← Quay lại trang sách

Chương 28

Khi Maisie xuống nhà ăn sáng buổi sáng hôm sau, bà không nhớ nổi ai đã lái xe đưa mình về nhà, hay làm thế nào bà leo cầu thang lên phòng mình được.

“Mẹ đã đưa con lên giường,” mẹ bà nói trong khi bà rót cho cụ một cốc trà. “Một anh chàng trung sĩ trẻ dễ mến đã lái xe đưa con về nhà. Thậm chí anh ta còn giúp mẹ đưa con lên cầu thang nữa.”

Maisie ngồi phịch xuống một cái ghế trước khi từ tốn kể lại cho mẹ mình nghe toàn bộ diễn biến buổi tối, khiến cụ không còn chút nghi ngờ nào về chuyện bà thích ở bên Mike đến mức nào.

“Và con chắc anh ta chưa cưới vợ?” mẹ bà hỏi.

“Thong thả thôi nào, mẹ, đây mới là lần đầu con và anh ta hẹn hò.”

“Anh ta có vẻ chân thành không?”

“Con nghĩ là anh ta đã mời con tới nhà hát vào tuần sau, nhưng con không nhớ rõ ngày nào hay nhà hát nào nữa,” bà nói trong khi ông anh trai Stan bước vào phòng.

Stan gieo mình ngồi xuống cuối bàn ăn, đợi một bát cháo được đặt xuống trước mặt ông ta trước khi vục đầu xuống ăn chẳng khác gì một con chó uống nước vào ngày nóng nực. Khi ăn xong, ông ta bật nắp một chai bia Bass và tu một hơi cạn sạch. “Tôi sẽ uống thêm chai nữa,” Stan nói. “Vì hôm nay là Chủ nhật,” ông ta nói thêm, rồi ợ lên thật to.

Maisie không bao giờ nói gì trong suốt màn trình diễn buổi sáng của Stan, và bà thường nhẹ nhàng đứng dậy đi làm từ trước khi ông anh có thời gian lớn tiếng đưa ra quan điểm về bất cứ thứ gì tình cờ xuất hiện trong đầu. Bà đứng dậy khỏi chỗ ngồi và vừa định rời đi để dự buổi lễ sáng tại nhà thờ St Mary thì ông anh hằm hè gằn giọng, “Cô ngồi xuống cho tôi! Tôi muốn nói vài lời với cô trước khi cô đi nhà thờ.”

Maisie những muốn ra khỏi nhà mà không trả lời lại, song Stan hoàn toàn có thể tóm lấy bà lôi lại và đánh bà tím mắt nếu ông ta nổi xung lên. Bà ngồi lại xuống bên bàn.

“Vậy cô định làm gì với hai trăm bảng cô sắp được bỏ túi?” ông ta hỏi.

“Làm thế nào anh biết được?”

“Mẹ nói hết với tôi tối qua rồi, trong khi cô còn đang mải say đắm ngủ nghê với gã người Mỹ đồng bóng của cô.”

Maisie cau mày nhìn mẹ bà, cụ trông có vẻ bối rối, song không nói gì. “Để cho anh biết nhé, Stan, thiếu tá Mulholland là một quý ông đàng hoàng, và chuyện tôi làm gì trong thời gian rảnh không can dự gì đến anh.”

“Nếu hắn là người Mỹ, con đĩ ngu ngốc kia, hãy để tôi báo cho cô biết - bọn chúng không đợi đến khi được mời đâu, chúng nghĩ chúng đương nhiên có quyền có mọi thứ.”

“Anh đang nói với thứ kinh nghiệm mắt thấy tai nghe thường lệ của mình, hẳn rồi,” Maisie nói, cố giữ bình tĩnh.

“Đám người Mỹ đều giống nhau cả,” Stan nói. “Bọn chúng chỉ muốn có một thứ, và một khi có được nó, chúng sẽ cuốn gói tếch về nhà và bỏ mặc chúng ta phải hoàn tất nốt công việc, hệt như chúng đã làm trong cuộc chiến thứ nhất.”

Maisie nhận ra thật vô ích nếu tiếp tục đôi co, vậy là bà chỉ ngồi đó, hy vọng cơn bão tố này nhanh chóng tan đi.

“Cô vẫn chưa cho tôi biết cô đang làm gì với hai trăm bảng kia,” Stan nói.

“Tôi vẫn chưa quyết định,” Maisie nói. “Dù thế nào đi nữa, tôi dùng tiền như thế nào cũng không liên quan gì tới anh.”

“Rất liên quan đến tôi đấy,” Stan nói, “vì một nửa chỗ đó là của tôi.”

“Và làm thế nào anh suy ra được như thế?” Maisie hỏi.

“Thứ nhất là vì cô đang sống trong nhà của tôi, vì thế nên tôi đáng có số tiền kia. Và tôi nói cho cô biết, nếu cô định nghĩ tới chuyện qua mặt tôi, tôi sẽ nện cô nhừ tử nếu không nhận được phần xứng đáng của mình, đến mức thậm chí một thằng Mỹ đen cũng không thèm nhìn cô đến lần thứ hai.”

