← Quay lại trang sách

THẦY REHM

Mới vào năm thứ nhất, gặp Thầy tôi đã mê ngay. Dáng Thầy cao và gầy, nụ cười luôn chực sẵn trên môi và trên đôi mắt của Thầy. Miệng Thầy ăn nói có duyên, mắt Thầy nhìn sinh viên với chan chứa yêu thương.

Thầy dạy vật lý. Bài học của Thầy thường rất khó, đặc biệt là phần «sự chuyển đổi các dạng năng lượng» trong chương trình học của chúng tôi. Thế nhưng, không phải Thầy dạy theo lối thông thường mà Thầy rót kiến thức chảy vào trí óc chúng tôi, cũng như ta rót nước vào chai qua một cái phễu vậy. Chỉ có cái chai nào không chịu mở nắp thì nước mới không chui vào được. Khi giảng bài, Thầy hay bước xuống tận bàn học để hỏi từng người một cách thân mật, điều hiếm có đối với các giáo sư đại học; có lẽ chỉ riêng ở trường Sư phạm, sinh viên chúng tôi mới được đối xử như vậy.

Thế mà, một hôm, Thầy nổi giận đùng đùng làm cả lớp khiếp vía.

Đó là một sáng mùa đông khô khan và có gió lạnh, tiết học thứ nhất là giờ lên lớp của Thầy. Thầy vào lớp đúng giờ, không sai một phút, bao giờ cũng thế. Bài giảng bắt đầu ngay tức thì.

Khoảng mười phút sau, có một chị vào trễ. Thầy ngừng ngay giữa câu giảng, quay lại, cái lưng hơi khòm, cái nhìn dán chặt vào chị bạn của chúng tôi một cách lạ lùng. Có lẽ vì khiếp sợ, chị cúi đầu xuống và lặng lẽ bước đến cuối lớp.

Thầy vẫn đứng im, mặt tái dần. Đột nhiên, thầy bẻ đôi viên phấn đang cầm ném mạnh xuống đất và hét lớn:

- Đứng đó! Chị vào Sư phạm để ra dạy học trò mà đi trễ như thế sao? Chị không biết đi trễ là có lỗi hay sao mà thản nhiên về chỗ như vậy?

Chị bạn của chúng tôi quay lại nhìn Thầy, mặt tái xanh. Bỗng chị khóc òa. Như một cây đổ, chị buông mình xuống ghế và gục mặt trên bàn, nức nở, đôi vai rung lên qua tiếng nấc.

Thầy vẫn đứng yên, im lặng nhìn; trên nét mặt, ngọn lửa cuồng nộ tắt đi nhanh chóng, đôi mắt rực sáng bỗng dịu lại một cách buồn bã. Tôi ngồi bàn đầu nên nghe tiếng Thầy thì thầm như tự nói với mình:

- Xin lỗi, xin lỗi, tôi thực là vô ý.

Mấy mươi năm dạy học, tôi cố gắng không vào lớp trễ giờ, vì buổi học hôm đó ở trường Đại học Sư phạm chưa bao giờ phai mờ trong ký ức tôi.

Thầy Rehm, người Thầy mà tôi kính mến biết bao! Buổi sáng hôm đó tôi đã nhận được nơi Thầy một bài học để đời.