CHƯƠNG 14
Ở đầu kia, đội cảnh sát hình sự vẫn đang vất vả đôn đáo vụ án của Diệp Kiếm, mặc dù công tác điều tra vụ án này vẫn chưa thu được kết quả gì mang tính đột phá, nhưng việc hỏi cung Lý Phong lại khiến vụ Phó trưởng Công an Lô Chính bị mất tích dần sáng rõ.
Trong phòng hỏi cung, Trương Nhất Ngang và Vương Thụy Quân, Tống Tinh ngồi cùng một chỗ, nét mặt nặng nề, tất cả cùng nhìn chằm chằm vào Lý Phong đang bị còng tay ngồi trên chiếc ghế ở phía đối diện, họ vừa nhận được một thông tin hết sức đột ngột.
Lý Phong giết nhiều mạng người như vậy, lúc đầu hoàn toàn là vì vợ hắn - Tưởng Anh.
Hắn và Tưởng Anh cùng lớn lên trong một làng, Tưởng Anh nhỏ hơn hắn một tuổi, thanh mai trúc mã từ nhỏ. Năm Tưởng Anh mười sáu tuổi, bị gã chú họ cùng làng cưỡng hiếp, gã chú họ là ác bá trong làng, bố mẹ Tưởng Anh bị nhà gã uy hiếp, không dám lên tiếng, sau khi hay tin, Lý Phong đã gặp gã tính sổ, kết quả trong lúc đánh nhau, không may giết chết đối phương, bị phạt mười hai năm tù. Sau khi ra tù, Lý Phong tìm gặp Tưởng Anh, mới biết Tưởng Anh đã lấy chồng, chồng cô ta hằn học chuyện cô ta bị cưỡng hiếp, không những không thông cảm, mà còn đánh đập cô ta, sau này còn ép cô ta bán dâm. Thế là, trong lúc điên tiết, quyết xử cho ra nhẽ, Lý Phong vác dao đến giết cả gia đình nhà chồng Tưởng Anh, hắn bị dân làng bắt sống tại chỗ, áp giải đến đồn công an xã.
Đây là một vụ đại án, đồn công an lập tức thông báo cho cơ quan công an cấp trên, nhưng đại quân cấp trên chưa kịp đến, thì tối hôm đó hắn đã thừa lúc mọi người sơ hở, đánh bị thương cảnh sát canh gác, cướp súng tháo ra ngoài, đưa Tưởng Anh bỏ trốn, từ đó bắt đầu con đường lẩn trốn cùng quẫn.
Hắn liên tục trộm cắp và cướp giật để mưu sinh, trong quãng thời gian đó đã giết hại nhiều người vô can. Hắn gây án suốt dọc đường trốn chạy, sau này ẩn náu ở Tam Giang Khẩu, nghe nói có người thuê hắn đến đây để giết một người, nhưng không thành, nên tạm thời lưu lại Tam Giang Khẩu.
“Trước đây anh đã khai, anh đến Tam Giang Khẩu là vì có người thuê anh giết người, kết quả anh phát hiện ra đối tượng cần phải ra tay sát hại là cảnh sát, nên anh không làm, đúng không?” Tống Tinh hỏi.
Vẻ mặt Lý Phong bình thản như không, từ sau khi bị bắt, hắn luôn giữ vẻ mặt như vậy, không chống đối lại cơ quan công an, cũng không lo lắng sợ sệt, hắn biết mình sẽ lĩnh án tử hình, rất hợp tác trong việc khai báo tình hình vụ án, có điều hắn một mực nói rằng tất cả mọi việc đều do hắn gây ra, hoàn toàn không liên quan đến Tưởng Anh, xin cơ quan công an tha cho cô ta.
