muốn giữ nề nếp gia đình không muốn chị em mình thôi học,

Nhã im lặng đi cạnh tôi. Tôi dắt tay Nhã kéo vào hàng bánh kẹo mua cho hai cậu em mấy lạng kẹo rồi đón xe về. Nắng bừng lên đỏ hồng má hai đứa. Mồ hôi đọng từng giọt nơi chân tóc tôi, tóc Nhã bay loà xoà trong nắng. Hai chị em khoác vai nhau đi vào ngõ. Căn nhà đã hiện ra, nhỏ bé ngay tầm mắt như một bóng mát tuyệt vời cho hai chị em cùng reo lên một tiếng hồn nhiên, thoải mái. Vứt bỏ cái nắng cháy da ở sau lưng. Nhã ôm gói hàng chạy ào vào trước. Bé Phước đang ngồi trong lòng mẹ cạnh mâm cơm vội vã đón tôi:

- Chị Diễm về rồi.

Tôi choàng tay ôm bé Phước vào lòng, dúi gói kẹo vào tay em:

- Quà cho em đó.

Hoàng đứng dậy:

- Của em đâu?

Tôi đưa gói kẹo thứ hai vào tay Hoàng;

-Đây, ăn xong rồi đi ngủ trưa nhé. Cấm trốn mẹ đi đá banh đấy.

Mẹ bảo tôi;

- Hai chị em đi chợ đấy à? Nhã đâu rồi?

Tiếng Nhã dạ thật to, âm thanh reo vui như tiếng chim hót. Tôi cầm ví tiền đưa cho mẹ.

- Hôm nay con lãnh tiền thêu của mấy lố áo. Con xin mẹ ba trăm mua áo cho Nhã và một vài thứ lặt vặt, còn lại con gửi mẹ.

Mẹ nhìn tôi thoáng nét buồn:

- Con cần mua một đôi dép sao không mua luôn thể.

Tôi lắc đầu:

- Đôi dép con may lại vẫn còn đi được mà.

Mẹ nhìn tôi ái ngại. Tôi ôm vai mẹ dúi đầu lên má bà, mùi mồ hôi quen thuộc của mẹ làm ấm lòng tôi.

Ăn cơm xong hai chị em chui lên giường nằm, tôi hỏi Nhã gói quà của mẹ đâu? Nhã nói em vừa bao giấy hoa xong, chờ lát mẹ nghỉ trua dậy chị đem ra biếu mẹ. Tôi lắc đầu:

-Sao lại là chị, em đưa cho mẹ đi.

Nhã le lưỡi:

- Em sợ mẹ mắng lắm.

Tôi cười:

- Chị cũng sợ lắm.

- Nhưng mẹ nể chị hơn chắc không mắng đâu.

Tôi mỉm cười, nghe trong tôi một nỗi thích thú bâng khuâng rới nhẹ vào lòng.

***

Hai chị em ngồi nhìn chiếc hộp được bao kín giấy hoa bằng đôi mắt ngỡ ngàng. Nhã cầm lên tay lắc lắc nghe ngóng:

- Chắc là con búp bê!

Tôi lắc đầu:

- Không phải, có vẻ như một lọ hoa.

Nhã bĩu môi:

- Có thể là một vật vớ vẩn nào đó của những anh chàng rắn mắt muốn trêu chị.

Tôi thẩy hộp quà sang chỗ Nhã:

- Chị chả cần xem đâu.

Nhã kêu lên:

- Hình như gói quà này của một người quen biết chị rõ lắm gởi cho chị.

Tôi nhún vai:

- Chị chẳng quen ai hào phóng tặng quà cho chị cả.

Nhã lại đẩy gói quà vào tay tôi:

- Chị đọc đi. Gửi Tường Diễm, Nét chữ con trai và không có tên nguòi gửi tặng. Có chàng hiệp sĩ dấu tên nào mê công chúa lọ lem gửi tặng hài thêu ấy nhỉ? Mở ra xem đi chị?

Tôi cầm chiếc hộp trên tay ngần ngừ:

- Biết có phải của chị không mà mở. Thôi, Nhã mở thử xem.

Nhã nhăn mặt:

- Thôi, em cũng sợ lắm. Nhỡ không phải đôi hài thêu của hoàng tử mà lại là con rắn, con cóc gì đó thì sao?

Mắt Nhã chợt sáng lên:

- Gọi bé Hoàng vào mở. Chính nó là thủ phạm đem cái hộp này về để trên giường thì nó phải mở ra. Để em đi gọi nó.

Nhã vừa nói vừa chạy bay ra cửa. Tôi mỉm cười đặt nhẹ bàn tay lên hộp quà, sợi dây cột với chiếc nơ mầu hồng xinh xắn trên lớp giấy hoa mầu vàng nền trắng trông thật quyến rũ khiến lòng tôi bâng khuâng một nỗi ước muốn vu vơ.

Nhã vào nhà theo sau là Hoàng. Nhã than:

- Tìm nó mệt muốn chết, lại bị mấy thằng nhãi trong xóm trêu chọc bực mình quá.

Tôi vẫy Hoàng lại gần:

- Ai đưa gói quà này cho em thế?

