Chương 30
Patrick Casey dùng bữa sáng, bữa trưa và bữa tối tại nhà hàng của khách sạn cả thứ Hai, thứ Ba và thứ Tư.
Maisie đoán là ông ta sẽ đưa bà tới ăn tối ở Plimsoll Line với hy vọng chuyện này sẽ đánh thức những ký ức đã qua. Sự thật là bà đã không trở lại nhà hàng đó kể từ khi Patrick quay về Ai-len và biệt tăm biệt tích. Bà đã đoán đúng, và quả là những ký ức có quay lại thật.
Maisie quyết tâm không để mình bị sức hấp dẫn và ngoại hình điển trai của Patrick quyết rũ thêm lần nữa, và bà định sẽ nói cho ông ta hay về Mike và kế hoạch về tương lai của bà cùng ông thiếu tá. Nhưng buổi tối dần trôi, và bà thấy ngày càng khó đề cập tới chủ đề đó hơn.
“Vậy em đã làm những gì kể từ lần cuối cùng anh tới Bristol?” Patrick hỏi bà trong lúc uống một ly khai vị trước bữa tối ngoài quầy bar trong sảnh. “Cho dù chẳng ai có thể không nhận ra sự thật là em đang phụ trách nhà hàng trong khách sạn đẳng cấp nhất trong thành phố này trong khi vẫn thu xếp được thời gian để đồng thời theo học lớp buổi tối.”
“Vâng, em chắc sẽ rất nhớ tất cả khi…” bà đăm chiêu và bắt đầu nói.
“Khi làm sao?” Patrick hỏi.
“Đó chỉ là một khoá học dài mười hai tuần thôi,” Maisie nói, cố trấn tĩnh lại.
“Sau mười hai tuần,” Patrick nói, “anh dám cược em sẽ là người đứng lớp giảng bài.”
“Còn anh thì sao? Anh đã làm được những gì?” bà hỏi trong khi người trưởng nhóm phục vụ bước đến báo bàn của hai người đã sẵn sàng.
Patrick không trả lời câu hỏi cho tới khi họ ngồi xuống một bàn yên tĩnh ở góc phòng.
“Có lẽ em còn nhớ anh được thăng cấp lên phó giám đốc công ty chừng ba năm trước, và vì thế mà anh buộc phải quay về Dublin.”
“Em vẫn chưa quên vì sao anh phải quay về Dublin,” Maisie tư lự đáp.
“Anh đã cố quay lại Bristol vài lần, nhưng sau khi chiến tranh nổ ra, chuyện đó trở thành gần như bất khả thi, và việc anh không thể viết thư cho em chẳng hề làm cho tình hình dễ dàng hơn.”
“À, khó khăn đó có lẽ sẽ được giải quyết chu đáo trong tương lai gần.”
“Khi đó em có thể đọc cho anh nghe trên giường.”
“Thế công ty của anh làm ăn ra sao trong thời kỳ khó khăn này?” Maisie hỏi, lái câu chuyện sang chủ đề an toàn hơn.
“Kỳ thực, rất nhiều công ty Ai-len làm ăn khá tốt trong chiến tranh. Vì vị thế trung lập của nước mình, bọn anh có thể làm ăn với cả hai phía.”
“Các anh sẵn sàng làm ăn với người Đức sao?” Maisie hỏi với vẻ hoài nghi.
“Không, trên danh nghĩa công ty, bọn anh luôn thể hiện rõ mình đứng về phía nào, song em sẽ không ngạc nhiên khi biết không ít đồng bào của anh rất vui vẻ làm ăn với người Đức. Chính vì chuyện đó, bọn anh đã có vài năm khó khăn, nhưng sau khi người Mỹ tham chiến, thậm chí cả người Ai-len cũng bắt đầu tin rất có thể cuối cùng Đồng Minh sẽ là phe chiến thắng.”
Đó là cơ hội để bà nói đến một người Mỹ cụ thể với Patrick, song Maisie đã không nắm lấy. “Vậy thì bây giờ cái gì đưa anh tới Bristol?” bà hỏi.
“Câu trả lời đơn giản là, đó là em.”
“Em?” Maisie vội cố nghĩ tới một cách thức thuyết phục nào đó để đưa cuộc trò chuyện về một hướng ít riêng tư hơn.
“Phải. Giám đốc điều hành công ty anh sẽ nghỉ hưu cuối năm nay, và ông chủ tịch đã đề nghị anh thế chỗ ông ấy.”
“Chúc mừng anh,” Maisie nói, nhẹ nhõm được quay về một chủ đề an toàn hơn. “Và anh muốn em kế nhiệm làm phó giám đốc cho anh,” bà nói thêm, cố tỏ vẻ bông đùa.
“Không. Anh muốn em làm vợ anh.”
