CHƯƠNG 11
“Những cô em xinh đẹp mà bình thường chúng ta vẫn nhìn thấy khi đi trên phố, người yêu của họ hầu hết đều xấu như hủi, ông có biết tại sao không?” Phương Siêu cười hỏi Lưu Trực, “Bởi vì mọi người hay thường ngộ nhận, thấy một cô xinh đẹp, là nghĩ bụng trông xinh thế này chắc chắn là có người yêu rồi, người yêu chắc chắn rất giỏi giang, nên không dám theo đuổi. Thành ra toàn những anh ế ẩm lại công khai mạnh dạn theo đuổi gái đẹp, cuối cùng gái đẹp thành đôi với mấy anh ế ẩm lại hóa ra chuyện bình thường. Tôi biết quy luật này từ lâu rồi, đã đi sâu vào thực tiễn từ rất sớm, kết quả phát hiện ra biết quy luật hoàn toàn không có tác dụng gì. Cho nên tôi phải kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền, có tiền tự nhiên sẽ có gái đẹp, đây là động lực lớn nhất khiến tôi gia nhập nghề này.”
Lưu Trực nắm chặt nắm đấm: “Nói rất đúng.”
“Ông cũng muốn tìm gái?”
Lưu Trực cúi đầu xuống, có vẻ hơi xấu hổ.
Phương Siêu cười to: “Ông muốn tìm một cô như thế nào?”
“Đợi làm xong vụ này kiếm được một món tiền lớn, tôi sẽ tìm một cô… trông xinh xắn, ngây thơ nhưng lại sexy, dịu dàng, không nổi nóng với tôi, nghe lời tôi răm rắp.”
“Thế là ông định kiếm gái gọi hả?”
“Tôi…”
Phương Siêu vỗ vai hắn: “Ông nghĩ như vậy cũng rất đúng, các cụ nói rất hay, phú quý không chơi gái, cũng như áo gấm đi đêm. Làm xong vụ lớn này, chúng ta cùng kiếm!”
Phương Siêu và Lưu Trực cùng ngồi ở hàng ghế sau của ô tô, say sưa nói về lý tưởng của mình, vẽ ra cuộc sống tươi đẹp sau khi làm xong vụ này.
Lần này, khuôn mặt của cả hai tên đều đã cải trang, người chỉ mặc quần áo thể thao gọn gàng, sạch sẽ, cúi đầu nghiêng người dựa vào phía dưới chỗ ngồi, mắt nhìn chằm chằm vào cái cổng lớn của một khu dân cư ở chếch đối diện bên kia đường. Người bên ngoài đi ngang qua xe, nếu không cúi đầu nhìn kĩ vào bên trong, thì hoàn toàn không thế phát hiện ra có hai người đang nấp ở ghế sau của ô tô.
Chỗ này nằm cách trụ sở chính quyền thành phố khoảng 2 ki-lô-mét về phía bắc, gần đó có một cái hồ, bên cạnh có mấy khu dân cư, hầu hết đều là nhà ở có mật độ thấp, ở vị trí có thể nói là yên tĩnh giữa một khu vực ồn ào.
Trong khu vực đó, trên một con đường rộng ở phía ngoài một khu dân cư nhỏ, một bên là vị trí đỗ xe được kẻ bằng vạch màu trắng, giữa trưa, trên đường rất vắng xe cộ qua lại, giữa mấy chiếc ô tô ở vị trí đỗ xe, chiếc Xiali phiên bản đã tuyệt chủng từ lâu của Phương Siêu đang ngầm mai phục trong đó.
Không lâu sau, một người đàn ông béo tốt khoảng hơn bốn mươi tuổi, đi một chiếc xe đạp Phượng Hoàng cũ kĩ từ lối dành cho người đi bộ ở cổng lớn của khu dân cư ra. Ông ta đeo một chiếc kính gọng màu đen hết sức nghiêm túc, mặc chiếc áo jacket màu đen kiểu cán bộ lâu năm điển hình, mái tóc chín phân che đi vùng hói trên đỉnh đầu. Ông ta đạp xe một cách nhàn tản thích thú, mỗi vòng quay, sợi xích lại phát ra một tiếng kèn kẹt, ông ta hoàn toàn không để ý, vẫn đạp đi với tốc độ không nhanh, không chậm như thường lệ.
