CHƯƠNG 27
Công an thành phố vẫn đang tất bật với vụ án, vụ án Diệp Kiếm từ lúc xảy ra đến nay không có bất cứ tiến triển gì, về sau mọc ra tên tội phạm Lưu Bị, truy đuổi được vài hôm lại để hắn chạy mất, may mà trước đó bắt được Lý Phong - tên tội phạm nghiêm trọng cấp Bộ, nên Phó trưởng công an Trương vẫn còn giữ được chút thể diện.
Nhưng còn chưa hết, hôm nay lại thêm một vụ án mạng nữa.
Sự việc rất nhiều uẩn khúc.
Mười năm trước, Tam Giang Khẩu có một tiểu bang phái, dân gọi là Tứ Tiện Tam Giang, Mai Lâm Dương Tạ - “mai độc lâm bệnh dương ủy tảo tạ”, trong nhóm “Mai Lâm Dương Tạ”, anh tư Tạ Thiệu Binh năm đó đánh nhau đâm chết người, nghe nói trên đường trốn chạy gặp phải hồn ma đòi mạng, chạy ngang qua đường bị máy kéo đâm chết. Lý ra, tốc độ của máy kéo chỉ có thể đâm chết người già, kết quả cái máy kéo đó quá tải, lúc xe lật nghiêng, hắn bị một xe cát đầy chôn sống.
Ba tên lưu manh còn lại, sau này anh cả sang Ma Cao, không biết đi theo đại ca nào, chỉ vỏn vẹn mấy năm bỗng phất lên, thầu mấy sòng bạc, lôi kéo người ta đến Ma Cao đánh bạc qua đám tay chân ở đại lục, trục lợi từ đó, nghe nói làm ăn rất lớn, mấy năm trước hắn về Tam Giang Khẩu họp lớp, tặng cho tất cả bạn học mỗi người một cái điện thoại di động iPhone, chuyện này đã trở thành một “thông tin thời sự” sốt dẻo ở địa phương.
Anh hai Lâm Khải và anh ba Dương Uy ở lại Tam Giang Khẩu, lúc đầu làm nghề nghệ thuật hành vi, hai tên tổ chức cho đám tiểu đệ đến gây rối ở các công trường, còn mình đóng vai người dàn hòa đứng ra dàn xếp ổn thỏa, “tội gì mà làm thế”, “mỗi bên nhường một tí, mọi chuyện sẽ êm đẹp”, thu tiền hoa hồng để đảm bảo cho công trường được yên bình, hầu hết các đơn vị thi công gặp phải bọn đầu gấu lưu manh đều chọn cách chi ra tí tiền cho yên chuyện. Sau này gặp phải bên thi công có quan hệ rắn, họ hoàn toàn không sợ chiêu trò của bọn chúng, có lần động vào công trường của Chu Vinh, hai tên bị thuộc hạ của Chu Vinh túm về dần cho một trận nhừ tử, lại bị phạt quỳ một đêm ở công trường. Từ sau lần đó, hai tên không ngẩng được mặt lên với đám đàn em, ngẫm nghĩ dọa dẫm kiếm tiền ở công trường cũng không phải là kế lâu dài, liền chuyển nghề, hai tên tích cực hưởng ứng lời kêu gọi cần sáng tạo trong tài chính, bèn bắt đầu cho vay nặng lãi.
Cho vay thì dễ, đòi tiền về thì khó, có một số kẻ dám vay nặng lãi nhưng không có ý định trả, cho nên kiếm ăn bằng nghề này thì phải rắn. Vốn liếng đáng tiền nhất của Lâm Khải và Dương Uy là anh tư đã mất, năm đó anh tư từng giết người, chuyện này cũng được coi là có tiếng trong giới giang hồ ở Tam Giang Khẩu, cho nên khi đi đòi nợ, Lâm Khải và Dương Uy lúc nào cũng buông một câu: “Anh em tao từng giết người, mày có biết không, mày có tin tao đâm một nhát là mày chết luôn không?” Chiêu đâm chết người bằng mồm này phát huy tác dụng rất thần kỳ, có tí nền tảng giang hồ như thế, cũng không phải lo đói ăn.
