← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Tối hôm qua, sau khi sa lưới, Lý Phong khai chứng minh thư là của một đôi vợ chồng bị giết rồi chôn xác ở Giang Tô ba năm trước, vì tuổi tác, ngoại hình của hắn và vợ gần giống với cặp vợ chồng này, cho nên từ sau đó liền mạo danh vợ chồng người chết cho đến khi bị bắt. Lần này bị bắt, hắn biết là không còn đường sống, nên rất hợp tác, khai ra hết những tội đã gây ra trong các vụ án.

Vợ hắn là Tưởng Anh cũng nhanh chóng khai nhận việc ship đồ cho Phó trưởng Công an Trương, chứng minh rằng Trương Nhất Ngang ở nhà một mình vào thời gian Diệp Kiếm bị hại. Tất nhiên, sau sự việc mới biết, đó là Phó trưởng Công an Trương hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, đưa việc kết nối mạng vào công việc thực tế trong lĩnh vực trinh sát hình sự, gọi ship đồ có định hướng thông qua kết nối điểm với điểm, điều tra thông tin đầy đủ về người nhà của Lý Phong, để ngày hôm sau kéo lưới.

Vụ án Lý Phong quá lớn, Công an Tam Giang Khẩu chỉ tiến hành khâu tra hỏi ban đầu, mấy ngày nữa sẽ phải áp giải hắn đến Hàng Châu, giao cho cơ quan cấp trên xử lý.

Đến chiều, những cảnh sát hình sự vất vả suốt đêm hôm qua lần lượt về đến cơ quan, Trương Nhất Ngang triệu tập tất cả mọi người lại họp, trước hết, giới thiệu khái quát về tình hình vụ án Lý Phong, nêu rõ quan điểm là mọi người không được mất tỉnh táo vì chiến thắng trước mắt, sau khi Lý Phong sa lưới, các công việc tiếp theo sẽ do cơ quan công an cấp trên xử lý, bây giờ việc quan trọng nhất của họ là phá vụ án Diệp Kiếm.

Sau khi bố trí phân công công việc và nhiệm vụ điều tra tiếp theo cho các nhóm, anh ta liền giải tán cuộc họp, bảo Vương Thụy Quân, Tống Tinh và những người phụ trách chủ chốt về kỹ thuật hình sự, pháp y… của ban chuyên án ở lại tổng kết báo cáo thông tin. Tất nhiên, Lý Tây cũng không thể không trở thành thành viên chủ chốt của ban chuyên án.

Năm nay Diệp Kiếm ba mươi chín tuổi, li dị, sống độc thân, vợ cũ nói tính khí anh ta nóng nảy, có xu hướng bạo lực, đã li dị từ rất lâu rồi, hai vợ chồng cũng không có con, nhiều năm nay gần như không liên hệ với nhau. Trước đây Diệp Kiếm được phân một căn hộ ở khu dành cho người thân của cán bộ Công an, sau khi li dị đã để lại căn hộ cho vợ cũ, sau này anh ta mua một căn hộ nhỏ khác ở một khu dân cư cũ cách cơ quan không xa, bình thường sống một mình ở đó.

Vào buổi tối hôm xảy ra vụ án, anh ta tham gia buổi tiệc mở bán căn hộ của một doanh nghiệp bất động sản ở địa phương, nhiều nhân chứng xác nhận anh ta rời đi vào khoảng 9 giờ. Sau đó, anh ta gọi taxi đến một chỗ ven sông cách đó vài ki-lô-mét, cũng chính là nơi xảy ra vụ án, tiếp đó thì bị giết hại tại chỗ.

Bác sĩ pháp y Trần bảo đệ tử lấy ảnh chụp tử thi và hiện trường ra, tay đỡ thắt lưng khập khiễng bước đến phía trước bức tường máy chiếu chiếu vào, giới thiệu với mọi người: “Trên người Diệp Kiếm tất cả có sáu vết thương nghiêm trọng do bị dao đâm, ở vùng bụng có ba vết dao, vùng thắt lưng phía sau có hai vết dao, vai phải phía trước một vết dao, bên trong cơ thể có nhiều cơ quan bị tổn thương, hung khí là loại dao có hình dạng như dao găm. Ngoài ra, xương sườn anh ấy cũng bị gãy nhiều chỗ do bị va đập. Cuối cùng anh ấy đã chết do bị mất quá nhiều máu và nhiều cơ quan nội tạng suy kiệt. Phán đoán dựa trên kinh nghiệm của tôi thì đầu tiên Diệp Kiếm đã bị ô tô đâm ít nhất hai lần, khiến cho xương sườn ở những hướng khác nhau bị gãy, sau đó bị đâm bằng dao găm. Chỉ có điều…” Bác sĩ pháp y Trần cau mày, cầm một tấm ảnh lõa thể toàn thân, nói vẻ nghi hoặc, “Mấy vết đâm trên người anh ấy đều rất kỳ quặc, hướng đưa dao không giống như người bình thường đâm, tôi chưa bao giờ gặp tổ hợp các vết đâm như vậy.”

