← Quay lại trang sách

Chương 6

Tôi không cần phải lo nữa vì đã có người lo cho cô rồi.

Tôi mở lớn mắt nhìn Trường. Chưa bao giờ tôi nghe giọng chàng lạnh giá như thế. Tiếng tôi chàng xưng như xoáy buốt vào lòng tôi. Tôi sững sờ không nói được câu nào, giọng Trường vẫn xoáy buốt;

- Nếu cô thích tiền, cô ham giầu sang muốn sống xa hoa xe hơi nhà lầu thì tôi trả tự do cho cô đấy. Cô không còn phải khổ vì cái anh chàng vô tích sự như tôi nữa. Bắt đầu từ hôm nay, cô cứ tự do đi với những kẻ giầu sang, từ hôm nay chúng ta chia tay. Cũng chưa muộn đâu, cô có thể đạt được tất cả những gì cô muốn.

Tôi kêu lên hoảng hốt:

- Anh…

Trường quay phắt lại, đôi mắt rực lửa:

- Còn gì để mà nói nữa. Cô đã phản bội tôi.

Tôi khinh ghét cô lắm! Rồi Trường mở cửa bước ra đường. Tôi chết sững trong đau thương và phẫn nộ. Trường đã nhìn thấy Thiện hôn tôi lúc đó và chàng đã hiểu lầm tôi, không cần nghe tôi giải thích. Trường có thể giận tôi nhưng chàng không thể nặng lời với tôi đến thế. Trong cơn ghen tuông nóng giận Trường không còn nghĩ gì đến tình yêu, đến đứa con và những tháng năm dài hạnh phúc. Chàng nặng lời mạt sát tôi mà không cho tôi một tiếng phân trần. Tôi muốn la lớn lên cho cổ tôi bớt nghẹn. Cơn tức giận của Trường biến thành cơn tức giận của tôi. Tôi thấy mình không có lỗi gì với Trường cả. Chàng sẽ phải xin lỗi tôi trước khi tôi phân trần sự thật với chàng. Tôi không chạy theo chàng, không níu kéo chàng trở về. Tôi bước vào giường nằm úo mặt lên mái tóc thơm tho của con tôi cắn răng ngăn tiếng khóc. Tiếng chuông đồng hồ vang lên thánh thót và lạnh lẽo. Tôi nằm im nghe ngóng và chờ đợi bước chân Trường quay về rồi thiếp vào giấc ngũ khó khăn.

***

Trường không bao giờ trở lại- từ đêm đó. Tôi đã đợi chờ chàng suốt cả những đêm sau, và lại những đêm sau. Tôi vừa tự dằn vặt mình vừa xót xa nghe tự ái bừng dậy.

Chàng đã bỏ tôi rồi! Sự tức giận ghen tuông cũng chỉ là cái cớ cho chàng bỏ đi mà thôi. Vừa giận Trường, vừa nhớ chàng, tôi nằm vùi ở nhà để nuôi hy vọng Trường trở về. Hãy vì những tháng năm mật ngọt của chúng ta mà trở về!

Tôi nhớ chàng biết bao! Tôi muốn chàng trở về để nói với chàng “em vẫn là con bé Diễm ngày nào yêu anh”. Hơn một năm trời đi hát, tôi vẫn giữ mình, không bị cám dỗ bởi những đón mời vật chất, không sa đoạ, hát xong tôi vội vã về nhà.Bây giờ nếu Trường muốn tôi sẽ nghỉ làm cho chàng yên lòng, tôi chỉ cần Trường thôi. Tôi mong mỏi, đợi chờ Trường từng ngày, tôi nhớ chàng trong từng hơi thở của tôi. Nhìn con tôi lại bật khóc. Trường đã bỏ tôi rồi. Chàng tưởng tôi mê man tiền bạc phụ chàng nên đã rời xa tôi. Lòng tôi nặng trĩu nỗi buồn. Tôi lặng lẽ đi tìm chàng, dò hỏi tin tức Trường ở những người bạn. Ngữ nói:

- Hắn đã trở về nhà rồi Diễm ạ. Gia đình hắn đang có chuyện buồn nên hắn phải ở nhà để lo liệu.

