CHƯƠNG 12
Từ nhà Phương Dung đến trụ sở chính quyền thành phố là một đoạn đường rất thoáng, không có nhà cửa, công trình kiến trúc ở hai bên. Chu Vinh bảo lái xe cho chiếc xe Mercedes dừng lại ở bên đường, anh ta và thư ký Hồ Kiếm Nhân ngồi trong xe, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, mới thấy Phương Dung thong thả đạp xe đến.
Mặc dù thiên hạ đồn rằng Phương Dung rất liêm chính, khó tiếp cận, nhưng trước miếng bánh to như khu đô thị vệ tinh phía đông, Chu Vinh vẫn muốn thử xem thế nào.
Về chuyện tiếp cận Phương Dung như thế nào, Chu Vinh đã vắt óc suy nghĩ rất lâu. Anh ta đã tìm gặp rất nhiều người gián tiếp dò hỏi thông tin, đều nói Phương Dung rất liêm chính, không chỉ phản đối các phần tử tham nhũng tiêu cực bằng lời nói, mà còn thể hiện bằng hành động, trước đó rất nhiều công ty cũng muốn đặt quan hệ với Phương Dung, song đều thất bại. Có thể tưởng tượng, nếu một ngày nào đó Phương Dung từ trần, tổ chức sẽ đánh giá ông ta là một người đáng kính, một người hoàn toàn thoát khỏi những thú vui thấp cấp, một chiến sĩ toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân của giai cấp vô sản. Người không có ham muốn sẽ giữ được sự cương trực, Phương Dung đúng là một vị quan không có điểm yếu.
Chu Vinh không cam tâm, anh ta tin rằng phàm là người, thế nào cũng có điểm yếu, Phương Dung chắc chắn sẽ có gót chân Asin, chỉ là chưa phát hiện được ra mà thôi.
Trong quá trình tìm hiểu, có một điểm khiến Chu Vinh quan tâm.
Phương Dung là một người am hiểu và yêu thích văn hóa nghệ thuật điều này ai cũng biết, nói một cách chính xác, ông ta là một nhà thơ!
Ông ta là Chủ tịch hiệp hội tác giả của Tam Giang Khẩu, Phó Chủ tịch Liên hội văn học nghệ thuật của tỉnh, có lúc cũng đăng tí thơ, xuất bản một vài tập thơ chưa bao giờ thấy bán trên thị trường nhưng ai nấy xung quanh đều hết sức ca tụng, lại còn được đưa vào danh sách đề cử nhận giải thưởng văn học Lỗ Tấn. Nghe nói ông ta còn thích nghiên cứu lịch sử, thời trẻ đã từng đi theo đội khảo cổ một thời gian.
Đối với những người am hiểu và yêu thích văn hóa nghệ thuật, thì phải sử dụng biện pháp văn hóa nghệ thuật, chỉ là làm thế nào tiếp cận được ông ta đây?
Nghe nói Phương Dung rất ghét những người làm ăn đến văn phòng làm việc nói chuyện với ông ta, nhưng nếu đến nhà ông ta thì lại càng đường đột. Thông thường, muốn quen một quan chức, đều phải nhờ bạn bè giới thiệu, hẹn ra ngoài uống trà ăn cơm, nhưng Chủ tịch thành phố La nói Phương Dung sẽ không ra ngoài ăn uống, Chu Vinh nhờ mấy người bạn cấp bậc không thấp trong chính quyền mời giúp, quả nhiên đều bị từ chối.
Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Vinh quyết định ôm cây đợi thỏ trên con đường Phương Dung bắt buộc phải đi qua.
Lúc này, thấy Phương Dung đi xe đạp đến, Chu Vinh chọn chuẩn thời điểm mở cửa xuống xe, nặn ra một nụ cười rạng rỡ đứng trước mặt Phương Dung, thân mật gọi một tiếng: “Thầy Phương!”
“Anh là?” Phương Dung xuống xe, nhìn Chu Vinh và Hồ Kiếm Nhân đi theo đằng sau, rồi lại đưa mắt nhìn cái ô tô của họ.
“Thầy Phương, em là Chu Vinh bên bất động sản Vinh Thành đây ạ, Chủ tịch thành phố La có nói với thầy rồi đấy ạ.” Chu Vinh nhũn nhặn bước lên phía trước, đưa tay ra bắt.
Nể mặt La Tử Nhạc, Phương Dung đưa tay ra bắt tay anh ta đúng phép lịch sự, rồi vẩy tay như thể anh ta mắc bệnh truyền nhiễm, vẻ mặt đầy cảnh giác, hỏi: “Anh có việc gì?”
