Chương 11
Đó là Else ngã vào Maigret. Ả khóc và lắp bắp với vẻ van xin:
— Tôi không muốn anh ấy chết! Ông nói xem! Tôi... thật là khủng khiếp...
Nghe ả nói, người ta tưởng ả chân thành đến mức những người đàn ông trong bọn không càu nhàu hoặc giễu cợt nữa.
— Để cho tôi lên trên ấy! Tôi van ông, ông không thể hiểu được đâu...
Nhưng không, Maigret đẩy ả ra. Ả ngã vào chiếc đivăng mà ông đã trông thấy ả lần đầu khi tới đây trong chiếc áo nhung cao cổ.
— Tôi nói đoạn kết! Michonnet đã đóng tốt vai trò của mình, vai một người tiểu tư sản, trong một vụ án đẫm máu, chỉ nghĩ đến chiếc xe của mình. Cuộc điều tra bắt đầu, Carl Andersen bị bắt giữ. Ngẫu nhiên mà anh ta không tự sát và cũng như không bỏ cuộc. Anh ta không hề nghi ngờ vợ mình. Không bao giờ anh ta nghi ngờ cô ta, anh ta bảo vệ cô ta. Nhưng bà Goldberg tới. Có thể bà ta đã biết ai đã đưa chồng bà vào bẫy và bà ta sẽ nói ra. Vẫn là người đã giết nhà buôn kim cương đã giết người đàn bà ấy. Kẻ giết người đã làm đôi giày của Carl lấm bùn trên cánh đồng, có thể thấy rõ điều này. Tuy nhiên, người Đan Mạch phải được kết luận là thủ phạm đã. Không có việc đó thì những kẻ giết người thực sự sớm muộn cũng bị lật mặt nạ. Cả bọn điên cuồng lên.
Andersen phải đi Paris, anh ta cần tiền. Cũng vẫn kẻ đã gây ra hai vụ án chết người, giả danh làm cảnh sát, đợi anh trên đường rồi lên xe ngồi bên anh ta. Không phải Else là người nghĩ ra cái này. Tôi cho rằng đây là Oscar. Hắn bắt anh cho xe chạy ra ngoại ô Paris. Bên đường Compiegne có rừng rậm rạp. Kẻ giết người bắn thẳng vào người anh, có thể là hắn nhìn thấy một chiếc xe chạy phía sau. Hắn vội vàng, hắn ném xác anh vào một cái hố, hắn định bụng sẽ quay lại lấp cái hố sau đó... Cần phải nhanh chóng làm lạc hướng sự nghi ngờ. Công việc đã hoàn thành, chiếc xe của Andersen bị bỏ lại nơi cách biên giới nước Bỉ chừng một trăm mét. Cảnh sát sẽ kết Luận: “Anh ta đã trốn ra nước ngoài! Vậy anh ta là thủ phạm...”
Kẻ giết người trở lại trên một chiếc xe khác. Nạn nhân không còn ở dưới hố nữa, những dấu vết để lại chứng tỏ người ấy chưa chết. Tin này được báo cho Oscar đang ở Paris bằng điện thoại. Hắn không muốn đến cái nơi có đầy rẫy cảnh sát...
Tình yêu của Carl đối với vợ vượt quá chuyện cổ tích. Còn sống thì nhất định anh ta sẽ quay về. Nếu quay về thì có thể anh ta sẽ nói mọi chuyện.
Cần phải sớm kết thúc vụ này. Thiếu sự can đảm, Oscar không lo ngại gì khi phải làm việc này một mình. Có phải bây giờ là lúc sử dụng Michonnet không? Michonnet có thể hy sinh tất cả vì tình yêu của Else và sẽ giao cho anh ta nhiệm vụ cuối cùng chăng? Kế hoạch được đề ra một cách cẩn thận. Oscar và vợ đi Paris, nói rõ mình sẽ đến những đâu. Michonnet về nhà ngồi bất động trên ghế bành nói là mình mắc bệnh gout. Có thể là anh ta đã đọc quá nhiều truyện trinh thám, anh ta làm việc này cũng như việc kinh doanh bảo hiểm với nhiều mánh lới.
