CHƯƠNG 13
Khu dân cư nơi Phương Dung ở, phía tây ngăn cách với khu vực bên ngoài bởi một con sông rộng vài mét, Phương Siêu đã nhanh chóng thuộc như lòng bàn tay địa hình ở khu vực xung quanh khu dân cư, hắn dẫn Lưu Trực đến bên bờ sông, ở đó có buộc một con thuyền độc mộc nhỏ chuyên dọn rác, hai tên tháo dây thừng bên bờ sông nhảy lên thuyền, chèo loạn xạ mấy nhát đã sang đến bờ bên kia, trên bờ sông chỉ là một dải ngăn cách trồng đầy cây xanh, đi xuyên qua là vào bên trong khu dân cư.
Bọn chúng đi thẳng về hướng nhà Phương Dung, đó là một tòa nhà năm tầng, nhà Phương Dung ở tầng 1, sân phía sau có một vườn hoa nhỏ chừng hai mươi mét vuông.
Hai tên cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, không có người, bên cạnh cũng không có camera giám sát, bọn chúng nhanh chóng leo vào trong vườn hoa, nấp vào góc tường, từ từ nhô người lên nghiêng ngó nhìn vào trong nhà qua cửa sổ, quan sát một hồi, trong nhà không có người. Việc không thể chậm trễ được, nhanh chóng ra tay. Bọn chúng vốn định trực tiếp phá khóa, nhưng ngẩng đầu lên, mừng rỡ phát hiện ra cái khóa tròn trên cửa sổ chưa khóa chặt, Lưu Trực lấy một sợi thép hình chữ U cắm vào khe nhỏ ở giữa hai cánh cửa, thò vào ngoáy mấy nhát, đã lôi được cái khóa tròn xuống, hai tên lập tức kéo cửa sổ ra nhảy vào. Sau khi vào nhà, để không lưu lại dấu tích, bọn chúng còn lấy bao giày đã chuẩn bị sẵn ra mang vào, đóng cửa sổ lại.
Tiếp theo sẽ là trò chơi tìm của quý!
Bọn chúng nhìn nhau cười, bước vào quan sát một vòng xung quanh toàn bộ căn hộ, nhưng hình như tình hình hơi khác so với tưởng tượng.
Căn hộ rộng khoảng một trăm năm mươi mét vuông, còn có một gian phòng ngầm dưới đất, tính ra diện tích không nhỏ, nhưng mẹ kiếp, phong cách trang trí nội thất cũng quá giản dị!
Toàn bộ sàn nhà lát bằng loại gạch đất nung trông bẩn thỉu, tường còn trát thẳng bằng xi măng, treo mấy bức tranh chữ, hoành phi, trông rất tồi tàn. Đồ gia dụng cũng không nhiều, cơ bản là đồ gỗ, dường như cũng khá lâu năm rồi, mọi thứ bày trên bàn cũng đều rất cũ kĩ.
Mọi thứ ở đây đều không liên quan gì đến hai chữ xa hoa, càng không thể nào khiến người ta liên hệ đến các vị đại tham quan. Mặc dù anh không mong gạt tàn thuốc lá trong nhà đại tham quan cũng làm bằng vàng, nhưng trang trí nội thất ít nhất cũng phải đạt tiêu chuẩn khách sạn có sao chứ, nhưng căn hộ này trông tạm bợ, còn không bằng loại nhà nghỉ nhỏ.
Lưu Trực bất giác càu nhàu: “Anh Siêu, anh đã tìm ra một tên đại tham quan, mà còn là một Tiêu Dụ Lộc [8] .”
