← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 35

Chín giờ tối, Trưởng Công an thành phố Tam Giang Khẩu Tề Chấn Hưng vội vã trở về cơ quan, gọi Chánh văn phòng Triệu vào phòng làm việc của mình, hỏi luôn: “Trương Nhất Ngang đã bắt được Mai Đông à?”

“Vâng, cậu ta đích thân bắt được. Những người khác đều nói khi đội cảnh sát hình sự đuổi bắt Mai Đông, đã để cho hắn chạy mất, kết quả hắn bị một mình Trương Nhất Ngang bắt sống, khi đó cậu ta không mang theo vũ khí, trên người Mai Đông có một con dao găm, Trương Nhất Ngang tay không chiến đấu, khống chế được hắn và khóa hắn vào trong thùng rác.” Lúc kể nội dung này, Chánh văn phòng Triệu cũng không khỏi thán phục trước bản lĩnh của Trương Nhất Ngang.

Tề Chấn Hưng khẽ chặc lưỡi: “Sao nhanh thế? Hôm qua cậu ta vừa mới nói sẽ dùng Dương Uy để nhử Mai Đông, mới có một hôm, đã bắt được tội phạm.”

“Nghe nói, Mai Đông vốn đã ở đại lục, tối hôm qua sau khi Dương Uy liên lạc với hắn, hôm nay hắn liền vội đến Tam Giang Khẩu.”

Tề Chấn Hưng gật đầu: “Mai Đông bị bắt là một việc lớn, người này không chỉ mở sòng bạc ở cả đại lục và bên ngoài, còn dính líu đến chuyện rửa tiền xuyên biên giới với số lượng lớn, cấp trên đã nhiều lần nêu tên, cũng đã cử người liên kết với cảnh sát Ma Cao để bắt hắn, nhưng mãi không có tiến triển, lần này cuối cùng đã rơi vào tay Tam Giang Khẩu chúng ta.”

Chánh văn phòng Triệu đóng cửa lại, cau mày lặng lẽ buông một tiếng thở dài: “Sếp ạ, không thể nói như vậy được. Hôm qua anh là người chịu sức ép nặng nề, phải giải thích với cấp trên, giải thích với chính quyền về việc bố trí thả Dương Uy, bây giờ, Trương Nhất Ngang không hề báo cáo với anh trước khi bắt người. Lẽ ra, người chỉ huy hành động bắt tội phạm quan trọng như vậy phải là anh, anh triển khai, bây giờ thì sao, tất cả mọi người đều biết cậu ta đích thân bắt được Mai Đông, nhưng ai biết được những nỗ lực của anh ở phía sau chứ.” Chánh văn phòng Triệu vỗ mu bàn tay vào lòng bàn tay, nuối tiếc cho Tề Chấn Hưng.

Tề Chấn Hưng hơi nhíu mày, đợt hành động vây bắt tội phạm lần này quan trọng như vậy mà hoàn toàn không liên quan gì đến mình, tất nhiên là trong lòng ông ta rất không vui.

Trong cơ quan đơn vị, lãnh đạo bị coi như bù nhìn cũng không hiếm, nhưng thường gặp đối với lãnh đạo được điều từ trên xuống. Tề Chấn Hưng vốn đã là Trưởng Công an thành phố, Trương Nhất Ngang mới là người được điều từ trên xuống, chỉ vỏn vẹn chưa đầy một tháng, đại đội cảnh sát hình sự, đơn vị mà vốn là mọi việc từ to đến nhỏ đều sẽ báo cáo với ông ta, bây giờ chỉ nhất nhất phục tùng Trương Nhất Ngang.

Ông ta buông một tiếng thở dài, đành tự an ủi mình: “Mai Đông đột nhiên đến Tam Giang Khẩu, chắc là họ không kịp nói với tôi.”

“Việc bắt tội phạm có phải là một giây là xong đâu, chẳng nhẽ không có thời gian gọi một cú điện thoại hay sao? Làm như vậy rõ ràng là muốn bỏ qua anh, một mình chiếm công lớn. Nếu không phải là anh giải thích với chính quyền là cần thả Dương Uy để câu cá lớn, chính quyền đồng ý cho thả người, Công an thành phố lại chẳng bị nghi ngờ là ô dù bao che cho Dương Uy hay sao? Trước khi bắt người, Trương Nhất Ngang không thông báo cho anh, sau khi bắt được, lại thông báo cho Công an tỉnh trước tiên, hoàn toàn không coi anh ra gì!”