“Đúng vậy, là tiểu Phi tìm gặp tôi, tôi biết tiểu Phi lúc ngồi tù trước đây, các anh có thể điều tra. Sau này tôi gây ra nhiều án mạng, chạy trốn đến Giang Tô, một lần không ngờ lại bị cậu ta nhận ra ở trên đường, tôi vốn định giết cậu ta để diệt khẩu, lúc đó cậu ta mời hai vợ chồng tôi ăn cơm, còn đưa cho tôi hai nghìn tệ làm tiền đi đường, nên tôi không nỡ ra tay. Hôm đó, uống rượu xong, cậu ta nói với tôi có người thuê cậu ta đi giết một người ở Tam Giang Khẩu, cho cậu ta một triệu tệ. Cậu ta chưa giết người bao giờ, đồng ý chia cho tôi năm trăm nghìn tệ, bảo tôi giết, tôi liền đồng ý. Sau khi đến Tam Giang Khẩu, tôi mới biết đối tượng phải giết là một cảnh sát nhiều tuổi, lại còn là lãnh đạo, giết ông ta thì sẽ lớn chuyện. Vợ tôi kiên quyết không cho tôi làm nữa, tôi cũng nghĩ con vẫn còn nhỏ như vậy, sau này nhiều thứ phải tiêu tiền, làm xong vụ này, cho dù có bị giết, để lại cho mẹ con cô ấy được ít tiền cũng tốt. Nên tôi nói với tiểu Phi, giết cảnh sát thì người thuê phải trả hai triệu tệ, đặt trước một nửa. Sau đó mấy ngày, tôi không thấy tiểu Phi lần nào nữa. Hai vợ chồng tôi lẩn trốn bấy nhiêu năm cũng mệt rồi, liền thuê một cửa hàng nhỏ ở Tam Giang Khẩu, ổn định cuộc sống.”
Tống Tinh lôi ra một bức ảnh của Lô Chính, hỏi: “Người cảnh sát mà anh định giết có phải là người này không?”
“Đúng, chính là ông ta, tôi nhớ là ông ta họ Lô.”
“Tên là Lô Chính?”
“Đúng là tên như vậy.”
“Thế thì sau này Lô Chính bị ai giết?”
“Sau này Lô Chính bị người khác giết rồi à? Tôi không tham gia, tôi không biết. Có điều tôi nghĩ chắc không phải là tiểu Phi, thằng nhóc đó không có cái gan đấy, không biết chừng người thuê không chỉ tìm đến một mình cậu ta.”
“Lô Chính thật sự không phải là bị anh giết?”
Lý Phong cười nhạt, trả lời: “Thưa lãnh đạo, tôi lừa các anh làm gì, những việc tôi gây ra trước đây cũng đủ để bị bắn chết mười lần rồi, nếu đúng là tôi làm, tôi chắc chắn sẽ nhận.”
“Tiểu Phi đi đâu rồi?”
“Tôi không biết, tôi không yên tâm về cậu ta, không dám cho cậu ta số điện thoại di động, tôi giao hẹn với cậu ta liên lạc bằng cách 7 giờ tối hằng ngày đến một ngã rẽ gặp nhau, nhưng sau đấy tôi đi mấy ngày liền, đều không thấy cậu ta. Tôi nghĩ chưa biết chừng sau khi cậu ta đòi người thuê trả hai triệu, người thuê đã giết luôn cậu ta để diệt khẩu.”
“Anh có biết người thuê là ai không?”
Lý Phong lắc đầu: “Tiểu Phi không chịu nói, chắc là cậu ấy sợ tôi trực tiếp gặp người thuê để nhận việc, lấy toàn bộ số tiền, mọi chuyện trong giới giang hồ có luật của giang hồ, tôi cũng không hỏi kĩ.”
•••
Hỏi cung Lý Phong xong, Trương Nhất Ngang vội quay về phòng làm việc, triệu tập mấy cán bộ cốt cán để họp.
Mọi người đều nhất trí cho rằng Phó trưởng Công an Lô đã bị giết hại.