Phương Siêu trợn mắt nhìn hắn, mặt sầm sì cầm một chiếc ca men trên bàn lên, trong ca vẫn còn trà đang pha sẵn, bên ngoài ca còn in hình ảnh chân dung kinh điển của chủ tịch Mao, bên trên đề “Chủ tịch Mao muôn năm”. Hắn hít thở sâu một hơi, nói một cách không cam tâm: “Ngụy trang! Càng là đại tham quan, lại càng thích ngụy trang, lão ta không thể nào đem tiền bày hết ra ngoài, nếu không đã bị tố giác từ lâu! Chưa biết chừng gian bên trong giấu đầy tiền mặt. Tìm cho kĩ vào, nhất là trên trần nhà, dưới đệm giường, cả những hộc ngầm bên trong tường nữa, không được bỏ qua chỗ nào.”
Không nói nhiều, hai tên bắt đầu thoăn thoắt chạy đi chạy lại trong mấy gian phòng, lục soát kĩ tất cả những chỗ có khả năng cất giấu tiền, bọn chúng muốn lục tìm trên trần nhà, nhưng toàn bộ trần nhà đều là tấm xi măng nguyên bản; Còn đệm giường thì, mẹ kiếp, toàn bộ đều là giường phản bằng gỗ, lấy đâu ra đệm! Bọn chúng gõ ngón tay một lượt khắp vách tường xi măng xung quanh, cũng không tìm ra được nửa cái hộc ngầm.
Hơn mười phút sau, bọn chúng lại đứng vào một chỗ, mặt lộ rõ sự bực tức ảo não và không cam tâm.
Quan thanh liêm, không ngờ gã béo này lại là một vị quan thanh liêm, cả căn hộ chỉ có cái tủ giày ngoài cửa ra vào có để mấy trăm đồng tiền mặt, ngoài ra không còn một cắc nào khác!
Vẻ mặt Phương Siêu rất khó coi, Lưu Trực liên tục chửi Phương Dung là tên khốn kiếp, hắn cảm giác như Lưu Trực đang chửi xéo mình. Đúng lúc hai tên không biết nên kết thúc vụ này thế nào, đột nhiên có tiếng người nói chuyện và tiếng bước chân từ phía ngoài cửa vọng vào.
•••
Trong tiếng cười nói khách khí, Phương Dung mở cửa, dẫn Chu Vinh và Hồ Kiếm Nhân bước vào.
“Thầy Phương, nhà thầy đúng là…” Chu Vinh đứng ở cửa ra vào nhìn một vòng xung quanh, đang định xu nịnh, thì phát hiện ra căn hộ này, mẹ kiếp, cũng được gọi là trang trí nội thất? Anh ta thấy dù sao trên tường cũng có treo mấy bức tranh chữ, cuối cùng cũng tìm được tí câu từ để xu nịnh, “mang đậm không khí văn hóa giản dị cổ xưa.”
Nghe vậy, Phương Dung dừng bước, một lúc lâu sau, quay về phía anh ta gật đầu: “Ông chủ Chu thật có con mắt tinh đời!”
Chu Vinh đang tò mò không hiểu mình có con mắt tinh đời về cái mặt gì, Phương Dung đã phấn khởi dẫn họ vào phòng khách ngồi, rồi lấy ra một thìa trà trông như than bùn từ cái hũ gốm màu đen trông như hũ muối rau, cố ý đưa ra trước mặt Chu Vinh, hỏi: “Ông chủ Chu, loại trà này thế nào?”
“Loại trà này…” Chu Vinh nghĩ bụng cái thứ “trông như cứt” này mà cũng được gọi là trà? Miệng đành nói, “Loại trà này khá lâu năm rồi nhỉ?”
“Con mắt tinh đời đấy!” Phương Dung gật đầu với anh ta một lần nữa, lại càng vui hơn, cười nói, “Đây là loại trà bánh đen từ thập niên năm mươi, mùi vị rất đặc biệt.”
Phương Dung vừa đun trà một cách thích thú, vừa khoe vốn hiểu biết về văn hóa trà. Lúc đầu Chu Vinh tưởng lời nói của ông ta có ẩn ý gì hoặc ngầm gợi ý điều gì, nghe một hồi mới hiểu ông ta chỉ là nói về trà.