Sau khi phất lên ở Ma Cao, ông anh cả Mai Đông tất nhiên muốn chăm sóc hai thằng em là Lâm Khải và Dương Uy. Mai Đông mở sòng bạc cho vay nặng lãi ở Ma Cao, Lâm Khải và Dương Uy giúp hắn dẫn đường cho những người làm ăn ở Tam Giang Khẩu sang Ma Cao đánh bạc, đồng thời chịu trách nhiệm đòi nợ. Không ít chủ các doanh nghiệp nhỏ ham cờ bạc không cưỡng lại được cám dỗ, theo sang Ma Cao, những kẻ may mắn cũng thắng được chút tiền, nhưng rốt cuộc vẫn là cược mười thua chín, lại bị dính vào mánh lới vay một trả gấp đôi, không ít người phải vay tiền của Mai Đông ở Ma Cao, sau khi về đại lục bị Lâm Khải và Dương Uy thúc nợ, cuối cùng chỉ còn cách bán hết gia sản, thậm chí có mấy người kinh doanh cá thể phải chuyển cho người khác cả xưởng sản xuất vất vả nhiều năm gây dựng nên.
Nửa năm trước, một người họ Phương, chủ một nhà máy quy mô vừa vừa, không to không nhỏ, không cưỡng lại được cám dỗ, trốn người nhà sang sòng bạc của Mai Đông ở Ma Cao chơi bạc, phút chốc ấm đầu, quẹt hết tiền trong thẻ tín dụng, lại còn viết giấy nợ năm triệu tệ. Sau khi về nước, hai tháng đầu, Lâm Khải và Dương Uy tiếp tục anh anh em em với anh ta, anh ta nói tình hình khó khăn, bọn họ cũng không ép, bảo vài tháng sau trả cũng được. Nửa năm trôi qua, món nợ năm triệu tệ đã tăng thành sáu triệu tệ, ông chủ Phương mãi vẫn không trả được tiền, Lâm Khải và Dương Uy không còn nhã nhặn nữa, ngày nào cũng sai tiểu đệ đến phục ở nhà máy và nhà anh ta, ông chủ Phương đi đến đâu, bọn chúng đều bám chặt nửa bước không rời. Người nhà biết anh ta đánh bạc nợ một khoản lớn như vậy, cãi vã ầm ĩ, nhà máy cũng loạn lên, không sản xuất được.
Nhà ông chủ Phương báo công an, nhưng ông chủ Phương đúng là nợ tiền họ, đệ tử của Lâm Khải ngoài bám theo anh ta, chửi rủa làm nhục anh ta, cũng không gây hại gì đối với anh ta, các cơ quan công an có quy định rất nghiêm ngặt trong việc cảnh sát can dự vào các vụ mâu thuẫn về kinh tế, cho nên đồn công an cử cảnh sát đến mấy lần, rồi cũng thôi.
Ba hôm trước, Lâm Khải lại đến gặp ông chủ Phương, tát anh ta mấy cái, cảnh cáo anh ta nhanh chóng bán nhà bán xưởng để trả tiền, ai ngờ đến chiều số điện thoại của Lâm Khải không liên lạc được nữa, lúc đầu mọi người cũng không để ý, nhưng tối hôm đó là sinh nhật của Dương Uy, Lâm Khải là anh em gắn bó lại vắng mặt, chuyện này rất bất thường.
Sáng sớm hôm sau, Dương Uy dẫn người đến nhà ông chủ Phương, hỏi Lâm Khải đã đi đâu, ông chủ Phương không biết, Dương Uy nghĩ đi nghĩ lại, nhất mực cho rằng ông chủ Phương đã thuê người xử Lâm Khải, thế là cho đệ tử của mình trói ông chủ Phương lại, đổ nước tiểu vào mồm ông ta để ép cung, kết quả ông chủ Phương vẫn không thừa nhận, Dương Uy tạm thời cũng đành thôi.
