← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

“Chiếc xe này cũng có tí cao cấp đấy nhỉ, gặp đèn đỏ còn phải kết hợp phanh tay.” Phương Siêu cau mày phàn nàn.

Ở phía trước đèn giao thông, Phương Siêu căng chân phải giẫm chặt chân phanh, tay phải kéo phanh tay, thế mới dừng được xe lại. Hắn đội tóc giả trên đầu, đeo một chiếc kính gọng đen rất to, cằm dán một bộ râu quai nón, bộ dạng khác hẳn với thời gian trước.

Lưu Trực ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh, diện mạo thay đổi còn triệt để hơn, đã biến thành một phụ nữ, hắn vốn đã gầy gò mảnh khảnh, lúc này mặc một bộ váy liền, đi tất da chân màu đen, thêm vào đó là gương mặt trang điểm đậm và mái tóc lượn sóng dài, nếu không lên tiếng, hẳn sẽ khiến cho hầu hết nam giới tơ tưởng. Hắn ghét đặc bộ dạng này của mình, tay túm mái tóc giả, phát ra giọng nam thô lỗ rất không ăn khớp với ngoại hình: “Mẹ kiếp, chiếc xe nát sắp bỏ đi này mà thằng khốn đó còn bán cho chúng ta hai lăm nghìn tệ, cắt cổ người khác cũng vừa vừa thôi chứ!”

Phương Siêu thở dài, bất lực: “Không còn cách nào khác, cung cầu quyết định giá cả, mấy năm nay công an đánh rất ác vào xe đen trên đường, bây giờ rất khó mua được xe đen có đầy đủ giấy tờ. Chiếc xe này chỉ đáng giá năm nghìn tệ, hai chục nghìn tệ còn lại đều là tiền giấy tờ. Số tiền này bắt buộc phải chi, nếu không chẳng may sau này cảnh sát điều tra ra xe của chúng ta, điều tra thêm một tí không phải là phát hiện ra là của chúng ta mua hay sao? Nhớ lấy, làm việc phải có đầu có cuối, chúng ta đến Tam Giang Khẩu, mục đích cuối cùng là cướp của nhà một tên đại tham quan, những khoản tiền cần chi cho khâu chuẩn bị giai đoạn đầu không tiết kiệm được.”

Lưu Trực thở dài chán nản: “Bây giờ cũng chỉ còn trông chờ vào chuyện cướp một tên đại tham quan để lấy lại vốn, số vàng lần trước kiếm được, và cả số đồ trang sức mấy lần trước chưa bán hết, chỉ tính mỗi vàng thôi cũng đáng giá hơn một triệu tệ, thế mà cái tay mua hàng khốn kiếp tổng cộng chỉ trả cho chúng ta có tám trăm nghìn tệ, lại còn bảo bây giờ đồ trộm cắp khó rửa. Vàng thì rửa cái chết tiệt gì, xử luôn là xong, sớm muộn gì cũng phải cắt cổ thằng khốn kiếp này!”

Phương Siêu nhếch mép cười bình thản: “Bình tĩnh, ông có biết câu nói giàu tính triết lý nhất của chủ tịch Mao Trạch Đông là gì không?”

“Là gì? Đều đầy tính triết lý mà.” Lưu Trực cào cào mái tóc giả, không biết Phương Siêu lại chuẩn bị khoe mẽ cái gì.

“Phong vật thường nghi phóng nhãn lượng [3] . Câu này có nghĩa là số tiền chúng ta bị lừa, chẳng bao lâu nữa sẽ nở ra gấp đôi, quay về với chúng ta.”

Lưu Trực không hiểu, hỏi: “Tại sao lại nở ra gấp đôi, quay về với chúng ta?”

“Sau khi cướp của tên quan tham, những món của nả ngoài tiền mặt, chúng ta vẫn phải tìm tay đó để đổi thành tiền. Chúng ta lấy được tiền của hắn xong thì khử luôn, cướp lại đồ. Thế là lấy được tiền, mà đồ vẫn trong tay chúng ta, không phải là giá trị tăng gấp đôi à? Bằng cướp hai vụ quan tham!”

Lưu Trực suy nghĩ giây lát, ngay lập tức thấy ý tưởng này quá hay, hắn hớn hở nói: “Đến lúc đó chúng ta sẽ tìm một chỗ mua đồ khác, rồi cứ thế mà làm, đầu tiên là giao đồ đổi lấy tiền, lấy được tiền xong khử luôn, cướp lại đồ, thế là lại tăng gấp đôi, bằng cướp bốn vụ quan tham!”