- Của một anh lạ mặt bảo em đem vào cho chị Diễm.

Nhã dục:

- Hoàng mở ra đi.

Hoàng nhe răng cười. Nó nhảy phóc lên giường dơ tay giựt phắt cái nơ xinh xắn một cách mạnh bạo. Nhã la lên.

- Từ từ thôi Hoàng, em làm rách hết tờ giấy đẹp, uổng quá!

Hoàng thản nhiên móc tay vào tờ giấy hoa xé toạc ra. Tôi mải mê nhì chằm chằm vào chiếc hộp. Giấy hoa đã lột hết ra rồi. Nhã tròn mắt:

- Là một đôi giầy. Đúng là đôi hài của cô bé lọ lem rồi. Có chàng Hoàng Tử nào gởi đén thế nhỉ?

Mắt tôi mờ đi. Chiếc nắp hộp mở tung ra, đôi giầy mầu nâu non nằm gọn bên trong. Tôi kéo đôi giầy ra khỏi chiếc hộp. Một tấm carte rơi khỏi mũi giầy “ để nhớ một buổi chiều… mong cô nhận món quà nhỏ này của tôi”. Và cái tên Phan Huy Trường thật nhỏ bên góc trái của tấm carte làm tôi liên tưởng đến tên con trai hôm nào- cái buổi trưa mà tôi không muốn nhớ đến. Nhã ghé mắt đọc ké tấm thiệp trên tay tôi:

- A! chị quen anh nào tên Trường?

Tôi nhăn mặt:

- Đâu có, chị không quen hắn.

- Thế anh ấy là ai? Sao lại tặng giầy cho chị?

Tôi nói nhỏ:

- Là cái tên đụng xe chị hôm nào đó, chắc hắn thấy đôi giầy chị bị đứt nên đền cho chị.

Nhã cười:

- Chị mang thử xem có vừa không?

Tôi xỏ chân vào đôi giầy. Tôi chưa bao giờ đi giầy bít kín chân nên cảm thấy chật chội, khó chịu. Nhã nói:

- Không sao, giầy mới nào cũng phải chật hơn chân mình một chút. Đi một vài lần nó giãn ra là vừa.

Vuốt nhẹ tay lên mặt bóng của đôi giầy, tôi xuýt xoa;

- Đẹp ghê hở Nhã?

Nhã ngắm nghía:

- Giầy hiệu đàng hoàng đấy. Anh chàng này cũng biết chọn hàng ra gì. Mắc lắm nghe. Chị em mình làm gì mua nổi đôi giầy này.

Tôi bỏ đôi giầy vào hộp, le lưỡi:

- Đắt thế mình không nên mang.

Nhã tỏ vẻ ngạc nhiên;

- Họ cho mình tội gì không mang?

- Chị sẽ trả lại người tặng.

Nhã ngẩn ngơ:

- Trả lại à? Tiếc lắm! Đôi giầy đẹp quá chị Diễm ạ.

Tôi an ủi Nhã;

- Đừng tiếc! Mai kia có tiền nhiều chị sẽ mua hàng tá giầy đẹp cho chị em mình mang. Bây giờ trả lại cho người ta, mình không quen biết mà nhận quà của họ thấy kỳ quá. Mình nhà nghèo phải tỏ ra kiêu một chút họ mới nể.

Nhã nhỏ nhẹ:

- Phải đấy. Trả lại để họ đừng coi thường mình nhà nghèo nên dễ dãi nhận quà một cách tham lam như vậy.

Tôi bỏ đôi giầy vào hộp ngay ngắn rồi đậy nắp hộp. Nhã vuốt thẳng tờ giấy hoa, lấy kéo cắt bỏ chỗ rách do bé Hoàng mở vội, rồi gói lại. Tôi chợt hỏi Nhã:

- Biết họ ở đâu mà trả Nhã nhỉ?

Nhã cũng khựng người:

- Chị xem thử trên tấm carte có ghi địa chỉ không?

Tôi lắc đầu;

- Không.

Nhã nhún vai:

- Mà chả sao?Tặng chị món quà cũng với dụng ý làm quen thì trước sau gì cũng lộ diện. Lúc gặp chị đem ra trả cũng được.

Tôi gật đầu. Chiêc hộp được gói lại cẩn thận để trên nóc tủ của tôi. Nhã nằm dài ra giường đọc sách. Tôi ngồi ngẩn ngơ ở hiên nhà, lòng nghe thênh thang một nỗi buồn vu vơ.

***

Buổi tối lặng gió. Tiếng đàn của anh chàng hàng xóm hôm nay cũng buồn không lên tiếng, Nhà bên đó thật ồn ào! Hình như không còn là bốn người mà cả đến chục người là ít. Tôi lắng nghe để cố phân biệt từng tiếng nói của mỗi người như Nhã nhưng cũng phải đầu hàng.Tiếng cười đùa làm tôi chói tai. Tôi co chân lên nhìn lờ mờ vết trầy trên bàn chân mình. Bỗng nghe nôn nao một nỗi nhớ mơ hồ. Có ý nghĩ nào vừa khơi dậy nỗi ước mơ thầm kín trong lòng tôi. Nỗi ước mơ con gái! Tôi đã bước vào tuổi hai mươi rồi. Đã nhiều lần tôi đứng sững sờ nhìn thân thể mình tròn lẳn trong chiếc áo dài thon, ôm cứng bờ ngực no đầy, vừa vặn như tuổi hai mươi của tôi. Đã nhiều lần tôi sờ tay lên đôi môi hồng ướt át để tự hỏi; ai sẽ là người đầu tiên hôn lên môi mình nhỉ?ai sẽ vuốt ve trên thân thể con gái của mình? Đã nhiều lần tôi tập hững hờ khép nhẹ đôi mắt làm duyên, tưởng tượng như có một người tình bên cạnh để tựa đầu lên bờ vai rắn chắc, và tôi mơ một hạnh phúc vẹn toàn.

