Chương 5
Tôi đứng trên bục cửa nhìn theo Nhã. Nhã đi như lướt trên mặt đường. Dáng Nhã nhỏ nhắn và cô đơn tựa như một chiếc bóng. Lòng tôi chùng xuống một nỗi xót xa. Nhớ hôm nào Nhã than đi bộ mệt quá, ước sao mua được chiếc xe đạp đi học, tôi đã nói chờ chị lấy chồng giầu sẽ mua xe Honda cho Nhã chạy thích hơn. Hai chị em tạm vui với mộng ước ấy và giống như một thoả hiệp ngấm ngầm, chúng tôi đã chờ đợi và hy vọng. Bây giờ tôi đã lấy chồng Nhã không bao giờ nhắc lại câu nói hôm nào của tôi nữa vì Trường nghèo quá, chàng còn vất vả hơn cả tôi, vừa học vừa kiếm việc dậy kèm buổi tối, có giờ trống nào trong ngày là chàng kiếm việc thêm ngay. Để lo cho tôi và đứa bé sắp chào đời. Trường cặm cụi quên hết tuổi thanh niên, quên những ngày thong thả tụ họp nhà Ngữ đàn hát và ôn bài. Nhìn Trường vất vả, đôi lúc tôi nghĩ mình có ích kỷ quá không? Lẽ ra mình không yêu Trường, không lấy chàng, cuộc sống của Trường sẽ tốt hơn nhiều. Nhưng mà tình yêu thật là khó tính toán. Tôi không muốn mất Trường. Những ngày tôi sắp dọn ra ở riêng, Nhã bảo tôi dắt Nhã tới găp bà chủ hàng thêu cho Nhã nhận thêm hàng về thêu phụ thêm tiền với mẹ. Tôi đưa Nhã đến tiệm của bà,bà nhìn Nhã rồi nhìn tôi bằng đôi mắt băn khoăn:
- Cô có thêu được bằng cô Diễm không?
Tôi nói vội đỡ lời cho Nhã:
- Em cháu vẫn thêu chung cùng với cháu, Cũng đẹp lắm ạ.
Bà nói:
- Tôi giao thử cho cô hai lố áo, nếu cô thêu đẹp và cẩn thận như cô Diễm, đến đây tôi sẽ giao hàng tiếp cho. Nhã ôm gói quần áo vào lòng mà mắt đỏ hoe. Tôi phải nói cười luôn miệng cho Nhã vui mà lòng tôi còn xót xa hơn bao giờ hết, Về đến nhà tôi căng vải áo ra khung thêu, chỉ cho Nhã thật tỉ mỉ từng đường chỉ, mũi kim, từng nét uốn lượn của nhánh cây. Tôi biết Nhã thông minh, khéo tay nhưng tôi vẫn không an lòng nhìn ngón tay Nhã lơ đãng cầm cây kim thêu một cách vụng về. Thấy tôi có vẻ căng thẳng Nhã cười:
- Đừng lo, em vẫn thêu dùm chị những chiếc áo trước đây, bà ấy có chê bai gì đâu.
Tôi nói:
- Tại để chung nhau lẫn lộn bà ấy không để ý đấy thôi. Lần đầu giao hàng Nhã phải thật cẩn thận, thêu thật kỹ và đẹp thì lần sau bà ấy mới giao tiếp cho.
Nhã nheo mắt cho tôi yên lòng:
- Diễm cứ tin ở em. Đã bắt tay vào việc thì phải cẩn thận chứ sao. Tôi ra về mà lòng bâng khuâng không yên ổn được, Buổi tối tôi kể cho Trường nghe chuyện Nhã nhận hàng về thêu. Mặt Trường tối lại, mắt chàng mở lớn trong đêm:
- Tội nghiệp gia đình mình quá.
Tôi bùi ngùi:
- Em thương Nhã, Nó còn nhỏ mà đã phải chịu vất vả rồi.
Trường thở dài;
- Anh thật bất tài đã không lo gì được cho em và gia đình. Hãy cố gắng chịu đưng một thời gian anh ra trường se xin được việc làm chắc lương sẽ khá hơn.
Tôi cắn nhẹ những ngón tay thô cứng của Trường.
- Anh đã lo cho em và gia đình em nhiều lắm rồi anh ạ. Đáng lẽ anh phải được sung sướng và đầy đủ mới phải. Ai bảo anh lấy em.