Tôi thổn thức:

- Tôi không biết gì về những chuyện buồn của gia đình anh ấy, nhưng tôi biết là anh ấy đang giận tôi, đang hiểu lầm tôi mà không chờ tôi giải thích. Anh ấy muốn rời xa tôi.

Ngữ an ủi tôi:

- Dạo này chúng tôi cũng ít gặp nhau, nhưng có lẽ Diễm nên để cho hắn có chút thời gian bình tâm lại rồi hai người ngồi nói chuyện với nhau. Nếu có hiểulầm gì thì cùng nhau giải thích.

Tôi cười cay đắng:

- Anh ấy có cho tôi giải thích đâu. Có lẽ anh ấy muốn bỏ tôi từ lâu rồi, anh ấy đã hối hận phải từ bỏ gia đình để lấy tôi, và bây giờ đã chán tôi. Ngữ nói mà không nhìn tôi:

- Trường còn yêu Diễm nhiều lắm, nhưng hắn cũng có nhiều mặc cảm và tự ái nên mới rời xa Diễm đấy thôi. Hắn nói thà nó rời xa Diễm còn hơn là chờ Diễm bỏ hắn. Tôi có khuyên hắn nên bình tĩnh lại, quay về để cùng Diễm bàn tính lại tương lai nhung hắn nói không thể được vì hắn hiểu tính Diễm, Diễm sẽ không bao giờ quay về làm cô bé Diễm ngày xưa nũa.

Tôi nghẹn ngào;

- Khi không muốn sống với nhau nữa người ta luôn biện luận như thế. Anh ấy trách tôi nhưng cũng phải thông cảm cho tôi. Nếu không còn nghĩ đến tôi thì cũng phải nghĩ đến đứa con. Chẳng lẽ bỏ nhau dễ dàng thế sao?

Ngữ thở dài:

- Hắn có nỗi khổ của hắn. Từ từ Diễm sẽ hiều hắn hơn. Hãy cho hắn một thời gian nữa. Tôi nói như hét lên:

- Tôi chẳng còn thời gian để chờ anh ấy hồi tâm lại nữa đâu. Bây giờ anh ấy đã trở về với gia đình, rũ sạch những ân tình đã qua, rũ sạch bao tháng nămyêu thương hạnh phúc. Tôi còn gì để níu kéo nữa. Ngữ im lặng và tôi cũng lặng lẽ ra về. Thế là hết! Bốn năm tình nghĩa ngọt đầy đã chấm dứt. Tôi mất Trường thật đau đớn. Nỗi băn khoăn lo sợ ngày nào của tôi đã đến. Tôi cắn môi mình chảy máu mà không thấy đau. Tôi ôm con về ở với mẹ. Tôi không kể lể dài dòng. Nhìn tôi thất thểu với đứa con ngơ ngác trên tay, mắt mẹ tối lại buồn phiền. Tôi chỉ nói:

- Con đã bỏ Trường.

Mẹ câm nín không nói nửa lời. Tôi nhìn Nhã thấy nỗi buồn đọng trong mắt nó:

- Em đã lo sợ ngày này kể từ khi chị đi hát.

Tôi cười xót xa:

- Cũng tại số chị vất vả nên hạnh phúc của chị với anh Trường chỉ có bấy nhiêu thôi.

Mà thế cũng xong. Anh ấy còn có gia đình, còn tương lai của anh ấy.

Sống với chị anh ấy khổ quá. Bây giờ anh Trường trở về với gia đình của anh, chị đau khổ lắm, nhưng nghĩ lại thế cũng tốt. Lẽ ra chị phải trả anh ấy về với cuộc sống đích thực của anh ấy từ lâu lắm rồi. Bốn năm mạ¨ên nồng cũng đủ lắm rồi, chị không nên ích kỷ giữ chân anh mãi để anh trở thành người con bất hiếu. Đủ rồi Nhã ạ. Chị chấp nhận hoàn cảnh này và tiếp tục sống vui vẻ để nuôi con.