“Cậu ta thông báo cho Công an tỉnh trước tiên?”

“Đúng thế, báo cáo thành tích với cấp trên thì cũng phải qua anh chứ, đến lượt cậu ta từ lúc nào?”

Tề Chấn Hưng gắng gượng tự giải thích: “Trương Nhất Ngang không như những người khác, quan hệ nhân sự của cậu ta ở trên tỉnh, Phó Giám đốc Công an tỉnh Cao lại là lãnh đạo cũ của cậu ta, cậu ta thông báo trực tiếp cho Công an tỉnh cũng không có gì là lạ.”

“Cho dù quan hệ nhân sự của cậu ta ở đâu, cậu ta làm việc ở Tam Giang Khẩu, anh mới là lãnh đạo to nhất. Việc này vốn phải do anh là Trưởng Công an báo cáo với Công an thành phố cấp trên trước, rồi mới báo cáo lên Công an tỉnh! Lần trước bắt Lý Phong, sự việc xảy ra đột xuất đã đành. Nhưng vụ bắt Mai Đông lần này, rõ ràng là thành tích của cả cơ quan, cậu ta lại bỏ qua anh, cậu ta có tư cách gì!” Chánh văn phòng Triệu dằn giọng nói, “Nếu cứ tiếp tục như thế này, anh sẽ không thể chỉ huy được cả đội cảnh sát hình sự nữa đâu.”

Tề Chấn Hưng nghiến răng, bặm miệng, im lặng không nói gì.

Ở địa phương, cảnh sát hình sự luôn là bộ phận mạnh nhất ở cơ quan công an, nếu không chỉ huy được cảnh sát hình sự, uy lực Trưởng Công an của Tề Chấn Hưng sẽ giảm đi rất nhiều.

Tề Chấn Hưng thầm hạ quyết tâm, nếu không dạy cho Trương Nhất Ngang một bài học, cậu ta thật sự không coi ai ra gì!

•••

Tối nay đội cảnh sát hình sự bắt được Mai Đông một cách thuận lợi, toàn bộ Công an thành phố Tam Giang Khẩu đều rộn ràng như Tết. Khi nãy Trưởng Công an thành phố cấp trên còn đích thân gọi video call, công khai biểu dương đội cảnh sát hình sự, đặc biệt khẳng định vai trò quan trọng của tổng chỉ huy Trương Nhất Ngang trong quá trình hành động.

Cả cơ quan, cho dù là cảnh sát hình sự hay nhân viên công tác ở các bộ phận cảnh sát khác, đều nhìn Phó trưởng Công an Trương với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ. Do lúc Mai Đông bị cảnh sát lôi ra từ xe rác, trong tay vẫn nắm chặt con dao găm mang theo mình, thế nên các câu chuyện đồn thổi trong cơ quan, người nào cũng như thể đã tận mắt chứng kiến, nhớ lại sau khi chạy ra khỏi vòng vây, Mai Đông một mình xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, gặp Phó trưởng Công an Trương không hề có sự chuẩn bị, Mai Đông lôi con dao găm ra tấn công, Phó trưởng Công an Trương né người, sử dụng loạt đòn cầm nã, khống chế được hắn, tiếp đó hệt như Kiều Phong, một tay túm chặt huyệt đại chùy, ném hắn vào trong xe rác khóa lại.

Sau khi chiến dịch kết thúc, Trương Nhất Ngang trở về văn phòng làm việc, để cảm xúc lắng xuống, trong lòng tính toán một hồi, bây giờ vẫn còn ba bài toán nan giải trong công việc. Thứ nhất là vụ án Diệp Kiếm, cho đến nay vẫn còn mù mịt mơ hồ. Thứ hai là chưa tìm ra tung tích của Lưu Bị. Thứ ba là hai tên tội phạm giết Lâm Khải, gây ra những vụ nổ khủng bố vẫn đang bỏ trốn.

Cả ba vụ án đều không dễ, cần có một vài điểm đột phá.

Nói đến điểm đột phá, điểm đột phá liền xuất hiện, Tống Tinh và Vương Thụy Quân vẫn đang tất tả với việc tra hỏi Mai Đông, cùng chạy đến văn phòng, báo một tin vui, đã phát hiện ra tung tích của Lưu Bị!