Khi tôi ra khỏi nhà Michonnet thì anh ta lấy một cán chổi bên trên có một gói giẻ rách dựng vào chiếc ghế bành. Việc đánh lừa thật là hoàn hảo, đứng ở ngoài đường người ta ngộ nhận đây là bóng người. Và bà Michonnet hoảng sợ cũng bị buộc tham gia vở hài kịch, đứng phía sau mành che giả bộ chăm sóc người bệnh. Bà ta biết trong vụ này có một phụ nữ, bà ta cũng cả ghen. Nhưng bà ta muốn cứu chồng vì bà tin rằng Michonnet sẽ sớm tỉnh ngộ. Bà không nhầm. Michonnet đã cảm thấy người ta bỡn cợt mình, anh ta không biết mình yêu hay ghét Else, nhưng anh đã biết rõ vai trò của cô ta và anh ta muốn Else phải chết. Anh ta biết rõ ngôi nhà, có thể anh cũng biết cô ta có thói quen dùng bia vào buổi tối. Anh ta cho thuốc độc vào chai bia trong bếp rồi đợi sự trở về của Carl. Anh ta đã định bắn vào Carl, nhưng có cảnh sát ở mọi nơi, thế là anh ta nhảy xuống giếng đã từ lâu không có nước.
Trước đó mấy tiếng đồng hồ bà Michonnet đã làm tốt vai trò của mình. Bà ta đã nhận được lệnh: nếu có gì khác thường xảy ra ở xưởng sửa chữa xe ôtô thì bà phải gọi về khách sạn Saint Martin ở Paris. Bà ta đã nhìn thấy tôi vào xưởng ôtô, tôi đã bắn mấy phát súng. Ngọn đèn bị tắt báo tin cho đồng bọn là không được dừng xe trước xưởng chữa xe nữa.
Nhận được điện thoại, Oscar và vợ cùng Giudo lên xe chạy về. Họ cố gắng dùng súng để loại bỏ tôi vì tôi là người duy nhất biết một vài điều gì đó. Họ cho xe chạy theo hướng Etampes và Orleang. Tại sao? Vì trên con đường đó đang có một chiếc xe tải chạy, mà tên thợ máy đã trả cho xe đó một bánh xe, và trong bánh xe đó có những viên kim cương. Cần phải đuổi kịp chiếc xe tải đó và sẽ nặng túi để vượt qua biên giới.
Đã hết chưa? Tôi không hỏi gì các người cả! (Yên lặng) Michonnet ở dưới giếng. Có thể là Else đã biết đây là nơi anh ta ẩn nấp, cô ta cũng biết chính anh ta là người đầu độc cô. Cô ta không hề ảo tưởng với con người ấy, bị bắt anh ta sẽ phun ra tất cả. Thế là cô ta đi tính sổ với Michonnet. Cô ta bước hụt ư? Dù sao thì cô ta cũng đang ở đấy giếng với nhà kinh doanh bảo hiểm, tay cô có một khẩu súng lục. Nhưng một tay anh ta đã bóp cổ cô, tay kia giữ lấy tay cô. Cuộc chiến đấu diễn ra trong đêm tối, một phát súng nổ, cô ta kêu lên tuy rằng sắp chết vì nghẹt thở...
Maigret châm lửa tẩu thuốc đã tắt.
— Anh nói thế nào, Oscar?
Người này càu nhàu:
— Tôi tự bảo vệ mình. Tôi không nói gì cả. Hoặc tôi chỉ thừa nhận tôi là người oa trữ của ăn cắp thôi.
— Không đúng! - Người đứng bên cạnh anh ta, Guido Ferrari nói ngay.
— Rất tốt! Tôi đang đợi anh đây, anh bạn. Vì chính anh là người đã bắn. Ba lần!...Trước hết là Issac Goldberg, sau đó là vợ người này, cuối cùng là Carl. Đúng thế! Anh là kẻ giết người chuyên nghiệp.
— Không đúng!
— Từ từ thôi.
— Không đúng! Không đúng! Tôi không muốn...
