← Quay lại trang sách

Chương 10

Chào mừng cô tới Hợp chúng quốc, cô Barrington.”

“Cảm ơn,” Emma nói.

“Cô dự định ở lại Hợp chúng quốc trong bao lâu? ”Người viên chức nhập cảnh hỏi trong lúc kiểm tra hộ chiếu của cô.

“Một tuần, nhiều nhất là hai,” Emma nói. “Tôi đến thăm bà cô tôi, sau đó tôi sẽ quay về Anh.” Đúng là Emma có một bà cô sống tại New York, là em gái của Lord Harvey, song cô không hề có ý định tới thăm bà, ít nhất cũng vì cô không muốn các thành viên còn lại trong gia đình biết mình đang định làm gì.

“Địa chỉ của bà cô của cô?”

“Góc đường sáu mươi tư và Công viên.”

Người viên chức nhập cảnh ghi chú lại, đóng dấu lên hộ chiếu của Emma và trả lại cho cô.

“Chúc cô vui vẻ trong thời gian lưu lại Quả táo Lớn18*, cô Barrington.”

Sau khi Emma làm xong thủ tục nhập cảnh, cô gia nhập vào một hàng dài các hành khách từ chiếc Kansas Star. Phải hai mươi phút nữa trôi qua trước khi cô ngồi xuống băng ghế sau một chiếc tắc xi sơn vàng.

“Tôi muốn tìm một khách sạn nhỏ có giá phải chăng nằm gần phố Merton ở Manhattan,” cô nói với người lái xe.

“Quý cô tua lại được chứ?” Anh chàng lái tắc xi nói, một điếu xì gà chưa châm thò ra nơi khoé miệng.

Vì Emma thấy khó lòng hiểu nổi lấy một từ anh ta nói, cô đoán anh ta cũng gặp vấn đề tương tự. ”Tôi tìm một khách sạn nhỏ rẻ tiền ở gần phố Merton, trên đảo Manhattan,” cô nói, chậm rãi phát âm từng từ.

“Phố Merton,” anh chàng lái xe nhắc lại, như thể đó là thông tin duy nhất anh ta hiểu.

“Đúng thế,” Emma nói.

“Sao cô không nói thế ngay từ đầu?”

Anh chàng lái xe vào số, và không nói gì cho tới khi đưa vị khách tới trước một tòa nhà xây bằng gạch đỏ có cắm một lá cờ mang dòng chữ Khách sạn Mayflower.

“Tất cả là bốn mươi xen,” người lái tắc xi nói, điếu xì gà không ngừng vểnh lên hạ xuống theo từng từ anh ta nói.

Emma trả tiền tắc xi từ món tiền lương cô kiếm được khi làm việc trên tàu. Sau khi đã lấy phòng khách sạn, cô đi thang máy lên lầu bốn và tìm thẳng tới phòng mình. Điều đầu tiên cô làm là cởi đồ và tắm nước nóng.

Miễn cưỡng leo ra khỏi bồn tắm, cô dùng một cái khăn tắm lớn mềm mại lau khô người, mặc vào một bộ váy mà cô coi là đứng đắn, rồi quay xuống tầng trệt. Cô cảm thấy gần như bình thường trở lại.

Emma tìm thấy một bàn trống ở góc tiệm cà phê của khách sạn và gọi một tách trà - ở đây người ta chưa bao giờ nghe nói tới Earl Grey - và một chiếc bánh mì kẹp hình tam giác, thứ cô chưa bao giờ nghe nói tới. Trong khi ngồi chờ được phục vụ, cô bắt đầu viết ra một danh sách dài những câu hỏi trên một tờ giấy ăn, hy vọng sẽ có ai đó sống tại số 46 phố Merton sẵn lòng trả lời chúng.

Sau khi ký séc, lại thêm một từ mới, Emma hỏi nhân viên lễ tân đường đến phố Merton. Ba khối nhà về phía bắc, hai khối về phía tây, cô được trả lời. Cô vẫn chưa nhận ra rằng mỗi người dân New York đều sở hữu một la bàn nội tại.

Emma rất thích cữ đi bộ, thỉnh thoảng lại dừng lại chiêm ngưỡng những khung cửa kính bày đầy những mặt hàng cô chưa bao giờ thấy qua ở Bristol. Cô đến trước một tòa chung cư cao vút ngay lúc vừa quá trưa, không dám chắc mình sẽ làm gì nếu bà Tibbet không có nhà.

Một người gác cổng ăn mặc bảnh bao cúi chào và mở cửa cho cô. “Tôi có thể giúp gì cho cô?”

“Tôi tới gặp bà Tibbet,” Emma nói, cố làm ra vẻ như mình đang được trông đợi.