Ai ngờ sau khi Dương Uy ra về, vì phải chịu nỗi nhục nhã ê chề là bị bắt uống nước giải, ông chủ Phương định cho mọi thứ nát luôn, liền đến hàng in làm một lá cờ to, cả gia đình anh ta dẫn theo công nhân trong nhà máy, gần hai mươi người, vác cờ ra phố biểu tình, nói là nhà anh ta bị xã hội đen bức hại, cảnh sát là ô dù của xã hội đen.
Thế là ầm ĩ cả thành phố, trên mạng rất nhiều thông tin nói Công an thành phố là ô dù của bọn xã hội đen, chính quyền và cơ quan công an vội đi xử lý, cho bắt cả ông chủ Phương và Dương Uy.
Trong việc này, Công an thành phố Tam Giang Khẩu đúng là bị oan, không có vị lãnh đạo nào của Công an thành phố quen Dương Uy, nhưng lại vô cớ bị đồn là đã nhận Dương Uy làm con nuôi, Ủy ban Kiểm tra kỷ luật nói sẽ tiến hành điều tra Công an thành phố, Trương Nhất Ngang là người mới đến, tất nhiên không thể là ô dù của Dương Uy, cuối cùng dư luận tự nhiên chĩa mũi nghi ngờ vào Tề Chấn Hưng. Tề Chấn Hưng điên tiết cho người kéo Dương Uy đến trước mặt ông chủ Phương, tát cho Dương Uy năm sáu cái liền tiếp, chất vấn ông chủ Phương, anh bảo ai là ô dù của xã hội đen.
Ông chủ Phương thấy thế kinh sợ, vội thừa nhận vì Dương Uy đổ nước giải vào mồm anh ta, anh ta tức quá mới đi làm biểu ngữ, biểu ngữ nói Công an thành phố là ô dù chỉ thuần túy là muốn làm cho sự việc ầm ĩ lên. Anh ta giải thích rõ ràng ở cơ quan công an rồi, nhưng cơ quan công an đưa thông tin giải thích rõ với bên ngoài, thì hoàn toàn không có người tin. Tề Chấn Hưng bị Ủy ban Kiểm tra kỷ luật yêu cầu lên trình bày với thành phố cấp trên, trước khi lên đường, ông ta nói với Trương Nhất Ngang và đội cảnh sát hình sự, nhất định phải khép Dương Uy vào tội danh nặng nhất, nếu không sẽ không thể nào rửa sạch được cái danh là ô dù.
Một đằng, cảnh sát hình sự đột xuất tra hỏi Dương Uy, hắn nhất mực giải thích chuyện đổ nước giải vào mồm ông chủ Phương là vì Lâm Khải bị ông chủ Phương hại chết, nhưng ông chủ Phương thì nhất mực nói rằng anh ta không hề biết gì về hành tung của Lâm Khải.
Cảnh sát lo lắng việc đánh bạc đòi nợ đúng là gây ra án mạng, bèn cử người đi điều tra hành tung ngày hôm đó của Lâm Khải, qua camera giám sát trên đường, phát hiện thấy Lâm Khải lái một chiếc Land Rover, không biết nguyên do tại sao, sau đó lại đuổi theo một chiếc xe con cũ nát suốt dọc đường, cả hai chiếc xe đều đi ra vùng ngoại ô phía đông, ở đó đường còn chưa làm xong, không có camera giám sát, tiếp sau đó thì không thể điều tra được hành tung của hai chiếc xe đó nữa. Kiểm tra biển số của chiếc xe con cũ nát đó, thì biển số là biển số thật, nhưng thông tin của chủ xe lại là giả, rõ ràng là xe có nguồn gốc không hợp pháp, có thể nhìn thấy trên xe có hai người đàn ông, nhưng do khoảng cách quá xa, nên không thể nhìn rõ được ngoại hình.
Công an thành phố cử cảnh sát đến ngoại ô phía đông kiểm tra, nhưng tìm hơn một ngày vẫn không tìm thấy hai chiếc xe đó, cũng không phát hiện ra được manh mối nào khác có thể tìm ra Lâm Khải.
