← Quay lại trang sách

Chương 3

Tôi ngồi cạnh Thục, đối diện với Trường. Quán nước buổi tối vắng và lặng lẽ nhưng tôi lại thấy dễ chịu với sự vắng vẻ ấy. Trường hút thuốc trong ánh sáng mờ của ngọn đèn chụp mầu tím thẫm. Nhìn trong bóng tối khuôn mặt chàng thật đẹp, đuôi mắt dài với vầng trán cao, cương nghị. Trường đơn giản như tôi, không kiểu cách, không thời trang theo cách sống của những thanh niên bây giờ. Lúc nào chàng cũng gọn gàng trong chiếc quần jean xanh và áo chemise nhạt mầu. Thế thôi, tôi yêu cái không thời trang của Trường. Thục bảo tôi;

- Thục thấy anh Trường và Diễm thật đep đôi. Hãy giữ gìn tình yêu ấy nhé. Người như anh Trường gần “tuyệt chủng”rồi đấy Diễm ạ.

Tôi mỉm cười nhìn Thục. Thục thật sang trọng và thật đẹp. Nét đẹp của Thục cũng đang làm xôn xao đám sinh viên nhà Ngữ, mà hình như Thục không để ý đến ai. Tôi đã từng hỏi Thục có bạn trai chưa? Thục nhún vai rất điệu:

- Thục chưa nghĩ đến.

Mà bạn trai sao…khó tìm quá.

Tôi nói nhỏ:

- Con gái nhà giầu xinh đẹp như Thục thì thiếu gì người để chọn lựa.

Thục nhìn tôi, ánh mắt Thục chợt mơ màng:

- Chọn một người để yêu không dễ đâu Diễm ạ.

Tôi nhìn Thục đăm đăm. Thục thật…kỳ lạ. Tôi không hiểu đươc Thục bao nhiêu, ngược lại Thục thì hiểu tôi rất nhiều. Trong mắt tôi, Thục luôn là cô bạn thân có một cuộc sống vương giả. Đã nhiều lần tôi nhìn Thục mặc những bộ đồ đầm đắt tiền, những chiếc áo dài may khéo vừa vặn ôm khít vòng eo nhỏ nhắn của Thục, tôi thấy mình nôn nao một nỗi ước mơ. Giá tôi có được một phần diễm phúc mà Thục đang hưởng nhỉ? Ởđây Thục chẳng quen ai ngoài tôi, nên trừ những ngày đi học, Thục lại tìmtôi, có khi ngồi hàng giờvừa chuyện trò vùa nhìn tôi thêu áo. Tôi có một thứ hạnh phúc đậm đà nhất là tình bạn của Thục và tình yêu của Trường. Tôi thân Thục và không dấu Thục một điều gì cả. Tôi kể cho Thục nghe tình yêu của Trường và tôi, kể cái ngày tôi quen Trường vì đôi dép đứt, Về những thiếu thốn của gia đình tôi và những mặc cảm nghèo khó của mình mỗi lần đi bên Trường với chiếc áo dài cũ. Thục ngẩn ngơ nhìn tôi:

- Diễm chỉ có hai cái áo dài trong một năm thôi à?

Tôi cười buồn:

- Trong nhiều năm chứ không phải một năm đâu.

Thục trầm ngâm một lát, sau đó Thục nói với tôi:

- Diễm mặc chung áo với Thục nhé.

Tôi lắc đầu:

- Mình cao hơn Thục làm sao mặc vừa áo Thục.

Thục cười vui:

- Cao hơn có một chút xíu thôi. Thục đi giầy cao, Diễm mang dép thâp, nhất đinh là vừa. Tôi nói cám ơn Thục mà vẫn từ chối không nhận. Cái nghèo đã khiến tôi phải giữ gìn hơn. Chị em tôi vẫn luôn nhủ lòng như thế.

Trường đã dụi tắt điếu thuốc vào chiếc gạt tàn để trên bàn. Chàng nhìn Thục nói nhỏ:

-Từ ngày Thục ở đây Diễm vui lắm. Bạn Diễm chỉ có mình Thục thôi.

Thục cười dịu dàng:

- Thục cũng thế. Ở trong xóm này bạn Thục cũng chỉ có mình Diễm.

Tôi nắm tay Thục nhìn Trường.

-Bạn Thục bây giờ còn có thêm cả anh Trường nữa chứ.

Thục nheo mắt;

- Đương nhiên rồi. Chúng ta là bạn nhé.

Trường cười thật tươi.

Hai người bắt tay nhau thoải mái.

