← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 28

Trương Nhất Ngang dẫn Vương Thụy Quân đến phòng hỏi cung, thành viên đội thẩm vấn hình sự nói với họ, Dương Uy rất giảo hoạt, hắn nói đi nói lại rằng mình không liên quan đến cái chết của Lâm Khải, chắc chắn là ông chủ Phương đã thuê người làm, những chuyện khác, hoặc là nói lảng đi, hoặc là tuyệt đối không nói đến, thậm chí còn phủ nhận chuyện đổ nước giải vào mồm ông chủ Phương.

Bây giờ camera giám sát đã tra ra cái chết của Lâm Khải chắc chắn là do hai tên tội phạm trộm cướp gây ra, đúng là không liên quan đến Dương Uy và ông chủ Phương. Trương Nhất Ngang vẫy tay cho thành viên đội thẩm vấn hình sự ra ngoài, bảo họ tắt hết camera giám sát và thiết bị ghi âm trong phòng hỏi cung, chỉ dẫn Vương Thụy Quân vào, đóng cửa lại, hằm hằm ngồi xuống trước mặt Dương Uy.

Dương Uy mở to mắt nhìn họ, hai người này rõ ràng là lãnh đạo, cho quân đi chỗ khác, tắt camera giám sát, trong đầu hắn lập tức nảy ra một ý nghĩ: Định dùng nhục hình để bức cung đây! Không đợi hai người lên tiếng hỏi, Dương Uy kêu toáng lên trước: “Thưa lãnh đạo, đúng là tôi bị oan, cái chết của Lâm Khải không liên quan gì đến tôi, cậu ấy là huynh đệ của tôi, tôi không thể nào lại giết cậu ấy, nhất định là cái thằng họ Phương đã thuê người giết Lâm Khải.”

“Thế à,” vẻ mặt Trương Nhất Ngang không để lộ sắc thái gì, tất nhiên anh ta không nói cho hắn biết kết quả điều tra, chỉ lạnh lùng nói, “Theo tôi được biết, giữa anh và Lâm Khải có một chút mâu thuẫn.”

“Tôi… tôi từng ngủ với vợ Lâm Khải, ngoài chuyện này ra, bình thường về mặt làm ăn, chúng tôi đều tính toán rất rõ ràng, không có mâu thuẫn.”

“Cái gì, anh ngủ với vợ Lâm Khải?” Trương Nhất Ngang chẳng qua muốn sử dụng kỹ thuật hỏi cung để bẫy hắn ta, không ngờ lại bẫy ra được chuyện ngủ với vợ của anh em mình.

“Lâm Khải chơi gái khắp nơi, cả năm không sờ đến vợ, chúng tôi… chúng tôi tự nhiên ấy thôi. Nhưng chuyện này… chuyện này Lâm Khải không biết, tôi cũng không thể nào giết cậu ấy. Đúng là tôi bị oan!”

“Có phải là bị oan hay không, chúng tôi tất nhiên sẽ điều tra. Hôm nay tôi không hỏi anh về chuyện của Lâm Khải, hỏi anh chút việc khác. Có điều nghe nói khi nãy họ thẩm vấn anh, anh không hợp tác lắm.”

“Tôi… tôi rất hợp tác mà.” Dương Uy mở to đôi mắt ngây thơ, cố tình làm ra vẻ thành khẩn hơn một chút.

Trương Nhất Ngang ngả người ra phía sau, cười nhẹ nhàng: “Những người như anh tôi gặp nhiều rồi, thường lúc vừa mới bị bắt vào, cứ cậy tí thông minh của mình, khua môi múa mép với cảnh sát, các kiểu cùn, nói dối đủ chuyện. Nhưng chẳng được mấy hôm đều ngoan ngoãn khai ra hết, hỏi một thì một hai ba bốn năm sáu bảy trả lời tuốt. Tại sao lại hợp tác thế? Vì cảnh sát chúng tôi có cả trăm cách để anh há mồm nói thật. Loại như anh, nếu không muốn nói thật, lát nữa tôi cho quân đưa anh đến trại tạm giam, bảo với bên trại tạm giam nhốt anh cùng với tội phạm cưỡng dâm, nói với bọn tội phạm cưỡng dâm là anh đã ngủ với vợ của huynh đệ, anh đoán xem sẽ thế nào, ha ha ha… Ngày hôm sau chắc chắn anh sẽ vui đến mức không bò được ra khỏi giường.”