Trường hôn lên những sợi tóc của tôi:
- Lấy em là anh sung sướng và hạnh phúc rồi.
Tôi im lặng nuốt nỗi buồn trong cổ. Tôi sống không phải cho riêng tôi mà còn cho Trường, cho mẹ và các em. Những người thân yêu này đã cho tôi nhiều quá, vậy mà tôi chẳng lo gì cho họ được. Nhã đi khuất từ lâu mà tôi vẫn còn đứng thẫn thờ trước cửa. Trường về, mặt chàng bơ phờ, mái tóc phủ nhẹ xuống trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Chàng dừng xe trước cửa hôn lên má tôi âu yếm:
- Nhã về chưa em?
- Nhã mới vừa về.
- Sao em không giữ Nhã ở lại chờ anh đưa về.
- Nhã sợ mẹ mong. Thôi vào nhà rửa mặt ăn cơm đi anh.
Trường vào nhà rửa mặt. Tôi ngồi chờ chàng trên giường. Trường ngồi xuống canh tôi, ánh mắt chàng nhìn tôi đăm đăm:
- Em có vẻ buồn buồn! Sao thế em?
Tôi ôm cánh tay Trường;
- Thấy anh vất vả cực nhọc, em thương anh và buồn qúa!
Trường vuốt má tôi:
- Anh thấy vui trong sự cực nhóc đó, Em đừng nghĩ ngợi gì cả, hãy vui lên cho anh yên lòng.
Trường nằm dài ra giường và kéo theo tôi nằm gối đầu lên cánh tay chàng. Tôi chợt nói; - Em muốn đi làm anh ạ.
Trường nhăn mặt:
- Em lại suy nghĩ vẩn vơ rồi,
Tôi nói trong sự cố gắng:
- Em không suy nghĩ vẩn vơ đâu, Em thật sự muốn góp thêm công sức với gia đình, anh không nghĩ là mình sắp có baby sao? Đứa con ra đời sẽ có bao điều phải lo.
Trường nói:
- Anh biết.
- Em muốn cho con mình được đầy đủ và sung sướng.
- Để anh lo.
- Em là vợ anh, là mẹ của con em. Em muốn lo chung với anh.
Trường xoay mặt tôi sát lại mặt chàng;
- Em muốn làm việc gì?
Tôi tránh ánh mắt Trường:
- Em chưa biết việc gì, nhưng nếu anh đồng ý, sau khi sanh xong em sẽ đi xin việc ngay. Trường chợt nói lảng sang chuyện khác:
- Chiều nay mình ăn gì em? Anh đói bụng quá rồi, dậy ăn cơm đi, 7 giờ anh có một ca dậy tối nữa. Hay là tối nay anh đưa em về nhà mẹ, dậy học ra anh đến đón em về?
Tôi lắc đầu:
- Em vừa mới gặp Nhã xong, tối mai anh không có giờ dậy mình về nhà Mẹ chơi nhân tiện rủ Thục đi uống nước nhé. Lâu quá không gặp Thục cũng thấy nhớ nó.
Trường cười, mắt chàng sáng lên. Lâu lắm tôi mới nhìn thấy nụ cười ấy, ánh mắt ấy. Tôi biết chàng chỉ vui khi thấy tôi vui.
Cuối cùng rồi tôi cũng thuyết phục được Trường cho tôi đi hát sau khi sanh bé Hải được sáu tháng. Những nhu cầu quá cần thiết cho một đứa trẻ là lý do để Trường đầu hàng tôi. Buổi tối tôi hát ở phòng trà từ tám giờ đến mười một giờ. Cái anh chàng trưởng ban nhạc chú của bạn Nhã sau khi nghe thử giọng hát của tôi đã bằng lòng giới thiệu cho tôi vào hát ngay. Những ngày đầu tôi phải hát thế cho những ca sĩ hẹn mà không đến của phòng trà, nhưng chỉ hai tháng sau tôi đã bắt đầu được chú ý đến và được hát chính thức cho phòng trà ấy. Ban ngày tôi đã cố gắng thu xếp thời gian để học thêm một lớp thanh nhạc luyện giọng, hy vọng tiếng hát của mình sẽ bay xa hơn, Và cứ thế, mỗi đêm tôi đem tiếng hát của mình ru lòng người. Tôi đã nổi danh vàkhông ngờ mình vào nghề một cách nhanh chóng. Nhã bảo tôi:
- Không hẳn là chị hát hay mà vì chi đẹp. Nhan sắc cũng làm cho người ta tiến thân đỡ vất vả hơn.