Tôi lại trở về vũ trường với từng đêm đi hát. Bây giờ tôi thảnh thơi hơn vì không còn ai chờ đợi cho tôi tất bật quay về nên tôi đã bắt đầu đàn đúm, lang thang, không vội vã khước từ những lời mời mọc của những gã đàn ông vây quanh. Tôi bắt đầu tập nói, tập cười. Tập đùa giỡn lẳng lơ với những gã đàn ông giầu có ham vui. Tôi đi sớm, về trễ. La cà thâu đêm. Tôi tự do khai thác nhan sắc tôi để có thật nhiều tiền. Tiền đầy trong bàn tay, tôi đắp lên thân thể con tôi những thứ quý giá nhất. Tiền tôi rải rác khắp nhà. Tôi mua cho các em tất cả những gì các em cần. Tôi dúi vào túi mẹ những xấp tiền tôi không đếm. Mọi người nhận tiền của tôi mà sao trong ánh mắt ai cũng long lanh như muốn khóc, khuôn mặt ai cũng nhuốm buồn. Nhã không vui vì thấy tôi càng ngày càng sa đoạ. Nhã hờn trách tôi vì tôi làm Nhã mất thể diện với bạn bè. Tôi vẫn lờ đi như không thấy điều đó. Để tránh phiền cho mẹ, tránh nỗi ngượng ngùng cho Nhãkhi có bạn bè, tôi dọn về ở chung với Bích. Nó cũng như tôi, cũng cần tiền như tôi nên hai đứa dễ dàng nhìn nhau thông cảm. Cùng vùi đầu vào những cuộc vui. Quên thân xác để kiếm thật nhiều tiền. Bích thường nói:

- Tao chán tình yêu!

Tôi thì nói:

- Tao sợ tình yêu quá!

- Tại mày còn yêu Trường.

Tôi ngậm ngùi:

- Cũng khó mà quên được.Trường là một phần đời của tao.

- Nhưng hắn ích kỷ quá.

Tôi chớp mắt:

- Tao quên mất phải trách móc ai rồi.

Bích an ủi tôi:

- Biết thế thì cố mà quên đi, cố kiếm cho thật nhiều tiền để lo cho con mày sung sướng hơn.

Tôi thở dài:

- Thì tao cũng đang đắm chìm trong những đồng tiền đấy thôi. Đời mình có còn gì nữa đâu.Bích quay đi, đôi mắt ướt những chán chường. Tôi ngồi im lặng gặm nhấm những lời Bích nói và chợt thấy đời mình quả đã vô nghĩa từ ngày Trường bỏ ra đi.

***

Đã lâu lắm rồi tôi không nhận được tin tức của Thục. Thục hẹn sẽ đến thăm nên tôi đã bỏ một tối đi hát để chờ Thục đến chơi. Kể từ ngày Trường bỏ tôi, đây là lần thứ hai tôi gặp Thục. Không biết có phải Thục cũng mang tâm trạng như Nhã- xấu hổ vì có người chị, người bạn như tôi nên tránh mặt tôi hay không? Cái thời gian tôi và Trường xa nhau được gần một năm thì Thục tìm đến tôi. Thục mang cho tôi sợi dây chuyền vàng có khắc tên chữ cái của Trường và tôi. Thục bảo:

- Của anh Trường nhờ Thục mang đến mừng sinh nhật bé Hải.

Mặt tôi tối lại:

- Bé Hải chỉ có mẹ chứ không có cha đâu Thục ạ.

Thục vuốt nhẹ cánh tay tôi:

- Đừng nghĩ về anh ấy như thế. Lúc nào anh ấy cũng vẫn yêu Diễm. Anh Trường đến gặp Thục, Thục nhìn thấy đôi mắt anh ấy tối lại và nụcười thì thật buồn. Sau khi chia tay với Diễm, Trường trở về với gia đình vì ba anh ấy bị ung thư ở thời kỳ cuối. Oâng cụ đã dùng tình cảm giữ chân anh ấy ở nhà để cai quản sự nghiệp. Diễm nghĩ xem làm sao Trường có thể cãi lời cha khi nhìn thấy ông cụ đang nằm trên giường bệnh chờ chết được chứ. Trường là con lớn trong gia đình nên không thể bỏ mặc được. Diễm nên thông cảm cho anh ấy, phải rời xa Diễm anh ấy cũng khổ tâm lắm nhưng không thể làm gì khác hơn được. Tôi ôm Thục bật khóc “mình hiểu! Mình hiểu rồi, chỉ vì mình buồn qua,ù giận hờn quá nên đã nói thế thôi”. Tôi biết không thể níu kéo Trường lại bên tôi được nữa. Giũa tôi và Trường đã có sự cách biệt quá xa, ngay từ những ngày đầu yêu chàng tôi đã cảm thấy như thế. Nhưng vì ngày ấy tôi còn ngây thơ trong sáng, niềm tin còn mạnh mẽ nên tôi chấp nhận lấy Trường mà không có sự dồng ý của cha mẹ chàng. Trường nông nỗi bỏ nhà ra sống với tôi mang nỗi buồn bất hiếu với cha, nỗi bất lực không nuôi nổi vợ con, chàng trở nên lầm lì câm nín. Đó là gánh nặng trong lòng Trường, sẽ có ngày Trường phải buông nó xuống mà thôi. Tôi vẫn biết từ ngày xa tôi, chàng vẫn về thăm con bên ngoại, mua quà cho các em tôi. Mẹ và các em vẫn đón chàng bằng nụ cười thân thiện thương yêu như ngày nào. Trường bỏ tôi mà không ai trách chàng, hình như họ chỉ trách tôi-là tôi đã có lỗi mải mê kiếm tiền mà không cảm nhận được những bức xúc trong lòng Trường, càng ngày tôi càng lún sâu vào nỗi đam mê đó. Tôi quên mất thời gian và cũng không nhớ nổi một lúc nào đó Trường đã không còn đến thăm Mẹ, thăm các em tôi và thăm cả con chàng nữa. Nhưng tôi biết nếu tôi đi tìm Thục, Thục sẽ biết chàng đang làm gì? Đang ở đâu, vì chàng rất thân với Thục. Họ có sự đồng cảm với nhau về gia thế, cuộc sống và sự hiểu biết. Họ nói với nhau rất ít nhưng hiểu về nhau thì quá nhiều. Đôi khi nghe Trường và Thục nói chuyện tôi giống như kẻ thứ ba, không lãnh hội được họ nói những điều gì. Mấy lần tôi cũng muốn đến tìm Thục nhưng Thục đã chuyển nhà, tôi mất luôn liên lạc với Thục từ đấy. Hôm nay Thục lại đến tìm tôi- khoảng cách hơn năm năm không gặp mà Thục vẫn không thay đổi. Vẫn xinh đẹp, trẻ trung sang trọng như ngày nào. Thục đối với tôi cũng vẫn ôn tồn thân thiện như những ngày còn ở xóm cũ. Cám ơn tình bạn của Thuc! Cám ơn Thục vẫn còn nhớ tôi, vẫn xem tôi là bạn mà đến thăm. Chúng tôi ôn kỷ niệm và nhắc đến Trường của những ngày trong tình yêu. Kỷ niệm và Trường tôi đã muốn quên giờ bỗng dưng sống lại, ngay trong hồi ức của tôi- thủa hai mươi ngọt ngào trong sáng. Tiếng gõ cửa dồn dập làm tôi giật mình. Phải mất vài giây tôi mới ra khỏi giấc hồi tưởng mơ màng. Tôi uể oải ngồi dậy. Buổi tối đã xuống từ lâu rồi, những tia sấm chớp buổi chiều báo hiệu cơn mưa sẽ đến nhưng trời lại không mưa, gió đã im và đầy ngột ngạt. Tôi lại thấy chìm vào nỗi buồn. Tiếng gõ cửa càng thôi thúc. Tôi đẩy chốt và mở rộng hai cánh cửa. Một khuôn mặt đàn ông khá quen thuộc đứng sững trước tôi với nụ cười;

- Anh đến phòng trà họ nói hôm nay em nghỉ.

Tôi gật đầu:

- Em mệt.

Người đàn ông nhìn nghiêng vào trong nhà:

- Bích đâu em?

- Đi xa mấy hôm mới về.

Ánh mắt người đàn ông sáng lên rực lửa:

- Anh ở lại với em…cho vui nhé.

Tôi không nói gì. Cuộc đời có những lúc vui, có lắm khi buồn. Tôi đang buồn quá thể, có thêm một người bên cạnh dù không vui cũng không thể nào buồn hơn được nữa. Tôi quay vào nhà. Cánh cửa khép lại sau lưng tôi...

DUNG SÀIGÒN.

(1974)