Cuối cùng cũng pha trà xong, Chu Vinh uống một ngụm, vờ nịnh rằng loại trà này hoàn toàn khác với những loại anh ta đã từng uống, Phương Dung nghe vậy bất giác đắc ý. Tranh thủ lúc tâm trạng đối phương đang vui vẻ, Chu Vinh vội nắm lấy cơ hội, dẫn dắt câu chuyện vào vấn đề chính, sau mấy lời khách khí, anh ta vờ tỏ ra thoải mái, cười nói: “Thầy Phương, theo như gu văn hóa của thầy, dự án khu công nghiệp văn hóa mà gần đây khu đô thị vệ tinh đưa ra, hẳn là có suy nghĩ riêng của thầy đúng không ạ?”
“Khu công nghiệp văn hóa à…” Phương Dung ngớ ra, đặt cốc trà xuống, một lúc sau, nụ cười trên mặt biến mất, ông ta hơi ngả người ra phía sau quan sát Chu Vinh, “Khu công nghiệp là dự án kêu gọi thu hút vốn đầu tư của chính quyền, tôi chỉ giúp việc cho chính quyền, tôi có quan điểm hay không không quan trọng, quan trọng là khu công nghiệp có thể làm tốt thực sự, lấy văn hóa làm nền tảng, thúc đẩy sự phát triển của khu đô thị vệ tinh. Sao, ông chủ Chu tự dưng nhắc đến khu công nghiệp, là có ý gì phải không?”
Chu Vinh cười ý nhị: “Công ty chúng em đã thâm canh ở Tam Giang Khẩu rất nhiều năm rồi, rất có kinh nghiệm về mặt vận hành dự án, cá nhân em cũng đặc biệt hứng thú đối với sự nghiệp văn hóa, nói một cách thẳng thắn, em rất muốn có thể làm những công việc thực tế trong sự nghiệp văn hóa. Không biết là…”
Phương Dung ngắt lời anh ta, nhẹ nhàng nói: “Nói trắng ra vẫn là vì mục đích kiếm tiền chứ gì.”
“Cái này…” Chu Vinh đột nhiên thấy thái độ như vậy của ông ta, khó xử không biết phải làm thế nào.
Phương Dung thở dài một tiếng: “Khu công nghiệp văn hóa nhận được rất nhiều hỗ trợ về thuế và tiền vốn kèm theo của chính quyền, rất nhiều công ty đều đang nhăm nhe nhòm ngó khu công nghiệp này. Nhìn từ góc độ của tôi, làm được việc là quan trọng nhất, điều tôi lo lắng nhất là doanh nghiệp đầu tư chỉ chăm chăm kiếm tiền cho mình, bớt xén làm ẩu, cuối cùng làm hỏng việc.”
Chu Vinh nghe thấy “chỉ chăm chăm kiếm tiền cho mình”, suy nghĩ mấy giây mới lĩnh hội được, vội bày tỏ thái độ: “Thầy cứ yên tâm tuyệt đối, làm gì có công ty nào một mình kiếm hết tiền được, nếu có thể để em vận hành, em nhất định sẽ cố gắng làm tốt, làm cho chiếc bánh to lên, cái bánh này không phải của một mình em, mọi người đều có phần.”
Phương Dung cười nhạt: “Anh muốn chia bánh thế nào?”
Chu Vinh ngớ người, đã bắt đầu ra giá đòi tiền rồi sao, còn chưa có màn mở đầu, đã đòi luôn, tốc độ này khiến anh ta có phần ứng phó không kịp. Anh ta suy nghĩ giây lát, cười nói: “Không giấu gì thầy, dự án này công ty chúng em đã làm phân tích tài chính, đúng là có lợi nhuận, nếu để công ty chúng em làm, những khoản tiền cần chi, chúng em nhất định sẽ chi mạnh, bao gồm các khoản… Dạ, ví dụ như chi phí tư vấn cho công ty do thầy chỉ định…”
“Anh định tặng tôi tiền?” Phương Dung ngắt lời anh ta, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm.
