← Quay lại trang sách

Chương 27

Maisie mới chỉ đi tắc xi vài lần trong đời mình: một lần là tới dự lễ cưới của Harry tại Oxford, và khi đó cũng chỉ là từ nhà ga thành phố, và dịp thứ hai, cũng mới đây thôi, khi bà tới dự đám tang bố mình. Vì thế, khi một chiếc xe quân sự Mỹ dừng lại trước cửa nhà số 27 Still House Lane, bà cảm thấy có chút bối rối, và chỉ hy vọng các nhà hàng xóm đã kéo kín rèm cửa.

Khi bà bước xuống cầu thang trong chiếc váy mới màu đỏ bằng lụa với vai và thắt lưng có đệm lót - rất thịnh hành trước chiến tranh - bà thấy mẹ mình và Stan đang tròn mắt nhìn qua cửa sổ.

Người lái xe ra khỏi xe, và gõ cửa. Anh ta có vẻ như không dám chắc liệu mình có đến đúng địa chỉ hay không. Nhưng khi Maisie mở cửa, anh ta ngay lập tức hiểu ra vì sao thiếu tá lại mời đúng người đẹp này tới vũ hội của trung đoàn. Người lái xe chào Maisie rất kiểu cách và mở cửa sau xe.

“Cảm ơn anh,” bà nói, “nhưng tôi thích ngồi ghế trước.”

Khi sĩ quan lái xe đã tìm được đường ra đến đường chính, Maisie hỏi anh ta đã phục vụ thiếu tá Mulholland được bao lâu.

“Cả đời, thưa bà. Từ bé đến lớn.”

“Tôi không dám chắc là tôi hiểu,” Maisie nói.

“Cả hai chúng tôi đều đến từ thị trấn Raleigh, vùng Bắc Carolina. Khi chiến tranh kết thúc, tôi sẽ quay về với công việc cũ tại nhà máy của thiếu tá.”

“Tôi không hề biết ông thiếu tá có sở hữu một nhà máy đấy.”

“Vài nhà máy kia, thưa bà. Ở Raleigh, người ta gọi ông ấy là Vua Ngô Bắp Ngọt.”

“Ngô bắp ngọt?” Maisie hỏi.

“Bà sẽ không thấy thứ gì tương tự thế ở Bristol đâu, thưa bà. Để thực sự thưởng thức ngô bắp ngọt, nó cần được luộc, phết bơ đun chảy lên và ăn ngay sau khi bắp được hái về - và tốt nhất phải thưởng thức tại Bắc Carolina.”

“Vậy thì ai sẽ quản lý các nhà máy trong khi Vua Ngô Bắp Ngọt vắng nhà đi đánh bọn Đức?”

“Cậu Joey, con trai thứ hai của ông ấy, với một chút trợ giúp chị gái Sandy của cậu ta, tôi đoán là vậy.”

“Vậy là thiếu tá có một con trai và một con gái ở quê nhà?”

“Ông ấy từng có hai con trai và một con gái, thưa bà, nhưng thật đáng buồn rằng cậu Mike Junior71* đã tử trận ở Philippines.”

Maisie muốn hỏi người trung sĩ về vợ của Mike, nhưng lại cảm thấy chàng trai trẻ có thể sẽ thấy bối rối trước câu hỏi về chủ đề này, vậy nên bà chuyển sang những chủ đề an toàn hơn và hỏi về tiểu bang quê nhà của người lái xe. “Nơi tuyệt nhất trong cả bốn mươi tám tiểu bang,” anh ta trả lời, và không ngớt lời nói về Bắc Carolina cho tới khi họ đến cổng doanh trại.

Khi lính gác nhìn thấy chiếc xe, anh ta lập tức nâng thanh chắn lên và đứng chào Maisie thật trang trọng khi họ đi xe vào trong sân trại. “Thiếu tá yêu cầu tôi đưa bà tới thẳng chỗ ở của ông ấy, thưa bà, như thế bà có thể uống chút gì trước khi qua sàn nhảy.”

Chiếc xe dừng bánh trước một ngôi nhà tiền chế nhỏ, và bà thấy Mike đang đứng trên bậc cấp cửa chờ sẵn để chào đón mình. Bà tự xuống xe trước khi người lái xe kịp mở cửa, và bước nhanh tới chỗ ông ta. Viên thiếu tá cúi xuống, hôn lên má bà và nói, “Xin mời vào em trong, tôi muốn giới thiệu em với một số đồng ngũ của tôi.” Ông ta cầm lấy áo khoác của bà và nói thêm, “Trông em thật tuyệt vời.”