Nhã vừa ra đứng sau lưng choàng tay lên cổ tôi:

- Đi ngủ đi. Chị lại đang nghĩ về đôi giầy đấy à?

Tôi cười nhẹ:

- Làm gì mà phải nghĩ đến đôi giầy ấy nữa. Chị ngồi đây một lát cho mát rồi vào thêu nốt mấy cái áo chưa xong.

Nhã nói:

- Để em phụ với chị nhé?

- Thôi, để mai chị thêu cũng được. Này Nhã, mai thứ 7 mẹ nghỉ mình đi chợ nấu món gì ăn đi.

Nhã reo lên:

- Ăn món gì vừa ngon lai vừa rẻ bây giờ?

- Vừa ngon lại vừa rẻ chỉ có món bún riêu cua thôi.

Nhã vui vẻ kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi.

- Lạ nhỉ? Hôm nay sao im tiếng đàn.

Tôi quệt tay lên má Nhã;

- Bộ “nghiện”tiếng đàn bên ấy rồi à?

Nhã bĩu môi;

- Hàng xóm được một đêm yên tĩnh nhờ vắng tiếng đàn ấy.

Tôi nói;

- Sao mấy ông hàng xóm của mình ồn ào quá Nhã nhỉ? Đi đi về về như họp chợ ấy. Càng ngày càng đông.

Nhã so vai:

- Mấy ông họp nhau để học thi.

-Họ học gì?

- Tùm lum. ông thì Luật, ông thì kinh tế ông thì ngoại ngữ…

- Còn Ngữ?

- Anh ấy học Văn khoa.

Tôi mỉm cười:

- Thảo nào, hắn có vẻ lười biếng nhất trong bọn.

Nhã nheo mắt hỏi tôi:

- Chị đã “cảm” anh nào bên ấy chưa?

Tôi nhún vai:

- Chị chưa để ý và cũng chưa rõ mặt anh nào cả?

- Chị thử nghĩ xem có anh nào bên đó thích chị không nhỉ?

- Chắc không đâu. Chị vùa nghèo lại vừa dữ. Em thấy đó, mỗi ngày chị phải lùa hai con

khỉ nhỏ nhà mình đi tắm. Rồi la hét bắt chúng học bài, bắt chúng ngừng đùa giỡn, bắt chúng đi ngủ. Chị đã phải dùng hết cả công lực của mình mới trị nổi hai đứa. Mấy anh chàng bên đấy nghe cũng khiếp vía luôn, làm sao còn thích nổi chị.

- Chị phải nghĩ đến chị một chút. Con gái lớn rồi phải có tình yêu chứ.

Tôi nheo mắt:

- Nhã còn nhỏ mà đã muốn yêu rồi đấy à?

Nhã nhún vai:

- Tụi trong lớp em cũng đã có bồ rồi. Chỉ có em là ngây thơ mà thôi chị ạ.

Tôi quấn tóc Nhã trong ngón tay tôi, không nói gì. Nhã nhìn lên trời lấp lánh những vì sao. Tôi nhìn trong mắt Nhã và thấy những vì sao rơi trong đó. Mong cho Nhã cứ còn ngây thơ mãi như thế.

Nhã đã thất vọng vì đợi hoài không thấy người tặng giầy trở lại làm quen như Nhã nghĩ. Tôi nhìn lên nóc tủ, đôi giầy vẫn còn ở đó- lặng lẽ và chờ đợi. Buổi chiều chưa xuống thấp nên nắng vẫn còn chói chang trên mặt đất.

Tôi cầm chiếc áo đang thêu dở đứng nhìn vu vơ ra con ngõ nhỏ. Mắt tôi chợt sáng lên khi thấy bóng một chiếcvespa đi trở tới. Hình như là hắn! Tôi đứng im mắt không rời khỏi chiếc xe nhưng hắn không dừng lại, làm như không nhìn thấy tôi hắn phóng nhanh sang nhà mấy chàng sinh viên. Rồi thì những tiếng cười nói rộn ràng vang lên. Tôi gọi Nhã:

- Nhã ơi!

Nhã hỏi vọng ra:

- Gì thế chị?

Tôi chạy ào vào nắm tay Nhã:

- Chị vừa thấy hắn Nhã ạ.

Nhã nhăn mặt:

- Hắn nào?

- Cái anh chàng tặng giầy cho chị ấy.Anh ấy sang nhà mấy anh sinh viên. Hình như họ quen nhau.

