- 9 -
Tôi vốn khoái lái xe hơi, cho nên xe nhà binh cái nào tôi cũng ôm “vô-lăng” rất chắc. Từ xe Jeep đến “đốt-cát”, “đốt-sít”, GMC tôi đều lái vèo vèo. Ngày về dân sự, làm việc ở Ngân Hàng, tôi lại có xe La Dalat và tài xế đưa đón hàng ngày nên đã tận dụng công-ха để công tác thì ít mà việc riêng la cà, ăn chơi, du hí thì nhiều, nhấn hết ga cho thoả chí.
Nhớ xưa kia, hồi nghèo mạt rệp, ở trọ trên gác lửng mái tôn nóng hơn lò bánh mì, đi làm bằng xe buýt xanh, xe buýt vàng, nhẩy xuống ngang đường như máy, ví lép kẹp, quần áo vá víu cũ kỹ, chân đi săng-đan nylon, mặt mày hốc hác, lòng không dạ bờ đê mà nay rủng rỉnh giày tây, cổ đeo cà-vạt, ngồi xe hơi như ông lớn thì thử hỏi sướng biết chừng nào. Cho nên, được thể tôi lại nhẩy rào tìm thú đam mê. Con người ta, nhiều người có thú đam mê dễ sợ lắm.
Đam mê đọc sách, nghiên cứu có thể trở thành học giả, bác học như Trương Vĩnh Ký, Phạm Quỳnh, Trần Trọng Kim, Nguyễn Đức Quỳnh, Nguyễn Đăng Thục, Đào Đăng Vỹ, Dương Quảng Hàm, Nguyễn Văn Ngọc, Nguyễn Hiến Lê, Nguyễn Đình Hòa, Huỳnh Sanh Thông... Đam mê viết văn có thể trở thành Khái Hưng, Nhất Linh, Phạm Cao Củng, Lãng Nhân Phùng Tất Đắc, Lê Văn Trương, Hồ Biểu Chánh, Hoàng Hải Thủy, Mai Thảo, Mặc Đỗ, Duyên Anh, Toan Ánh, Nhật Tiến. Đam mê viết nhạc có thể giống như Phạm Duy, Lê Thương, Văn Cao, Dương Thiệu Tước, Hoàng Trọng, Cung Tiến, Tuấn Khanh, Lam Phương...
Đam mê làm thơ có thể theo gót Lưu Trọng Lư, Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Vũ Hoàng Chương, Đinh Hùng, Tú Mỡ, Phạm Thiên Thư, Bàng Bá Lân, Nguyên Sa, Thanh Tâm Tuyền, Mai Trung Tĩnh...
Đam mê nhiếp ảnh có thể rất nổi tiếng như Nguyễn Cao Đàm, Phạm Văn Mùi, Trần Cao Lĩnh, Nguyễn Lê Giang, Nguyễn Mạnh Đan, Nguyễn Văn Thìn, Lê Văn Khoa, Nguyễn Văn Vũ, Nguyễn Ngọc Hạnh... Đam mê ca hát có thể nổi danh như Nhật Trường, Hoài Trung, Hoài Bắc, Sĩ Phú, Elvis Phương, Duy Trác, Trần Ngọc,Việt Ấn, Hùng Cường, Anh Khoa, Chế Linh, Duy Quang...
Đam mê vẽ có thể lẫy lừng như Tú Duyên, Thuận Hồ, Tạ Ty, Thịnh Del, Trần Văn Thọ, Ngô Văn Hoa...
Đam mê nhạc có thể tương tự Nghiêm Phú Phi, Phạm Nghệ, Tòng Sơn, Lữ Liên, Trần Vĩnh, Đan Thọ, Văn Phụng, HoàngTrọng, Nguyễn Đình Nghĩa...
Đam mê ngâm thơ có thể tựa Quách Đàm, Quang Minh, Nguyễn Thanh...
Đam mê thể thao có thể tên tuổi như Huyền Vũ, Lê Văn Inh, Trần Cảnh Được, Mai Văn Hòa, Lê Thành Các, Phạm Văn Rạng, Võ Văn Thành...
