← Quay lại trang sách

Chương 12

Người ta có thể coi đây là vụ án của ba sai lầm!

Maigret nói với Lucas đang đứng bên ông.

— Là những sai lầm gì?

— Trước hết là sai lầm của Else như đã làm lệch bức hoạ vẽ cảnh tuyết rơi, hút thuốc ở dưới nhà, đưa chiếc máy hát lên phòng mình trong khi nói mình bị giam kín ở đấy và khi cảm thấy nguy hiểm đã tố cáo Carl để bảo vệ mình. Sai lầm của nhà kinh doanh bảo hiểm là đã mời tôi đến nhà để nói hắn sẽ ngồi trước cửa sổ suốt đêm. Sai lầm của tên Jojo, thợ máy: thấy tôi đến bất chợt đã cho rằng tất cả đã bị khám phá, giao chiếc bánh xe nhỏ hơn bánh xe đang chạy của chiếc xe tải, chính bánh xe này có những viên kim cương bên trong. Nếu không có những cái đó...

— Thì sao?

— Thế này, khi một người đàn bà nói dối một cách hoàn thiện như Else thì cuối cùng người ấy tin vào những điều mình đã nói.

— Tôi đã nói cái đó với ông rồi!

— Phải! Ả có thể trở thành một hiện tượng khác thường. Nếu không có sự trở về của những ngọn lửa như những lời kêu gọi ở nơi đáy sâu ấy...

Sau một tháng sống dở, chết dở, Carl được gia đình biết tin, đón về nước, sống trong một nhà nghỉ như một an dưỡng đường. Anh ta có mặt như là một nhân chứng trong phiên tòa xét xử vụ án được thiết lập sau đó tại Paris.

Trái với mọi sự mong đợi, đơn xin được dẫn độ của Else bị bác bỏ và ả phải chịu phạt tù ba năm trong nhà tù Saint Lazare.

Ba tháng sau đó, tại phòng tiếp khách của nhà tù, Maigret lại gặp anh ta. Carl Andersen đang đề nghị ông giám đốc trại giam cho hai người được làm đám cưới và đòi hỏi được thăm nom người bị giam giữ.

Anh ta không thay đổi gì cả, vẫn đeo tấm vải đen bịt mắt, vai phải có phần khó cử động. Anh ta bối rối và quay mặt đi khi gặp viên cảnh sát trưởng.

— Cha mẹ anh để anh đi như thế này ư?

— Mẹ tôi đã qua đời. Tôi được thừa kế...

Anh ta có chiếc xe Limousine, với một tài xế ăn vặn đúng cách, đậu cách nhà tù năm chục mét.

— Anh vẫn khăng khăng...?

— Tôi sẽ sống ở Paris.

— Để dễ thăm nom cô ta ư?

— Đó là vợ tôi.

Và con mắt độc nhất của anh ta nhìn Maigret chằm chằm không biết ông đang cười nhạo hay thương hại.

Ở nhà tù Melun có hai phụ nữ cùng đi thăm nuôi thân nhân. Họ như đôi bạn không thể xa rời nhau được.

— Không phải là kẻ ngu đần - Mụ vợ của Oscar nói - Anh ấy thường rất tốt, rất hào hiệp. Anh ấy đã cho người hầu bàn ở quán cà phê hai mươi francs tiền diêm thuốc... Anh ấy đã thua cuộc... Vì cái đó và đàn bà...

— Ông Michonnet nhà tôi không tính sai một xu cho khách hàng từ ngày gặp con mẹ ấy... Tuần lễ trước ông ấy đã thề là không nghĩ đến ả ta nữa...

Trong nhà lao cấm cố, Guido Ferrari để thời gian vào việc đợi ông luật sư đệ đơn xin giảm án. Nhưng một buổi sáng kia năm người đến lôi cổ hắn đi trong sự van xin và kêu la của hắn.

Hắn từ chối điếu thuốc lá và cốc rượu rhum, nhổ nước bọt về phía cha tuyên uý.

HẾT