Trương Nhất Ngang phát ra những tiếng cười kinh rợn, đến Vương Thụy Quân cũng bất giác rùng mình, khép chặt đùi lại theo bản năng.

Dương Uy trợn tròn mắt, chậm rãi nuốt nước bọt, lí nhí cười giả lả: “Như… như thế thì không được, thầy giáo cảnh sát… các anh là cảnh sát không thể làm thế được, bây giờ việc thực thi pháp luật đều rất quy phạm.”

“Anh đừng có vờ là khách nước ngoài!” Trương Nhất Ngang đập mạnh xuống bàn, đanh giọng quát, “Hôm nay tôi hỏi anh, nếu những điều anh nói làm tôi cảm thấy có nửa câu không thành thật, anh cứ chờ xem tôi có làm thế không!”

Vương Thụy Quân cũng học cách của lãnh đạo, anh ta xắn ống tay áo lên ra dáng một đầu bếp thô lỗ: “Nếu anh không hợp tác, trước khi sang trại tạm giam, tôi sẽ đá nát hai quả cà của anh, làm món cơm rang cà cho anh ăn bữa tối nay.”

Dương Uy nuốt nước bọt, đầu như muốn nổ tung, nghĩ đến hình ảnh đó toàn thân anh ta nổi đầy gai ốc, anh ta chỉ muốn lôi nhân cách ra đặt lên mặt bàn, cam kết một cách hết sức thành khẩn: “Thưa lãnh đạo, các anh muốn hỏi gì, em nhất định sẽ khai hết, không dám nói dối nửa chữ!”

Màn giáo dục tư tưởng này rất hiệu quả, hiệu quả hơn rất nhiều so với dòng chữ to “Thành thật sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị”, Trương Nhất Ngang gật đầu với Vương Thụy Quân, anh ta lập tức đi vào vấn đề chính: “Tôi hỏi anh, có phải là anh đã đổ nước giải vào mồm Phương Quốc Thanh không?”

Dương Uy do dự mấy giây, đang định phủ nhận, nhưng thấy ánh mắt của hai người phía đối diện, đành gật đầu thừa nhận: “Tôi đã đổ nước giải vào mồm anh ta, nhưng lúc đó đúng là tôi đã giận đến mức không còn tỉnh táo, không kiềm chế được tâm trạng của mình, bây giờ tôi vô cùng hối hận, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ thành thật xin lỗi anh ta.”

“Việc này có những ai nhìn thấy?”

Dương Uy lại do dự một chút, giờ là cảnh sát đang hỏi nhân chứng, nhưng anh ta cũng không dám do dự quá lâu, đành nói kiểu mơ hồ: “Tất cả những người có mặt ở đó đều nhìn thấy.”

“Ở đó có những ai?”

“Có… cả nhà ông chủ Phương, còn có… còn có mấy đệ tử của tôi, chúng nó đều bị các anh bắt rồi.”

Vương Thụy Quân quay đầu nhìn lãnh đạo, Trương Nhất Ngang lên tiếng: “Anh nhốt cả nhà Phương Quốc Thanh trái pháp luật, cưỡng chế đổ nước giải vào mồm người ta, việc này chắc chắn là tội hình sự rồi, có điều may mà không làm ai bị thương, giám định tình trạng thương tật sẽ không có kết quả, anh yên tâm, cho dù xét xử thế nào cũng không quá mười năm. Có điều, anh cho vay nặng lãi, đòi nợ bằng bạo lực, còn tổ chức lãnh đạo xã hội đen…”

Dương Uy vội ngắt lời, anh ta không ngốc, mấy tội danh phía trước còn dễ ăn nói, tổ chức lãnh đạo xã hội đen ở Trung Quốc là tội nặng, cao nhất có khả năng tử hình, anh ta vội nói: “Thưa lãnh đạo, tôi chỉ dẫn mấy huynh đệ cho vay và đòi nợ, chúng tôi… có chút xíu đó chưa thể nào là xã hội đen được ạ.”