Giọng điệu của Maisie thay đổi. “Patrick, chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ, dù chỉ thoáng qua, trong ba năm vừa qua là có thể đã có ai đó xuất hiện trong cuộc đời em sao?”
“Ngày nào cũng nghĩ thế,” Patrick nói, “chính vì thế mà anh đến tận đây để tìm hiểu xem có người nào khác không.”
Maisie do dự. “Có đấy.”
“Và anh ta đã cầu hôn em?”
“Vâng,” bà thì thầm.
“Em đã nhận lời anh ta chưa?”
“Chưa, nhưng em đã hứa sẽ cho anh ấy biết câu trả lời của mình trước khi anh ấy quay về Mỹ vào cuối tháng này,” Maisie nói cương quyết hơn.
“Liệu như thế có nghĩa là anh vẫn còn một cơ hội không?”
“Thành thực mà nói, Patrick, bất lợi đang chồng chất chống lại anh. Anh đã biệt tăm biệt tích suốt gần ba năm, và rồi bất thình lình anh từ trên trời rơi xuống cứ như thể chẳng có gì thay đổi cả.”
Patrick không hề cố gắng biện hộ cho bản thân trong khi một người phục vụ mang món chính ra cho hai người. “Anh ước gì sự đời đơn giản được như thế,” ông ta nói.
“Patrick, nó đáng ra sẽ vẫn luôn đơn giản như thế. Nếu anh cầu hôn em ba năm trước, hẳn em đã rất hạnh phúc lên ngay con tàu đầu tiên tới Ai-len.”
“Nhưng lúc đó anh không thể cầu hôn em được.”
Maisie đặt dao và nĩa của bà xuống mà không ăn lấy một miếng nào. “Em cứ luôn tự hỏi liệu anh đã có vợ chưa.”
“Sao lúc đó em không nói gì?”
“Em đã quá yêu anh, Patrick, thậm chí em còn sẵn sàng chịu đựng cả sự mất mặt đó.”
“Vậy mà anh lại quay về Ai-len chỉ vì anh không thể đề nghị em hãy trở thành vợ anh.”
“Và chuyện đó đã thay đổi sao?”
“Đúng thế. Bryony đã bỏ anh từ hơn một năm trước. Cô ấy gặp một người quan tâm tới cô ấy nhiều hơn anh, một chuyện hẳn cũng chẳng mấy khó khăn.”
“Chúa ơi,” Maisie nói, “sao cuộc đời em cứ luôn rắc rối như thế chứ?”
Patrick mỉm cười. “Anh xin lỗi nếu lại làm đảo lộn cuộc sống của em, nhưng lần này anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu, không đời nào khi anh vẫn tin còn một cơ hội dù mong manh nhất.” Ông ta cúi người qua bàn và cầm lấy bàn tay bà. Một khoảnh khắc sau, người phục vụ lại xuất hiện bên cạnh họ, trên khuôn mặt anh ta hiện rõ vẻ lo lắng khi anh ta nhìn xuống hai đĩa đồ ăn vẫn chưa được động đến và bị bỏ mặc cho nguội ngắt.
“Mọi thứ ổn cả chứ, thưa ngài?” anh ta hỏi.
“Không,” Maisie nói. “Không hề.”
Maisie nằm thao thức và nghĩ về hai người đàn ông trong đời bà. Mike, thật đáng tin cậy, thật tử tế, người bà biết sẽ chung thủy cho tới ngày ông chết, và Patrick, thật hấp dẫn, thật sống động, ở bên ông sẽ chẳng bao giờ có một giây nhàm chán. Bà thay đổi quyết định vài lần trong đêm, và việc bà chỉ có rất ít thời gian để đưa ra quyết định càng làm cho chuyện đó thêm khó khăn hơn.
Khi Maisie xuống nhà ăn sáng ngày hôm sau, mẹ bà không hề do dự khi Maisie hỏi cụ, nếu được lựa chọn, cụ sẽ chọn cưới ai.
“Mike,” bà mẹ nói ngay không do dự. “Anh ta sẽ đáng tin cậy hơn nhiều về lâu về dài, và hôn nhân là chuyện lâu dài. Nói thế nào đi nữa,” cụ nói thêm, “mẹ chưa bao giờ tin người Ai-len.”
Maisie cân nhắc những lời nói của mẹ bà, và định hỏi thêm một câu nữa thì Stan lao ầm ầm vào phòng. Sau khi ăn sạch bát cháo, ông anh lại sầm sầm xông vào tâm trí Maisie.
“Không phải sáng nay cô sẽ đi gặp ông giám đốc ngân hàng đấy chứ?”
Maisie không trả lời.