Cho đến hôm nay, vùng ngoại ô phía đông của Tam Giang Khẩu có rất nhiều dự án của chính quyền thành phố đang được xây dựng, sáng sớm có một nhân viên giám sát thi công ở công trường gần đó buồn đi tiểu, đi ra một bãi đất trống không có người để đi tiểu. Anh ta đến một đám đất nhỏ, tè vào đó, nước tiểu tạo thành một dòng chảy nhỏ chảy xuống dưới, trong nước tiểu còn xen lẫn mấy điểm trông như máu kết tủa, người đó cúi đầu nhìn, giật nảy mình, tưởng là mình bị viêm tuyến tiền liệt, nhìn kĩ thì phát hiện trong đất có lẫn máu, thậm chí còn có cả thịt vụn.
Trí tưởng tượng và tính tò mò bản năng của con người thôi thúc, anh ta nhìn dấu vết rõ ràng là mới đào xới gần đây, nghĩ bụng phía dưới không lẽ dưới chân lại có một vụ án mạng xác chết bị chặt nhỏ, thế là anh liền lấy chân bới tí đất lên, dưới đất không xuất hiện xác chết như anh ta dự đoán, có một vài vết máu, nhưng cũng không có thịt vụn nữa. Anh ta thở phào, đang định quay người rời đi, đột nhiên chú ý thấy trên bãi đất bằng cách đồng đất dưới chân khoảng hai ba mét có cắm một đoạn cột bê tông “Phía dưới có dây điện, nghiêm cấm đào bới”, vì đơn vị thi công của họ phụ trách cột cảnh báo, hoàn toàn không qua chỗ này, anh ta bước tới xem xét cái cột, lập tức phát hiện ra dưới đất còn có gì đó.
Mấy tiếng sau, cảnh sát hình sự và bác sĩ pháp y đào ra một xác chết đã bị chèn nát trông vô cùng khiếp đảm ở dưới đoạn cột bê tông, sau khi kiểm tra xác nhận đó là Lâm Khải.
Giờ thì mối nghi ngờ lớn nhất rơi vào ông chủ Phương, Lâm Khải tìm ông ta đòi nợ bằng bạo lực, thế nên ông ta thuê hung thủ giết người, động cơ hợp tình hợp lý. Chính vì nghi ngờ Lâm Khải đã chết, nhóm Dương Uy mới đến chỗ ông chủ Phương, kết quả quả nhiên là Lâm Khải đã chết.
“Sáng sớm hôm đó Lâm Khải đánh anh, thế là anh cho người xử anh ta, đem chôn ở một bãi đất trống khu vực ngoại ô phía đông, anh có thừa nhận không?” Trong phòng hỏi cung, thành viên đội thẩm tra hình sự đanh giọng chất vấn.
Ông chủ Phương mặt rầu rĩ, ra sức giải thích anh ta không biết là Lâm Khải đã chết, anh ta từ nhỏ đến lớn vốn là một người thật thà, ngoài đánh bạc, chơi gái, trốn thuế, thêm nữa là biểu tình phi pháp, thêm nữa là đổ oan cho chính quyền và cảnh sát, anh ta tuyệt đối chưa từng làm việc gì phạm tội hoặc vi phạm pháp luật, phải mang tội giết người thì oan cho anh ta quá.
Thẩm tra suốt một đêm, ông chủ Phương chối không thừa nhận đã giết hại Lâm Khải.
Đúng lúc Trương Nhất Ngang bó tay hết cách, cảnh sát phát hiện ra manh mối quan trọng.
Trương Nhất Ngang theo Lý Tây đến phòng camera giám sát, lúc này Vương Thụy Quân, Tống Tinh và những người khác đều đang có mặt ở đó, Lý Tây trích xuất hình ảnh camera giám sát, nói với Trương Nhất Ngang, trước đó camera giám sát quay được hình ảnh Lâm Khải đuổi theo chiếc xe ô tô con cũ nát, không nhìn rõ mặt mũi của hai người trên chiếc xe con, thế nên nhân viên kỹ thuật điện tử trích xuất camera giám sát bên đường theo hướng ngược lại, sau một đêm làm việc ngoài giờ, cuối cùng phát hiện ra chiếc xe con đó có đến cây xăng. Cảnh sát lập tức đến cây xăng để trích xuất camera giám sát, nhìn thấy hai tên đó đã đi vào cửa hàng tiện lợi mua đồ sau khi xuống xe ở cây xăng.