“Như một trong những bắp ngô ngọt của anh chăng?” Maisie đề xuất.

“Giống một quả đào của vùng Bắc Carolina của bọn anh hơn,” ông ta nói trong lúc dẫn bà về phía một căn phòng ồn ào, vang động tiếng cười và những giọng nói sôi nổi. “Giờ hãy làm cho tất cả mọi người phải ghen tỵ vì họ sắp được biết rằng tôi đang tháp tùng người đẹp nhất của buổi vũ hội.”

Maisie bước vào căn phòng đông nghịt các sĩ quan cùng bạn nhảy của họ. Bà cảm thấy mình không thể được chào đón nồng nhiệt hơn. Maisie không đừng được tự hỏi nếu bà là khách mời của một thiếu tá Anh tại sở chỉ huy trung đoàn Wessex nằm cách đây chừng vài dặm, liệu người ta có đối xử với bà tương tự như thế hay không?

Mike dẫn bà đi quanh phòng, giới thiệu bà với tất cả đồng ngũ của ông, bao gồm chỉ huy trưởng căn cứ, ông này rõ ràng rất tán thưởng vị khách nữ. Trong lúc đi chào hỏi từ nhóm này sang nhóm khác, bà không khỏi nhìn thấy mấy bức ảnh được bày rải rác trong phòng, trên mặt bàn, giá sách và bệ lò sưởi, và những người trong ảnh chỉ có thể là vợ và các con Mike.

Ngay sau chín giờ, các vị khách cùng đi tới nhà tập thể thao, nơi diễn ra buổi vũ hội, nhưng chỉ sau khi vị chủ nhà chu đáo đã giúp tất cả các quý bà quý cô mặc áo khoác xong xuôi. Việc này giúp Maisie có cơ hội nhìn cận cảnh hơn những bức ảnh của một phụ nữ trẻ rất xinh đẹp.

“Vợ anh, Abigail,” Mike nói khi ông quay trở vào trong phòng. “Một sắc đẹp lộng lẫy, cũng như em. Anh vẫn nhớ cô ấy. Cô ấy mất vì ung thư đã gần năm năm nay. Đó mới là thứ mà tất cả chúng ta nên cùng tuyên chiến.”

“Em rất tiếc,” Maisie nói. “Em không có ý…”

“Không sao đâu. Giờ thì em đã thấy chúng ta có sự tương đồng nhiều đến mức nào. Anh hiểu được chính xác những gì em cảm thấy khi mất đi một người chồng và một cậu con trai. Nhưng khỉ thật, tối nay là một buổi tối để ăn mừng chứ không phải để than thân trách phận, vậy hãy tiếp tục nào em, sau khi em đã làm tất cả các sĩ quan khác phát ghen, hãy cùng đi để khiến các binh sĩ còn lại cay cú.”

Maisie bật cười khi đón lấy tay ông thiếu tá. Hai người rời khỏi nhà và gia nhập vào một dòng người trẻ trung sôi nổi, tất cả đều đi về cùng một hướng.

Sau khi bà có mặt trên sàn nhảy, những người Mỹ trẻ trung và hào hứng cởi mở đã làm Maisie có cảm giác như thể bà đã quen biết họ từ lâu. Suốt buổi tối, một số sĩ quan đã mời bà nhảy, nhưng Mike hiếm khi để bà lọt ra khỏi mắt ông ta. Khi ban nhạc chơi điệu waltz cuối cùng, bà không thể tin nổi buổi tối đã trôi qua nhanh đến thế.

Khi những tiếng vỗ tay hoan hô đã lắng xuống, tất cả mọi người vẫn đứng nguyên trên sàn. Ban nhạc chơi một giai điệu lạ lùng với Maisie, song lại nhắc nhở tất cả những người khác có mặt trong phòng là đất nước họ đang trong chiến tranh. Rất nhiều người trong số những chàng trai trẻ đang đứng nghiêm áp bàn tay lên tim, hào hứng hát bài “Lá cờ mang những vì sao”72*, sẽ không còn sống để kỷ niệm lần sinh nhật tiếp theo của họ. Giống như Harry. Một sự lãng phí sinh mạng mới vô ích làm sao, Maisie thầm nghĩ.

Trong khi họ rời khỏi sàn nhảy, Mike mời Maisie quay về chỗ ở của ông cùng uống một ly Jim Beam73* trước khi để cậu trung sĩ lái xe đưa bà về nhà. Đây là lần đầu tiên Maisie thử qua thứ uýt-ki ngô, và nó nhanh chóng làm bà trở nên bớt dè dặt hơn.