“Tôi nghĩ là thế. Chỉ cần nhớ là hãy đi thẳng về nhà cầm theo một trăm bảng của tôi. Nếu cô không làm thế, cô em gái, tôi sẽ đi tìm cô.”
“Thật vui được gặp lại bà, thưa bà,” ông Prendergast nói trong khi hướng dẫn cho Maisie ngồi xuống một chiếc ghế vào lúc quá bốn giờ chiều hôm ấy. Ông ta đợi Maisie ngồi xuống thoải mái trước khi ướm lời, “Bà đã có dịp suy nghĩ qua lời đề nghị hào phóng mà khách hàng của tôi đưa ra chưa?”
Maisie mỉm cười. Chỉ với vài lời, ông Prendergast đã lộ ra lợi ích của ai mới là người ông ta bận tâm.
“Chắc chắn là có rồi,” Maisie đáp, “và tôi sẽ rất biết ơn nếu ông có thể nói lại với khách hàng của ông rằng tôi sẽ không xem xét tới việc chấp nhận bất cứ cái giá nào dưới bốn trăm bảng.”
Ông Prendergast há hốc miệng.
“Và vì rất có thể tôi sẽ rời Bristol vào cuối tháng này, có lẽ cũng xin ông vui lòng nhắn lại với khách hàng của ông là lời đề nghị hào phóng này của tôi chỉ được đưa ra trong một tuần thôi.”
Ông Prendergast khép miệng lại.
“Tôi sẽ cố gắng ghé qua vào giờ này tuần sau, thưa ông Prendergast, khi đó ông có thể cho tôi biết quyết định từ khách hàng của ông.” Maisie đứng dậy khỏi ghế và dành cho ông giám đốc một nụ cười ngọt ngào, trước khi nói thêm, “Xin chúc ông một dịp cuối tuần vui vẻ, ông Prendergast.”
Maisie cảm thấy thật khó có thể tập trung vào những lời giảng của thầy Holcombe, và không chỉ đơn thuần vì lớp trung cấp hóa ra có đòi hỏi cao hơn nhiều so với lớp nhập môn, mà bà bắt đầu thấy hối hận vì đã rời bỏ. Những khi bàn tay của bà giơ lên, mục đích thường là để hỏi nhiều hơn để trả lời.
Nhiệt tình Arnold dành cho bài giảng của ông lan sang cả các học sinh, và ông thực sự có năng khiếu trong việc làm tất cả mọi người cảm thấy đều bình đẳng và cả đóng góp nhỏ nhoi nhất cũng trở nên thật quan trọng.
Sau hai mươi phút dành cho việc ôn lại những thứ ông gọi là kiến thức cơ bản, người thầy giáo đề nghị cả lớp giở tới trang 72 của cuốn Những người phụ nữ nhỏ82*. Những con số không còn là rắc rối với Maisie, và bà nhanh chóng giở đến đúng trang. Sau đó, thầy giáo mời một người phụ nữ ngồi ở dãy bàn thứ ba đứng dậy đọc đoạn đầu tiên, trong khi những học sinh còn lại của lớp lần theo từng câu, từng từ một. Maisie để một ngón tay lên đầu trang và tuyệt vọng cố chạy theo dòng chuyện kể, song bà nhanh chóng bị mất dấu.
Khi người thầy giáo yêu cầu một ông già ngồi trên dãy bàn đầu đọc lại cũng đoạn đó lần thứ hai, Maisie đã có thể nhận diện được vài từ, nhưng bà thầm cầu nguyện Arnold không chỉ định mình là người tiếp theo. Bà thở phào nhẹ nhõm khi một người khác được mời đọc lại đoạn văn. Khi người đọc bài mới này ngồi xuống, Maisie cúi gằm mặt, nhưng vẫn không thoát được.
“Và cuối cùng, tôi xin mời bà Clifton đứng lên đọc lại cho chúng ta nghe cũng đoạn văn đó.”
Maisie đứng dậy không mấy tự tin và cố gắng tập trung. Bà đọc thuộc lại toàn bộ đoạn văn gần như từng từ mà không nhìn xuống trang sách lấy một lần. Nhưng vậy đấy, bà đã trải qua rất nhiều năm buộc phải nhớ những lời yêu cầu dài dòng, rắc rối của thực khách tại nhà hàng.
Thầy Holcombe dành cho bà một nụ cười ấm áp khi bà ngồi xuống. “Bà có một trí nhớ mới hiếm có làm sao, bà Clifton.” Dường như không ai hiểu ra ẩn ý trong những lời nói của ông. “Bây giờ, tôi muốn chúng ta tiếp tục cùng thảo luận về ý nghĩa của một số từ trong đoạn văn vừa rồi. Ở dòng thứ hai chẳng hạn, mọi người sẽ thấy từ “hứa hôn”, một từ đã lỗi thời. Có ai có thể cho tôi một ví dụ hiện đại hơn mà có cùng nghĩa không?”