Kể từ khi quyết định hợp tác với cảnh sát, Trịnh Dũng Binh hết sức quyết tâm lập công. Ông ta không chỉ bố trí lái xe tiểu Mễ làm nội gián ở công ty Chu Vinh, mà còn tận dụng các mối quan hệ của mình giúp cảnh sát tìm Lưu Bị. Lưu Bị suýt nữa đã đâm chết ông ta, hắn chưa sa lưới ngày nào, ông ta còn bất an ngày ấy.

Hơn 5 giờ chiều hôm nay, một đệ tử của Trịnh Dũng Binh nhận ra Lưu Bị, trông thấy hắn vào một khu làng đã dỡ bỏ ở phía đông thành phố, lập tức nói cho ông ta biết. Trịnh Dũng Binh lập tức gọi điện thoại cho Vương Thụy Quân, không gọi được, lại gọi cho Tống Tinh, vẫn không gọi được. Hóa ra, lúc đó hai người đang bố trí vây bắt Mai Đông, điện thoại di động tắt nguồn trong suốt thời gian hành động. Sau khi bắt được Mai Đông, trở về cơ quan, hai người mở điện thoại, nhìn thấy nhiều cuộc gọi nhỡ của Trịnh Dũng Binh, họ gọi lại, biết được hành tung của Lưu Bị.

Trương Nhất Ngang trao đổi với hai người một lúc lâu, phân tích rằng Lưu Bị vào khu dỡ bỏ, khả năng lớn nhất là qua đêm ở đó. Vì Lưu Bị bị truy nã trong toàn thành phố, không dám ở nhà nhà nghỉ, khách sạn, mọi người ở khu dỡ bỏ này đã chuyển đi hết từ lâu, nhưng nhà cửa hầu như vẫn còn, rất phù hợp để hắn ta ẩn náu ngủ qua đêm.

Sự việc cấp bách, Trương Nhất Ngang bảo hai người điều gấp anh em cảnh sát vừa về nhà nghỉ ngơi quay lại cơ quan, đồng thời bố trí các lực lượng cảnh sát khác như cảnh sát đặc nhiệm và đồn công an cùng hỗ trợ, tất cả mọi người đều mang theo vũ khí, phong tỏa toàn bộ khu làng, tiến hành kế hoạch vây bắt, lần này buộc phải bắt được tên tội phạm đang lẩn trốn này về quy án!

Ba người đang ngẩng đầu ưỡn ngực rầm rập bước ra khỏi cửa, vừa đến cửa, một vật đồ sộ hình người lao vào ngực Trương Nhất Ngang, ba người cùng giật nảy mình, định thân nhìn lại, hóa ra là Lý Tây, chỉ thấy cô nàng đầu tóc tơi tả, vẻ mặt hốt hoảng, như thể đã bị quấy rối tình dục.

Đêm hôm thế này, cô ta chạy đến cơ quan làm gì?

Một giây sau, Trương Nhất Ngang đưa tay ngăn lại, không đợi cô nàng lên tiếng, nói luôn: “Việc bắt Mai Đông lần này xảy ra bất ngờ, mà lại hết giờ làm việc, cho nên… tôi không kịp thông báo cho cô, cô yên tâm, sau này cơ hội rèn luyện còn rất nhiều. Bây giờ chúng tôi có việc, phải đi luôn, nếu cô đói bụng, tôi cho gọi ship đồ ăn đến cho cô. Mai gặp nhé!”

Trương Nhất Ngang dẫn hai người rảo bước vòng qua Lý Tây, lần này đi bắt Lưu Bị không thể dẫn cô ta đi cùng được.

“Chu Vinh bị cướp rồi, một cái USB ghi chép danh sách hối lộ của anh ta đã bị cướp đi mất.”

“USB gì?” Vừa nghe nói Chu Vinh bị cướp, Trương Nhất Ngang liền dừng lại, cổ quay một trăm tám mươi độ vòng lại nhìn cô nàng.

Tình hình gấp gáp, Lý Tây cũng không giấu giếm nữa, vội thành thực kể hết chuyện cô nàng theo dõi Chu Vinh, tiếp xúc với Chu Vinh ở đại lý 4S, tiếp đó tối nay đã vào nhà anh ta thành công. Trong lời kể, cô nàng hoàn toàn không nhắc đến chuyện mình suýt nữa thì lâm nguy, chỉ nói vốn là cô nàng có thể lấy được cái USB có chứa bằng chứng phạm tội, nhưng đến đoạn sau, lúc định tự mình lần mò, thì lại bị hai tên cướp làm hỏng việc.