Tôi thấy Trường và Thục có vẻ hiểu nhau nhanh hơn là tôi nghĩ. Thục thẳng thắn và tự tin bên cạnh Trường. Ánh mắt Thục hồn nhiên, trong sáng, đôi khi gợn lên một chút mơ màng. Thục rất chững chạc khi bước vào một tiệm ăn sang trọng. Còn tôi thì vụng dại, ngờ nghệch. Thục ngồi thoải mái, tay thong thả khuấy đều chiếc muỗng trong ly, tôi khép nép như con mèo nhỏ vụng về. Không biết đến bao giờ tôi mới theo được Thục nhỉ? Thục uống nốt ly nước cam còn lại rồi để nhẹ xuống bàn:

- Mình về nhé. Về nhà Thục còn phải ôn lại bài một chút, sáng mai đi học.

Ba người bước ra khỏi quán nước đi bộ về nhà. Thục đi cạnh tôi, tôi choàng tay ôm vai Thục:

- Ước gì cuộcsống cứ thế này mãi. Mình có tình yêu của Trường và tình bạn của Thục bên cạnh là sung sướng và thoả mãn lắm rồi.

Thục chợt hỏi tôi:

- Diễm có nghĩ đến đám cưới với Trường không?

Tôi lắc đầu bâng khuâng:

-Không biết Thục ạ. Mình thấy Trường có vẻ giấu kín về gia đình quá. Mình chỉ biết anh ấy đang là sinh viên năm cuối, thường hay đến học nhóm ở nhà Ngữ thế thôi. Thục cắn nhẹ đôi môi, im lặng. Tôi chợt buồn vì thấy mình dại khờ quá. Có tình yêu tôi cũng vẫn dạikhờ không dám lay động vì sợtình yêu tan vỡ mất. Có Trường ngày nào là ngày đó bình yên đối với tôi. Hôm Nào Trường không đến tôi quắt quay trông ngóng, cứ sợ chàng đi luôn. Nhã thường bảo tôi:

- Từngày có anh Trường trông chị thật…ngộ nghĩnh.

Tôi thắc mắc:

- Ngộ nghĩnh là làm sao? Chị chẳng hiểu Nhã muốn nói gì?

Nhã phá lên cười:

- Chị cứ trông ngẩn vào ngơ khi anh Trường chưa đến. Tình yêu là thế đó hả?

Tôi quấn nhẹ những ngón tay mình vào mái tóc mượt mà của Nhã hỏi:

- Có tình yêu chị ít săn sóc các em. Nhã không buồn chị à?

Nhã chớp mắt:

- Cũng buồn chứ. Nhưng em nghĩ chị đã lớn cũng có lúc phải xa rời các em để lấy chồng. Nhà mình nghèo, có được một người hiểu rõ hoàn cảnh yêu mình thành thật là một niềm hạnh phúc lớn lao. Em mong chị giữ được hạnh phúc hoài như thế. Tôi cảm động đến không nói thành lời. Nhã đã có những suy nghĩ như một người đãlớn. Tôi cứ tưởng Nhã còn bé, ngây thơ và thường hay bực bội vì những thiếu thốn của mình, thì ra Nhã đã bắt đầu lớn. Cô bé mười bẩy tuổi rồi còn gì!

Tôi chia tay Thục ở trước cổng. Chỉ còn lại hai đứa Trường nắm chặt bàn tay tôi.

- Lúc nẫy em với Thục nói gì anh thế?

Tôi nhìn sâu trong mắt Trường. Trong bóng tối của ngọn đèn mờ tôi không dọc được những gì trong đôi mắt anh. Tôi ngập ngừng:

- Thục hỏi em về dự tính tương lai của chúng mình. Bao giờ thì chúng ta cưới nhau.

Trường bóp bàn tay tôi đau nhói:

- Hãy cho anh một thời gian được không em?

Tôi im lặng. Trường mở cổng thật nhẹ như không muốn đánh thức giấc ngủ của mẹ và các em.Trường kéo chiếc ghế ngồi cạnh tôi dưới mái hiên. Đêm yên tịnh và buồn. Chiếc áo tôi mặc thoáng rung lên, bàn tay Trường khít khao ôm trọn thân hình nhỏ nhắn của tôi. Giọng Trường đặc lại:

- Anh yêu em, Diễm.

Đã bao nhiêu lần tôi nghe Trường nói câu đó, và lần nào tôi cũng thấy mới mẻ như lần đầu tiên nghe Trường nói. Tiếng Trường êm ái:

- Em là niềm vui và hạnh phúc của anh.

Tôi gật đầu ngó ngoáy mái tóc trong ngực chàng:

- Anh cũng là cuộc sống của em.

- Chúng ta sẽ làm đám cưới một ngày thật gần.

