← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 36

“Lao tao thái thịnh phòng trường đoạn, phong vật trường nghi phóng nhãn lượng [16] ! Thấy chưa, cuối cùng vẫn kiếm được một món bở!” Phương Siêu vui đến mức đọc cả thơ của Mao Trạch Đông, hắn ngồi phịch xuống mép giường ở khách sạn, tươi tỉnh nhìn cái vali kéo trước mặt.

Lưu Trực vỗ nhẹ vào cái vali, như thể sợ vỗ mạnh nó sẽ bẹp, hớn hở nói: “Một triệu đô la Mỹ, hơn sáu chục triệu nhân dân tệ đấy, cả đời tôi chưa bao giờ thấy nhiều tiền như thế!”

“Hả? Khả năng toán học của ông có tí cao nhỉ, không vào cục thống kê thì thật là đáng tiếc.”

“Tôi tính sai à?”

“Một triệu đô la Mỹ là hơn sáu triệu nhân dân tệ.”

“Chỉ có hơn sáu triệu tệ thôi à?”

“Lại còn chỉ có hơn sáu triệu tệ? Cái pho tượng mà ông khuân về bao nhiêu tiền, cả đời ông đã bao giờ kiếm được hơn sáu triệu tệ chưa?”

“Nhưng… nhưng hơn sáu triệu tệ, hai thằng mình mỗi người cũng chỉ ba triệu tệ, mua cái nhà, rồi lấy vợ là hết.” Lưu Trực đầy tiếc nuối.

Phương Siêu liếc xéo nhìn hắn: “Ông lấy vợ làm gì?”

“Tôi… có ai không muốn lấy vợ đâu?”

“Tôi không muốn đây!” Phương Siêu chỉ vào mình, giọng đầy tâm trạng: “Tiểu Trực này, mọi vấn đề của ông đều nằm ở chỗ kinh nghiệm xã hội quá ít, khả năng toán học quá kém. Lấy một con vợ quá đắt, ông có biết một lần rửa chân đích thực bao nhiêu tiền không? Loại kém tí thì vài trăm tệ, loại tốt thì chừng một nghìn tệ. Ba triệu tệ, ông có thể rửa mấy nghìn lần, một tuần rửa một lần, mấy chục năm không trùng lặp, sao ông còn muốn lấy vợ?”

“Tôi…”

Phương Siêu bĩu môi: “Bây giờ nói với ông về cái hay của món rửa chân, ông cũng không hiểu, sáng sớm mai chúng ta rời khỏi Tam Giang Khẩu, tôi dẫn ông đi thưởng thức món rửa chân đích thực! Rửa đến độ ông không muốn lấy vợ nữa!”

“Sáng sớm mai chúng ta đã đi rồi à?”

“Không thì sao?”

Lưu Trực chỉ vào túi áo của Phương Siêu: “Chúng ta còn cái USB của Chu Vinh, bên trong có chứa sổ sách kế toán của Chu Vinh, chính hắn nói muốn bỏ tiền ra để chuộc về, vụ mua bán này còn chưa làm, mình đi thế nào được?”

Phương Siêu lắc đầu: “Lòng tham khi chưa được đáp ứng, con người ta có thể làm cả việc cho rắn đi nuốt voi, ông có biết câu này từ đâu ra không? Câu này chính là nói ông đấy. Tam Giang Khẩu là địa bàn của Chu Vinh, ở đây hắn là người có tiền có thế, hắn nói muốn bỏ tiền ra để chuộc, không lẽ ông dám lấy thật hả? Chúng ta rời Tam Giang Khẩu trước đã, chuyện cái USB tính sau, thứ này đã ở trong tay chúng ta, thì không sợ hắn báo công an. Tiền không bao giờ kiếm hết, mạng sống quan trọng hơn tiền rất nhiều. Ôi dào, khoảng cách tầm nhìn của con người đúng là chênh lệch hàng nghìn ki-lô-mét, đối với thu hoạch lần này, ông chỉ nhìn thấy sáu triệu tệ, nhưng tôi nhìn thấy cả mô hình thương mại.”

“Mô hình thương mại?”

“Đúng thế, tôi quyết định rồi, sau này chúng ta sẽ chỉ chọn đám quan tham ở các địa phương nhỏ để ra tay, đám người này có tiền, nguồn gốc tiền bất chính, nhìn từ góc độ tỷ suất hiệu năng, cướp của bọn này có lợi hơn cướp tiệm vàng rất nhiều. Bây giờ chúng ta đã có sáu triệu tệ làm vốn khởi động ban đầu, còn lo gì không làm được? Lĩnh vực làm ăn này thị trường rất lớn, cạnh tranh ít, ai dám ra tay, người đó sẽ phát tài, có hiểu không!”

Lưu Trực phấn chấn gật đầu lia lịa, hai tên vui mừng không ngủ được, nằm trên giường yên lặng mơ tưởng về một tương lai hoành tráng.

Ngày hôm sau mau chóng đến đi, chỉ cần bình yên rời khỏi Tam Giang Khẩu, vụ làm ăn này coi như hoàn toàn thành công.

