Chương 9
Khi Emma tỉnh dậy sáng hôm sau, Peggy đã dậy và mặc đồ xong xuôi.
“Tôi đi ăn sáng đây,” cô nói. “Tôi sẽ gặp cô tại quầy sau. À mà ca của chúng ta sẽ bắt đầu vào lúc tám giờ.”
Ngay sau khi cửa đóng lại, Emma nhảy xuống giường, và sau khi đã thong thả rửa mặt và vội vàng mặc đồ, cô nhận ra không còn thời gian để kịp ăn sáng nếu cô muốn có mặt tại bàn thông tin kịp giờ.
Sau khi có mặt tại chỗ làm, Emma nhanh chóng nhận ra Peggy thực hiện công việc của mình rất nghiêm túc và tận tâm giải đáp cho bất cứ hành khách nào cần cô giúp đỡ. Trong giờ nghỉ giải lao uống cà phê buổi sáng, Emma nói, “Có một hành khách có hỏi tôi về giờ trực giải phẫu của bác sĩ trên tàu đấy.”
“Từ bảy giờ đến mười một giờ sáng,” Peggy trả lời, “từ bốn giờ đến sáu giờ chiều. Trong trường hợp khẩn cấp, hãy quay số một một một ở điện thoại gần nhất.”
“Thế còn tên bác sĩ?”
“Parkinson. Bác sĩ Parkinson. Ông ta là người tất cả các cô gái trên tàu đều hâm mộ.”
“Ồ - có một hành khách cứ nghĩ đó là bác sĩ Wallace.”
“Không, Wally nghỉ hưu chừng sáu tháng trước rồi. Một ông già thật dễ thương.”
Emma không hỏi thêm câu nào trong giờ nghỉ, chỉ ngồi uống cà phê.
“Sao cô không tranh phần còn lại của buổi sáng để tìm hiểu con tàu, như thế cô sẽ biết đường để chỉ cho mọi người,” Peggy đề xuất sau khi hai người đã quay lại quầy. Cô đưa cho Emma một bản hướng dẫn của tàu. “Hẹn gặp lại cô lúc ăn trưa.”
Mở quyển hướng dẫn cầm trên tay, Emma bắt đầu cuộc hành trình khám phá boong trên: phòng ăn, các quầy bar, phòng chơi bài, một thư viện, và thậm chí cả một sàn nhảy với một ban nhạc jazz thường trực. Cô chỉ dừng lại để quan sát kỹ hơn khi đi qua bệnh xá ở boong dưới thứ hai, rụt rè mở hai cánh cửa ló đầu vào trong. Hai giường bệnh phẳng phiu không có ai nằm được kê sát vào tường ở phía xa. Có phải Harry từng nằm trên một trong hai cái giường này, còn trung úy Bradshaw trên giường còn lại không?
“Tôi có thể giúp gì cho cô không?” Một giọng nói cất lên.
Emma quay lại và thấy một người đàn ông cao ráo mặc áo choàng dài màu trắng. Cô lập tức hiểu tại sao Peggy lại phải lòng ông ta.
“Tôi mới bắt đầu làm việc ở bàn thông tin,” cô lúng túng nói, “và tôi muốn tìm hiểu xem mọi thứ nằm ở đâu.”
“Tôi là Simon Parkinson,” người bác sĩ nói, dành cho cô một nụ cười thân thiện. ”Bây giờ, khi cô đã biết tôi ở đâu, cô luôn có thể ghé qua bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn ông,” Emma nói. Cô nhanh chóng quay trở ra hành lang, đóng cánh cửa sau lưng mình rồi vội bước ra nơi khác. Cô không nhớ lần cuối ai đó tán tỉnh mình là khi nào, nhưng thầm ước gì người đó là bác sĩ Wallace. Cô gái dành phần còn lại của buổi sáng khám phá từng boong một cho tới khi cảm thấy mình đã nắm chắc được cấu trúc của con tàu và có thể tự tin nói cho bất cứ hành khách nào biết vị trí của mọi thứ.