Lô Chính mất tích lâu như vậy, bây giờ chắc chắn không thể tìm được vật chứng, manh mối duy nhất là nhân chứng, cũng chính là người tên là “tiểu Phi”. Tiểu Phi và Lý Phong từng ngồi tù cùng nhau, rất dễ điều tra ra danh tính, chỉ sợ là đúng như Lý Phong nói, tiểu Phi đã bị người thuê giết hại để diệt khẩu, như vậy manh mối nhân chứng cũng đã bị cắt đứt.
Tiếp theo đây liệu có điều tra ra sự thật trong vụ Lô Chính bị mất tích hay không, vấn đề mấu chốt là phải tìm được ra tiểu Phi, nhưng có tìm được hay không, cũng chỉ đành chờ vào sự định đoạt của số phận.
Sau khi trao đổi hồi lâu, mọi người vẫn tập trung vào Diệp Kiếm.
Ở một thành phố nhỏ như Tam Giang Khẩu, trong vòng nửa năm, hai cảnh sát hình sự quan trọng bị giết hại, nhìn từ góc độ xác suất, đây chắc không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, ắt phải có mối liên hệ nào đó giữa hai vụ án này.
Trương Nhất Ngang bảo mọi người tổng hợp báo cáo tình hình điều tra mấy ngày hôm nay, để quyết định hướng đi tiếp theo.
Công việc của pháp y không có tiến triển gì, chỉ biết rằng trước khi chết Diệp Kiếm bị ô tô đâm, sau đó lại bị đâm chết bằng dao, nhưng trên người có rất nhiều vết dao theo các hướng khác nhau, hung thủ làm được như vậy bằng cách nào, vẫn là một câu hỏi chưa giải được. Trương Nhất Ngang cử người giục mấy lần, đều bị bác sĩ pháp y Trần đuổi về, “Tôi làm bác sĩ pháp y hai mươi mấy năm rồi, tôi còn không tìm ra được kết quả, thì còn ai biết được? Các anh đừng giục tôi, tôi vẫn đang nghĩ cách để làm rõ!… Xương sống lưng của tôi không liên quan gì đến kết luận khám nghiệm tử thi!”
Về mặt vật chứng, ở hiện trường cũng không tìm thấy chứng cứ xác định được đối tượng khả nghi.
Về ông chủ Lục Nhất Ba của khách sạn Đình Xa Phong Lâm Vãn, đã cử cảnh sát đến gặp anh ta để tìm hiểu tình hình, theo lời thuật của anh ta, tối hôm xảy ra vụ án, anh ta có ăn cơm với Diệp Kiếm, sau đó Diệp Kiếm về trước, anh ta ở lại khách sạn, rất muộn mới về, anh ta không biết tại sao Diệp Kiếm bị hại.
Tử thi, vật chứng, nhân chứng, cả mấy hướng lớn đều không có thu hoạch gì, nhưng dù sao cũng điều tra ra được một vài manh mối.
Tống Tinh giới thiệu: “Tối hôm xảy ra vụ án, sau khi dự buổi tiệc chiêu đãi, Diệp Kiếm gọi một chiếc taxi ở cửa khách sạn đến gần chỗ hiện trường xảy ra vụ án, chúng tôi đã tìm lái xe taxi, anh ta không có ấn tượng gì về trạng thái của Diệp Kiếm lúc đó. Chúng tôi nghĩ, tại sao tối khuya hôm đó Diệp Kiếm lại một mình đến chỗ hiện trường xảy ra vụ án? Chắc chắn là cậu ấy có hẹn với người nào đó!”
Mọi người đều gật đầu tán thành.
Tống Tinh tiếp tục nói: “Chúng tôi đã kiểm tra tin nhắn và điện thoại của Diệp Kiếm, hôm xảy ra vụ án Diệp Kiếm không nhận được tin nhắn hoặc cú điện thoại nào khả nghi, nhân viên kỹ thuật còn kiểm tra cả thông tin ở WeChat của cậu ấy, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Cuối cùng sau khi trích xuất camera giám sát ở khách sạn, chúng tôi mới hiểu ra nguyên do.”