Trương Nhất Ngang nhìn bác sĩ Trần vẻ khó hiểu, hỏi: “Anh nghi ngờ hung thủ là một người bị bệnh tâm thần?”

“Tôi có nói thế đâu.”

“Anh nói những vết thương đó không phải là người bình thường gây ra.”

“Ồ… ý tôi muốn nói là hướng đi của lưỡi dao trên có, dưới có, nếu hung thủ là một người, thì có mấy vết đâm trái tay, nếu hung thủ có nhiều người, thì lại bị một vài chi tiết khác phủ định. Trong hai mươi mấy năm làm bác sĩ pháp y, đây là lần đầu tiên tôi gặp những vết thương như vậy.”

Nhìn từ những dấu tích trên hiện trường, hung thủ chắc là một người, nhưng hướng đâm của sáu vết dao chính lại có trên có dưới, thời đại ngày nay trong xã hội không tồn tại cao thủ võ lâm, rốt cuộc ai có khả năng hành động nhanh đến như vậy?

Trương Nhất Ngang cau mày, nhìn dáng đi tập tễnh của bác sĩ pháp y Trần, nghĩ bụng ông ta không biết những vết thương đã hình thành thế nào, khả năng lớn là trình độ kỹ thuật kém, liền đưa ra đề nghị: “Hay là đề nghị Công an tỉnh bố trí nhóm pháp y xuống hỗ trợ?”

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh vội đưa mắt ra hiệu cho anh ta, nhưng đã không kịp.

“Phó trưởng công an Trương, anh nói như vậy là có ý gì?” Bác sĩ pháp y Trần nói, giọng lạnh băng, không phục ra mặt, ông đứng bật dậy, hai tay chống nạnh, trợn mắt nhìn anh ta, “Tôi làm bác sĩ pháp y hai mấy năm rồi, năm 1995 tôi vừa tốt nghiệp đại học đã làm bác sĩ pháp y, các anh biết lúc đó thi đại học khó thế nào không, trăm binh nghìn mã qua cầu độc mộc đấy, lúc đó điểm của tôi là, ngữ văn thi được…”

Trương Nhất Ngang vội nói: “Ý tôi là để họ hỗ trợ anh, chân anh…”

“Không phải là chân, mà là thắt lưng! Thoát vị đĩa đệm thì liên quan gì đến kết quả xét nghiệm tử thi! Tôi biết, các anh nhìn tôi đã thấy gai mắt từ lâu rồi, muốn thay người đúng không?” Bác sĩ Trần chuyển hướng tấn công, chĩa mũi kiếm vào tất cả mọi người ở đó, nổi đóa lên: “Tôi nói cho các anh biết, lúc tôi làm cảnh sát, các anh vẫn còn là lũ trẻ ranh, số tử thi mà tôi từng khuân còn nhiều hơn số người sống mà các anh từng gặp! Tôi…”

Trưởng phòng Kỹ thuật hình sự Hứa biết tính khí ông, vội bước lên kéo ông xuống, liên miệng an ủi, bảo: “Thầy Trần, chúng em đều rất phục trình độ kỹ thuật của anh, báo cáo tử thi của anh mỗi một chữ đều chắc như đinh, không ai dám nghi ngờ, mọi người đều xót và lo lắng cho vùng thắt lưng của anh. Ngoài ra, bữa tối những ngày làm việc, anh uống ít đi một tí.”

Mọi người đều lần lượt bày tỏ thái độ đối với kết quả xét nghiệm tử thi của bác sĩ pháp y Trần, không mảy may nghi ngờ, hoàn toàn không tồn tại khả năng thứ hai, như vậy ông mới nguôi giận ngồi xuống.