Khi đi ngang qua chỗ chiếc xe Xiali phiên bản đã tuyệt chủng, điện thoại di động của người đàn ông béo đổ chuông, ông ta xuống xe, một tay dắt xe về phía trước, tay kia lấy chiếc điện thoại di động trong túi áo ra, không ngờ đó là loại mà bây giờ đã rất hiếm thấy - điện thoại di động phím bấm có nắp gập, ông ta đưa điện thoại di động lên tai: “A lô, vâng, là tôi đây, anh giao đồ chuyển phát nhanh ạ, phiền anh để bưu phẩm ở chỗ bảo vệ ở cổng là được, cảm ơn anh nhé.”
Ông ta lịch sự cúp máy, rồi lại lên xe đạp đi tiếp.
Phương Siêu chằm chằm nhìn theo ông ta, nói khẽ: “Mục tiêu chính là ông ta!”
Lưu Trực nhìn bóng dáng xa dần của vị cán bộ béo nhiều tuổi, mặt lộ rõ vẻ bất ngờ, hắn trợn tròn mắt: “Đây chính là tên đại tham quan mà ông nói là phải vô cùng khó nhọc mới tìm ra ở Tam Giang Khẩu?”
“Ông không tin?” Phương Siêu hứ một tiếng, lườm Lưu Trực một cái.
“Tôi…” Lưu Trực cố nén những câu chửi thề đang chực bật ra. Giờ đã là năm 2017, mà vẫn có người đi loại xe đạp rách như thế này, không mua nổi chiếc xe máy điện! Không thể tưởng tượng được giờ vẫn dùng cái loại điện thoại di động phím bấm có nắp gập! Sống như vậy cũng thảm hại quá, đại tham quan có thể nào lại có bộ dạng thảm hại như vậy sao?
Phương Siêu lắc đầu bật cười thành tiếng: “Ông đúng là, trình độ chuyên môn quá nông cạn, không nhìn thấu được lớp vỏ bọc của bọn yêu ma quỷ quái. Tôi dạy ông nhé, ông phải học cách nhìn bản chất qua hiện tượng! Ông đừng có thấy ông ta đi xe đạp, theo tôi được biết, tay béo này tên là Phương Dung, là chủ nhiệm ban quản lý khu đô thị vệ tinh phía đông, chính là đại ca ở khu đô thị vệ tinh phía đông. Khu đô thị vệ tinh phía đông nghe danh là xây dựng thêm một Tam Giang Khẩu, cấp bậc của tay béo này ngang hàng với chủ tịch thành phố Tam Giang Khấu, ông ta có một căn hộ chung cư ở trong khu dân cư nhỏ này, tôi đã tìm hiểu giá nhà, nhà ở đây kiểu gì cũng phải ba triệu tệ.”
Lưu Trực không tán thành, nói: “Thế thì có gì ghê gớm, tôi có một người họ hàng vừa thi được vào công chức, thu nhập linh tinh cũng phải một trăm mấy chục nghìn tệ. Cấp bậc như ông ta thế nào cũng phải có mấy trăm nghìn tệ, vay ngân hàng mua một căn hộ ba triệu tệ là chuyện quá bình thường. Nếu mua sớm vài năm, chỉ cần một nửa là đủ.”
Thấy hắn không tin, Phương Siêu khinh khỉnh hứ một tiếng: “Thế tôi hỏi anh, bây giờ công chức bình thường cũng mỗi người một ô tô, cấp bậc như ông ta đi một con xe đạp rách đi làm, cũng là chuyện bình thường hả?”
“Tay béo đấy đi xe đạp để giảm béo mà.”
Phương Siêu mím môi, mở điện thoại di động, trong album lưu rất nhiều ảnh của các bài báo đưa tin về việc Phương Dung đi xe đạp, đều là ảnh trước đây do phóng viên phỏng vấn chụp hình ghi lại.
“Đây là những bài báo đã đưa tin về tay béo này mà tôi tìm được, trong tất cả những tấm ảnh này, hắn đều đi loại xe đạp rách, bao nhiêu năm rồi, tại sao hắn không đổi một chiếc xe đạp mới?”
“Thói quen tiêu dùng thôi, đồ cũ dùng quen rồi nên không muốn đổi, anh xem, cái quần sịp này tôi mặc không dưới năm năm, vẫn mặc đấy thôi.”
“Đừng cho tôi xem quần sịp!” Phương Siêu lấy ngón tay gõ mạnh vào điện thoại di động, “Ông mở to mắt mà nhìn cho kĩ, trong những bức ảnh đưa tin này, hắn đi cùng một chiếc xe đạp giống nhau hả?”