Nhã reo lên:

- Thảo nào bên ấy dạo này ồn ào quá. Anh chàng đã điều tra tên chị qua mấy ông tướng hàng xóm. Không biết mấy ông có nói gì về chị không nhỉ?

Tôi ậm ừ mà mắt đăm đăm nhìn ra đường. Nhã dục:

- Chị còn đợi chờ gì nữa. Mang hộp quà sang trả cho người ta đi.

Tôi đẩy cho Nhã:

- Nhã mang sang trả dùm chị đi.

Nhã lắc đầu:

- Thôi, em ngại lắm. Bảo bé Hoàng đem trả cũng được.

Tôi mang cái hộp xuống khỏi nóc tủ, phủi nhẹ những hạt bụi bám trên mặt giấy rồi gọi Hòang lại dặn dò:

- Em mang cái hộp này sang nhà anh Ngữ nói của chị Diễm trả lại cho anh Trường nhé.

Hoàng ôm cái hộp, thắc mắc:

- Bên đó làm gì có anh nào tên Trường.

- Có đấy. Cái anh đã đưa cái hộp này cho Hoàng cầm về mấy hôm trước đó. Cứ hỏi anh Ngữ anh Trường đâu anh ấy sẽ chỉ cho.

Hoàng cầm cái hộp chạy phăng ra cửa. Tôi ngồi thêu trên giường nhìn Nhã nằm dài xuống đất đọc truyện Công Chúa Da Lừa bằng tranh cho bé Phước nghe. Lòng tôi bồn chồn nhìn mông lung ra ngoài. Hoàng chạy vụt vào. Tôi hỏi thật nhanh:

- Đưa cho anh Trường rồi hả?

Hoàng nhe răng cười. Nhã ngừng đọc truyện hỏi Hoàng:

- Anh ấy có nói gì không?

- Anh ấy xoa đầu em rồi khen em…đep trai quá.

Tôi và Nhã cùng bật cười. Mũi kim lơ đãng đâm nhói vào tay tôi. Tôi la lên;

- Đau quá!

Nhã nhổm người dậy:

- Gì thế chị Diễm?

- Kim đâm vào tay chị.

Nhã cười:

-Sao lơ đãng thế? Bộ tiếc đôi giầy hả?

Tôi hứ lên một tiếng cúi đầu ngậm ngón tay đau. Lúc ngẩng đầu lên tôi tròn mắt nhìn người con trai đang đứng ngay ngưỡng cửa, trên tay ôm hộp giầy tôi mới trả.

- Chào cô.

Tôi còn đang ngơ ngác thì Nhã đã ngồi bật dậy:

- Sao anh vào nhà mà không gõ cửa?

Anh quen ai thế?.

- Anh muốn gặp chị Diễm.

Người con trai nói. Nhã quay sang nhìn tôi, má tôi thoáng ửng hồng. Nhã nheo mắt:

- A! anh là thủ phạm làm chị Diễm ngã rồi đền cho chị đôi dép chứ gì?

- Phải, anh tên Trường. Còn em là bé Nhã phải không?

Nhã nhăn mặt:

- Anh nhập băng với mấy anh bên kia điều tra gia đình em hơi kỹ đấy nhé. Trường cười, ánh mắt nhìn sang tôi hình như dịu xuống:

- Tại anh muốn làm quen chị Diễmvà các em đấy mà.Anh có thể ngồi được không?

Nhã nhìn quanh tìm một chiếc ghế nhưng Trường đã thản nhiên ngồi xuống canh tôi trên chiếc pan tôi đang ngồi thêu. Mặt tôi nóng bừng lên.

- Tôi xin phép ngồi đây cũng đựơc.

Tôi ngồi xích ra xa Trường một chút.

Trường cúi nhìn xuóng chân tôi nhỏ nhẹ;

- Chân cô còn đau không? Tôi cứ mong có dịp gặp lại cô để nói những lời ân hận, tôi là hàng xóm của cô mấy lâu nay mà cô không để ý đó thôi. Tôi nói nhỏ;

- Tôi it khi ra ngoài và it để ý đến hàng xóm của mình, nhưng tôi biết anh là lính mới gia nhập bên kia, Nhã nói bên nhà anh Ngữ dạo này đông quá, có nhiều anh mới,qua lại thường xuyên. Anh mới đó chắc là anh. Trường cười, giọng anh thật ấm áp:

- Chiều nào tôi cũng đứng bên nhà Ngữ nhìn Diễm đi học và buổi tối chờ Diễm về. Có lúc thấy Diễm ngồi một mình ngoài hiên lặng lẽ trông thật buồn. Nhiều lần tôi định sang làm quen rồi nhưng sợ cô còn giận nên cứ ngần ngại mãi.

Tôi chớp mắt nghe niềm vui vỡ oà. Trường nói tiếp:

- Tôi nghĩ ra cách làm quen cô là mua tặng cô một món quà. Một món quà nhỏ làm quen thôi mà sao Diễm lại không nhận. Không tha thứ cho tôi à?

Tôi nhìn sâu trong mắt Trường và thấy sự thành khẩn trong đôi mắt ấy.

- Tôi không quen nhận quà của người lạ.

- Rồi sẽ là người quen. Để đánh dấu một tai nạn êm đềm của chúng mình.