“Căn hộ số ba mốt, trên lầu ba,” anh ta nói, đưa tay chạm lên vành mũ.

Quả đúng là khẩu âm Anh có vẻ cho phép mở ra những cánh cửa thật.

Trong khi thang máy chậm chạp đi lên lầu ba, Emma nhẩm lại vài câu nói cô hy vọng sẽ cho phép mở ra một cánh cửa nữa. Khi thang máy dừng lại, cô kéo cửa sắt sang bên, bước ra hành lang và đi tìm số 31. Có một ô kính tròn nhỏ xíu nằm giữa cánh cửa căn hộ của vợ chồng Tibbet, làm Emma liên tưởng tới con mắt của một gã khổng lồ Cyclop. Cô không thể nhìn được vào trong, nhưng cô đoán chủ nhân căn hộ có thể nhìn được ra ngoài. Một chiếc chuông cửa quen thuộc hơn nằm trên tường bên cạnh cửa. Cô bấm chuông và chờ đợi. Phải mất một lúc trước khi cánh cửa mở, nhưng nó cũng chỉ hé ra vài inch, để lộ một sợi xích bằng đồng thau. Hai con mắt ngó ra nhìn cô.

“Cô muốn gì?” Một giọng nói ít nhất cô có thể hiểu cất lên hỏi.

“Tôi xin lỗi đã làm phiền bà, bà Tibbet,” Emma nói, “nhưng có thể bà chính là cơ hội cuối cùng của tôi.” Đôi mắt sau cửa có vẻ nghi ngờ. “Bà biết đấy, tôi đang cố hết cách để tìm Tom.”

“Tom?” giọng nói sau cửa hỏi lại.

“Tom Bradshaw. Anh ấy là bố của con tôi,” Emma nói, thử lá bài cuối cùng của mình để thuyết phục cánh cửa mở ra.

Cánh cửa đóng lại, sợi xích được gỡ và cánh cửa lại mở ra, cho thấy một cô gái trẻ đang bế một đứa bé trên tay.

“Tôi rất xin lỗi vì chuyện vừa rồi, nhưng Richard không muốn tôi mở cửa cho người lạ. Mời cô vào.” Cô dẫn Emma vào phòng khách. “Mời cô ngồi trong lúc tôi đặt Jake vào nôi.”

Emma ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh phòng. Trong phòng có vài bức ảnh chụp Kristin với một sĩ quan hàng hải trẻ mà cô đoán hẳn là chồng cô này, Richard.

Kristin quay trở ra vài phút sau mang theo một khay cà phê. “Cô dùng đen hay sữa?”

“Cho tôi cà phê sữa nhé,” Emma nói, cô chưa bao giờ uống cà phê ở Anh, nhưng đã nhanh chóng học được rằng người Mỹ không uống trà, kể cả vào buổi sáng.

“Đường nhé?” Kristin hỏi sau khi rót ra hai tách cà phê.

“Không, cảm ơn cô.”

“Vậy Tom là chồng cô sao?” Kristin hỏi trong lúc ngồi xuống đối diện với Emma.

“Không, tôi là vợ chưa cưới của anh ấy. Nói cho công bằng, anh ấy không hề biết tôi đã có thai.”

“Làm thế nào cô tìm được tôi?” Kristin hỏi, vẫn còn có chút dè chừng.

“Người quản lý tài vụ trên tàu Kansas Star đã nói cô và chồng cô là những người cuối cùng trông thấy Tom.”

“Đúng thế. Chúng tôi đã ở cạnh anh ấy khi anh ấy bị bắt chỉ ít lâu sau khi chúng tôi lên bờ.”

“Bị bắt?” Emma thốt lên không tin nổi. “Anh ấy đã có thể làm gì để đến nỗi bị bắt?”

“Anh ấy bị buộc tội đã giết hại anh trai mình,” Kristin nói. “Nhưng chắc cô phải biết chuyện đó chứ?”

Emma bật khóc, mọi hy vọng của cô sụp đổ tan tành vì cô hiểu ra chắc chắn Bradshaw phải là người sống sót, chứ không phải Harry. Nếu Harry bị buộc tội sát hại anh trai của Bradshaw, anh đã có thể dễ dàng chứng minh người ta đã bắt nhầm người.

Giá như cô bóc phong bì đựng lá thư trên bệ lò sưởi ở nhà Maisie, hẳn cô đã khám phá ra sự thật và không phải dấn thân vào cuộc phiêu lưu này. Cô khóc, lần đầu tiên chấp nhận rằng Harry đã chết.

CHÚ THÍCH

18*Biệt danh của thành phố New York.