Chu Vinh thấy vẻ mặt đó, trong lòng kinh ngạc, không lẽ trước đó Phương Dung chỉ là thăm dò mình, xác định được rằng mình định hối lộ xong là lật mặt? Ông ta đúng là Hải Thụy ở Tam Giang Khẩu? Chu Vinh thầm lo, dây vào nhân vật này, sau này sẽ phải làm thế nào đây?
Phương Dung đứng dậy, bước đến trước một bức chữ treo trên tường, chỉ vào và nói: “Ông chủ Chu, ông qua đây xem này.”
Chu Vinh đành ảo não đứng dậy, đến cạnh tường, đọc to những chữ viết trên đó: “Vấn cừ na đắc thanh như hứa, Vị hữu nguyên đầu hoạt thủy lai” [9] . Anh ta kinh hãi, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống nhận lỗi, “Thưa lãnh đạo, em nói nhầm, em không có ý đó, em…”
“Đây mới là nét chữ của Vu Hữu Nhiệm, bức chữ kia của anh, giả quá, xé luôn đi. Ông chủ Chu, ông qua đây, xem cái này nữa.” Phương Dung bước đến trước giá sách, mở tủ kính, chỉ vào một vật trông như cái gạt tàn thuốc lá to bằng lòng bàn tay, “Đỉnh ba chân hai tai rồng hoa ly đời Nguyên Thanh chính hiệu, tôi rất ít khi lấy ra cho người khác xem. À, bức tranh phía bên trái anh là một bức nhỏ của Tề Bạch Thạch [10] , tranh vẽ từ thời trẻ, kích cỡ và trình độ đều hơi thấp, có điều Tề Bạch Thạch thì cho dù là vẽ nháp, đến bây giờ cũng là của quý hiếm khó tìm… Kia là gốm tráng men đời Đường, mặc dù nhỏ, nhưng quý ở nghệ thuật bậc cao. Còn bộ ghế mà chúng ta vừa ngồi khi nãy, anh đừng thấy nó cũ, là gỗ sưa Hải Nam đời Minh đấy, phòng bên cạnh còn có một chiếc giường mới hiếm, tôi còn không dám nằm ngủ trên đó.”
Nghe Phương Dung kể về lai lịch mọi đồ vật trông rất không bắt mắt trong nhà, Chu Vinh và Hồ Kiếm Nhân choáng váng, trong đầu suy nghĩ hỗn độn, mặc dù họ không hiểu về văn vật cổ, nhưng chỉ nghe những cái tên ấy đã biết mọi đồ vật trong căn nhà này tuyệt đối không rẻ, ngay cả loại gạch đất đen sì lát dưới nền nhà cũng là gạch cổ, Phương Dung đã phải mất công thuê người lát, không phải là giả cổ, mà là gạch cổ chính hiệu!
Phương Dung đưa họ đi một vòng, rồi quay đầu lại, nói với giọng đầy tâm sự: “Tôi không giống như những người khác, tôi hoàn toàn không có hứng thú đối với tiền bạc, thú vui duy nhất của tôi là sưu tầm tí đồ cổ, các anh cũng thấy đấy, toàn bộ đồ đạc trong căn nhà này là toàn bộ sở thích của tôi.”
Chu Vinh buông một tiếng thở dài, vẻ đầy kính phục: “Thầy Phương, thầy là người am hiểu và say mê nghệ thuật, cảnh giới tất nhiên là khác, em thật sự phải cố gắng học theo. Không giống những người làm ăn như em, trong nhà chỉ chất đống toàn tiền, đứng trước thầy đúng là tầm thường quá.”