Nghe xong, ba người đều thất thần kinh ngạc.

“Cô!” Trương Nhất Ngang rùng mình, “Cô đơn thương độc mã xông vào nhà Chu Vinh?”

“Em…”

Trương Nhất Ngang đưa tay lên xem giờ, việc bắt Lưu Bị đã sẵn sàng, anh ta liền bảo Vương Thụy Quân và Tống Tinh bố trí, còn anh ta tạm thời ở lại phòng làm việc để xử lý chuyện của Lý Tây.

Hai người vừa đi khỏi, thái độ của Trương Nhất Ngang đột nhiên mềm như bún, đóng cửa vào, ghé tới trước mặt cô nàng hỏi khẽ: “Thằng khốn Chu Vinh, nó… nó có làm gì cô không?”

“Không ạ.” Lý Tây phát hiện thấy hướng nhìn của lãnh đạo có gì đó bất thường, vội ôm ngực, lùi ra phía sau một bước theo bản năng. Trương Nhất Ngang rụt người về, vẫn hơi nghi ngờ: “Có thật là không bị tổn thất gì không?”

“Tổn thất gì?”

“Tổn thất ấy đấy.”

“Không!” Lý Tây giải thích trước khi đến gặp Chu Vinh, đã nhanh trí mang theo nhiều thuốc chống táo bón liều cao, uống vào chắc chắn sẽ mất nước nằm bẹp, lúc đó Chu Vinh đã bị hai tên kia đánh đến mức xổ cả ra quần, ngoài ra cô nàng còn chuẩn bị sẵn một con dao găm kiểu gấp giấu sau quần bò phòng bất trắc, chính là nhờ con dao này, sau khi bị hai tên cướp trói chặt, cô nàng mò được con dao cắt đứt dây thừng, mới nhanh chóng thoát được ra khỏi ngôi biệt thự. Bảo vệ ở cổng biệt thự thấy bộ dạng đầu bù tóc rối của cô nàng, lại tưởng cô nàng đã ngủ với sếp, còn cung kính hỏi cô nàng có cần cho xe đưa về không.

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt.” Trương Nhất Ngang vỗ ngực liên tiếp, thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu lần này Lý Tây xảy ra chuyện gì thật, cho dù cuối cùng Chu Vinh có bị xử lý thế nào, anh ta cũng sẽ phải cuốn gói ra đi trước tiên. Anh ta chân thành thỉnh cầu, “Lý Tây, sau này cô cũng đừng thế nữa, vừa nãy cứ tưởng có chuyện xảy ra với cô, tôi… cô có biết là tôi lo lắng thắt tim không!”

Lý Tây nhìn dáng vẻ của anh ta, thấy anh lo lắng cho mình đến như vậy, trong lòng vô cùng cảm động, đồng thời rất lấy làm áy náy, cô nàng đỏ mặt, bước đến bên cửa sổ, khẽ nói: “Sếp ạ, em biết lần này em liều lĩnh quá, sau này em không thế nữa. Anh có biết không, vừa nãy nhìn thấy ánh mắt của anh, khiến em nhớ đến một người. Em trở thành cảnh sát là vì bố em. Mẹ nói từ nhỏ tính cách em đã giống bố, bố là cảnh sát hình sự, thường xuyên lăn lộn ở bên ngoài, đi sớm về muộn, lúc em rất nhỏ, mặc dù bố rất ít khi chơi với em, nhưng mẹ nói lúc nào em cũng gần gũi với bố nhất, lúc nào cũng lấy cái mũ to của bố chơi. Sau này, khi em đi học, ông cũng thường xuyên vắng nhà, đi phá án, cả ngày cả đêm đều ở bên ngoài, lúc ông về nhà, em đã đi ngủ, đến sáng em thấy ông ấy vẫn đang ngủ ngáy khò khò, cũng không thể làm ông mất giấc. Mặc dù ít khi nói chuyện với bố, nhưng trong lòng em bố luôn là một vị đại anh hùng. Trên người bố có rất nhiều vết thương, có một lần bị chém một vết lớn ở lưng, em hỏi bố, bố bảo không đau tẹo nào, lớn lên em mới biết vết thương đó chắc chắn là rất đau. Năm em mười tuổi, bố và chú Quách cùng đi làm nhiệm vụ, gặp tội phạm mai phục, ông bị tội phạm chém rất nhiều vết, khi được cứu đưa về, người đã không thể tỉnh lại được nữa. Sau này, khi chọn nguyện vọng thi đại học, vì muốn giống như bố, nên mặc cho gia đình phản đối, em vẫn đăng ký thi vào trường cảnh sát. Khi phân công công việc sau khi tốt nghiệp, em nói muốn làm cảnh sát hình sự, gia đình và chú Quách đều phản đối, có điều em thấy máu của bố đang chảy trong tim mình, nếu bố còn sống, ông nhất định sẽ ủng hộ em làm cảnh sát hình sự. Trải qua sự việc lần này, em đã cảm nhận được sự vất vả và nguy hiểm của cảnh sát hình sự, nhưng em không hối hận tí nào, thấy anh lo lắng vì em, em lại nhớ đến bố, nếu ông ấy nghe thấy lời kể vừa nãy của em, chắc chắn cũng sẽ có vẻ mặt như anh. Hi hi, anh thấy thế nào?”