Lưu Trực đối chiếu giây lát: “Hình như không phải là cùng một cái.”
“Mấy năm nay, hắn đổi ít nhất là ba chiếc xe đạp khác nhau!”
“Xe hỏng đổi cái mới thì có vấn đề gì đâu, ba chiếc xe rách cũng chả mất mấy đồng.”
“Vấn đề nằm ở chỗ, tại sao mỗi lần hắn đổi xe, đều là xe rách, hắn lấy đâu ra ba chiếc xe Phượng Hoàng cũ nát bị thải loại từ mấy chục năm trước!”
Lưu Trực ngớ ra, mấy giây sau, mặt hắn dần lộ vẻ đã ngộ ra vấn đề.
“Lão ta luôn đi xe đạp, luôn là xe đạp rách, cho dù xe hỏng, đổi cái khác vẫn là xe rách! Quan tham bình thường, hoàn toàn không cần ngụy trang đến mức như vậy, cho nên, tên béo này không chỉ là quan tham, mà nhất định là cực tham!” Phương Siêu đưa ra kết luận chắc nịch đầy tự tin, “Mấy hôm nay tôi nấp trong tòa nhà cao tầng ở bên cạnh đã điều tra ra chỗ ở của tên béo này, hàng ngày buổi trưa hắn về nhà nghỉ trưa, chiều mới đến cơ quan. Bây giờ hắn rời khỏi nhà, phải bốn tiếng nữa mới về. Cho nên bây giờ chúng ta vào, trong vòng mấy tiếng đồng hồ này lấy hết những đồ đáng tiền trong nhà hắn! Hết giờ làm việc, tên đại tham quan này về đến nhà, thấy mất của chắc chắn sẽ ngớ ra, lại không dám báo cảnh sát, ha ha, quá hay!” Phương Siêu đắc ý cười phá lên, bất giác tự phục sát đất kế hoạch của mình.
Lưu Trực suy nghĩ mấy giây, cũng thấy rất tốt, chỉ có một băn khoăn duy nhất: “Ban ngày nhà hắn còn có người khác không?”
Phương Siêu khinh khỉnh nói: “Quan sát mấy hôm nay, chắc là không có người, có điều cũng khó nói. Nhưng kể cả là có người thì sao? Hai chúng ta cũng khống chế được dễ dàng.” Trong tay hắn có súng, thêm vào đó là khả năng hành động đáng gờm của hai bọn chúng, hắn hoàn toàn không lo lắng về chuyện trong nhà có người hay không.
Lưu Trực gật đầu, đang định thu xếp đồ nghề để ra tay, hắn lại nhìn về cổng khu dân cư, ở cổng khu dân cư cao cấp này có nhân viên bảo vệ hùng dũng đứng gác, cách đó không xa còn có một tấm biển quảng cáo “Quân nhân xuất ngũ làm bảo vệ, cung cấp cho bạn dịch vụ yên tâm nhất. Ban quản lý nhà ở An Kỳ.” Hắn dừng tay, trong lòng hơi do dự: “Hay là… chúng ta cứ đợi đến nửa đêm hẵng hành động nhỉ?”
“Sao phải đợi đến nửa đêm? Bây giờ Phương Dung đã ra khỏi nhà, không phải là thời cơ tốt nhất sao!”
“Nhưng giữa ban ngày ban mặt thế này, chẳng may trong nhà có người, chúng ta trực tiếp ra tay, tôi sợ là biết đâu gây ra tiếng ồn quá lớn, làm kinh động đến người ở bên cạnh, bảo vệ của khu này là bộ đội xuất ngũ, tôi sợ…” Lưu Trực từng là bộ đội, khi là bộ đội hắn toàn bị đám bộ đội có tuổi ăn hiếp, để lại một nỗi ám ảnh đối với hắn.
“Bộ đội xuất ngũ có gì mà sợ?” Phương Siêu rất coi thường, “Ông có biết Buffett không?”
“Bậc siêu nhân trên thị trường cổ phiếu chứ gì, ông ấy cũng đã từng đi cướp à?”
“Ông ấy làm những vụ cướp lớn, cướp của hàng nghìn hàng vạn người. Ông ấy đã tổng kết một câu về kinh nghiệm cướp bóc, khi người khác tham lam thì tôi sợ hãi, khi người khác sợ hãi, thì tôi tham lam. Ông nghĩ xem, có mấy ai dám đột nhập vào nhà riêng cướp của giữa ban ngày? Người khác không dám, thì đến lượt chúng ta tham lam! Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng ra tay!”