Tôi thấy ngột ngạt trong tiếng chúng mình của Trường. Tiếng anh vẫn ngọt ngào;

- Hãy xem tôi là bạn và nhận món quà cho tôi yên lòng nhé.

Tôi lắc đầu Trường bỗng nắm bàn tay tôi đặt nhẹ gói quà thật tha thiết:

- Một chút quà nhỏ. Nếu Diễm không mang vừa thì cứ giữ làm kỷ niệm.

Tôi rút nhanh bàn tay mình ra khỏi tay Trường mà chợt nghe lòng thổn thức. Bàn tay tôi như tê dại hẳn đi. Chiếc hộp rớt vào lòng tôi êm ái, tôi không còn phản ứng để trả lại chiếc hộp cho anh. Tôi thấy mềm lòng trong đôi mắt tha thiết của Trường-đó là sự chấp nhận và những dấu hiệu của những ngày không còn bình yên con gái nữa.

***

Thục vừa dọn nhà đến ở cùng xóm với tôi. Căn nhà lầu hai tầng có cây vú sữa trong sân và chiếc hàng rào xanh nhưxa cách hẳn với những căn nhà thấp nghèo nàn trong xóm. Hôm đầu tiên Thục dọn đến tôi không có ở nhà. Hôm sau đi chợ ngang qua tôi thấy Thục ngồi đong đưa đôi chân trên chiếc xích đu kê gần cây vú sữa. Tôi ngỡ ngàng nhìn Thuc, chiếc giỏ chợ nhưmuốn rơi khỏi tay tôi. Là Thục, cô bạn thân từ thủa học tiểu học của tôi. Đã lâu lắm rồi chúng tôi mất liên lạc, thế mà hôm nay lại gặp Thục ở đây. Thục lớn lên xinh đẹp và sang trọng như một cô tiểu thư. Còn tôi…tôi đứng lặng nhìn Thục mà lòng cứ phân vân không biết có nên gọi Thục không?

Thục chợt ngẩng đầu lên, Mắt Thục găp mắt tôi, một thoáng ngỡ ngàng rồi Thục kêu:

-A! Diễm. Phải Diễm không?

Tôi cười mà nước mắt muốn ứa ra. Thục xỏ chân vào đôi dép chạy bay ra mở cổng, ôm chầm lấy tôi:

- Lâu quá mới gặp lại Diễm. Diễm cũng ở xóm này à?

Tôi chỉ tay về phía sâu trong ngõ, nói nhỏ:

- Nhà mình ở mãi trong kia.

Thục reo lên;

- Mừng quá. Chúng mình lại ở gần nhau. Thục mới về đây đang buồn không ngờ gặp được Diễm vui ghê!

Tôi theo Thục vào nhà. Hai đứa ngồi đong đưa trên xích đu. Giọng Thục ríu rít như chim:

- Diễm đi chợ hả? Chợ có gần đây không? Hôm nào cho Thục đi chợ với nhé.

Tôi mỉm cười:

- Chợ cũng gần dây thôi. Khi nào Thục muốn đi chợ mình sẽ đưa Thục đi.

- Ừ! Mai đi, mai Thục đi chợ với Diễm. Hôm nay Thục còn phải don dẹp chút đỉnh. Nhà cửa bừa bộn quá.

Tôi nhìn nghiêng vào trong nhà Thục. Những đồ đạc trong nhà toàn là những thứ sang trọng và đep mắt. Tôi chợt khen:

- Nhà Thục đẹp quá! Nhất xóm này đấy.

Thục cười:

- Bố mẹ Thục tìm mãi mới được căn này đấy. Từ Nha Trang vào đây thấy Thành phố ngột ngạt quá. Thục quen với gió biển rồi. Ở Nha Trang Thục thường ra biển vào buổi chiều, một mình chơi đùa với sóng nước và ngắm hoàng hôn trải dài trên bãi cát. Bạn của Thục là những con dã tràng.Về đây thấy mình có vẻ xa lạ, lạc lõng làm sao ấy.

Tôi nhìn sâu trong mắt Thục:

- Thuc lãng mạn quá Thục ạ. Chỉ Thục mới có được những phút giây cho riêng mình như thế mà thôi.

Thục chợt hỏi tôi:

- Diễm học ở đâu? Ngành nào nhỉ?

Tôi xoắn nhẹ những sợi tóc mình trong ngón tay:

- Diễm nghỉ học rồi.

Thục có vẻ ngạc nhiên:

- Nghỉ học à? Sao uổng thế?. Diễm nghỉ học làm gì?

- Đi học tốn kém quá. Chỉ có mình mẹ đi làm nuôi bốn chị em mình. Tốt nghiệp xong mình bỏ thi Đại Học ở nhà phụ mẹ thêu may quần áo và chăm sóc các em. Chúng nó còn nhỏ cần đi học hơn mình.

Thục nắm bàn tay tôi xoa nhè nhẹ.

- Diễm thay đổi nhiều quá. Chững chạc hơn Thục rất nhiều.

Tôi đứng dậy:

- Thôi, mình đi chợ đây. Về nhà còn phải nấu cơm cho tụi nhóc ăn. Đi học về chưa có cơm là chúng nó kêu đói ầm nhà lên ngay.