Trương Nhất Ngang thầm toát mồ hôi hột, bác sĩ pháp y ở một địa phương nhỏ như Tam Giang Khẩu đều thế này, thì còn phá án thế nào?

May mà trưởng phòng Hứa xem ra vẫn giống người bình thường, anh ta sẽ phụ trách việc phân tích vật chứng ở bước tiếp theo.

Bãi cỏ ven sông nơi phát hiện ra xác chết hoàn toàn không phải là hiện trường xảy ra vụ án, nơi xảy ra vụ án thực sự ở trên một con đường cách đó hơn hai trăm mét.

Đó là một con đường bùn lầy ven sông, rất khuất vắng, không biết vì nguyên nhân gì, Diệp Kiếm lại đến đây một mình vào buổi tối, sau đó bị ô tô đâm hai lần, rồi lại bị đâm trọng thương bằng dao găm. Trong tình trạng người bị trọng thương, Diệp Kiếm xuyên qua dải cây xanh ven đường bỏ trốn, tiếp đó chạy đến một cây cầu đá ven sông, nhảy xuống sông. Thật không ngờ, nhờ vào sức mạnh ngoan cường, anh ta bơi ra xa hơn một trăm mét, leo lên một bãi cỏ phía sau một cây đại thụ bên bờ sông, đây cũng chính là nơi đã phát hiện ra xác chết, cuối cùng đã chết vì mất quá nhiều máu.

Rất nhiều những vết máu và dấu chân để lại dọc đường cho thấy con đường tháo chạy của anh ta, cũng cho thấy có một người đàn ông cao hơn 1,7m chạy đuổi theo phía sau lưng anh ta.

Trương Nhất Ngang ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nhìn về phía mọi người, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Ở hiện trường có lưu lại tên của tôi, các anh thấy thế nào?”

“Điều này thì…” Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía trưởng phòng Hứa, dù sao anh ta cũng phụ trách mảng này, đành phải lên tiếng giải thích, “Dây chằng chủ yếu ở cánh tay phải của Diệp Kiếm đều đã bị cắt đứt, anh ấy không thể cầm chặt để viết chữ, cho nên ba chữ lưu lại ở hiện trường, nếu chỉ căn cứ vào nét chữ thì không thể khẳng định được liệu có phải là chữ của anh ấy không. Có điều trên viên đá nhỏ dùng để viết chữ có kiểm tra thấy dấu vân tay và vết máu của Diệp Kiếm, tôi và bác sĩ pháp y Trần đã trao đổi, chúng tôi… chúng tôi thiên về phán đoán rằng anh ấy đã tự viết những chữ này.”

“Anh nói Diệp Kiếm đã tự viết chữ?” Trương Nhất Ngang cau mày, rất khó chấp nhận kết luận này.

Trưởng phòng Hứa lo lắng kéo bác sĩ pháp y Trần vào: “Đây là kết luận của hai chúng tôi, còn về tại sao… tại sao lại viết tên của Phó trưởng Công an Trương, cảnh sát hình sự cần tiếp tục điều tra.”

Bộ phận kỹ thuật hình sự và pháp y chỉ phụ trách việc viết kết luận, công tác phân tích điều tra phía sau là của cảnh sát hình sự.

Trương Nhất Ngang đành đưa mắt nhìn về phía Vương Thụy Quân và Tống Tinh.

Tống Tinh phân tích: “Chữ là do Diệp Kiếm tự viết, việc này cũng không nói lên điều gì, Phó trưởng Công an Trương có bằng chứng rõ ràng một trăm phần trăm không có mặt tại hiện trường mà. Còn về chuyện tại sao anh ấy lại viết như vậy, tôi thấy có khả năng là Diệp Kiếm không biết hung thủ, trong quá trình hành hung, hung thủ đã nói gì đó khiến anh ấy hiểu nhầm về Phó trưởng Công an Trương, ví dụ như Diệp Kiếm hỏi đối phương là ‘tại sao anh phải giết tôi’, đối phương cố tình nói ‘là Phó trưởng Công an Trương bảo tôi giết anh’, Diệp Kiếm đang bị trọng thương, lúc sắp chết, đầu óc người ta không thể tư duy tốt, thêm vào đó, anh ấy vốn đã bất mãn đối với sự xuất hiện đột ngột của anh, nên mới đưa ra phán đoán sai lầm, viết ra tên anh.”