Trường cũng nói:
- Một ngày nào đó em sẽ được nhiều người mời đón. Sẽ có biết bao kẻ mời moc xin được đưa đón em bằng những chiếc xe hơi bóng loáng sang trọng. Tôi nhìn trong mắt Trường:
- Em chẳng màng những đưa đón đó mà chỉ mong được sống mãi bên anh và con cùng gia đình thôi. Đừng mỉa mai em, em khổ lắm.
Trường vuốt tóc tôi:
- Anh không mỉa mai em đâu. Anh chỉ giận mình đã không đủ khả năng lo cho em và con được sung sướng để em phải đi làm vất vả mà thôi.
Tôi an ủi chàng:
- Em chỉ đi hát mỗi tối ba tiếng đồng hồ thôi. Có cực nhọc gì đâu. Thời gian còn lại em dành cho anh và cho con. Cuộc sống của chúng mình cũng chẳng thay đổi bao nhiêu. Trường im lặng hút thuốc. Dạo này chàng có vẻ trầm lặng như thế. Tôi đi hát, chàng phải nghỉ dậy học buổi tối ở nhà trông con, chàng không bằng lòng cho tôi đem bé Hải về gởi mẹ nên tôi phải mướn một chị người àm về để lo cho Trường và bé Hải khi tôi vắng nhà. Trường cũng đã tốt nghịêp và xin được một việc làm, tiền lương cũng chỉ đủ chi tiêu dè sẻn cho một gia đình nhỏ của chúng tôi. Lương tôi khá cao, cũng nhờ anh trưởng ban nhạc đã giúp đỡ và lăng xê tôi bước đầu vào nghề. Bây giờ tôi đã có thêm một vài phòng trà nữa mời tôi hát cho họ. Tôi đã nổi danh trong giới ca sĩ hát phòng trà. Anh trưởng ban nhạc thường tấm tắc khen tôi;
- Em càng nổi danh em càng đẹp như mơ.
Tôi nói với anh ngọt ngào:
- Em cũng phải cám ơn anh rất nhiều. Cũng nhờ anh giúp đỡ ban đầu nên em mới có ngày hôm nay,
Anh dấu nụ cười cảm động trong cái nheo mắt nghịch ngợm:
- Cũng còn nhờ cả ở em nữa. Em không tài, không sắc anh cũng không thể giúp được em. Nhã vẫn thường bảo tôi:
- Dạo này em thấy anh Trường có vẻ buồn và hay cáu giận. Chị cũng đừng mê kiếm tiền quá mà nhận hát nhiều nơi, bỏ bê chồng con đấy nhé.
Tôi cười bâng quơ:
- Anh Trường không muốn chị đi hát. Chị cũng rất khổ tâm khi thấy anh ấy không được vui. Nhưng biết làm sao bây giờ hở Nhã?Chỉ có đi hát mới không cần đến bằng cấp mà thôi. Chị học hành dở dang, xin việc không công sở nào thèm nhận, cũng may chị còn có một chút giọng để bán được tiếng hát cho mọi người. Nhã chớp mắt nhỏ nhẹ:
- Em chỉ mong chị giữ được hạnh phúc gia đình. Hạnh phúc mà chị phải khó khăn lắm mới có được. Đừng để cho những nhu cầu cuộc sống làm mất đi cái hạnh phúc ấy. Nhã đã khéo lo cho tôi, lúc nào tôi cũng vẫn yêu Trường và cần có chàng trong cuộc sống. Biết bao ngày tháng yêu nhau, Trường không chê bai tôi con gái nhà nghèo học thấp, chàng đã cùng tôi vui buồn với những thiếu thốn của gia đình tôi. Chàngchăm sóc các em tôi như chúng là em chàng, tôi mang ơn chàng biết bao. Nhưng Trường không hiểu tôi, lúc nào chàng cũng buồn buồn, Những ngày nghỉ, hai vợ chồng đưa bé Hải về nhà bà ngoại chơi. Trường có vẻ vui và cảm động, chàng nói:
- Khi em về với mẹ và các em, anh thấy em vẫn bé bỏng trẻ thơ như những ngày mình mới yêu nhau.. Tôi ôm chàng nghẹn giọng:
- Bây giờ mình cũng vẫn yêu nhau. Có thay đổi gì đâu. Trường mỉm cười mà mắt thoáng nét cằn cỗi buồn phiền. Tôi nhìn cái dáng cao khoẻ của chàng mà thấy lòng thênh thang một thứ tình yêu mê đắm. Lúc nào tôi cũng vẫn yêu chàng và không muốn mất chàng. Những đứa em của tôi đã bắt đầu tươi vui và gọn ghẽ hơn xưa vì tôi luôn dành sẵn một số tiền để may mặc mua sắm cho các em hàng tháng. Mua cho Nhã những chiếc áo đẹp, những đôi giầy mới. Tôi không hoang phí đồng tiền kiếm được mà cố giữ gìn chắt chiu dành dụm cho mai sau.Tôi muốn có thật nhiều tiền để mai này tôi bỏ nghề ở nhà lo cho chồng cho con. Tôi cũng muốn có thật nhiều tiền để mẹ tôi không còn vất vả nữa. Các em có cuộc sống sung túc hơn. Những cái ước muốn của tôi Trường không hiểu, không biết. Hình như Trường không thiếy tha với đồng tiền tôi kiếm được, chàng coi thường nó. Chúng tôi không cùng một ý nghĩ với nhau nhưng chưa bao giờ hai đứa cãi nhau. Trường lặng lẽ và câm nín hơn những ngày tôi chưa đi làm. Tôi cố tránh nói đến cái “nghề”của tôi. Tình yêu thì vẫn mặn nồng nhưng tôi vẫn mang một cảm giác lo âu, phiền muộn. Càng ngày tôi càng về khuya hơn vì tôi mới nhận hát thêm cho vài vũ trường nữa. Nửa đem về nhà, bước chân tôi nhẹ nhàng rón rén như người ăn trộm, tôi lén nhìn Trường đang nằm cạnh con, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Điếu thuốc cháy đỏ trong đêm. Tôi nghe xót xa buồn. Tôi thèm được ôm Trường, gục đầu lên vai chàng và vứt bỏ tất cả để được nhìn thấy nụ cười chàng như xưa. Để tìm lại lại những ngày đã qua đi, đậm đà như tình yêu hai đứa. Tôi nghĩ như thế mà vẫn không từ bỏ được. Aùnh đèn mờ ảo của phòng trà và danh vọng đã quyến rũ tôi, đồng tiền lại còn quyến rũ tôi nhiều hơn. Tôi đã có hàng chục chiếc áo dài đủ mầu rực rỡ, những bộ đầm dạ hội sang trọng. Những đôi giầy cho từng trang phục. Tôi đã đánh phấn thoa son một cách thành thạo, trang điểm cho đôi mắt thêm ướt át, cho làn môi thêm gợi tình. Ban đêm tôi trang điểm đi làm, phấn son, quần áo làm tôi rực rỡ hơn, quyến rũ hơn. Con bé Diễm mộc mạc ngày nào đã lột xác. Những người đàn ông săn đón tôi không ít. Nhiều buổi tối tôi phải ngồi nán lại vài phút để trả lời những câu hỏi vẩn vơ của họ, lắng nghe những câu khen tặng tầm thường;
- Diễm đẹp quá.
-Có thể ngồi nói chuyện với anh vài phút được không?