Trương Nhất Ngang cười nhạt: “Có là xã hội đen hay không, tôi không có tiếng nói quyết định. Dân gian có câu, công ấn chúng tôi là bên mua rau, viện kiểm sát làm món ăn, tòa án chịu trách nhiệm ăn. Chúng tôi chỉ chuyển toàn bộ thông tin về anh cho viện kiểm sát, viện kiểm sát nói thế nào, xử thế nào, là việc của họ. Có điều anh cũng biết đấy, món này cuối cùng thế nào, cũng phải xem đã mua rau gì, trong số rau đã mua nếu bỏ thêm gia vị gì, thì cuối cùng rất khó nói. Nói đi cũng phải nói lại, như anh có phải là xã hội đen hay không, tạm thời gác lại một bên, cho vay nặng lãi, đòi nợ bằng bạo lực, những việc này đều bị định tội hình sự đúng không. Huống hồ, anh còn đổ nước giải vào mồm Phương Quốc Thanh, khiến cho cả nhà anh ta ra đường biểu tình, lãnh đạo chính quyền vô cùng phẫn nộ về việc này, cả xã hội đều thấy.”

“Tôi… sau này tôi không bao giờ dám nữa.” Dương Uy bị đe dọa sợ hết hồn, anh ta cũng biết chuyện này vốn có khả năng chỉ cần đồn công an ra mặt điều đình là được, kinh động đến Công an thành phố, bắt luôn toàn bộ bậu xậu của anh ta, hoàn toàn là do người bị hại ra đường biểu tình, khiến cho sự việc ầm ĩ lên.

Trương Nhất Ngang tiếp tục nói: “Sự việc nghiêm trọng như vậy, cuối cùng tòa án thụ lý, nếu không xử thêm vài năm, anh bảo làm sao báo cáo được với các bên? Có điều, mọi việc đều có cơ hội xoay chuyển, nếu anh đồng ý lập công chuộc tội, tôi thấy có những việc cơ quan công an chúng tôi có thể xử lý nội bộ, không cần đưa sang tòa án.”

Dương Uy suy nghĩ mấy giây, đảo mắt, liên tưởng lại một loạt động tác của hai vị lãnh đạo: cho nhân viên thẩm vấn ra ngoài, tắt hết camera giám sát…, anh ta chợt hiểu ra, ngón tay đeo còng số tám chà vào nhau, thò cổ về phía trước cười hì hì hỏi: “Thưa lãnh đạo, giá thế nào ạ?”

“Giá cái con mẹ anh!” Vương Thụy Quân buông một câu, nụ cười trên mặt Dương Uy tắt ngấm, “Chúng tôi cần anh hợp tác một việc!”

“Ồ… việc gì?”

Vương Thụy Quân nhìn Trương Nhất Ngang, Phó trưởng công an Trương gật đầu, anh ta liền nói với Dương Uy: “Trước hết, anh nói về tình hình Phương Quốc Thanh nợ tiền anh xem.”

“Ông chủ Phương… Vì tình hình kinh doanh ở nhà máy của anh ta khó khăn, cho nên… cho nên nửa năm trước anh ta vay tôi một khoản tiền, khoản vay này chính anh ta ký tên và điểm chỉ dấu vân tay, đúng là như vậy ạ.”

“Kinh doanh khó khăn? Cái cục cứt! Nói thật đi.”

“Anh ta… anh ta đánh bạc thua tiền, vay tiền tôi để kiếm lại.”

“Vay của các anh phải không?”

“Tôi…” Dương Uy ngập ngừng.

“Nói!” Vương Thụy Quân đập mạnh xuống bàn.

Dương Uy lập tức buột miệng: “Phương Quốc Thanh đi Ma Cao đánh bạc, thua sạch một triệu tệ, lại vay thêm của sòng bạc mấy lần nữa, nợ năm triệu tệ tăng gấp đôi, sau đó lại thua sạch bách. Là sòng bạc bảo chúng tôi đòi nợ anh ta.”

“Sòng bạc là của ai?”

“Là… là của ông chủ ở Ma Cao!”

“Là Mai Đông đại ca kết nghĩa của anh chứ gì?”

Dương Uy ngớ ra, cau mày, đành gật đầu.

“Các anh và Mai Đông chia tiền thế nào?”

“Sau khi chúng tôi đòi được nợ, tiền vốn trả cho anh ấy, tiền lãi là của chúng tôi, nếu nợ lâu, phần tiền lãi chia cho anh ấy một nửa.”

“Thế thì sau khi đòi được nợ, các anh đưa tiền cho Mai Đông bằng cách nào?”

“Chúng tôi nghĩ cách nhờ người mang sang Ma Cao.”

“Mang cái cục cứt, mấy triệu tệ tiền mặt nói mang là mang được hả?”