Anh ta miêu tả một cách sinh động, mô phỏng rất khéo léo đoạn đối thoại giữa Diệp Kiếm và hung thủ, trạng thái tâm lý trước khi chết của Diệp Kiếm. Sau khi nghe anh ta phân tích, mọi người cũng cảm thấy rất có lý, vốn đã ghen tức khi lãnh đạo mới đột ngột được cử xuống, thêm vào đó, lại bị hung thủ làm cho hiểu lầm, ác ý trả thù lãnh đạo trước khi chết cũng là chuyện dễ hiểu.

Mọi người đưa mắt nhìn về phía Trương Nhất Ngang, thấy mặt anh ta xám lại, mấy giây sau, anh ta quát, giọng lạnh băng: “Anh nói không có lý chút nào! Đầu óc Diệp Kiếm không minh mẫn nên viết tên tôi, tại sao không viết tên anh, không viết tên những người khác? Tôi nói chuyện với anh ta tất cả chưa được mấy câu, anh ta làm sao bất mãn về tôi đến mức đó. Phán đoán của anh thật hết sức vô trách nhiệm! Anh hoàn toàn không nắm bắt được mấu chốt của vụ án này!”

Tống Tinh bị mắng cho sấp mặt, rón rén hỏi nhỏ: “Mấu chốt của vụ án này… mấu chốt là gì ạ?”

Vương Thụy Quân đảo mắt, buột miệng: “Phó trưởng công an Trương chắc chắn là bị vu oan giá họa!”

“Anh xem, Vương Thụy Quân đã nắm bắt được rồi đấy thôi!” Trương Nhất Ngang đập bàn, nở nụ cười rạng rỡ, nhìn Vương Thụy Quân đầy tán thưởng, đến cách xưng hô đối với anh ta cũng được rút gọn chỉ còn một chữ, “Quân [4] , anh phân tích chi tiết cho mọi người nghe xem nào.”

“Tôi… Vâng!” Vương Thụy Quân choáng váng vì được khen ngợi ưu ái, nhưng băn khoăn do dự hồi lâu, xong chỉ nói, “Tôi chỉ biết phía sau vụ án này nhất định có người muốn cố ý vu oan hãm hại Phó trưởng Công an Trương, ảnh hưởng đến công việc của lãnh đạo, ừm, về tình hình cụ thể, tôi cần suy xét thêm.”

Trương Nhất Ngang bĩu môi, sự tán thưởng đối với Vương Thụy Quân cũng chỉ thoáng qua đến đó, thấy mọi người phân tích cũng không thể đi trực tiếp vào mấu chốt vấn đề, đành tự mình lên tiếng: “Các anh nghĩ xem, Diệp Kiếm nhảy cầu bơi đi, nếu anh là hung thủ, anh cứ thế mở to mắt nhìn anh ta bơi đi, không đuổi theo sao? Hung thủ dám đảm bảo rằng sau khi bị thương, Diệp Kiếm nhất định sẽ chết? Cho nên, chữ ở hiện trường, chắc chắn không phải là do Diệp Kiếm viết, mà là sau khi đuổi theo, hung thủ nhét đá vào tay Diệp Kiếm, cầm tay anh ta viết, mục đích là để vu oan hãm hại tôi, làm lung lay tinh thần của cả đội ngũ, làm rối loạn hướng điều tra. Thậm chí, rất có khả năng lúc đó hung thủ đã cố tình cắt đứt dây chằng của Diệp Kiếm, như vậy từ góc độ dây chằng bị đứt, mới có thể giải thích tại sao nét chữ của Diệp Kiếm lại khác với thói quen viết chữ ngày thường, nếu không ngay từ góc độ vật chứng, đã sớm phát hiện ra những chữ đó không phải là Diệp Kiếm viết, tất nhiên không thể vu oan cho tôi! Đây là một cái bẫy, một cái bẫy được chuẩn bị rất tinh vi chặt chẽ!”

Nghe xong những lời phân tích đó, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên. Trưởng phòng Hứa và bác sĩ pháp y Trần khẳng định về mặt kỹ thuật hoàn toàn khả thi, hơn nữa hiện trường lại ở ngoài trời, vốn đã có vết chân hỗn tạp của những người khác, không thể phân biệt được đâu là hung thủ.