“Dạ, thế này ạ, gần đây em có sưu tầm được một bức chữ của đại sư Vu Hữu Nhiệm thời Dân quốc, em nghe nói thầy là người có uy tín trong lĩnh vực này, cho nên muốn nhờ thầy giám định giúp, xem bức chữ này là thật hay giả. Em vốn là định đến gặp thầy trực tiếp, nhưng lại sợ ảnh hưởng không tốt, em hỏi được là nhà thầy ở khu này, bình thường thầy thường về nhà nghỉ trưa, nên thử vận may chờ ở đây xem thế nào. Quả nhiên là gặp được thầy.”
“Chữ của Vu Hữu Nhiệm?” Mắt Phương Dung sáng lên, tỏ rõ sự hiếu kỳ, bất giác hỏi, “Chữ ở đâu, tôi xem thế nào?”
“Ở cốp sau ô tô.” Chu Vinh dẫn ông ta qua, Phương Dung dựng xe đạp rồi vội vã đi đến chỗ cốp sau ô tô, mở ra liền thấy một bức chữ lớn đã được đóng khung, phía dưới còn được lót cẩn thận bằng tấm xốp, toàn bộ bức chữ là nét chữ thảo và chữ khải hòa vào nhau, khoáng đạt đẹp mắt.
Phương Dung phấn chấn tiến sát lại ngắm kĩ, nhưng chỉ mấy giây sau, nét mặt ông ta trở nên lãnh đạm, ông ta lắc đầu, quay người buông hai chữ: “Đồ giả.”
Chu Vinh cười thành tiếng, sờ tay lên trán, giọng đầy cảm thán: “Đúng là chuyên gia có khác, xem ra em lại bị lừa rồi. Thầy Phương, nếu chữ là giả, cũng chẳng đáng tiền, hay là thầy mang về, treo lên tường xem cũng được ạ.”
Phương Dung trợn mắt nói: “Bức chữ này là đồ giả, tôi mang về treo làm gì, lại không bị cười là thần kinh hả!”
Chu Vinh chăm chú quan sát nét mặt Phương Dung mấy giây, ngạc nhiên hỏi: “Bức chữ này đúng là giả ạ?”
“Rõ ràng là giả còn gì, nét chữ còn không giống, chứ đừng nói đến thần chữ, chữ như thế này mà cũng dám viết tên Vu tiên sinh vào, đúng là giả đến mức không còn gì để nói, mà anh lấy đâu ra cái loại chữ giả như thế này?”
Chu Vinh nuốt nước bọt, giận dữ trợn mắt nhìn Hồ Kiếm Nhân. Lúc này cũng không tiện nhắc đến chuyện đã bỏ ra năm trăm nghìn tệ để mua một bức chữ giả đến mức không còn gì để nói, đành vội giải thích với Phương Dung là mình không hiểu về tranh chữ, nên mới bị lừa, coi như mất tiền mua được bài học, mong được học thêm kiến thức về lĩnh vực này từ thầy Phương.
Phương Dung lạnh lùng quan sát Chu Vinh, đã nhận ra tâm sự của anh ta, liền hỏi: “Ông chủ Chu, anh đợi tôi trên đường, chỉ để hỏi xem bức chữ này là thật hay giả?”
Chu Vinh suy nghĩ một giây, biết đối phương là người thông minh, đành thành thật nói: “Dạ… thực ra còn định nhân tiện hỏi thầy một số vấn đề về chính sách của khu đô thị vệ tinh phía đông.”
Phương Dung lắc đầu: “Tôi thực sự ghét những người làm ăn như các anh, tự cho là rất thông minh, bày đủ chiêu trò. Tôi nói cho anh biết, trước mặt tôi, đừng có vòng vo lấp lửng.”
Mặc dù Chu Vinh đã từng gặp rất nhiều lãnh đạo to, nhưng chưa bao giờ gặp nhân vật nào lại không nể mặt người khác như vậy, ngay lúc này không biết nên thế nào, đành giải thích: “Thầy Phương, thầy nói đúng, em cũng chỉ là muốn có một dịp làm quen với thầy, nhưng không có cơ hội. Nghe nói thầy nghiên cứu khá sâu về thư họa đồ cổ, em cũng rất hứng thú với lĩnh vực này, lần này cũng là thực lòng muốn học hỏi từ thầy.”
“Anh thực sự có hứng thú với những thứ này?” Ánh mắt Phương Dung thoáng thay đổi.
Chu Vinh đứng thẳng người, trịnh trọng nói: “Hết sức, hết sức hứng thú!”
Phương Dung chăm chú nhìn Chu Vinh, im lặng không nói gì, dường như đang băn khoăn suy nghĩ điều gì đó, một lúc lâu sau, ông ta nói: “Thế thì đến nhà tôi nói chuyện.”