Đam mê làm báo có thể lừng lững như Nguyễn Thanh Hoàng, Đỗ Ngọc Yến, Nguyễn Đức Quang, Hà Túc Đạo, Duy Sinh, Nguyễn Hữu Nghĩa, Giang Hữu Tuyên, Nguyễn Thừa Dzu, Hồng Dương, Bùi Bảo Sơn, Lê Hồng Long, Ngô Vương Toại, Nguyễn AnhCa, Phạm Hữu, Võ văn Ái, Nguyễn Văn Giang, Phạm Huấn...
Đó là một vài cái thú đam mê trong rừng đam mê cao đẹp. Tôi là kẻ bất hạnh, vô phước, không có được mảy may một ly ông cụ nào trong mấy cái thú đam mê tuyệt diệu ấy. Những cái đam mê nho nhỏ, tôi cũng không có nốt, như mê thuốc lá, mê cà-phê, mê đánh bài, mê nhẩy đầm, mê câu cá, mê chơi cờ, mê uống rượu... Cuộc đời tôi sẽ là một chuỗi ngày dài lê thê vô vị, nếu như tôi không vớt vát được một cái thú đam mê như tỉnh như say. Cái thú này có cái lạ là hể ai mê nó, ít khi chịu tiết lộ, cứ dấu im ỉm như mèo... Ấy là mê gái!
Ngày tôi hai mươi tuổi, bước chân vào đời lính, cũng là ngày dò dẫm lang thang trong lâu đài tình ái, một năm cả gan mê tới ba em. Em Bích Huyền quê hương miền thùy dương bóng dừa ngàn thông, giọng nói nghe êm sao chi lạ, cứ như rót mật vào lòng. Cô Mi-Mi thích món canh chua cá kho tộ, ngọt ngào như trái sầu riêng, ca vọng cổ thiệt mùi, chịu hổng có nổi. Bé Thúy Hiền chính gốc cố đô ngàn năm văn hiến, Hồ Gươm Hà Nội di cư, yểu điệu thanh tân mỏng mày hay hạt...
Bởi húc bừa bãi vô trật tự, thiếu kế hoạch, không ngân khoản đài thọ cho nên hậu quả khốc liệt là các em đã tung sáu cánh chim tìm về với ba tổ ấm, để lại cho tôi biết bao nhiêu là khốn đốn, lao đao, tiếc nhớ hùi hụi.
Không biết ông bố tôi hồi xưa có mê gái như một thứ gia truyền không thì không rõ, chứ cứ
như đời tôi, mê gì chẳng mê mà lại vướng vào cái vòng oan nghiệt oan gia này mới thực là tai họa. Tôi cứ đinh ninh cái đó gia truyền, như hiểu ta cũng nòi tình đi thương người đồng điệu.
Sau những năm tháng nghèo đói lang thang, bỗng được lên xe xuống ngựa... sắt, tôi lại bổn cũ soạn lại, ngơ ngẩn với tình.
Người tình của tôi là một mệnh phụ phu nhơn, gặp nhau trong trại heo ở Bình Dương. Tôi thì mần Ngân Hàng chuyên cho vay ngắn hạn, trung hạn, cho vay chăn nuôi, phát triển tăng gia sản xuất. Nàng có cái trại nuôi heo, cần vay tiền của Ngân Hàng. Nhân dịp đi theo phái đoàn quan sát địa điểm chăn nuôi, tôi bắt gặp ngay đôi mắt của nàng chớp pha, cốt mấy phát khiến tôi bấn loạn tâm thần. Rồi lúc ngồi ăn trưa, xếp đặt làm sao mà tôi lại ngồi ngay cạnh nàng. Mùi thơm của nước hoa, hương thơm của da người hòa cùng hương thơm đặc biệt của trại heo làm tôi ngây ngất. Nàng tiếp thức ăn cho tôi mà tôi cứ ngỡ như nàng đang cho heo ăn vậy. Bởi chính trong tôi cũng có một con lợn lòng đang muốn phá chuồng sổ cũi...