Thục phì cười:

- Nhà chị em đông vui quá nhỉ?. Chiều nay Diễm có bận gì không? Mình sang chơi nhé.

Tôi nháy mắt:

- Có bận cũng phải tiếp Thục. Biết nhà mình chưa?Cứ đi sâu vào trong cái căn nhà nho nhỏ có mái hiên nhô ra là nhà mình.

Thục cười tủm tỉm:

- Nhà Diễm có gần nhà mấy ông sinh viên không?

Tôi nháy mắt:

- Gần đấy. Mà sao Thục mới tới đã điều tra mấy chàng kỹ thế?

Thục lắc lắc mái tóc:

- Tại chiều qua thấy mấy ông đi ngang nhà. Có dừng lại nhà Thục chút xíu và cười đùa gây chú ý cho mình.Tôi thoáng nghĩ đến Trường. Không biết có Trường trong cái đám thanh niên ồn ào ấy không nhỉ? Từcái hôm Trường vào nhà làm quen, chàng đã nhanh chóng kết thân với đám em tôi. Thường xuyên sang nhà phụ tôi chăn hai thằng em trai nghịch phá và giảng dậy thêm bài vở cho Nhã. Trường đưa đón tôi đi học thêm buổi tối. Ngồi cạnh xem tôi thêu hàng giờ vì Trường yêu tôi- chàng nói thế.Cái cảnh nghèo khó của gia đình tôi Trường đã thấy, chàng nói chàng yêu luôn cái nghèo khó ấy. Chúng tôi yêu nhau- như một chớp mắt dài, tôi bừng tỉnh tuổi con gái để đón nhận những môi hôn ngọt lịm, những đón đưa hẹn hò. Tôi yêu Trường lâng lâng trong hồn. Một tình yêu sẵn sang trao gởi. Tôi đã quên giấc mơ lấy chồng giầu để chìm đắm vào tình yêu trai gái đầy đam mê và lãng mạn, tôi dệt gấm thêu hoa trong tình yêu của mình và cảm nhận được niềm hạnh phúc vô tận.

Thục tiễn tôi ra cửa, nhìn chiếc giỏ đong đưa trên tay tôi. Thục nói:

- Diễm giỏi thật. Giống như một bà nội trợ đảm đang ấy.

Tôi nhẹ nhàng bước nhanh ra cổng. Nắng vương nhẹ trên cành vú sữa, những trái non đong đưa như đón mời. Nắng non thật đẹp. Thục cũng thật đẹp. Tôi nghĩ thế- và tình yêu của tôi cũng thật đẹp! Chiếc giỏ chợ của tôi nhẹ tênh vì chỉ vỏn vẹn có mấy bó rau, vài miếng đậu hũ và vài con cá vụn. Nhã thường nói đùa với tôi:

- Mình ăn rau nhiều quá mặt mũi đứa nào cũng xanh biếc một mầu…rau mất thôi Diễm ạ.

Hai chị em chúi đầu vào nhau cười.

Niềm vui vẫn thường đến không chờ lúc như thế. Nhà nghèo mới thấy tình chị em thấm thiết. Nhã có hay cằn nhằn và hay bắt nạt tôi thật, nhưng không phải Nhã đã đi quá giới hạn của nó mà vì tôi chiều em, thấy em thiếu thốn, thua kém bạn bè, tôi thương Nhã, không muốn nó buồn.Tuy vậy mà Nhã rất thương tôi, Nhã có khí khái của một đứa con gái nhà nghèo.

Hai chị em nương tụa nhau trong cảnh nghèo và nhường nhịn cho nhau những bộ quần áo mới. Nhã nói vì tôi là chị lớn, đang đến tuổi có bồ, phải ăn mặc tươm tất một chút cho người ta đừng coi thường mình. Tôi thì bảo Nhã đi học với bạn bè, phải tỏ ra nhà mình nghèo nhưng không đến nỗi thiếu thốn quá. Tôi nhường đôi giầy Trường tặng cho Nhã mang, nhưng Nhã nhất định không chịu. Mỗi kỳ lãnh tiền thêu, tôi đều nhín ra một ít tiền cho Nhã tiêu vặt. Nhã lại để dành rồi trong một dịp nào đó- như Tết- như Giáng Sinh hay là sinh nhật tôi Nhã lại mua tặng tôi một món quà nhỏ. Nhã thường làm tôi cảm động đến bật khóc.

Tôi về đến nhà thấy Trường đang ngồi giảng bài cho Nhã ở chiếc bàn độc nhất kê ở giữa nhà. Thấy tôi, mắt Trường sáng lên:

- Bà nội trợ, trưa nay cho anh ăn cơm với nhé.

Tôi cười:

- Cơm nhà em toàn rau thôi anh ăn có được không?

- Anh thích ăn rau hơn ăn thịt.

Nhã bảo:

- Anh Trường nói thích ăn rau mà mua nguyên cả ký giò, em để dưới bếp ấy.