— Mất đầu ư? Nhưng Carl Andersen sẽ nhận ra anh, những người khác sẽ bỏ rơi anh. Có thể họ chỉ bị tù giam thôi.
Thế là Guido Ferrari vươn người lên chỉ tay vào mặt Oscar.
— Chính hắn là kẻ chỉ huy!
— Không đúng!
Maigret không kịp can thiệp. Tên chủ xưởng lấy hai tay mang còng số tám đập vào đầu tên người Ý rồi rống lên:
— Đồ nhơ bẩn, rồi mày sẽ phải trả giá...
Chúng lăn ra đất để vật lộn nhau.
Cùng lúc ấy thì bác sĩ phẫu thuật đi xuống. Tay ông đeo găng, đầu ông đội mũ màu xám nhạt.
— Xin lỗi, người ta bảo tôi là ông cảnh sát trưởng đang ở đây.
— Tôi đây.
— Đó là chuyện người bị thương. Tôi cho rằng anh ấy đã được cứu sống, nhưng xung quanh anh ấy phải có một sự yên lặng tuyệt đối. Tôi đã yêu cầu anh ấy tới nằm bệnh viện của tôi, anh ấy nói là không thể được. Trong nửa tiếng đồng hồ nữa, anh ấy sẽ tỉnh lại và anh ấy sẽ...
Một tiếng rú lên. Tên người Ý cắn vào mũi của tên chủ xưởng và vợ người này vội vàng chạy đến trước mặt viên cảnh sát trưởng.
— Ông nhìn kìa! Nhanh lên!
Người ta lôi chúng ra trong khi đó thì ông bác sĩ giải phẫu nhăn mặt và vội vàng ra xe, cho nổ máy và đi thẳng.
Michonnet đang khóc thầm trong xó nhà, tránh không nhìn mọi người xung quanh.
Thanh tra Grandjean chạy vào báo tin:
— Xe chở tù đã tới...
Người ta đẩy chúng ra khỏi nhà, từng đứa một. Chúng không càu nhàu, không nghĩ đến việc phản kháng nữa. Trước khi chui vào xe chở tù còn xảy ra vụ cãi vã giữa tên người Ý với tên đứng cạnh hắn, tên thợ máy của Oscar.
— Đồ kẻ cướp! Đồ vô lại! - Tên người Ý run lên vì sợ hãi, thét lớn - Tao chưa được một đồng tiền nào cả...
Else là người lên xe sau cùng. Ả quay lại nhìn ngôi nhà lần cuối. Maigret ngăn ả lại bằng ba từ:
— Còn gì nữa?
Người ta không biết ả sẽ xúc động hay là chửi rủa.
— Ông muốn gì? Đó cũng còn là do lỗi tại anh ấy nữa!
Ả nói bằng giọng rất tự nhiên.
Một thoáng yên lặng kéo dài. Maigret nhìn chằm chằm vào mắt ả.
— Nói tóm lại... Không! Tôi không muốn nói xấu anh ấy.
— Cứ nói xem!
— Ông biết rõ anh ấy... Lỗi tại anh ấy! Như là một kẻ bị ma ám, đúng thế. Anh ấy đã bối rối khi biết cha tôi là một tên kẻ cướp, tôi là một người trong băng đảng. Chỉ vì như vậy mà anh ấy yêu tôi, nếu tôi là một cô gái có học như anh ấy muốn nhào nặn tôi thì anh ấy sẽ chán tôi ngay.
Ả quay mặt đi nói nhỏ như xấu hổ.
— Tôi không muốn điều gì xấu xảy đến với anh ấy. Đó là... nói thế nào nhỉ, một anh chàng đẹp trai! Hơi điên khùng một chút!
Ả kết thúc bằng một nụ cười.
— Tôi tin rằng tôi sẽ được gặp lại ông.
— Guido đã giết người, đúng không?
Câu hỏi hơi tham lam. Ả õng ẹo kiểu con gái:
— Tôi không đớp miếng mồi ấy đâu!
Maigret nhìn đến khi ả vào trong xe. Ông thấy ả nhìn lại ngôi nhà Ba goá phụ, nhún vai rồi buông lời đùa cợt với người cảnh sát đã xô đẩy ả.