Từ bữa đó, tôi hay lấy cớ đi công tác báo chí thông tin, lái xe La Dalat một mình tới Bình Dương gặp nàng tỉ tê bù khú. Tuy gọi là “nàng” cho nó có vẻ văn học nghệ thuật đấy thôi, chứ nàng đã gần bốn mươi cái xuân xanh, con cái lớn cả rồi. Sở dĩ nàng nhón tôi tiêu khiển là để vui chơi chốc lát. Ông chồng nàng là sĩ quan cấp tá, vớ vẩn thế nào mà lại tù ti với chị người làm, theo quan niệm “Trong nhà gì đẹp bằng... sen”, nên bà vợ bỏ liền tù tì, cho đi luôn. Thế là anh đi đường anh, tôi đi ngả tôi, đôi ngả phân ly từ đó.
Tuy nàng băm mí tuổi rồi mà nom vẫn còn ngọt nước, màu mỡ lắm. Đôi mắt thật là tình tứ đong đưa, nét môi son hồng mời mọc, đồi núi vẫn chập chùng, dáng đi lả lướt quý phái. Nhất là nàng lại trang phục đồ đầm áo lụa hồng mỏng dính như tơ, chiếc juýp đen để lộ cặp giò trắng nõn, nàng như một đoá lan rừng. Trách chi nàng chả có tên “Mộng Lan” là phải!
Tôi thường trốn nhà, trốn sở đi vào xi-nê-ma ngồi coi phim thì ít mà rờ rẫm thì nhiều. Có khi hai đứa ghé vườn lan trên xa lộ Biên Hòa và Đại Hàn, vào ngắm lan muôn màu ngàn sắc. Em hỏi tôi lan nào đẹp nhất, xin trả lời chỉ có Mộng Lan thôi! Có lúc chúng tôi đi Vũng Tàu, Long Hải tắm mát rong chơi như đôi tình nhân hợp pháp.
Những mục du dương lả lướt như thế, trước sau rồi cũng có người bắt gặp, rỉ tai, thông tin quốc nội. Chuyện đến tai xếp tôi, tôi vẫn tỉnh bơ chối biến. Còn như chuyện đến bếp mụ xã tôi thì mụ ấy không những chẳng thèm để lọt vào tai mà lại cười ầm lên, bảo rằng khen ai khéo “bỏ bom”, kể chuyện khôi hài...
Mụ xã tôi lấy tôi từ thuở xưa, biết tỏng cái tính tôi sợ vợ nhất trên đời, trong túi lại chả bao giờ có nhiều tiền, vợ con cả đống rồi, còn có ma nào thèm đến thứ tôi nữa mà cũng có người bày
đặt chuyện. Dù mụ ấy thông minh, lý luận cách mấy nữa cũng không biết rằng ma ăn cỗ và cái tổ con chuồn chuồn nó ở chỗ nào. Lại nửa, dẫu tôi là kẻ nhát hèn, sợ vợ thật đấy nhưng khi cái máu đam mê nó nổi lên thì có trời can cũng không nổi. Cho nên, nhờ cái vỏ ngoài ngớ ngẩn đáng tin cậy ấy mà tôi vi vút được một thời gian dan díu với tình.
Đến khi Mộng Lan vỡ mộng với Cai tôi, ôm đồ sang thuyền khác thì tôi lại trở về với mái nhà xưa làm anh chồng chung thủy bình thường, đứng đắn như ngoại lệ.
Chưa được bao lâu thì tôi lại ngựa quen đường cũ, tán tỉnh ngay được một em “gái một con trông mòn con mắt”. Em có anh chồng cờ bịch, hút sách cho nên bỏ vợ con lang thang. Tôi là kẻ hào hoa phong nhụy, làm ra vẻ thương người, lúc đem vài thùng sữa Guigoz cho cháu bé, lúc tặng nàng vải may áo, lúc biếu mỹ phẩm, quà bánh liên miên... cảm cái ơn ấy, tôi dụ dỗ được nàng đi chơi, bỏ chồng bỏ con, đi vào con đường tục lụy. Tôi như một kẻ chiến thắng dẫu chẳng lấy chi làm vinh dự nhưng cũng thoả lòng khao khát đắm say...