“Cái này… người ta có kênh của người ta, tôi cũng không rõ lắm.”

“Anh còn không nói thật! Rốt cuộc làm thế nào để gửi tiền đi được?”

“Tôi… tôi thật sự không biết.”

Vương Thụy Quân đang định nổi nóng, thì Trương Nhất Ngang đưa tay ngăn lại, đột nhiên hỏi một câu kì quặc: “Anh đã bao giờ học khiêu vũ chưa?”

“Khiêu vũ?” Dương Uy ngơ ngác lắc đầu, “Chưa.”

“Thế thì tốt, chúng tôi sẽ dạy anh điệu xoạc chân nhé.”

“Được ạ.” Vương Thụy Quân tán thành.

Anh ta đứng dậy, Dương Uy lập tức kêu toáng lên: “Lãnh đạo ơi, em nói, em nói hết, em không muốn xoạc chân, em thật sự không muốn xoạc chân.”

Trương Nhất Ngang cười thành tiếng, ra hiệu cho Vương Thụy Quân ngồi về chỗ.

“Thành phố Hàng Châu có một công ty, thực chất là ngân hàng ngầm, bên dưới là rất nhiều doanh nghiệp xuất nhập khẩu, chúng tôi đưa tiền cho công ty đó, họ chuyển tiền ra nước ngoài theo kênh ngoại thương, ở nước ngoài có kênh lấy tiền riêng. Chúng tôi đưa tiền cho Mai Đông bằng cách này, ngân hàng ngầm thao tác cụ thể thế nào, tôi thực sự không rõ.”

“Ngân hàng ngầm chỉ làm ăn với Mai Đông à?”

“Tất nhiên là không, ngân hàng ngầm rất lớn, chúng tôi chỉ được coi là làm ăn nhỏ, các mối làm ăn lớn toàn gửi đi mấy chục triệu tệ, nghe nói có một công ty ngoại thương dưới trướng của họ mượn danh doanh nghiệp nhà nước, còn có mấy người của doanh nghiệp nhà nước tham gia vào chia lợi nhuận.”

“Mỗi lần gửi tiền, người nào trong các anh đi làm?”

“Thường thì tôi đi, Lâm Khải cũng làm mấy lần.”

“Chứng từ gửi tiền còn không?”

“Đều còn, vợ Lâm Khải là kế toán, cô ấy phụ trách giữ số chứng từ đó.”

Vương Thụy Quân nhìn Trương Nhất Ngang, Trương Nhất Ngang bình thản gật đầu, nhưng niềm vui đã lấp lánh trong mắt, không ngờ lần hỏi cung này lại hỏi ra cả đại án ngân hàng ngầm, nhà nước đang phòng chống dịch chuyển tài sản phi pháp, mượn danh doanh nghiệp nhà nước để làm ăn, thực chất là giúp chuyển tiền đen ra nước ngoài, manh mối này đúng là hết sức nóng!

Vương Thụy Quân vội tiếp tục cố gắng: “Mai Đông liên lạc với các anh bằng cách nào?”

“Anh ấy… thường thì anh ấy liên lạc qua mạng và điện thoại.”

“Anh ta có về nước không?”

Dương Uy do dự, lại bị Vương Thụy Quân dữ dằn quát, anh ta nuốt nước bọt, nghĩ bụng đã khai đến mức này rồi, không nói cho rõ ràng, chắc chắn sẽ không thể ra khỏi đây, đành có lỗi với Mai Đông, liền nói: “Anh ấy có về mấy lần, đến Hàng Châu, gọi mấy anh em chúng tôi qua tụ họp.”

“Anh ta có về Tam Giang Khẩu không?”

Dương Uy lắc đầu: “Không, anh ấy biết mình bị truy nã, không dám về Tam Giang Khẩu.”

“Thế thì anh ta nhập cảnh bằng cách nào?”

“Cái này anh ấy không nói, lãnh đạo ạ, anh ấy đúng là không nói cho chúng tôi biết, tôi nghĩ anh ấy kiểu gì cũng có cách của anh ấy.”

Về chuyện này, Vương Thụy Quân và Trương Nhất Ngang cũng không lấy làm lạ, mạo danh người khác để nhập cảnh cũng không phải là hoàn toàn không làm được, chỉ là bỏ ra tí tiền là tìm ra kênh khả thi.