•••

Lúc này, Phương Siêu và Lưu Trực rất vui, nhưng anh Cương và tiểu Mao thì rất buồn phiền.

Đêm đã khuya, anh Cương và tiểu Mao đứng ở hai bên bàn, ngây người nhìn cái vali du lịch màu đen to đùng trước mặt.

Anh Cương run run đưa tay ra, cầm lấy đầu kéo khóa vali, từ từ mở vali trong tiếng thở nặng nề.

Mặc dù cả hai tên đã có sự chuẩn bị về tâm lý từ trước, nhưng khi trông thấy cái xác chết mắt trợn trừng, khắp người toàn vết máu, chúng vẫn bất giác lùi lại mấy bước.

Giây lát sau, cả hai hít một hơi thở sâu xuống huyệt đan điền, dịch bước đến cạnh cái vali, tỉ mỉ quan sát mọi thứ trong vali.

Anh Cương rón rén đưa tay ra, khẽ lật cánh tay xác chết, dưới cánh tay lộ ra một chiếc túi vải, anh Cương cầm chiếc túi vải lên, thấy hơi nặng, anh ta nghiến răng, nhấc chiếc túi vải ra khỏi vali, mở ra, trong túi chính là chiếc chuông nhỏ.

“Đây là thứ chết tiệt gì nhỉ?” Anh ta vứt luôn món đồ sang một bên.

Tiểu Mao cầm chiếc chuông lên ngắm nghía một tí và đưa ra phán đoán: “Đây chắc là hung khí giết người!”

“Nhiều máu thế này, hung khí phải là con dao chứ nhỉ?”

“Chắc là dùng cái này đập chết trước, sau đó lấy dao đâm. Nếu không thì để cái này bên cạnh xác chết làm gì? Chắc chắn là định vứt xác, rồi vứt cả hung khí.” Tiểu Mao phân tích đầy logic.

Anh Cương ngẫm nghĩ giây lát, cũng gật đầu, bỗng lại đùng đùng nổi giận tát vào đầu tiểu Mao: “Mẹ kiếp, bảo mày cướp mấy túi hành lý, con mẹ mày lại cướp cái xác chết về làm gì!”

Tiểu Mao tránh ra chỗ cách xa anh ta, ôm đầu, ấm ức giải thích: “Em… em cũng không ngờ lại gặp phải sự việc như thế này, người đó… người đó trông không giống tội phạm giết người, em không thể nào ngờ được trong cái vali của hắn lại là cái xác chết.”

“Không ngờ, không ngờ!” Anh Cương lại định đánh tiểu Mao, ánh mắt một lần nữa liếc thấy cái xác chết, bất giác rút tay lại, mím môi suy nghĩ giây lát, “Giờ tiền thì không kiếm được, lại còn rước thêm phiền toái to rồi.”

“Anh Cương, hay là chúng ta… hay là báo công an nhỉ?”

“Báo công an?” Anh Cương suy nghĩ mấy giây, “Giờ mà báo công an, sự việc cái xác không liên quan gì đến chúng ta, nhưng chúng ta lái xe taxi giả ăn trộm đồ, vẫn sẽ phải vào tù chứ?”

“Nhưng chúng ta lái taxi giả ăn trộm đồ chỉ là chuyện nhỏ, giết người là việc lớn, nếu phải ngồi tù, thì ăn trộm đồ vẫn ít hơn vài năm.”

Anh Cương hít một hơi thở sâu, lại đùng đùng nổi giận: “Ông mày có giết người đâu, ông cũng không vay nặng lãi, sao ông lại phải ngồi tù với mày?”

“Việc… việc lái taxi giả anh cũng đồng ý mà.”

“Con mẹ mày!” Anh Cương làm ra bộ định lao tới nện tiểu Mao.

“Anh, anh,” Tiểu Mao liên miệng van xin, “anh đừng đánh em nữa, em có một ý này.”

“Nói!”

“Chúng ta vứt cái vali này đi, thế là xong đúng không?”

“Vứt ở đâu?”

“Lấy ở đâu thì vứt ở đó, chúng ta lái xe trở lại chỗ ban đầu, vứt ở đó.”

Anh Cương ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không được, sau khi người ta nhặt được cái vali, cảnh sát sẽ kiểm tra camera giám sát, phát hiện ra là xe của chúng ta vứt cái xác chết, đến lúc đó có mồm năm miệng mười cũng không thể giải thích nổi, vụ án mạng này cảnh sát chắc chắn sẽ đổ lên đầu chúng ta.”

“Thế thì chúng ta tìm một chỗ chôn đi, chôn thật sâu, thần không hay quỷ không biết.”

“Khu vực gần đây đều có người ở, đến chỗ nào đào hố sâu được?”

Tiểu Mao suy nghĩ giây lát, bảo: “Chúng ta đi xe buýt ra ngoại ô.”

Anh Cương ngẫm nghĩ một lúc, xem ra cũng chỉ còn con đường này, bèn quyết định sáng sớm mai bắt xe buýt, chuyển cái xác chết ra ngoại ô, chôn luôn cùng cái vali.