Bạn bè có ai đi ngoại quốc, tôi cậy cục nhờ mua phim, mua lịch khỏa thân để bán kiếm lời. Ai muốn xuất ngoại cần chạy Bộ nọ, Phủ kia, tôi chạy rất lẹ. Nói chi đến các Nha, Sở thì tôi coi như đồ bỏ, chuyện chi cũng mát mái xuôi chèo. Miễn rằng tiền bạc đình huỳnh, sòng phẳng, theo đúng luật giang hồ.
Từ khi trong ví có tí tiền, tôi thường la cà vào các chốn nhẩy đầm vuốt ve các em “ca-ve” kiếm chác. Các trà đình tửu quán đều biết mặt tôi khách sộp, chịu chơi. Đến quán bia ôm là các em quay lại đấu hót như máy, mỗi em một ly nước ngọt, cộng lại xòe ra dăm xín thanh toán như chơi. Vào những nơi tắm hơi đấm bóp, tôi là khách quen cơm bữa.
Tôi còn rủ rê thêm bạn bè, hướng dẫn chúng nó đốt giai đoạn để làm quen các em út, ăn chơi thỏa chí với đời...
Thằng Quỳnh Râu, Giám Đốc Ngoại Thương Bộ Kinh Tế, xưa kia chân chỉ hạt bột mà giờ áp phe tiền triệu vụ đường xăng đại huynh, nhà lắp máy lạnh, đi xe hơi Cortina láng coóng, đào điếc cả bầy...
Thằng Minh Vều, trung tá Tiếp Vận, thỉnh thoảng phải vào sòng bạc của bà tướng trong Chợ Lớn nướng bớt cho đỡ nặng...
Thằng Út Khang, con út của bác tôi, hiền khô như đất, trông thấy đàn bà là đỏ mặt tía tai, chỉ cặp kè với tôi dăm bẩy phùa đã ôm đào nhẩy sì-lô, tango rất mùi rất lẳng...
Thằng đại úy Lộc, sĩ quan tùy viên của tướng tư lệnh sư đoàn 13, nghe theo lời đường mật của tôi, xách các-táp tùy viên đi bù khú với đào, bao nhiêu tài liệu kín, mật, tối mật bỏ ngỏ cho các em khai thác.
Thằng Cửu Chân, bác sĩ Quân Y quanh năm tiên tuyến bầu bạn với rừng Dakto, Daksut, Dak- rao, Rangréa, Konpo, Konđú mà lúc thuyên chuyển về gần Saigon cũng đã theo chân tôi vào chốn giang hồ, lúc bán thuốc, khi chạy áp-phe quân dịch tái khám, miễn dịch mà khấm khớ...
Thằng Hùng tức “Hùng Hục”, thanh tra Quan Thuế, đồn trú phi cảng Tân Sơn Nhất, chuyên áp phe với các bà tướng buôn lậu đồ từ ngoại quốc về, qua mặt quan thuế cái vèo để bán thuốc phiện, bạch phiến, cần sa, toàn những đồ quốc cấm...
Nhờ tôi mà những đứa ấy mở mặt với đời, từ cuối nẻo đường hầm, chui ra ngoài ánh sáng văn minh.
Sở dĩ chúng tôi yên ổn ăn chơi vi vút như thế vì biết chắc chắn rằng trên khắp bốn vùng chiến thuật, các chiến sĩ hải lục không quân, các binh chủng nhẩy dù, biệt động quân, thủy quân lục chiến, các đơn vị thiết giáp, pháo binh, các lực lượng địa phương quân, nhân dân tự vệ vẫn ngày đêm giữ vững tiền đồn, giữ yên làng xóm để cho hậu phương được an toàn.