Cô nóng lòng được thử nghiệm kỹ năng mới của mình vào buổi chiều, nhưng Peggy lại yêu cầu cô xem qua hồ sơ hành khách theo đúng cách cô đã tìm hiểu về con tàu. Emma ngồi một mình trong phòng làm việc phía sau, tìm hiểu về những con người cô hẳn sẽ chẳng bao giờ gặp lại trong đời.
Đến tối, cô cố gắng để ăn bữa tối, đậu hạt, bánh mì nướng và một ly nước chanh, nhưng ngay sau đó cô lập tức quay lại phòng, hy vọng chợp mắt được ít nhiều trong trường hợp anh chàng thợ máy quay trở lại.
Khi cửa mở, ánh sáng ngoài hành lang rọi vào đánh thức cô dậy. Emma không thể nhìn rõ ai là người vào phòng, nhưng chắc chắn đó không phải là anh chàng thợ máy, vì chân của anh chàng này không chạm tới tường. Cô nằm thao thức trong bốn mươi phút, và không thể ngủ lại cho tới khi cánh cửa đã mở ra rồi đóng lại lần nữa.
Emma nhanh chóng thích nghi với nhịp làm việc hàng ngày, tiếp nối bởi những chuyến thăm ban đêm. Những cuộc ghé thăm này cũng không biến động mấy, ngoại trừ những người đàn ông, cho dù có một lần một vị khách đang yêu đã tìm đến giường của Emma chứ không phải Peggy.
“Nhầm người rồi,” Emma kiên quyết lên tiếng.
“Xin lỗi,” câu trả lời vang lên, trước khi anh chàng đổi hướng. Peggy chắc chắn cho rằng cô đã ngủ, vì sau khi hai người họ làm tình xong, Emma có thể nghe thấy từng lời cuộc trò chuyện thì thầm của họ.
“Em có nghĩ cô bạn em vẫn chưa có ai không?”
“Sao cơ, anh có hứng với cô ấy rồi à?” Peggy cười rúc rích.
“Không, không phải anh, nhưng anh biết người thích được trở thành gã đầu tiên cởi khuy bộ đồng phục của Dana.”
“Không có hy vọng đâu. Cô ấy đã có một anh bạn trai tại quê nhà ở Bristol, và em được nghe kể thậm chí cả bác sĩ Parkinson cũng không gây được ấn tượng với cô ấy.”
“Tiếc thật,” giọng còn lại nói.
Peggy và Trudy vẫn hay nói về cái buổi sáng chín thủy thủ của tàu Devonian được an táng ngoài biển trước bữa sáng. Với vài lời gợi chuyện khéo léo, Emma đã có được những thông tin mà cả ông nội cô lẫn Maisie hẳn đều không thể biết được. Nhưng chỉ với ba ngày còn lại trước khi họ cập bến New York, cô vẫn chưa tiến được gần hơn tới việc khám phá xem là Harry hay trung úy Bradshaw đã sống sót.
Đến ngày thứ năm, lần đầu tiên Emma đứng phụ trách quầy, và đã không có gì bất ngờ xảy ra. Điều bất ngờ xuất hiện vào đêm thứ năm.
Khi cửa phòng mở vào lúc nào đó trong đêm, một người đàn ông lại lần nữa hướng tới giường Emma, nhưng lần này khi cô nói, “Nhầm người,” đầy cương quyết, anh ta rời khỏi phòng ngay lập tức. Cô nằm thao thức, tự hỏi người đó có thể là ai.
Vào ngày thứ sáu, Emma không biết được thêm gì mới về Harry hay Tom Bradshaw, và bắt đầu sợ rằng rất có thể cô sẽ tới New York mà chẳng có đầu mối nào để lần theo. Chính trong bữa tối hôm đó, cô quyết định hỏi Peggy về “người duy nhất còn sống sót.”