- Tối nay em thật quyến rũ, anh mời em đi ăn tối nhé… Tôi từ chối người này, đưa đẩy với người kia vài câu rồi tìm cách bỏ về. Tôi sợ Trường mong và cứ nghĩ đến nỗi buồn của chàng là lòng tôi lại nôn nao thương nhớ muốn về nhà thật mau, chùi sạch lớp phấn son để chui vào nằm gọn trong vòng tay chàng, để nghe hơi thở chàng mơn trớn những sợi tóc của tôi, Những sợi tóc mà ngày nào chàng đã nói “tóc em kết bằng trăm ngàn thương nhớ, mỗi sợi dài là mỗi sợi yêu anh” anh muốn được ấp ủ mái tóc mây của em trong hạnh phúc ngàn đời của anh. Và tôi đã rùng mình khi nghĩ đến câu nói của chàng- mỗi sợi tóc là mỗi nẻo đời. Liệu hạnh phúc có gom tròn trong nghìn sợi tóc của tôi không? Từ ngày đi làm tôi đã chững chạc ra nhiều, khôn lanh hơn vì ra ngoài làm ca sĩ phòng trà như tôi, không khôn lanh cũng không được. Tôi phải học đối phó với mọi hoàn cảnh, lúc nào cần phải nhẫn nhục lúc nào cần phải mềm dịu. Tôi đã học được rất nhiều điều ở những đàn chị đi trươc. Một mình tôi âm thầm tranh đấu cho bản thân mình màkhông dám tâm sự với ai. Không dám thố lộ với Trường. Tôi sợ trong ánh mắt buồn phiền của Trường nhìn tôi như một lời trách móc. Tình yêu vẫn mặn nồng mà sao tôi vẫn mang cảm giác cô đơn từng đêm. Với tiếng hát nửa chừng tắt nghẹn, không dưng mắt tôi mờ đi khi chợt nhớ đến Trường, đến con, đến mẹ và các em. Từng ấy khuôn mặt thân yêu đã gắn bó với tôi, cả những lúc tôi cất tiếng hát mua vui cho mọi người tôi cũng nhớ đến họ. Nhã không theo tôi đến phòng trà lần nào cả. Một phần vì Nhã không thích,một phần vì tôi không muốn Nhã đến những nơi chốn nhiều cám dỗ ấy. Nhã có vẻ ít gần gụi tôi hơn ngày xưa, không biết có phải vì măc cảm mà tôi thấy thế hay Nhã muốn xa lánh tôi thật. Thỉnh thoảng Nhã đến nhà mang cho bé Hải những bộ đồ ngộ nghĩnh xinh xắn do Nhã may. Tôi khen Nhã:
- Dạo này Nhã giỏi quá, khéo tay ghê!
Nhã cười nhẹ nhàng.
- Em lớn rồi mà.
Toi nhìn Nhã và thấy Nhã đã lớn thật rồi. Bờ ngực thon vun đầy căng đứng trong lớp áo dài lụa hiền lành. Mái tóc mượt mà phủ xuống vai. Nhã thật đẹp! Tôi nhìn thấy nét đẹp hiền hoà thanh thoát của Nhã mà lòng dấy lên niềm hãnh diện, sung sướng. Nghĩ đến ngày Nhã có người yêu, tôi ước muốn em vẹn toàn hơn tôi, sung sướng an lòng hơn tôi. Một thứ hạnh phúc no đầy. Không biết Nhã có hiểu rõ lòng tôi hay không mà sao tôi cứ có cảm giác Nhã cũng như Trường- hình như không ai nhìn thấy lòng tôi rộng mở. Hình như ai cũng muốn xa lánh tôi.
Tôi hỏi Nhã:
- Nhã có cần gì cứ nói chị mua cho.
Nhã lắc đầu:
- Chị đã mua cho em nhiều quá rồi.
- Nhã đã lớn. Con gái lớn thì có thiếu gì thứ cần đến.
- Em chỉ cần vài bộ áo dài trắng để mặc đi học mà thôi. Chị đã may sắm cho em quá nhiều,
- Nhã cũng cần phải có tiền để chi tiêu.
- Em không tiêu gì cả. Mẹ cũng cho em tiền hàng tháng để dằn túi. Chị đừng lo.
Tôi nói với Nhã gần như khóc:
- Chị kiếm tiền là để biếu mẹ, lo cho các em và nuôi con.Nếu không vì những nhu cầu cần thiết đó thì chị đi làm làm gì.
Nhã chớp mắt nhìn lảng ra chỗ khác:
- Từ ngày chị đi hát kiếm được nhiều tiền, em đỡ phải thêu may vất vả, hai đứa nhỏ được ăn ngon, mặc đẹp. Mẹ cũng được thong thả hơn. Tiền chị đem về cho mẹ, mẹ đã để dành được một ít, chị không cần phải lo cho gia đình nữa đâu. Hãy nghĩ đến mình một chút chị ạ.
Tôi thở dài thật nhỏ:
- Chị có gì đâu mà phải nghĩ.
- Anh Trường có vẻ buồn.Chị nên dành nhiều thời gian cho anh ấy hơn.
- Anh ấy không muốn chị đi hát. Nhưng biết làm sao được bây giờ, chị đã cố gắng dành nhiều thời gian cho gia đình. Chị đã cố giữ mình và hết giờ là vội vã trở về nhàkhông màng đến những mời mọc đưa đón. Chị đã cố làm sao để vừa giữ được miếng cơm vừa giữ được hạnh phúc gia đình. Có ai hiểu được cho chị điều đó không?