Tống Tinh mở đoạn ghi hình trích xuất từ camera giám sát trong máy vi tính, trong hình, một mình Diệp Kiếm đi ra cửa khách sạn, quay lưng về phía camera giám sát lấy ra một mẩu giấy, cúi đầu xem, sau đó xé vụn mẩu giấy ném vào thùng rác ở bên cạnh, rồi lại châm một điếu thuốc, quay người quan sát một vòng phía bên trong khách sạn, sau đó rảo bước đi ra khỏi khuôn hình.
“Kết quả phán đoán của chúng tôi là, có người đã để lại cho Diệp Kiếm một mẩu tin nhắn, hẹn cậu ấy tối hôm đó ra chỗ xảy ra vụ án gặp mặt, tiếp đó xảy ra vụ án mạng. Có thể thấy, xác suất người để lại mẩu giấy chính là hung thủ cực lớn!”
Lý Tây hỏi: “Có thể điều tra ra nguồn gốc của mẩu giấy để lại tin nhắn không?”
Tống Tinh lắc đầu: “Chúng tôi đã thử đủ mọi cách rồi, ai đưa mẩu giấy, đưa vào lúc nào, hoàn toàn không biết.”
Lý Tây suy nghĩ một lúc, đưa ra kết luận: “Có một người đưa cho Diệp Kiếm mẩu giấy, hẹn anh ấy tối khuya đến chỗ xảy ra vụ án, một nơi khuất vắng để gặp mặt, Diệp Kiếm cũng đã một mình đi ra đó, điều này cho thấy giữa Diệp Kiếm và người này chắc chắn có bí mật nào đó.”
Hiếm khi cô nàng được tham gia vào việc phân tích tình hình vụ án, sau khi nói ra kết luận của mình, cô nàng nhìn mọi người ngóng đợi, mọi người chỉ gật đầu đại khái, bảo cô ta nói có lý, trong lòng nghĩ thầm, đã là cảnh sát tất nhiên đều nghĩ như vậy, nhưng biết là giữa Diệp Kiếm và người đó có bí mật, thì có cái tác dụng chết tiệt gì?
Mọi người đang chờ Tống Tinh nói tiếp, không ngờ ông ta cúi đầu: “Tạm thời… tạm thời cũng chỉ điều tra ra mấy manh mối như vậy.”
Lập tức, cuộc thảo luận thình lình dừng lại, mọi người chìm vào im lặng, vụ án này nhân chứng vật chứng đều không có, triển khai điều tra tiếp thế nào?
Trương Nhất Ngang điềm tĩnh nhìn mọi người, nhận ra mọi người đều rất hoang mang, không xác định được phương hướng tiếp theo, trong lòng anh ta thầm cảm thán năng lực phá án của cảnh sát hình sự Tam Giang Khẩu quả nhiên là rất có hạn, cuối cùng vẫn phải dựa vào người của Công an tỉnh là anh ta ra tay mới được, thôi đành vậy, ai bảo mình là lãnh đạo.
Trương Nhất Ngang ho một tiếng, chuẩn bị truyền thụ những suy nghĩ cao minh của mình cho cấp dưới: “Các anh thật là, tất cả cùng sa vào điểm mù tư duy, mà quên mất manh mối quan trọng nhất để lại ở hiện trường.”
“Manh mối quan trọng nhất…” Mọi người cau mày xì xào bàn tán, mắt Lý Tây chợt sáng lên: “Tên của Phó trưởng Công an!”
Trương Nhất Ngang quắc mắt nhìn cô nàng vẻ không hài lòng.
Vương Thụy Quân vội giải cứu: “Là cái thẻ VIP, trung tâm Thủy liệu ấy!”
“Cô xem đây, Quân lại nắm bắt được điểm mấu chốt, trung tâm Thủy liệu!” Trương Nhất Ngang quay về phía Vương Thụy Quân gật đầu khích lệ, “Diệp Kiếm lấy tấm thẻ VIP của trung tâm Thủy liệu trong ví tiền ra, giấu vào trong người trước khi chết, ắt là muốn nói với chúng ta một thông tin cực kì quan trọng nào đó, thông tin đó chính là tấm thẻ VIP của cái trung tâm Thủy liệu này.”