“Anh làm tôi phát mệt, Stan,” Maisie nói.

“Cũng chưa mệt bằng một nửa những gì tôi sẽ dành cho cô nếu cô không nhả tiền ra, vì lúc ấy tôi sẽ…”

Maisie đứng dậy, bước ra khỏi phòng bếp, chạy xuống hành lang, vớ lấy áo khoác của bà và ra khỏi cửa trước trước khi Stan kịp kết thúc câu đe dọa của ông ta.

Khi bà xem danh sách đặt bàn ăn trưa ngày Chủ nhật đó, Maisie nhanh chóng nhận ra bà cần đảm bảo chắc chắn để hai khách hàng quen của mình ngồi cách nhau càng xa càng tốt. Bà xếp Mike Mulholland ngồi bàn quen thuộc của ông, và Patrick Casey ở phía đối diện của phòng, như thế sẽ không có cơ hội để hai người này chạm mặt nhau.

Bà đã chưa gặp lại Patrick từ gần ba năm nay, và tự hỏi liệu ông ta có thay đổi nhiều không. Liệu ông ta có còn giữ được khuôn mặt điển trai khó cưỡng và thứ phong thái quyến rũ kiểu Ai-len đã hút hồn bà đến thế khi họ gặp nhau lần đầu hay không?

Một trong những câu hỏi của bà đã được trả lời ngay khoảnh khắc ông ta bước vào nhà hàng.

“Thật vui được gặp lại ông sau bấy nhiêu thời gian, ông Casey.” Bà nói trước khi dẫn ông khách tới bàn. Vài phụ nữ trung niên ngoái theo nhìn người đàn ông Ai-len điển trai trong khi ông ta đi qua phòng. “Lần này ông ở lại với chúng tôi có lâu không, ông Casey?” Maisie hỏi trong khi đưa cho ông ta thực đơn.

“Điều đó phụ thuộc vào em,” Patrick nói. Ông ta mở thực đơn ra, song không hề đọc nội dung của nó.

Maisie hy vọng không ai nhận ra bà đang đỏ mặt. Bà quay lại và thấy Mike Mulholland đang đứng đợi cạnh quầy tiếp tân; ông thiếu tá không bao giờ cho phép bất cứ ai khác ngoài Maisie dẫn mình tới bàn. Bà hối hả bước đến và khẽ nói, “Chào anh, Mike. Em đã dành cho anh bàn quen. Anh vui lòng đi theo em chứ?”

“Anh rất sẵn lòng.”

Sau khi Mike đã chuyển sự chú ý sang thực đơn - cho dù ông luôn dùng hai món bất di bất dịch vào những ngày Chủ nhật, với món súp của ngày hôm đó, tiếp theo là thịt bò hấp và bánh pudding Yorkshire75* - bà bước trở lại qua phía bên kia để nhận yêu cầu gọi món của Patrick.

Trong hai giờ tiếp theo, Maisie luôn để mắt tới hai người đàn ông, đồng thời cố gắng kiểm soát cả trăm thực khách khác. Khi đồng hồ trong nhà hàng đổ ba hồi chuông, chỉ còn lại hai người trong phòng; John Wayne và Gary Cooper76*, Maisie thầm nghĩ, đang đợi xem ai là người rút súng ra trước tại OK Corral77*. Bà gấp hóa đơn của Mike lại, để lên một cái đĩa và cầm đĩa tới chỗ ông. Người thiếu tá trả tiền ngay mà không cần xem lại.

“Lại là một bữa ăn tuyệt vời nữa,” ông nói, trước khi thì thầm thêm, “anh hy vọng chúng ta vẫn y hẹn đi nhà hát vào tối thứ Ba chứ?”

“Chắc chắn rồi, anh yêu,” Maisie đáp, trêu ghẹo ông.

“Vậy anh sẽ gặp em tại Old Vic lúc tám giờ,” Mulholland nói trong khi một nữ nhân viên phục vụ đi ngang qua bàn ông.

“Tôi rất mong đợi tới lúc đó, thưa ông, và ông có thể tin chắc tôi sẽ chuyển lại lời khen của ông tới bếp trưởng.”

Mike cố nén cười trước khi rời bàn và đi ra khỏi phòng. Ông ngoái lại nhìn Maisie và mỉm cười.

Khi ngài thiếu tá đã đi khuất khỏi tầm mắt, Maisie mang hóa đơn của Patrick tới cho ông này. Vị khách kiểm tra từng khoản và để lại một khoản tiền thưởng lớn. “Em có làm gì đặc biệt vào tối mai không?” ông ta hỏi, dành cho Maisie nụ cười mà bà vẫn nhớ rất rõ.

“Có, em dự một lớp học ban đêm.” “Em đang đùa anh rồi,” Patrick nói.