“Mike, em có một chuyện khó nghĩ,” bà nói sau khi ngồi xuống xô pha và ly của bà đã lại được rót đầy. “Và vì em chỉ có một tuần để giải quyết nó, em sẵn sàng viện đến trí thông minh miền Nam của anh.”

“Cứ nói đi, em yêu,” Mike nói. “Nhưng anh cần cảnh báo em rằng nếu chuyện này liên quan tới những anh chàng người Anh, thì quả thực anh chưa bao giờ bắt nhịp được cùng họ. Thực ra, em là người đầu tiên anh thấy thoải mái khi trò chuyện cùng. Em chắc em không phải là người Mỹ đấy chứ?”

Maisie bật cười. “Anh thật đáng mến, Mike.” Bà uống thêm một ngụm rượu nữa, và sau đó cảm thấy sẵn sàng để đi xa hơn nhiều so với chỉ nói với viên thiếu tá chuyện khó nghĩ trước mắt của mình. “Tất cả bắt đầu từ nhiều năm trước, khi em sở hữu một tiệm trà trên phố Broad có tên là Tilly’s. Giờ đây nó chẳng còn gì ngoài một đống đổ nát sau khi trúng bom, nhưng có người đã ngỏ ý muốn trả em hai trăm bảng để mua lại chỗ đó.”

“Vậy thì có gì khó nghĩ đây?” Mike hỏi.

“Em không biết chỗ đất đó thực sự đáng giá bao nhiêu.”

“À, có một điều chắc chắn, chừng nào vẫn còn nguy cơ bọn Đức quay lại và tiếp tục oanh tạc, là sẽ chẳng có ai đi xây lại bất cứ cái gì tại nơi đó, ít nhất là cho tới khi chiến tranh kết thúc.”

“Ông Prendergast mô tả khách hàng của ông ta là một người chuyên về bất động sản.”

“Với anh thì nghe giống một tay đầu cơ trục lợi hơn,” Mike nói, “một kẻ mua lại những khu đất đổ nát với giá bèo bọt, để khi chiến tranh kết thúc ông ta có thể lập tức bán lại kiếm lời. Thành thực mà nói, những kẻ gian lận này sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để vơ tiền thật nhanh, và cần phải rất cẩn thận đề phòng.”

“Nhưng liệu có thể hai trăm bảng chỉ đơn giản đúng là một mức giá hợp lý không?”

“Còn tùy thuộc vào giá trị tăng thêm74* của em.”

Maisie ngồi thẳng người dậy, không dám chắc bà đã nghe chính xác những gì viên thiếu tá nói. “Em không hiểu ý anh là gì.”

“Em có nói cả phố Broad đều bị trúng bom, và không ngôi nhà nào còn sót lại, đúng không?”

“Vâng, nhưng tại sao chuyện đó lại có thể làm miếng đất của em có giá trị hơn?”

“Nếu tay săn bất động sản này đã vơ được hết toàn bộ phần đất còn lại của khu phố, em sẽ ở vào thế mạnh để mặc cả. Thực ra, em nên yêu cầu một khoản thật lớn, vì miếng đất của em rất có thể chính là miếng đất, mà nếu em giữ lại, sẽ ngăn không cho tay kia xây lại cả khu, cho dù đó là điều cuối cùng hắn muốn em phát hiện ra.”

“Vậy làm thế nào em có thể phát hiện ra được liệu miếng đất của em có giá trị tăng thêm hay không?”

“Hãy nói với ông giám đốc ngân hàng của em là em sẽ không chấp nhận mức giá dưới bốn trăm bảng, và em sẽ sớm biết thôi.”

“Cảm ơn anh, Mike,” Maisie nói, “đó quả là một lời khuyên hay.” Bà mỉm cười, uống thêm một ngụm Southern Comfort, rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay viên thiếu tá.

CHÚ THÍCH

71*Cách gọi thêm vào sau tên thánh ở Mỹ khi con trai có tên giống bố.

72*The Star-Spangled Banner: Quốc ca Hợp chủng quốc Hoa Kỳ.

73*Một loại rượu mạnh của Mỹ có nhiều loại mùi hương khác nhau.

74*Nguyên văn là “marriage value”, nghĩa là giá trị tăng thêm so với tổng giá trị của bất động sản do các hoàn cảnh, Maisie lại nghĩ có gì liên quan tới “marriage” (hôn nhân)