Kẻ hậu phương cũng không quên ơn chiến sĩ. Bằng chứng là năm nào cũng có cây mùa xuân tổ chức dịp Tết Nguyên Đán để mừng anh Chiến Sĩ Cộng Hòa. Các cơ quan hành chánh, tự trị cũng đảm nhận công tác thăm viếng anh em chiến sĩ tiền đồn, đi theo phái đoàn văn nghệ hát cho lính trận nghe, tặng quà xà-bông, kem đánh răng, khăn mặt, bánh kẹo, thư an ủi...
Ngân Hàng tôi kết nghĩa với Sư Đoàn 7 Bộ Binh của tướng Nguyễn Khoa Nam. Ngày cuối năm, phái đoàn NHPTNN đáp trực thăng từ Biệt Khu Thủ Đô đi Kiến Tường thăm tiền đồn và thương binh. Trực thăng bay vòng vo, lúc cao lúc thấp mới tới Kiến Tường. Hỏi ra thì phi công cho biết bay như vậy để tránh hỏa tiễn tầm nhiệt của Cộng Sản từ dưới bắn lên. Vùng nào nguy hiểm thì trực thăng phải bay hướng khác cho an toàn hơn.
Tiền đồn, tuy lúc phái đoàn tới thăm không có khói súng mịt mù, đạn bay tơi tả, nhưng bệnh xá dã chiến có mùi thuốc, mùi “ê-te”, có tiếng rên rỉ của kẻ gẫy tay, người cụt chân băng bó trắng rợn người, máu đào bê bết.
Cái không khí yên lặng tạm thời của tiền đồn là thứ yên lặng chờ đợi, chuẩn bị cho những hận thù nẩy lửa lại sắp diễn ra, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào. Người quân nhân chỉ biết sẵn sàng tác chiến.
Phái đoàn lại đáp trực thăng về căn cứ Đồng Tâm ở Mỹ Tho, bộ tư lệnh của sư đoàn. Tại đây, đã có phái đoàn đi đường bộ mang hàng trăm gói quà, trong đó có thuốc men, quà bánh, thực phẩm, tiền bạc để tặng các anh em thương bệnh binh đang điều trị tại bệnh xá. Những người chiến sĩ dầm mưa giãi nắng phong sương, đem cả cuộc đời để bảo vệ mảnh vườn tấc ruộng, quên cả gia đình hạnh phúc để gìn giữ ngọn cờ, bây giờ mất đi một phần thân thể, nằm đó mà linh hồn như vẫn theo chiến hữu xông pha lửa đạn ngoài trận địa.
Tinh thần yêu nước ấy âm thầm và bền bỉ, kiêu hãnh và can trường. Đó là truyền thống của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa mà thành tích chiến đấu tuyệt vời đã vang động khắp năm châu, đã ghi vào quân sử.
Phái đoàn ăn cơm đoàn kết tại câu lạc bộ với ban tham mưu của tướng Nguyễn Khoa Nam. Vị tư lệnh độc thân, nói năng từ tốn và chắc chắn, nhiều lúc như trầm tư mặc tưởng, như cả cuộc đời gắn liền với nếp áo quân nhân, với đồng ngũ, với đơn vị. Tôi chỉ được nghe danh tướng Nguyễn Khoa Nam là một vị tướng trong sạch, nên lòng rất kính phục. Chả bù với các tướng tham nhũng, bất tài vô hạnh...
Giữa một rừng sao quả tạ như thế, rất may còn một số vì sao lấp lánh rạng ngời như ánh hải đăng để Quân Đội còn vững niềm tin, còn tinh thần chiến đấu diệt Cộng.
Tôi cũng tin tưởng thế, nên chuyện tiền đồn, bệnh xá lại như mây gió thoảng qua, chuyện ăn chơi đàn đúm, làm tiền vẫn là đá nam châm thu hút, đầy ma lực và quyến, rũ...