Trương Nhất Ngang ho một tiếng, lại hỏi: “Nếu Mai Đông biết Lâm Khải chết, với quan hệ của các anh, anh ta có về tham dự tang lễ không?”

“Tôi… tôi không biết, chắc sẽ không về.” Anh ta không dám ngẩng đầu lên.

“Không phải tình cảm giữa các anh vô cùng keo sơn sao?” Trương Nhất Ngang ung dung nhìn anh ta.

“Đấy là ngày xưa, mấy năm nay khoảng cách càng ngày càng xa, tình cảm… tình cảm cũng nhạt rồi. Anh ấy biết Lâm Khải đã chết, tôi nghĩ… tôi nghĩ anh ấy sẽ nhờ người đến viếng, bản thân anh ấy sẽ không về.”

“Bốn người đã kết nghĩa anh em năm xưa, nếu chết một người, với tư cách là anh cả, biết nhưng không về, nói thế nào cũng không phải nhỉ?”

“Chuyện này… bây giờ rất ít người trọng tình nghĩa.”

“Theo chúng tôi biết, Mai Đông là người vô cùng trọng tình nghĩa, nghe nói anh ta leo được đến vị trí bây giờ, cũng là vì trọng tình nghĩa.”

“Tôi không phải là anh ấy, tôi không biết.” Dương Uy kháng cự yếu ớt.

“Thôi được, chuyện này cũng không thể miễn cưỡng ép buộc.” Giọng Trương Nhất Ngang như thể không hề muốn làm khó anh ta, “Có muốn lập công chuộc tội không, tùy thuộc vào thái độ của anh. Nếu anh đồng ý hợp tác, gọi Mai Đông về để chúng tôi bắt, sẽ được coi là lập công chuộc tội, hôm nay gây ra sự việc ầm ĩ như vậy, cũng không vấn đề gì, chúng tôi đảm bảo cho anh được ra khỏi đây bình an vô sự, mọi chuyện gây ra trước đây cũng xóa hết cho anh, cùng lắm là sắp xếp cho anh bị tạm giữ nửa tháng. Nếu cuối cùng chúng tôi không bắt được Mai Đông, hừm, anh đổ nước giải vào mồm người ta, khiến cả nhà người bị hại ra đường biểu tình, in ra biểu ngữ xã hội đen, nếu không xử nặng nhốt giam anh vài năm, làm sao thể hiện được quyết tâm diệt trừ những thành phần tà ác của chính quyền? Anh tự suy nghĩ, hai con đường, anh định đi thế nào?”

“Tôi…” Dương Uy nhắm mắt lại, trong lòng đắn đo cân nhắc, một mặt anh ta sợ cảnh sát lừa mình, anh ta từng vào đồn công an vài lần, đã thành cáo già từ lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc với cảnh sát hình sự, nghe nói khi cảnh sát tra hỏi, sẽ sử dụng các loại kỹ xảo đe dọa, hoặc là hứa hão. Mặt khác anh ta cũng sợ nếu lừa Mai Đông về nước thật, chẳng phải là làm hại anh cả sao, mặc dù mấy năm nay Mai Đông ở Ma Cao, chỉ về có vài lần, nhưng Mai Đông từ trước đến giờ rất trọng nghĩa, nhất là đối với hai ông em kết nghĩa là anh ta và Lâm Khải, quan tâm như thể em ruột, cho họ tiếp quản mối làm ăn của sòng bạc, còn thường xuyên cho họ thêm tiền hoa hồng, trong lòng anh ta rất cảm kích. Sau khi phát đạt, Mai Đông đón cả gia đình sang Ma Cao, anh ta làm ăn ở Ma Cao, nếu không về, cảnh sát không làm gì được anh ta, nhưng nếu anh ta về, sợ rằng sẽ không bao giờ thoát ra được nữa. Mình làm như vậy, chẳng phải là đem oán báo ân, làm hại đại ca?

“Nếu anh đồng ý với điều kiện mà chúng tôi đưa ra, hôm nay anh có thể về luôn.” Trương Nhất Ngang tiếp tục đưa ra điều kiện với anh ta.

“Thật ạ?” Dương Uy không khỏi động lòng, nói xong lại hối hận cúi đầu xuống.