Tống Tinh nắm chặt nắm đấm, nói thẳng: “Hay là chúng ta lấy danh nghĩa là kiểm tra phòng chống mại dâm, bứng cả trung tâm Thủy liệu, đưa hết người về thẩm vấn.”
“Không được,” Trương Nhất Ngang lắc đầu phủ quyết luôn, “chúng ta chưa rõ thông tin Diệp Kiếm để lại rốt cuộc nói lên điều gì thì điều tra thế nào, hỏi thế nào? Hành động vội vàng sẽ chỉ làm rút dây động rừng.”
“Thế nên làm thế nào?” “Đúng vậy, cũng chẳng còn cách nào khác.” Mọi người lại rơi vào trạng thái ngơ ngác không hiểu.
“Thế này vậy…” Trương Nhất Ngang suy nghĩ giây lát, trầm giọng nói, “Để cho hợp lý và yên tâm, tôi quyết định đích thân làm một chuyến vi hành!”
“Không được!” Anh ta vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều đồng thời kêu lên.
Trương Nhất Ngang nhìn mọi người, vẻ mặt mỗi người mỗi khác, mặt Lý Tây đỏ nhừ, không ngờ lãnh đạo lại là người như vậy, sắc mặt chất phác của Trưởng phòng Hứa lúc này cũng rất phong phú.
Trương Nhất Ngang bất giác quay ra hỏi ông ta: “Anh Hứa, hình như anh thấy có điều gì đáng lo lắng?”
“Ờ… cũng không đến mức lo lắng, tôi chỉ lo rằng khoản chi này trong quá trình làm án, ít nữa bộ phận kiểm toán không duyệt, hì… cũng phải vài nghìn tệ đấy.”
“Tôi vào đó có tiêu tiền đâu, cần họ duyệt cái gì?”
Vương Thụy Quân cố gắng khéo léo thuyết phục: “Mặc dù nếu chỗ đó biết sếp là Phó trưởng Công an, làm sao dám thu tiền, nhưng chẳng may bị người ở bộ phận khác biết, nói gì thì… nói gì thì nói cũng gây ra ảnh hưởng không tốt.”
Trương Nhất Ngang ngớ ra, lắc đầu, nhìn anh ta vẻ khinh bỉ: “Ý tôi là tôi mặc thường phục đến đó, gọi một mình má mì ra hỏi chuyện, nếu cô ta không hợp tác với công việc của chúng ta, lập tức cho kiểm tra địa điểm hoạt động của họ!”
Hóa ra đi vi hành chỉ là như vậy, mọi người lại tươi cười hoan hỉ, vui vẻ hài hòa, đưa ra đủ sáng kiến.
Một lúc sau, Vương Thụy Quân nghĩ đến điều gì đó, lại lo lắng đề đạt: “Đây cũng là một giải pháp, nhưng nếu chúng ta không để lộ danh tính, e là không vào được, cũng không thể gọi được má mì ra ngoài. Tôi nghe nói chỗ này quản lý rất chặt, trước khi vào cửa phải gọi điện nói ám hiệu, mỗi tháng lại đổi ám hiệu một lần, chỉ gửi vào điện thoại di động của khách quen, nếu không có ám hiệu, người ngoài không thể vào được.”
Trương Nhất Ngang cau mày suy nghĩ giây lát, hỏi: “Anh có biết ám hiệu không?”
Vương Thụy Quân gật đầu: “Biết!”
Những ánh mắt ngạc nhiên đổ dồn về phía Vương Thụy Quân, anh ta vội sửa lại: “Ý tôi là, tôi có thể biết được ám hiệu qua tay trong.”
“Thế thì được, anh sắp xếp việc này nhé, nói tóm lại, tối nay tôi cần gặp má mì.”