Lý Tây ngại ngùng quay đầu lại, thì thấy Trương Nhất Ngang đang ngồi ở vị trí của mình cau mày suy nghĩ, nghe thấy câu hỏi, anh ta ngơ ngác nhìn cô nàng: “Cảm thấy cái gì? Cô nói với tôi về bố cô nhiều thế làm gì, tôi có biết bố cô đâu.”

Lý Tây ngớ ra, thất vọng hứ một tiếng, bực bội giậm chân chạy luôn ra ngoài.

“Này, cô chạy cái gì hả, tôi còn muốn hỏi cô mấy chuyện đây!”

Cô nàng đành quay đầu lại, nhìn Trương Nhất Ngang vẻ mặt đầy khó chịu.

“Cái USB Chu Vinh bị cướp mà cô nói, cô có chắc trong đó có dữ liệu danh sách hối lộ của anh ta không?”

Lý Tây hít thở sâu một hơi, tạm thời gạt những cảm xúc con gái qua một bên, trả lời câu hỏi: “Đúng, bọn tội phạm nói thế, Chu Vinh phản ứng rất mạnh.”

Trương Nhất Ngang suy nghĩ một hồi, gật đầu: “Như vậy thì chúng ta có thể thay đổi cách nghĩ về việc triệt phá băng nhóm Chu Vinh. Chúng ta mãi không tìm ra bằng chứng phạm tội của Chu Vinh, bây giờ bằng chứng đã xuất hiện, chỉ cần chúng ta bắt được hai tên tội phạm trộm cướp đó, cái USB rơi vào tay chúng ta, là túm được bằng chứng phạm tội trực tiếp của Chu Vinh!”

“Vâng, đúng thế.”

“Cô miêu tả cụ thể đặc điểm của hai tên tội phạm đó xem.” Lý Tây miêu tả tỉ mỉ đặc điểm của hai tên tội phạm trộm cướp, một tên có vóc người trung bình, tên kia cao hơn một chút, hai tên đều đeo mặt nạ, thân hình trông vạm vỡ, nhưng không có đặc điểm cụ thể nào khác nữa.

Trương Nhất Ngang suy nghĩ giây lát, loại tội phạm dám đột nhập vào nhà riêng của Chu Vinh cướp đồ e là chẳng có mấy tên, thế mà bây giờ ở Tam Giang Khẩu lại xuất hiện hai ứng viên như vậy.

“Liệu có phải là hai tên đã giết Lâm Khải không?”

Sau khi anh ta gợi nhắc, Lý Tây lập tức ngộ ra, hai người vội lấy máy vi tính, đối chiếu với tư liệu hình ảnh của hai tên tội phạm đã quay được từ trước đó, Lý Tây đối chiếu một lúc, mặc dù trong đoạn hình ảnh nhìn không thấy mặt, nhưng qua đặc điểm thân hình và dáng đi, cô nàng khẳng định chắc chắn, hai tên này chính là kẻ đã cướp đồ của Chu Vinh tối nay!

Trương Nhất Ngang suy ngẫm giây lát, lập tức quyết định chia quân ra làm hai ngả, việc bắt Lưu Bị mặc dù vô cùng khẩn cấp, nhưng bắt hai tên tội phạm này cũng hết sức cấp bách.

Đúng là một đêm trường kinh hồn lạc phách, lại vừa phấn chấn lòng người!