Một đêm đang ngủ say? bỗng có tiếng nói rất quen thuộc mà cũng rất nghiêm nghị, đánh thức tôi dậy, hỏi rằng:
- Có phải thày là Cai Phúc ngày xưa đó chăng?
Kẻ này đáp:
- Dạ phải!
Cuộc đàm thoại tiếp tục:
- Nhà thày có nhớ hồi tản cư nhà nghèo phải đi hốt phân trâu phân bò về bón rau, những đêm hè tát nước gầu đôi gầu ba, những ngày đông rét mướt đi chăn vịt ở Gia Lộc, Thanh Miện?
- Dạ nhớ.
- Nhà thày chắc chưa quên thời học trò Nguyễn Trãi, học công dân giáo dục thày Nguyễn Đức Hiếu về đạo tu thân, tề gia, trị quốc chứ?
- Dạ, quên làm sao được.1
- Thế nhà thày còn nhớ lời thày giảng: “Bần tiện bất năng di, phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất” không?
- Dạ còn nhớ!
- Khi nghèo đói tả tơi mà lòng dạ chẳng đổi, giấy rách vẫn giữ lấy lề, nhà thày theo tới không?
- Dạ, chưa làm điều gì ác ôn để cha mẹ bị chửi ạ!
- Nếu quả vậy, ta có lời khen. Thế gặp hoàn cảnh bị võ lực áp bức, hành hạ đe dọa mà vẫn không sợ hãi, không chịu phục tòng, nhà thày can đảm đến mức nào?
- Dạ, trong đời từng dăm lần biểu dương thái độ, nhất quyết là không, ít ra là bốn không!
- Nếu việc làm у như lời nói, ta có lời khen nữa. Thế còn như câu “phú quý bất năng dâm” - chữ “dâm” đây có nghĩa rộng là tham lam, ham muốn quá độ, say mê sắc dục, lạc lối lầm đường - như “dâm bằng” là bạn bè xấu, “dâm bội” là tà dâm trái đạo, “dâm hành” là hành động tà dâm, “dâm học” là cái học không chính đáng, “dâm huệ” là ơn huệ không phân minh, “dâm lệ” là nước mắt đàm đìa không dứt, “dâm ngôn” là lời nói thô tục, “dâm thị” là cái nhìn bất chính, “dâm từ” là lời nói không đứng đắn, “dâm uy” là oai quyền bất chính, “dâm vũ” là mưa rầm rề đường trơn ướt lê thê... Nhà thày theo tới đâu rồi?
Câu trả lời quả thực là khó, bởi từ ngày le lói tí đom đóm với đời, nhiều phen đổi bạn, đôi lúc muốn bỏ vợ, tôi như con diều gặp gió sắp lên cao, đâu còn nhớ gì xa xưa, dĩ vãng. Nay có kẻ biết tỏng mình, bầy đặt hỏi móc họng, kê tủ đứng vào mồm, liệt kê những cái tồi tệ, đốn mạt của mình ra khiến tôi vừa bực mình vừa hổ thẹn, phân vân chưa biết trả lời sao thì lại nghe có tiếng thở dài:
- Có thân mà không chịu tu sửa, có gia đình mà không biết giữ gìn, có tổ quốc mà không lo bảo vệ. Những kẻ như bây đã làm băng hoại cả một cơ đồ. Trách chi đất nước này chẳng tới hồi mạt vận...
Tôi vội chắp tay kính cẩn:
- Thưa, người là ai, thần linh hay thánh nhân, có điều chi dạy bảo, xin...
Tiếng nói át đi:
- Tao nào có phải thần thánh quỷ quái gì đâu! Tao chính là cái LƯƠNG TÂM của mày đó!
Nói xong im luôn.
Tôi toát mồ hôi, mở cửa bước ra sân. Chung quanh không một bóng người.
Từ khu Đồng Ông Cộ nhìn lên bầu trời đen thẳm, lập loè vài đóm mắt hỏa châu. Và tiếng súng trận dồn dập đau thương nghe như mỗi lúc một gần...