Vương Thụy Quân và Tống Tinh suy xét từ góc độ của cán bộ trinh sát hình sự có kinh nghiệm khẳng định đúng là như vậy, sau khi hung thủ giết người, bị hại tháo chạy ra xa hơn một trăm mét, chắc chắn hung thủ phải đuổi theo xem đã chết chưa, mới có thể yên tâm, làm sao có chuyện sơ hở đến mức bỏ đi luôn.

Hung thủ mượn tay Diệp Kiếm, viết tên Phó trưởng Công an Trương, nếu Tưởng Anh không chứng thực tối hôm đó là lãnh đạo ở nhà, thì đến bây giờ vẫn không thể đưa được ra kết luận rõ ràng, sếp trở thành đối tượng tình nghi phạm tội, cấp dưới còn điều tra vụ án thế nào, tất nhiên là làm chệch hướng điều tra của cảnh sát một cách nghiêm trọng.

Quả là thủ đoạn vu oan hãm hại độc ác, thâm hiểm hết sức! Mọi người cùng chửi rủa tên hung thủ chưa biết danh tính thậm tệ một hồi, đúng là loại không bằng chó lợn, mới hả nỗi hận trong lòng.

Sau khi giải thích rõ ràng vấn đề chữ viết, trưởng phòng Hứa lại nói: “Ở chỗ cách xác Diệp Kiếm vài mét còn tìm thấy ví tiền của anh ấy, trong túi quần có điện thoại di động của anh ấy, kiểm tra sơ bộ, không bị mất đồ, có thể thấy hung thủ đã giết người có chủ đích, không phải là nhất thời nảy sinh ý đồ cướp của. Ngoài ra, chúng tôi còn phát hiện thấy trong túi quần của Diệp Kiếm có một cái thẻ.”

Trương Nhất Ngang hỏi: “Là thẻ gì?”

“À…” Trưởng phòng Hứa lưỡng lự hồi lâu, không trả lời luôn, mà nhặt ra một tấm hình, giơ cho mọi người nhìn.

Trong hình là một cái thẻ bằng nhựa màu đen trông giống như thẻ ngân hàng, đầy những vết máu khô, góc trên bên phải có in chữ “VIP”, ở giữa có bốn chữ lớn “Trung tâm Thủy liệu”.

Lý Tây ghé sát lại, tò mò hỏi: “Trung tâm Thủy liệu này làm cái gì?”

“Trung tâm Thủy liệu này ấy à…” Vương Thụy Quân đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, thì thấy mấy người khác lần lượt đều hắng giọng ho, đến cả bác sĩ pháp y Trần, người đang bị gai đôi cột sống, cũng đang ho lấy ho để, anh ta vội ngậm miệng lại. Sau đó mọi người cùng nghiêm túc chăm chú thảo luận tình hình vụ án, phớt lờ câu hỏi của Lý Tây.

Trưởng phòng Hứa tiếp tục nói: “Tôi phán đoán là trước khi chết Diệp Kiếm đã lấy cái thẻ này ra khỏi ví tiền, giấu vào trong người, rồi vứt ví tiền vào một đám cỏ đằng xa, trong đêm tối hung thủ rất khó phát hiện thấy động tác này của anh ấy. Cái thẻ này bị giấu vào một chỗ kín như vậy, có thể thấy chắc chắn là Diệp Kiếm muốn gửi gắm thông tin gì đó qua hành động này.”

Trương Nhất Ngang quan sát kĩ tấm ảnh, dòng địa chỉ của Trung tâm Thủy liệu trên tấm thẻ ghi: “Tầng 3 khách sạn Đình Xa Phong Lâm Vãn”.

“Khách sạn Đình Xa Phong Lâm Vãn?”

Vương Thụy Quân ở bên cạnh giải thích: “Đây là khách sạn năm sao đầu tiên ở Tam Giang Khẩu, đẳng cấp rất cao.”

Trương Nhất Ngang khẽ gật đầu: “Đình Xa Phong Lâm Vãn, lấy thơ để đặt tên cho khách sạn, cũng thú vị đấy, có điều hình như thiếu mất hai chữ ở giữa [5] .”

Vương Thụy Quân chỉ vào cái thẻ, nói khẽ: “Nghe nói bên trong có!”

Mọi người ngớ ra, sau đó gật đầu, mặt đầy nghiêm túc.

Trương Nhất Ngang ho lên một tiếng, hỏi: “Khách sạn này là ai mở?”