Tôi sụ mặt:

- Lần nào đến cũng mua đồ ăn. Bộ anh sợ ăn cơm rau với tụi em lắm hả? Trường quệt tay lên má tôi không nói gì. Tôi lặng lẽ xuống bếp làm cơm. Tiếng Trường giảng bài cho Nhã như ru vào tai tôi một viễn cảnh êm đềm- một gia đình- một cuộc sống có chàng, có mẹ và những đứa em. Tôi chỉ cần có thế- là những mơ ước bình dị của tôi.Giấc mơ lấy chồng giầu không còn nữa. Tôi đã chẳng giúp các em có đầy đủ tiện nghi trong cuộc sống nhưng tôi đã tìm cho chúng nó một người anh. Không phải Trường đã thương các em tôi như tôi đã thương chúng nó đó sao? Chàng thường sang nhà giúp tôi tắm rửa cho hai thằng em trai nghịch ngợm, bắt chúng rửa tay trước khi ăn cơm. Chàng thường kèm cho Nhã hoc vì Nhã khôngcó tiền đi học thêm như các bạn. Trường đã làm tất cả cho tôi. Chàng nói gia đình tôi là gia đình chàng.Và tôi cũng muốn thế. Đã đôi lần mẹ hỏi tôi về gia cảnh của Trường tôi không biết nói gì với mẹ vì tôi chưa bao giờ hỏi về gia đình Trường. Cứ mải ngụp lặn trong tình yêu, tôi quên mất chàng cũng có một gia đình. Tôi chỉ thấy một mình chàng bên nhà Ngữ, và bây giờ một mình chàng ở bên tôi. Đám bạn chàng thỉnh thoảng lại hét ầm lên:

- Trường ơi, mày trọng sắc quên bạn rồi nhé. Coi chừng tao mách…mẹ đấy.

Mỗi lần nghe bạn trêu Trường chỉ cười. Trường nói với tôi:

- Em là nhất.

Tôi cảm động với tình yêu Trường dành cho tôi. Tôi nghĩ anh cũng là nhất trong hồn tôi.

***

Tôi đi cạnh Trường, buổi chiều đã tắt nắng. Thành phố đã lên đèn, các cửa hàng rực sáng muôn mầu. Tôi thấy mình có vẻ lạc lõng trong sự xa hoa ấy nên giục Trường về nhưng chàng còn quanh co như chưa muốn rời tôi:

- Lâu lắm chúng mình mới dạo phố. Về làm gì sớm thế em?

Tôi nói nhỏ:

- Em còn một lô hàng thêu chưa xong.

- Anh sẽ thêu phụ em. Chắc chắn sẽ kịp giao hàng mà.

Tôi nhăn mặt:

Anh phá em thì có chứ phụ đượccái gì.

- Chúng mình đi ăn cơm gà nhé. Anh đói bụng quá.

Tôi nhìn Trường ngần ngừ:

- Vào nhà hàng hả? Em sợ lắm.

Trường day day mái tóc tôi mắng yêu:

- Con bé nhà quê. Có anh việc gì phải sợ.

Tôi nhìn đến bộ quần áo mình đang mặc. Quả thật là tôi sợ bộ quần áo mình nghèo nàn quá làm mất mặt Trường, nhưng Trường vẫn thản nhiên ôm eo tôi bước vào tiệm. Tôi lấy lại được một chút tự tin bên chàng. Trường gọi thật nhiều món, chàng làm như tôi…đói ăn từ kiếp nào, cứ luôn tay tiếp thức ăn đầy chén cho tôi.

- Em ăn ít quá tối về lại lục cơm nguội cho mà xem.

Tôi mỉm cười má đỏ lên. Trường đã bắt gặp tôi nhiều lần ăn cơm nguội, chàng “ranh ma”lắm. Tôi đi học tối nên thường hay đói. Mấy lần chàng rủ tôi đi ăn phở mà tôi không ăn. Buổi tối đón tôi đi học về Trường thả tôi xuống đầu ngõ nói anh về nhà. Thế mà chỉ một lúc sau, lúc tôi đang lục cơm nguội thì Trường lại đến, trên tay chàng cầm mấy ổ bánh mì. Lần đầu tôi còn xấu hổ nhưng những lần sauTrường thấy hoài cũng thành quen đi. Yêu Trường, tôi không muốn chàng tốn kém cho tôi nhiều quá, vì tôi là con nhà nghèo, càng nghèo thì lại càng phải giữ gìn nhiều hơn. Trường vẫn trách tôi:

- Em không yêu anh?

- Thế nào để anh thấy em yêu anh thật nhiều nhỉ?

- Là em phải cho anh chia xẻ những thiếu thốn của em, chia xẻ những nỗi buồn và cảnhững niềm vui với em. Đó mới là tình yêu.