Vài bàn tay giơ lên, và đáng lẽ Maisie cũng đã ở trong số này nếu bà không nghe thấy tiếng bước chân nặng nề quen thuộc đi về phía cửa lớp học.
“Cô Wilson,” người thầy giáo nói.
“Kết hôn,” cô Wilson nói cùng lúc cánh cửa bật mở tung, và anh trai Maisie xông vào phòng. Ông ta dừng lại trước bảng đen, đưa mắt nhìn từ người này sang người khác.
“Tôi có thể giúp gì được ông?” thầy Holcombe lịch sự hỏi.
“Không,” Stan nói. “Tôi đến đây để lấy lại thứ thuộc về tôi một cách chính đáng, vậy nên ông hãy ngậm mồm lại, ông giáo, nếu ông biết cái gì tốt cho mình, và hãy chỉ lo đến chuyện của mình thôi.” Đôi mắt ông ta dừng lại ở Maisie.
Maisie đã định nói với anh trai bà vào bữa sáng là cần có thêm một tuần nữa trước khi bà biết được liệu người khách hàng giá trị của ông Prendergast có chấp nhận mức giá bà đưa ra hay không. Nhưng vì Stan bước lại chỗ bà đầy chủ ý, Maisie biết bà sẽ không thể thuyết phục anh trai mình rằng bà vẫn chưa có tiền.
“Tiền của tôi đâu?” ông ta hỏi từ rất lâu trước khi đi tới bàn bà ngồi.
“Tôi vẫn chưa có,” Maisie nói. “Anh sẽ phải đợi thêm một tuần nữa.”
“Đợi cái chết tiệt,” Stan nói, ông ta chộp lấy tóc bà và bắt đầu lôi người phụ nữ đang kêu khóc ầm ĩ ra khỏi sau chỗ ngồi. Trong khi ông ta đi ra cửa, phần còn lại của lớp học ngồi sững ra như bị thôi miên. Chỉ có một người đứng chắn đường ông ta.
“Cuốn xéo khỏi lối đi của tôi, ông giáo.”
“Tôi đề nghị ông buông em gái ông ra, ông Tancock, nếu ông không muốn gặp phải nhiều rắc rối hơn so với tình trạng ông đã dấn vào.”
“Từ mày và cái đám này chắc?” Stan bật cười. “Nếu mày không xéo ra, thằng kia, tao sẽ táng vỡ răng mày ra, và tao hứa với mày cảnh đó nom chẳng đẹp đẽ gì đâu.”
Stan không nhìn thấy quả đấm thứ nhất lao tới, và khi nó nện thẳng vào phần bụng dưới của ông ta, Stan cúi gập người lại, vì thế thông cảm cho ông ta khi không kịp hồi lại trước khi bị cú đấm thứ hai nện trúng cằm. Cú đấm thứ ba làm ông ta nằm vật ra sàn như một cây sồi bật gốc.
Stan nằm dưới sàn, đưa tay ôm lấy bụng, chờ đợi một cái ủng đạp lên đó. Người thầy giáo đứng sừng sững phía trên ông ta, và đợi Stan hồi lại. Khi cuối cùng ông ta cũng qua cơn choáng váng, Stan loạng choạng đứng dậy, không hề rời mắt khỏi người thầy giáo trong khi chậm chạp lê bước ra cửa. Khi ông ta thấy mình đã ở khoảng cách an toàn, Stan ngoái lại nhìn Maisie, lúc này vẫn đang nằm dưới sàn, người co quắp, nức nở khóc không thành tiếng.
“Tốt nhất mày đừng có về nhà cho đến khi đã có tiền cho tao, con kia,” ông ta gằn giọng, “nếu mày biết cái gì tốt cho mày!” Không nói thêm lời nào, ông ta đùng đùng lao ra ngoài hành lang.
Thậm chí cả sau khi Maisie nghe thấy tiếng cánh cửa đóng sầm lại, bà vẫn sợ đến mức không dám nhúc nhích. Những học sinh còn lại trong lớp thu dọn sách vở và lặng lẽ ra về. Sẽ chẳng có ai ghé qua quán tối hôm ấy.
Thầy Holcombe vội bước tới, quỳ gối xuống bên cạnh học sinh của ông và ôm thân hình đang run rẩy của người phụ nữ vào trong vòng tay ông. Phải một lúc trôi qua trước khi ông nói, “Tốt hơn là tối nay em nên về nhà cùng anh, Maisie. Anh sẽ dọn giường trong căn phòng còn trống. Và em có thể ở lại đến chừng nào em muốn.”
CHÚ THÍCH82*Little women, tiểu thuyết nổi tiếng của nữ nhà văn Mỹ Louisa May Alcott.