“Không đâu, và em không thể đến muộn được, vì đây là buổi học đầu tiên của khóa học mười hai tuần.” Bà không hề nói cho ông khách biết thậm chí bà còn chưa quyết định dứt khoát liệu có đi học hay không.

“Vậy thì đành phải thứ Ba vậy,” Patrick nói.

“Thứ Ba em đã có hẹn rồi.”

“Có thật không, hay em chỉ nói thế để thoát khỏi anh đấy?”

“Không đâu, em sẽ tới nhà hát.”

“Vậy thứ Tư thì sao, hay đó là tối em dành cho các công thức toán học?”

“Không, là đặt câu và đọc to lên.”

“Thế thứ Năm?” Patrick hỏi, cố không tỏ ra thất vọng.

“Có, tôi rảnh vào thứ Năm,” Maisie nói khi một người phục vụ đi qua.

“Thật nhẹ nhõm,” Patrick nói. “Anh đang bắt đầu nghĩ rằng anh sẽ phải thuê phòng khách sạn thêm một tuần thứ hai nữa để có được một cuộc hẹn đấy.”

Maisie bật cười. “Vậy anh đang có ý định gì vậy?”

“Anh nghĩ chúng ta sẽ bắt đầu bằng…”

“Bà Clifton.” Maisie quay lại và thấy giám đốc khách sạn, ông Hurst, đang đứng ngay sau lưng mình. “Khi bà đã xong việc với vị khách này,” ông nói, “bà có thể vui lòng ghé qua phòng làm việc của tôi một lát chứ?”

Maisie cứ nghĩ rằng mình đã rất kín đáo, nhưng lúc này thậm chí bà còn sợ mình sẽ bị sa thải, vì nội quy không cho phép nhân viên có thái độ thân mật thái quá với khách hàng. Và đó cũng là lý do bà đã mất công việc trước đây, và lần đó vị khách có liên quan cũng là Pat Casey.

Bà thấy nhẹ lòng khi Patrick lặng lẽ rời khỏi nhà hàng không nói thêm lời nào, và sau khi kiểm tra xong ngăn kéo đựng tiền, bà tới trình diện tại phòng làm việc của ông Hurst.

“Mời bà ngồi, bà Clifton. Tôi có một vấn đề rất quan trọng muốn trao đổi với bà.” Maisie ngồi xuống, nắm chặt lấy tay vịn ghế để khỏi run lên. “Tôi có thể thấy bà vừa có thêm một ngày bận rộn nữa.”

“Một trăm bốn mươi hai khách,” Maisie nói. “Gần như là một kỷ lục.”

“Tôi không biết rồi đây sẽ thay thế bà như thế nào,” ông giám đốc nói trước khi nói thêm, “nhưng ban quản lý đã đưa ra những quyết định này, chứ không phải tôi, bà biết đấy. Chuyện này nằm ngoài thẩm quyền của tôi.”

“Nhưng tôi thích công việc này,” Maisie nói.

“Rất có thể là vậy, nhưng tôi phải nói với bà là lần này tôi đồng ý với ban quản lý.” Maisie ngả người ra sau, sẵn sàng chấp nhận số phận của mình. “Họ đã nói rõ,” ông Hurst nói tiếp, “là họ không còn muốn bà tiếp tục làm việc ở nhà hàng nữa, và yêu cầu tôi thay thế bà nhanh nhất có thể.”

“Nhưng tại sao chứ?”

“Vì họ nhất quyết muốn bà chuyển lên vị trí quản lý. Thành thật mà nói, Maisie, nếu bà là nam giới, đáng lẽ bà đã phụ trách một trong các khách sạn của chúng ta rồi. Chúc mừng bà!”

“Cảm ơn ông,” Maisie nói trong khi bắt đầu suy nghĩ tới những hệ quả tiếp theo.

“Chúng ta hãy bắt đầu ngay các thủ tục, được chứ?” ông Hurst nói trong khi mở ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một lá thư. “Bà cần đọc thật kỹ lá thư này,” ông nói. “Nó liệt kê chi tiết những điều khoản làm việc mới của bà. Sau khi bà đã đọc xong, hãy ký tên và chuyển nó lại cho tôi, và tôi sẽ chuyển nó về trụ sở chính.”

Và chính vào lúc đó, Maisie đi đến quyết định.

CHÚ THÍCH

75*Yorkshire pudding: loại bánh làm từ bột mì, trứng, sữa, hay dọn kèm với thịt bò.

76*John Wayne (1907 - 1979) và Gary Cooper (1901 - 1961) là hai diễn viên nổi tiếng người Mỹ, nhất là thể loại phim cao bồi Viễn Tây, ở đây ám chỉ Casey và Mulholland.

77*Thị trấn phát triển từ một khu nuôi ngựa ở tiểu bang Arizona, Mỹ. Nổi tiếng với vụ “Đấu súng ở O.K.Corral” xảy ra ngày 26/10/1881, sự kiện này cũng như các nhân vật thật tham gia vào nó như Wyatt Earp, Doc Holliday… trở thành chủ đề cho nhiều bộ phim cao bồi Viễn Tây.