Phương Siêu khẽ cau mày, lườm Lưu Trực, gật đầu bảo: “Ông học toán giỏi thế, thảo nào không tìm được việc gì ra hồn.”

Lúc này, đèn xanh sáng lên, Phương Siêu hạ phanh tay, đạp hết chân ga, chiếc ô tô rú lên như xe đua, nhưng chuyển động về phía trước chậm rề rề như máy kéo. Đi mấy ki-lô-mét dọc theo con đường, ngoặt vào mấy chỗ rẽ, cuối cùng đến một nhà nghỉ nhỏ ở phía đông thành phố Tam Giang Khẩu.

Chúng đỗ xe ở bãi đỗ xe phía sau nhà nghỉ, Phương Siêu bảo Lưu Trực ở lại xe, một mình hắn đi vào nhà nghỉ, đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng.

Bây giờ các loại khách sạn, nhà nghỉ lớn nhỏ đều phải đăng ký bằng chứng minh thư, nối mạng với bên công an, những nhà nghỉ nhỏ phi pháp không cần đăng ký sau nhiều năm liên tục bị kiểm tra đã mất hút không còn dấu tích. Phương Siêu đã chuẩn bị từ trước, trong túi hắn có hơn mười thẻ chứng minh thư, đều là tên của người khác, cũng đều là chứng minh thư thật, số chứng minh thư này được mua với giá cao qua kênh riêng của giới giang hồ, vì trận chiến cuối cùng ở Tam Giang Khẩu, hắn đã nghiến răng đầu tư khủng.

Để đảm bảo an toàn, cứ vài ngày là chúng phải đổi sang một nhà nghỉ khác, mỗi lần đều sử dụng một chứng minh thư khác, cho nên hắn bảo Lưu Trực ở bên ngoài, một mình đi lấy phòng, như vậy khi lấy phòng chỉ cần đăng ký thông tin một người, tiết kiệm được số lần sử dụng chứng minh thư.

Sau khi nhận thẻ phòng, Phương Siêu quay lại xe, bảo Lưu Trực vào nhà nghỉ trước, hắn thấy vẫn còn sớm, định một mình ra khu vực quanh chính quyền thành phố đi loăng quăng xem thế nào.

Mục tiêu của hắn là quan tham, mà buộc phải là đại tham quan, nhưng làm sao xác định được ai là đại tham quan, đây là một vấn đề hóc búa.

Sau những đợt tuần hành, kiểm tra giám sát mấy năm gần đây, những tên quan tham đến mức có tiếng trong dân chúng đều đã bị Ủy ban Kiểm tra kỷ luật bắt từ lâu. Kẻ nào thích nghi được thì sống, những người còn lại tất nhiên đều là những vị quan tham hết sức kín đáo, không lộ liễu.

Phương Siêu làm việc chú trọng phương pháp luận, trước tiên phải tiến hành sàng lọc mục tiêu từ góc độ lý luận.

Đã là đại tham quan thì cấp bậc không thể thấp được, những nhân viên ngồi giải quyết việc ở các ô cửa mặc dù rất có ưu thế về mặt tâm lý trên thị trường mai mối, lúc đi gặp đối tượng được giới thiệu, mũi nở hơn cả bỏng ngô, nhưng đối với Phương Siêu, những nhân viên quèn này không đáng để ý; Tiếp nữa là phải có vài năm công tác ở vị trí có thực quyền, nếu không cũng không được gọi là quan tham, thời gian có hạn cũng chẳng tham được bao nhiêu tiền; Cuối cùng, nhất định phải chọn những vị hơn bốn mươi tuổi, chỉ có những vị quan tham nhiều tuổi, mới ngốc nghếch cất giấu tiền bẩn, đồ bẩn ở nhà.

Hắn loanh quanh đi lại ở khu vực trung tâm dịch vụ hành chính của chính quyền thành phố rất lâu, nhưng không hề có thu hoạch gì, mặc dù đã có nền tảng lý luận, nhưng thực tiễn hành động vẫn phải dựa vào quan sát bằng đôi mắt phàm tục của hắn, hắn cũng không thể phân biệt được trong số những người ra vào đó, ai là đại tham quan ngay trong một khoảng thời gian ngắn.

Suy tính hồi lâu, hắn chuẩn bị học tập tinh thần phá án của Ủy ban Kiểm tra kỷ luật, đi tìm hiểu tư liệu trước, làm rõ điều kiện, tình hình cuộc sống, công tác của những vị lãnh đạo chủ chốt ở Tam Giang Khẩu.