Tôi rùng mình tê dại cả lòng. Một ngày thật gần là bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm nữa hở anh? Chúng mình đã yêu nhau hơn một năm rồi. Và bây giờ là mùa Thu, những chiếc lá đã bắt đầu vàng hiu hắt trên những nhánh cây. Em đã bắt đầu sang tuổi hai mươi mốt ngọt ngào. Bao giờ thì anh cưới em như sự đợi chờ của mẹ, như những ước mơ của em? Môi Trường tìm môi tôi, quấn quýt như loài côn trùng tìm đất bám. Tôi vòng tay ôm sát chiếc gáy cứng của chàng. Bàn tay Trường tìm khắp thân thể tôi một nơi nào êm ấm nhất để đứng hoài trong đó, ủ kín đôi tay bò sát của chàng. Đêm không sáng lắm vì đêm không có trăng. Aùnh đèn mờ không đủ sáng để Trường nhìn trong mắt tôi rực lửa đam mê, mà tôi lại nhìn được thân thể chàng rúng động hoà nhịp cùng nỗi đam mê của tôi. Trường chợt buông tôi ra trong tiếng thở dài đứt quãng. Tôi kéo nhẹ vạt áo cong cong. Trường bật diêm châm thuốc hút. Khói thuốc bay mịt mờ. Tôi thích được ngửi mùi khói thuốc Trường hút, nó có một vị gì nồng nồng, cay cay quyện cùng với hơi thở chàng thật quyến rũ.Tôi vòng hai tay lên đầu dựa người vào thành ghế, hát nho nhỏ một bài hát của anh họ Thục đã sáng tác. Anh là một nhạc sĩ không chuyên, nên những bản nhạc của anh ít ai biết đến. Thỉnh thoảng đến chơi với Thục tôi gặp anh và anh đã hát cho tôi nghe- với một cây đàn guitar cũ trên tay, anh hát những bản nhạc anh viết và tôi đãnồng nhiệt khen nhạc của anh hay và từ lúc nào tôi cũng thuộc luôn những bài hát ấy

“anh đi qua nhà em.

Cây trúc đào nở những móng tay hồng dưới bóng mát mái hiên.

Trong thâm tâm của anh.

Cứ nghĩ cô em đang đứng đợi chờ

nhìn nắng mùa thu quên đi ngày tháng.

Anh đi qua nhà em,

Đi đến giảng đường quên những bạn bè khi nhớ nhớ tên em

Anh đâu hay nhà em,

Những chắn song xanh nghiêm cấm, giận hờn

Làm nắng mùa thu mỏi mệt nhớ thương!

Một đoá hoa vàng bên bồn cỏ thấp.

Như áo em lúc gần anh

Và nắng hanh vàng se nhẹ vào hồn.

Ru tình đầy vơi

Ru tình đầy vơi.

Anh đi qua nhà em.

Đi mãi một mình trên phố lạnh lùng

-Sao phố cứ hoang vu,

Em đâu hay chiều nay

Có tiếng hát xa xôi, ngơ ngẩn lạ lùng

Tiếng hát vút cao, lòng chợt nhớ em…"

Trường dụi nhanh điếu thuốc trong chiếc gạt tàn, mắt chàng sáng lên:

- Em có giọng hát thật hay.

Tôi cười thích thú;

- Thật không đó.

- Thật đấy. Bài hát hay và giọng em cũng thật hay.

Tôi hỏi đùa:

- Em có thể làm ca sĩ được không?

Trường gật đầu:

- Có thể được.

Tôi nheo mắt:

- Em mơ làm ca sĩ lắm.

Mặt Trường chợt tối lại, một nếp nhăn thoáng hiện trên vầng trán chàng. Tôi ôm cánh tay Trường nhỏ nhẹ:

- Em nói đùa đấy mà

- Không thích em làm ca sĩ hả?

Trường im lặng. Tôi ngồi bên cạnh Trường mắt nhìn sâu trong đêm tối. Có chút gì bâng khuâng làm dài ra khoảng cáchgiữa chúng tôi. Mắt chàng mở lớn trong đêm tối. Tôi giục chàng;

- Về đi anh, khuya lắm rồi đó.

-Anh ngủ bên nhà Ngữ, lo gì đêm khuya.

Tôi so vai:

- Em lạnh và buồn ngủ quá.

Trường đứng dậy:

- Thôi anh về cho em vào nhà. Ngủ ngon nhé.

Tôi mở cửa thật nhẹ và lách mình vào. Trường nhìn tôi một khoảng ngắn rồi lầm lũi bước đi. Tôi nhìn bóng Trường qua khe cửa và khẽ thở dài.