Cả hai tên này đều có râu, đeo kính, tóc dài che kín trán, cảnh sát hình sự phán đoán mặt hai tên này đều đã ngụy trang, thế nên họ nghi ngờ bọn chúng là kẻ gây án. Qua tư liệu thông báo của cơ quan công an cấp trên gần đây, nhanh chóng phát hiện ra một vài đặc điểm của hai tên này khớp với hai tên tội phạm trong mấy vụ cướp các tiệm vàng bạc đá quý xảy ra liên tiếp ở Hàng Châu, Ninh Ba, cũng chính là hai kẻ đã bán đồ ăn trộm mà Trịnh Dũng Binh khai ra lần trước.
Thấy kết quả này, cảnh sát hình sự vừa kinh ngạc vừa mừng.
Kinh ngạc vì lần trước sau khi Trịnh Dũng Binh khai ra hai tên đó, cảnh sát hình sự cho rằng bọn chúng gây án trên đường tháo chạy, chắc chắn đã rời khỏi Tam Giang Khẩu từ lâu, không ngờ mấy hôm trước hai tên này vẫn còn ở trong thành phố, không biết vì nguyên do gì mà bọn chúng lại xảy ra mâu thuẫn với Lâm Khải, cuối cùng giết chết hắn, cướp ô tô của hắn.
Mừng vì nếu hai tên này đã ở Tam Giang Khẩu lâu như vậy, rất có khả năng bây giờ vẫn đang nấp ở chỗ nào đó, nếu họ bắt được chúng một lần nữa, nếu Tam Giang Khẩu bắt được tội phạm trong vụ án nghiêm trọng mà cảnh sát mấy thành phố lớn cùng phối hợp vẫn không bắt được, thì lại lập được công lớn!
•••
Trương Nhất Ngang lập tức bảo những cảnh sát hình sự cốt cán bàn xem làm thế nào để bắt được hai tên này.
Hai tên này đã bị camera giám sát quay được, nhưng mặt đã ngụy trang rất kĩ, kỹ thuật hiện tại không thể phát hiện được ra danh tính thật của chúng. Tìm bắt bọn chúng trong tình hình không biết danh tính thật, không khác gì mò kim đáy bể. May mà còn có ô tô, ở khu vực xung quanh hiện trường không phát hiện ra chiếc xe ô tô con của bọn chúng và ô tô của Lâm Khải, việc quan trọng nhất bây giờ là phải điều tra ra được hai chiếc ô tô này đang ở đâu.
Bố trí công việc xong, Trương Nhất Ngang chuyển sự chú ý sang Dương Uy đang bị thẩm tra, anh ta gọi một mình Vương Thụy Quân ra một chỗ, hỏi: “Vụ Dương Uy định xử lý thế nào?”
“Việc này đợi cấp trên quyết định. Lãnh đạo chính quyền và Trưởng Công an thành phố Tề đều có ý khép cho hắn ta tội danh nặng nhất, vì hắn ta đổ nước tiểu vào mồm ông chủ Phương, cuối cùng dẫn đến chuyện biểu tình, nếu không xử hắn thật nặng, cái tiếng là ô dù bao che cho xã hội đen sẽ khó có thể thay đổi được.”
Trương Nhất Ngang hơi cau mày, nhẹ nhàng nói: “Con người ta không tránh được có lúc phạm lỗi, sau khi phạm lỗi, đánh một nhát cho chết luôn thì cũng không tốt đâu nhỉ?”
“Chuyện này…” Vương Thụy Quân nhìn lãnh đạo vẻ khó xử, Phó trưởng công an Trương rõ ràng là có ý muốn bảo vệ Dương Uy, chuyện này bình thường tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng lần này sự việc ầm ĩ như vậy, lãnh đạo chính quyền và Công an thành phố đều mong tử hình hắn, bảo vệ thế nào?