Phương Dung bật cười đắc ý: “Cả đời tôi chưa bao giờ lấy của người khác một đồng nào, tất nhiên đối với các anh, cũng sẽ không phá lệ. Những thứ này trong nhà, hầu hết đều là được tặng. Kể ra, thứ tôi thích nhất vẫn là đồ đồng đen, nhưng nhà tôi chỉ còn lại những món đồ nhỏ, vốn là dưới tầng hầm nhà tôi có một chiếc đỉnh đồng đen trấn trạch, thời gian trước có một vị lãnh đạo to thích, tôi đành cắt lòng cắt ruột. Nói thẳng là, nếu không vì phải tặng đi món đồ quá tiếc như thế, tôi cũng không để người ngoài như anh đến nhà. Tôi thích nhất là sưu tầm được một bộ chuông đồng, nếu có một bộ chuông đồng bày ở đây, là tôi mãn nguyện lắm rồi.”
“Một bộ chuông đồng? Em hiểu, em hiểu!” Chu Vinh vừa cười vừa liên tiếp gật đầu.
•••
Trong vườn hoa nhỏ phía sau nhà, Phương Siêu và Lưu Trực vẫn đang nấp dưới chân tường, cảnh giác lắng nghe mọi động tĩnh trong nhà, không dám manh động.
Bọn chúng nhận ra trong nhà có ba người đàn ông, lo sợ nếu người trong nhà đột ngột mở cửa sau, thì bọn chúng chỉ còn nước xông tới. Mặc dù trong tay có súng, bọn chúng có hai người cũng không sợ ba người đàn ông, nhưng chắc chắn sẽ gây ra ồn ào, không biết chừng sẽ làm cho bảo vệ chú ý, bọn chúng không thể cứ giương súng lên bắn chết hết những người đuổi theo mình.
Đợi rất lâu, cuối cùng cũng nghe thấy màn cáo biệt ra về giữa Chu Vinh và Phương Dung, Phương Siêu và Lưu Trực vội trèo ra ngoài qua vườn hoa nhỏ, rời khỏi khu dân cư theo hướng đi vào, lúc này mới dám thở phào một tiếng. Hai tên nhìn nhau, mấy giây sau cùng bật cười thành tiếng.
Phương Siêu bắt chước giọng Chu Vinh: “Những người làm ăn như em, trong nhà chỉ chất đống toàn tiền, đứng trước thầy đúng là tầm thường quá.”
Lưu Trực lắc đầu thở dài: “Cả đời tôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy có một thằng ngu nói trước mặt hai tên tội phạm chuyên trộm cướp là nhà hắn có tiền, anh Siêu, chúng ta chuyển mục tiêu nhỉ.”
Phương Siêu đắc ý gật đầu: “Tay béo này quả nhiên là một tên đại tham quan, tôi phán đoán không sai đúng không? Có điều văn vật cổ không phải là loại tiền tệ mạnh, chúng ta cũng không thể bán được, tiền vẫn thực tế hơn! Cái tay là dân làm ăn đấy, chúng ta thịt hắn chắc rồi!”
•••
Sau khi cáo biệt Phương Dung, Chu Vinh ngồi lên chiếc Mercedes rời khỏi khu dân cư, ra đến con đường phía ngoài, nụ cười trên mặt Chu Vinh lập tức tắt ngấm, anh ta dằn giọng mắng Hồ Kiếm Nhân: “Mẹ kiếp, năm trăm nghìn tệ mà mày mua một bức chữ giả, tao còn lấy làm quà gặp mặt, nhục không để đâu cho hết!”
Hồ Kiếm Nhân lập cập giải thích: “Em… em cũng không biết bức chữ đấy là giả, em nhất định sẽ gặp tay bán để tính sổ, khoản tiền đó em nhất định sẽ đòi lại.”
“Không đòi được về thì mày tự bỏ ra!” Chu Vinh nghiến răng, tiếp đó lại bảo, “Khoản tiền này cứ trừ của mày trước đã, bây giờ kiếm đâu ra bộ chuông đồng đây? Nhớ đấy, tuyệt đối phải là hàng thật!”
Hồ Kiếm Nhân cũng không hiểu về văn vật cổ, sau khi lấy điện thoại di động ra tìm kiếm trên Baidu, anh ta thốt lên: “Loại chuông đồng này không hề rẻ.”