“Tất nhiên là thật. Chúng tôi còn chưa nộp giấy tạm giữ cho viện kiểm sát, hôm nay tôi có thể quyết định có thả anh ra hay không, nếu để đến mai, có giấy tạm giữ, sẽ hơi phiền.” Trương Nhất Ngang áp dụng bài của nhân viên tiếp thị bất động sản, chỉ có căn này thôi, ngày mai là hết, đợt mở bán sau chắc chắn sẽ tăng giá.

“Tôi… tôi thấy không thể thuyết phục Mai Đông về được.” Dương Uy nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định không bán đứng Mai Đông, nếu không thể thoát được phải ngồi tù, anh ta nghĩ mình cũng chưa đốt nhà giết người bao giờ, theo tội danh hiện tại, nhiều nhất cũng chỉ ba đến năm năm là cùng.

Dù gì Trương Nhất Ngang cũng đã có bảy tám năm làm cảnh sát hình sự, rất nhiều kinh nghiệm trong việc tra hỏi, nhìn nét mặt Dương Uy cũng đã đoán được tâm lý của anh ta. Trương Nhất Ngang cười, lại nhẹ nhàng kể một câu chuyện như thể hoàn toàn không liên quan: “Anh có thể thấy chẳng qua là ngồi tù vài năm chứ gì, cũng không hề gì, dù sao cũng là đại ca của anh, không thể bán đứng anh ta, tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Những người bình thường trong xã hội, nhắc đến trại tạm giam là sợ, cứ như thể là xuống địa ngục, thực ra cũng không phải, bây giờ quản lý theo phương pháp khoa học, đều rất quy phạm, trong trại tạm giữ không có chuyện dùng nhục hình để ép cung, nếu mà vẫn làm theo lối trước kia, bị truyền thông đưa tin, sẽ ảnh hưởng rất xấu đến hình ảnh cảnh sát chúng tôi. Có điều, dù sao mất tự do cũng không thoải mái như ở bên ngoài, một phạm nhân sau khi bị tòa án xử án, lãnh án tù, cách thức thao tác sau đó cũng rất nhiều. Có người bị xử chung thân, hàng ngày ở trong đó đọc sách, tập thể dục, còn không áp lực như bên ngoài, người béo lên. Có người chỉ giam nửa năm, vừa gặp người thân đã khóc lóc kêu than bảo tìm cách đưa anh ta ra ngoài, trong tù thực sự không phải là chỗ dành cho người. Khác biệt ở đâu? Chủ yếu phải xem nhốt ở trại tạm giam nào, nhốt cùng với người như thế nào. Trong chuyện này, chúng tôi vẫn có chút tiếng nói. Năm ngoái khi ở Công an tỉnh, nghe bạn bè nhắc đến một vụ án như thế này, họ bắt một nhóm người, những chuyện tồi tệ đều là thằng đệ tử làm, thằng đại ca từ trước đến giờ chỉ nói, chưa từng động thủ, nhưng mọi người đều biết rõ, thằng đại ca mới là kẻ tồi nhất. Nhưng không có bằng chứng, một đệ tử dưới trướng của hắn gánh tội, ôm hết mọi trách nhiệm về mình, kết quả không thể kết án tên đại ca, phải thả hắn ra, thằng đệ tử bị xử mười năm. Tháng đầu tiên sau khi vào tù, thằng đệ tử bị đưa đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán cơ vòng bị đứt, nhà tù kiểm tra, tìm thấy một cái banh, cái banh ở đâu ra, không ai biết, việc này là tội phạm cùng phòng của hắn gây ra, nhưng tên cùng phòng là một tội phạm nghiêm trọng mang án chung thân, mức tù đã cao nhất rồi, gây ra chuyện này cũng không thể nâng mức án của hắn lên thành tử hình được, cuối cùng đành cho qua. Tên đệ tử đó nằm nửa tháng trong bệnh viện, việc đầu tiên sau khi quay lại là tố giác đại ca của hắn, cảnh sát đã bắt được tên đại ca một cách suôn sẻ.” Trương Nhất Ngang chặc lưỡi, “Kéo đứt cơ vòng của hắn đấy!”

Dương Uy nghe thấy mấy chữ “kéo đứt cơ vòng”, toàn thân bất giác rùng mình ớn lạnh, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt bình thản của Trương Nhất Ngang, vẻ mặt dữ dằn của Vương Thụy Quân, bức tường phòng vệ tâm lý của anh ta hoàn toàn sụp đổ, anh ta lập tức đổi giọng: “Tôi hợp tác, tôi… tôi gọi Mai Đông về.”