Nhã cũng thở dài:
- Em cũng hiểu nỗi khổ tâm của chị. Nhưng anh Trường thì khác, anh ấy không được vui vì mang tâm trạng bất lực không kiếm được nhiều tiền cho vợ ấm no để vợ phải đi hát. Anh ấy là đàn ông sự suy nghĩ đôi khi có bảo thủ quá nhưng cũng không phải là không có lý. Chị muốn anh ấy thông cảm với chị thì chị cũng phải thông cảm lại với anh ấy. Dạo này càng ngày chị càng đi sớm hơn và về khuya hơn.
Tôi xoa hai bàn tay lên mặt- có lẽ mặt tôi cũng sắp xuất hiện vài nếp nhăn mất thôi. Tôi nói với Nhã:
- Làm ca sĩ phòng trà chỉ có một thời thôi Nhã ạ- một thời thật ngắn ngủi. Rồi sẽ lại có những cô gái trẻ đẹp hơn chị, quyến rũ hơn chị đẩy chị đi xuống. Cho nên trong thời gian này chị đang được các phòng trà mời mọc chị không thể từ chối được. Chị sợ thời gian sẽ làm mình già đi, hết được mời đón nữa mà chị thì rất cần tiền. Nghĩ đến những ngày nghèo đói đã qua chị sợ lắm rồi. Chị phải có một số vốn tích luỹ cho mai sau. Nhã nhìn nghiêng qua hàng rào nắng, cười bâng khuâng:
- Đồng tiền có một sức thu hút lạ kỳ. Em biết chị đã trải qua sự nghèo khó nên cần phải kiếm thật nhiều tiền để lo cho gia đình. Nhưng em cũng biết mọi người cũng chả vui gì khi tiêu đồng tiền của chị. Chị hy sinh cho gia đình mà quên đi hạnh phúc của chính mình làm mọi người đau lòng lắm. Hãy trở về là chị Diễm ngày xưa đi chị. Tôi thoáng nghe có sự đắng cay trong câu nói của Nhã. Thời gian không lâu mà tôi có cảm tưởng như mọi người đều thay đổi. Ngày xưa Nhã ngổ ngáo thế mà giờ Nhã có vẻ trầm tĩnh, đôi mắt đã nhuốm buồn. Ngày xưa Trường vui vẻ yêu đời bao nhiêu, bây giờ chàng trầm lặng bấy nhiêu. Ngày trước khi mới sanh bé Hải tôi đã khuyên chàng về nhà nhưng chàng không nói gì. Tôi biết Trường giận bà kế mẫu đã không muốn cho chàng lấy tôi nên chàng đã tự ái ra đi. Còn ba Trường, tôi không biết ông nghĩ gì về tôi? Chắc ông ghét tôi ghê lắm vì thấy Trường vì muốn lấy tôi mà bỏ gia đình. Quả thật từ ngày ấy lòng tôi chưa bao giờ yên ổn, tôi luôn luôn lo sợ một điều gì đó có thể xẩy ra cho tình yêu của chúng tôi, Những buổi tối lên giường nằm tôi không muốn nghĩ mà nỗi buồn cứ ập đến, kéo giấc ngũ của tôi vào những cơn mộn mị không vui. Buổi sáng thức giấc tôi thấy mừng vui vì Truòng vẫn còn đó- bình yên và hạnh phúc. Ngày có con, hai mắt chàng mở to trong nỗi vui làm cha. Tôi xưng mẹ với đứa con phút ban đầu ngượng ngập, lạ lẫm và thú vị. Nhưng những ngày sau tiếng mẹ với tiếng con tràn ngập sự ngọt ngào. Trường như thoát lên với trách nhiệm mới- là phải chăm sóc cho một mầm sống mới- là đứa con đúc kết tình yêu. Chàng căm cụi làm việc, tối về ôm con trong vòng tay, nhìn con lớn nhanh như thảo mộc mà thấy vui và hạnh phúc. Chàng không nghĩ đến những thiếu thốn đang đến dần khi con càng lớn. Tôi đã phải nhịn đói mỗi buổi sáng và phải chi li, tằn tiện mà vẫn không đủ tiền chạy sữa cho con.