Trương Nhất Ngang nhìn đối phương, ngẫm nghĩ giây lát rồi vẫn nói: “Có thể linh hoạt một chút, mở cho hắn một lối thoát được không?”
“Ồ… khó đấy ạ.” Vương Thụy Quân do dự hỏi nhỏ, “Sếp ạ, hắn có quan hệ gì bên trên?”
“Anh biết Mai Đông đúng không?”
“Mai Đông là anh kết nghĩa của Dương Uy.”
“Mai Đông kinh doanh sòng bạc ở Ma Cao, mời chào lừa đảo khách ở đại lục sang đánh bạc, năm ngoái Mai Đông đã bị đưa vào danh sách truy nã của Công an tỉnh.”
Những đối tượng phạm tội trong các vụ án nghiêm trọng ở Tam Giang Khẩu, Vương Thụy Quân đều nắm rất rõ, anh ta gật đầu: “Chúng em cũng đã nhận được thông báo của Công an tỉnh, cũng muốn bắt hắn, nhưng Mai Đông trốn ở Ma Cao, chưa từng về Tam Giang Khẩu.”
“Mai Đông và Lâm Khải, Dương Uy đều là anh em kết nghĩa, bây giờ Lâm Khải đã chết, theo luật trong giới bọn chúng, Mai Đông rất có khả năng sẽ về tham dự tang lễ.”
Vương Thụy Quân lắc đầu không tin: “Mai Đông biết mình bị truy nã, em nghĩ chắc chắn hắn không dám về.”
“Thông thường thì hắn sẽ không về, nhưng lần này Dương Uy ở trong tay chúng ta.” Ánh mắt Trương Nhất Ngang sắc lạnh, “Bảo Dương Uy lừa Mai Đông về!”
“Lừa về!” Vương Thụy Quân ngẫm nghĩ về câu nói đó.
“Mai Đông là tội phạm truy nã nghiêm trọng, hắn ta không chỉ phạm pháp ở Tam Giang Khẩu chúng ta, mà cả ở các địa phương khác trên toàn quốc, phía sau hắn còn dính líu đến thế lực nước ngoài, rất nhiều ông chủ ở đại lục đều có những mối liên hệ phức tạp với hắn ta, Công an tỉnh cũng rất muốn bắt hắn, nếu lừa được hắn về, giá trị vô cùng lớn! Chỉ giam giữ hình sự một mình Dương Uy, thì có phải là quá lãng phí không?” Trương Nhất Ngang chớp mắt tinh anh.
Vương Thụy Quân trầm ngâm giây lát, chậm rãi gật đầu, nhìn Phó trưởng Công an Trương, ánh mắt cũng sáng lên.
Nếu họ bắt được Mai Đông, mặc dù giá trị không lớn như Lý Phong là tội phạm truy nã hàng đầu của Bộ Công an, nhưng trong hệ thống công an toàn tỉnh cũng là công lao lớn đáng ngưỡng mộ, chỉ giam giữ hình sự một mình Dương Uy thì có tác dụng gì? Chiêu này của Phó trưởng Công an mới là cao, mặc dù lần trước cuộc bao vây trung tâm giải trí nhằm vào Chủ tịch thành phố không thu được kết quả gì, nhưng tư duy giải đề lần đó đã vượt xa cảnh sát hình sự thông thường đến cả trăm năm. Bây giờ lại nghĩ ra kế sách mượn Dương Uy lừa Mai Đông về đại lục, đây mới gọi là tầm nhìn đại cục trong phá án!
Vương Thụy Quân vỗ ngực bày tỏ: “Nhiệm vụ này khó, nhưng em nhất định sẽ làm tốt!”
“Rất tốt!” Trương Nhất Ngang đưa bàn tay nắm lấy vai Vương Thụy Quân, gương mặt Vương Thụy Quân lập tức ngời lên nét rạng rỡ tự hào như khi được tuyên dương trước toàn trường trong đại hội thể dục thể thao thời nhỏ, miệng còn bất giác ngân nga “Lá cờ đỏ năm sao tung bay, tiếng hát chiến thắng rộn vang biết mấy [13] ”.