“Không rõ ai là người mở khách sạn, nhưng chủ khách sạn tên là Lục Nhất Ba, có điều cũng có tin đồn rằng ông chủ lớn thực sự của chỗ này là Chu Vinh, người giàu nhất Tam Giang Khẩu.”

“Chu Vinh?!” Trương Nhất Ngang và Lý Tây cùng trợn tròn mắt.

Những người còn lại thấy phản ứng như vậy của hai người, ngay lập tức, trong đầu họ bắt đầu hình thành một phỏng đoán như nhau, nét mặt ai nấy biến đổi sinh động.

Giây lát sau, Tống Tinh rón rén hỏi: “Sếp ạ, Công an tỉnh điều anh xuống, có phải là… liên quan đến Chu Vinh không?”

“Tại sao lại nói vậy?” vẻ mặt Trương Nhất Ngang rất không tự nhiên, Phó Giám đốc Công an tỉnh Cao đã dặn đi dặn lại anh ta, việc này phải tiến hành một cách kín đáo, tuyệt đối không được để nhiều người biết.

Lý Tây cũng vội bọc lót cho anh ta: “Làm gì có chuyện đó, chú nói linh tinh gì thế?”

Tống Tinh nhìn cô nàng một cách kì quặc: “Nhưng mấy hôm trước tôi thấy cô kiểm tra tư liệu về công ty của Chu Vinh.”

Trương Nhất Ngang trừng mắt nhìn Lý Tây, Lý Tây vội ngậm miệng, cúi đầu, lãnh đạo đã dặn đi dặn lại cô nàng là phải hành động cẩn trọng, kết quả có kiểm tra tư liệu thôi cũng bị đồng nghiệp nhìn thấy. Cô nàng chỉ muốn đánh cho mình chết luôn.

Vương Thụy Quân khẽ nói: “Sếp ạ, lại nói đến chuyện này, nếu anh muốn điều tra Chu Vinh, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ!”

Tống Tinh, Trưởng phòng Hứa và bác sĩ pháp y Trần đều nghiêm nghị gật đầu, đưa mắt nhìn Trương Nhất Ngang một cách chân thành.

Trương Nhất Ngang do dự nhìn họ: “Các anh…”

Tống Tinh nói ra mong muốn của mọi người: “Chúng tôi đều đã theo Phó trưởng Công an Lô rất nhiều năm rồi, anh ấy là người đã đề bạt cất nhắc chúng tôi, chỗ anh em thân mật, anh ấy cũng tiết lộ cho chúng tôi biết anh ấy đang điều tra Chu Vinh, không ngờ anh ấy lại đột ngột mất tích, chúng tôi cũng rất nghi ngờ là Chu Vinh làm!”

Tiếp đó, mọi người lần lượt bày tỏ quan điểm, họ biết điều tra Chu Vinh là chuyện vô cùng hệ trọng, tất nhiên Phó trưởng Công an Trương phải giữ bí mật. Có điều, đối với mấy người bọn họ thì hoàn toàn có thể yên tâm, Vương Thụy Quân và Tống Tinh đều là Lô Chính trực tiếp đề bạt, trưởng phòng Hứa cũng là cộng sự của Lô Chính rất nhiều năm rồi, tình cảm gắn bó sâu sắc, bác sĩ pháp y Trần thấy Lô Chính không bao giờ có ý kiến lung tung về kỹ thuật xét nghiệm tử thi của mình, có thể khẳng định Lô Chính rất chuyên nghiệp.

Bây giờ, chỉ cần Phó trưởng Công an Trương gật đầu yêu cầu điều tra vụ án Lô Chính, họ sẽ dốc sức đến cùng.

Trước ánh mắt hết sức chân thành, kiên quyết của bốn người, Trương Nhất Ngang chậm rãi gật đầu, anh ta nhận thấy khi có được sự ủng hộ của những thành viên cốt cán trong đội cảnh sát hình sự này, là đến lúc có thể tiến hành kế hoạch điều tra Chu Vinh chính thức rồi.

Có điều Phó Giám đốc Công an tỉnh Cao nói sau khi anh ta đến Tam Giang Khẩu, người tố giác trong bức thư tố giác đó sẽ trực tiếp gặp anh ta khi có thời cơ phù hợp, anh ta đã đến hơn một tuần rồi, người tố giác này đang chơi trò gì mà vẫn chưa bò ra gặp mặt?