“Không rẻ là sao?”
“Chuông đồng là đồ đồng đen, đồ đồng đen là văn vật khảo cổ, không được phép mua bán, một số ít được đem ra bán đấu giá đều lưu lạc ở nước ngoài, ít cũng phải vài chục triệu tệ, loại đắt thậm chí lên đến cả trăm triệu tệ.”
“Vài chục triệu tệ?” Chu Vinh choáng váng, “Tay họ Phương nói là không có hứng thú đối với tiền bạc, nhưng thứ hắn đòi đúng là quá tham, nhưng thế cũng tốt, tao không sợ hắn đòi giá đắt, chỉ sợ hắn không đồng ý nhận. Chỉ cần chúng ta hợp tác được với hắn, sau này chúng ta sẽ xơi trọn miếng bánh ở khu đô thị vệ tinh phía đông. Phải nhanh chóng kiếm được bộ chuông đồng.”
“Em biết ở Tam Giang Khẩu có một người, những người khác gọi anh ta là đại ca Trịnh, trước đây hắn từng buôn đồ cổ, quen biết rộng trong giới này, để em tìm anh ta hỏi xem sao, có điều…” Hồ Kiếm Nhân cau mày, lo lắng nói, “Anh Vinh, chủ nhiệm Phương lần đầu tiên gặp chúng ta đã nêu luôn mức giá, như vậy cũng lộ liễu quá nhỉ?”
Chu Vinh cười nhạt lắc đầu: “Tao nhờ người hẹn lão rất nhiều lần rồi, lão đã biết rõ mục đích đến của chúng ta. Mày thấy đấy, một bộ chuông đồng mấy chục triệu tệ, tại sao lão lại đòi một bộ chuông đồng? Không phải tự dưng mà lão đưa ra mức giá đó, lão đã tính toán mức lợi nhuận toàn bộ dự án của chúng ta từ lâu rồi.”
Hồ Kiếm Nhân bất giác thốt lên: “Không ngờ một nhà thơ như Phương Dung, lúc đòi tiền lại tính toán thật cáo già.”
Chu Vinh khinh khỉnh hứ một tiếng, đưa ra kết luận về Phương Dung: “Lão là một nhà thơ - tiếc là không có linh hồn.”
Lúc này, lái xe đột ngột lên tiếng: “Sếp ơi, có một chiếc ô tô bám theo chúng ta ở đằng sau.”
“Ô tô?” Chu Vinh nhìn về phía gương chiếu hậu, để ý thấy có một chiếc xe Xiali cũ bẩn bám theo sau bọn chúng.
Hồ Kiếm Nhân nói vẻ nghi hoặc: “Không lẽ là cảnh sát, nhưng chẳng lẽ bên công an lại có loại xe Xiali nát như này sao?”
“Quả nhiên chú Đông nói không sai.” Chu Vinh nghiến răng, “Mấy chiếc xe dân sự của Công an thành phố mình đều biết hết, chắc chắn là cái tay Phó trưởng Công an Trương mới về kiếm một con ô tô bị tịch thu lâu rồi để bám theo chúng ta, còn tưởng chúng ta không biết, tự cho là mình thông minh!”
Lái xe hỏi: “Sếp ơi, có phải cắt đuôi họ không?”
“Cắt cái gì! Làm tôi giật mình, cứ đi bình tĩnh, cho bọn nó bám theo thoải mái.”
Trong chiếc Xiali bám theo phía sau họ, Phương Siêu đạp mạnh chân ga, đồng thời cầm phanh tay, đề phòng đến chỗ rẽ không phanh kịp. Bám theo được một lúc, Phương Siêu mới thở ra một hơi: “Vừa nãy thấy con Mẹc của bọn nó thò ra, tôi nghĩ bụng quả này hỏng rồi, chắc chắn là không theo kịp, may mà gã lái là lính mới, lái chưa quen, chậm rề rề, ha ha.”