“Tôi chỉ gặp Tom Bradshaw có một lần,” Peggy nói, “khi anh ta đi dạo quanh boong cùng cô y tá. À phải, nghĩ lại về chuyện đó thì chính xác ra không phải là đi dạo, vì anh chàng tội nghiệp đó phải chống nạng.”
“Cô có nói chuyện với anh ta không?” Emma hỏi.
“Không, anh ta dường như rất dè dặt. Dù thế nào đi nữa, Kristin không chịu để anh chàng nằm ngoài tầm mắt của cô ta.”
“Kristin?”
“Cô ấy là y tá ở bệnh xá vào lúc đó, làm việc cùng bác sĩ Wallace. Hai người họ, không nghi ngờ gì nữa, đã cứu sống Tom Bradshaw.”
“Vậy là cô không bao giờ gặp lại anh ta nữa?”
“Chỉ khi chúng tôi cập bến ở New York, và tôi thấy anh ta lên bờ cùng với Kristin.”
“Anh ta rời tàu cùng Kristin?” Emma lo lắng hỏi. “Bác sĩ Wallace có đi cùng họ không?”
“Không, chỉ có Kristin và anh bạn trai Richard của cô ta.”
“Richard?” Emma hỏi, giọng có vẻ nhẹ nhõm.
“Phải, Richard gì đó. Tôi không nhớ họ anh chàng. Anh ta là sĩ quan thứ ba. Không lâu sau đó, anh ta cưới Kristin và chúng tôi không gặp lại cả hai người bọn họ nữa.”
“Anh ta có đẹp trai không?” Emma hỏi.
“Tom hay Richard?” Peggy hỏi lại.
“Tôi có thể mời cô một ly không, Peg?” một người đàn ông trẻ tuổi Emma chưa bao giờ thấy qua trước đây hỏi, nhưng cô có cảm giác sẽ nhìn thấy hình dáng của anh ta muộn hơn tối hôm đó.
Emma đã đoán đúng, và cô không hề ngủ trước, trong cũng như sau chuyến thăm, vì cô đang có mối bận tâm khác trong đầu.
Sáng hôm sau, lần đầu tiên trong chuyến đi, Emma đứng sau quầy thông tin chờ đợi Peggy xuất hiện.
“Tôi sẽ chuẩn bị danh sách hành khách để chuẩn xuống tàu nhé?” Cô hỏi khi Peggy cuối cùng cũng tới và nhấc thanh chắn quầy lên.
“Cô là người đầu tiên tôi từng biết tình nguyện làm việc đó,” Peggy nói, “nhưng xin mời tự nhiên. Cần có người đảm bảo nó được cập nhật phòng trường hợp bên hải quan quyết định kiểm tra chéo thông tin chi tiết về một hành khách nào đó trước khi chúng ta cập bến New York.”
Emma đi thẳng vào phòng làm việc phía sau. Để sang bên danh sách hành khách hiện tại, cô chuyển sự chú ý sang hồ sơ của các cựu thành viên thủy thủ đoàn, những hồ sơ này cô tìm thấy trên một bàn làm việc riêng và có vẻ như đã lâu chưa được mở đến.
Cô bắt đầu một cuộc tìm kiếm từ tốn, tỉ mẩn hai cái tên Kristin và Richard. Kristin hóa ra khá dễ dàng, vì chỉ có một người duy nhất mang tên này, và cô gái làm y tá trưởng trên tàu Kansas Star từ năm 1936 đến 1939. Tuy nhiên, có đến vài anh chàng Richard, Dicks và Dickies17*, nhưng địa chỉ của một trong số họ, trung úy Richard Tibbet, ở cùng một căn hộ tại Manhattan với cô Kristin Craven.
Emma ghi lại địa chỉ đó.
CHÚ THÍCH17*Các biến thể của tên gọi Richard trong tiếng Anh.