Tôi buồn buồn:

- Anh chia xẻ với em nhiều quá rồi còn gì. Anh vẫn ăn chung với em những bữa cơm thiếu thốn nghèo nàn. Anh mua cho em những món quà đáng giá và cùng chung với em những buổi sáng, buổi trưa bỏ ngủ miệt mài trên bàn thêu. Và cùng em đi giao hàng để được lãnh về món tiền nhỏ nhoi nhưng tràn đầy vui sướng. Anh cho em bao ngày tháng yêu đương ngọt ngào, hạnh phúc và đầm ấm. Anh đem không khí vui tươi đến cho những đứa em tội nghiệp của em. Trong mắt chúng nó anh là…nhất nhất rồi. Trường đưa tôi về cũng hơi khuya.Chàng không quên ghé vào tiệm mua bánh cho hai cậu nhỏ va chocola cho Nhã. Đó là thói quen của mỗi lần chàng đến và mỗi khi hai đứa đi chơi về. Trường xem gia đình tôi như gia đình Trường. Chàng có thể lau giùm tôi cái bàn, thay quần áo cho bé Phước, giảng bài cho Nhã, bao sách vở cho Hoàng. Các em nhắc tên Trường nhiều hơn tên tôi. Hôm nào Trường không đếnchúng nó mong ngóng, hết nhìn ra ngõ lại nhìn sang nhà hàng xóm chờ đợi.

- Em có vui không?

Trường hỏi tôi bất chợt. Tôi úp mặt lên lưng áo chàng:

- Vui lắm.

- Em mơ ước những gì?

Tôi cười mà môi rung hạnh phúc:

- Em mơ ước làm vợ anh và sống mãi bên anh.

Trường tìm tay tôi bóp manh:

- Anh cũng mơ như thế. Mong rằng giấc mơ sẽ đến với chúng mìnhmột ngày gần đây. Và giọng Trường bỗng trầm xuống:

- Sao em không bao giờ hỏi về gia đình anh, cuộc sống của anh như thế nào nhỉ?

Tôi giấu mặt sau lưng Trường cắn những ngón tay ngậm ngùi:

- Em chờ anh nói trước. Nói cho em nghe về gia đình anh đi.

Trường thoáng buồn:

- Anh có một gia đình không đầy ắp thương yêu như gia đình em.

- Em không hiểu anh muốn nói gì?

- Anh yêu em và muốn có em bên cạnh.

Tôi chớp mắt bâng khuâng:

- Một ngày nào đó…anh có nghĩ đến chuyện cưới em không? Trường dừng xe ở một quãng đường vắng, mắt chàng nhìn tôi đăm đăm:

- Sao tự nhiên lại hỏi anh như thế? Tôi thoáng rùng mình:

- Em sợ.

- Em sợ gì?

-Sợ vu vơ.

Trường ôm đầu tôi áp sát vào ngực chàng:

- Lúc nào anh cũng nghĩ đến chuyện của chúng mình. Em không cần phải lo lắng đến chuyện ấy.

Tôi thở ra nhẹ nhõm, lòng lâng lâng một niềm vui. Tôi bảo Trường:

- Thôi về nhanh không mẹ mắng đấy anh.

Trường cười nhẹ. Chiếc vespa lao vút trên mặt đường nhựa bóng. Tôi ôm siết vòng lưng chàng, lênh đênh như bóng hạnh phúc vừa tới. Con ngõ bắt đầu vắng và thu hẹp lại trong tốc độ của xe Trường. Chàng chỉ cho tôi cái doạn đường kỷ niệm.

- Chỗ này anh gặp em.

Tôi cười:

- Anh gây tai hoạ cho em thì có.

Trường chợt hỏi:

- Tại sao hôm đó em khóc nhiều thế? Đã bảo chân không sao mà khóc hoài.

Tôi dấu nỗi thẹn thùng trong bờ lưng to lớn của Trường thú nhận:

- Tại em tiếc đôi dép bị đứt.

Trường bật cười:

- Thì ra là thế. Mấy hôm sau anh đứng bên nhà Ngữ nhìn thấy em vẫn mang đôi dép cũ anh cảm động quá. Và anh đã cố làm quen em vì thế.

Tôi im lặng không trả lời Trường. Chúng tôi vùa đi ngang nhà Thục, tôi nói:

- Em có cô bạn mới dọn về đây, chúng em quen nhau từ hồi hoc tiểu học. Mấy năm trước gia đình cô ấy ở Nha Trang chúng em mất liên lạc, bây giờ lại găp và ở gần nhau vui ghê. Thục dễ thương lắm. Hôm nào em giới thiệu với anh nhé.

Trường hỏi tôi giọng chàng nhuốm vui tươi:

- Có phải nhà cô ấy có cái hàng rào mầu xanh. Trong sân có cây vú sữa và cái ghế xích đu ở đằng kia không?

Tôi trợn mắt:

- Anh ghê thật!Thảo nào mà Thục nói với em là ở gần nhà Diễm có mấy ông tướng mỗi lần đi qua nhà Thục đều cố gây sự chú ý. Trong số mấy ông tướng đó có anh không?

Trường bật cười:

- Anh nghe bọn Ngữ đi về nói với nhau có hàng xóm mới là một nàmg tiên rất đep, mỗi chiều nàng tiên ngồi hong tóc trên xích đu mà đôi mắt thờ thẫn như không nhìn thấy ai, Vì thế, mỗi khi đi ngang nhà chúng nó phải gây ồn ào xem có động lòng nàng tiên không đấy mà. Anh thì chưa đươc gặp nàng tiên ấy vì trong mắt anh chỉ có mỗi một nàng tiên và một bầy em mà thôi.

Biết Trường đùa mà tôi cũng thấy lòng rộn lên nỗi vui thích con gái.