← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 47

“Lý Tây, bây giờ tôi nói rõ với cô, bây giờ cô đã bị đình chỉ công tác, cô theo tôi về ngay!” Trương Nhất Ngang đuổi theo cô nàng đi lên tòa chung cư.

“Em bị đình chỉ công tác tại sao vẫn phải quay về?” Lý Tây gạt tay Trương Nhất Ngang ra, tiếp tục đi nhanh lên trên tầng.

“Cô có biết tình hình bây giờ cấp bách thế nào không, cô còn gây thêm phiền toái, nếu những người khác biết cô ngang ngược thế này, thì cô khỏi phải làm cảnh sát nữa.”

“Một lúc nữa anh sẽ biết!” Lý Tây dừng lại ở trước cửa một căn phòng, đây là địa chỉ của Đỗ Thông đã được lưu trong biên bản của đồn Công an.

“Cô ra dáng cảnh sát một tí có được không?” Trương Nhất Ngang hai tay chống nạnh, vừa giận vừa không biết làm thế nào với cục phiền này, nếu là người khác anh ta đã đá cho một cú bay luôn rồi.

Lý Tây lườm anh ta, gõ cửa luôn, một lúc sau Đỗ Thông mở cửa, nghi hoặc nhìn hai bọn họ: “Anh chị tìm ai? Ơ… cô chính là người thử lái bị va xe lần trước nhỉ?”

“Kìa, cái vali ở kia thây!” Lý Tây rời mắt khỏi Đỗ Thông, chằm chằm nhìn vào một cái vali dựa vào tường ở phía sau, cô nàng đẩy Đỗ Thông ra, đi luôn tới chỗ đó.

“Này này, cô làm gì thế hả?” Đỗ Thông bước tới ngăn cô nàng lại.

Lý Tây lật cái vali ra, kéo khóa mở vali, lôi hết đồ bên trong vứt sang một bên, thò tay lần lượt bấm từng cái nút ở đáy, cuối cùng cũng tìm thấy nút mở, vách ngăn ở đáy vali tự động mở ra.

“Anh xem, đây không phải là cái vali đấy sao?”

Trương Nhất Ngang mắt chữ A miệng chữ O nhìn cô nàng thao tác, không ngờ đúng là cái vali ở đây. Một giây sau, Trương Nhất Ngang lập tức nhảy dựng lên, đè nghiến Đỗ Thông xuống đất, bẻ quặt tay anh ta, dùng sức nặng của mình đè chặt anh ta xuống đất, Đỗ Thông đau quá kêu toáng lên, vừa kêu vừa hét: “Tôi chưa hề động vào đồ bên trong vali, là hai người đó nợ tiền tôi, tôi mới lái xe về.” Anh ta tưởng là hai người này là chủ chiếc xe việt dã và cái vali.

Trương Nhất Ngang vội bảo Lý Tây: “Vào trong phòng xem thế nào.”

Lý Tây vội chạy vào trong phòng kiểm tra, rồi chạy ra bảo: “Trong phòng không có ai.”

Trương Nhất Ngang đè chặt Đỗ Thông đang ra sức giãy giụa, Đỗ Thông bị anh ta bẻ quặt tay ra phía sau đau quá, gào to: “Các người là ai?”

“Mau nói xem đồng bọn ở đâu!”

“Đồng bọn gì hả, ở đây chỉ có một mình tôi!”

“Anh có nói không!” Trương Nhất Ngang mạnh tay hơn, khiến vai Đỗ Thông gập đến mức gần như biến dạng.

Đỗ Thông đau đến mức thở hắt ra, muốn nhổm dậy nhưng lại bị Trương Nhất Ngang ấn đầu gối chân trên lưng đè chặt, càng phản kháng lại càng đau, chỉ còn cách gào to: “Rốt cuộc các người là ai?”

“Nói mau, đồng bọn ở đâu!”

“Đồng bọn gì cơ chứ, ở đây chỉ có một mình tôi.”

“Đồng bọn ở đâu?”

“Chỉ có một mình tôi.”

“Đồng bọn ở đâu?”

“Có một mình tôi.”

Hai người ngoan cố hỏi đáp rất nhiều lần với nội dung y hệt.

Cuối cùng, đến khi Lý Tây đổi một câu hỏi khác có tí mới mẻ: “Tiền và cái USB trong vali đâu?”

“Tiền gì, cái vali này tôi cầm từ ô tô lên, lúc cầm lên đã không có tiền, anh chị đừng có vu oan cho tôi, hai người đó nợ tiền tôi, tôi mới lái chiếc xe về.”

“Xe gì?”

“Anh chị nói tiền gì?”

Ba người đều ngớ ra giây lát, Trương Nhất Ngang lại hỏi: “Đồng bọn ở đâu?”

“Đồng bọn nào, chỉ có mình tôi.”

Lý Tây lại hỏi: “Tiền và USB đâu?”

“Tiền gì, anh chị đừng vu oan cho tôi, hai người đó nợ tôi tiền, tôi mới lái xe về.”

“Xe gì?”

“Anh chị nói tiền gì?”

Ba người lại lặp lại đoạn đối thoại một lần nữa, không người nào tìm được đáp án mình mong muốn.

Trương Nhất Ngang hỏi một câu hỏi khác: “Hai người mà anh nói có phải là Phương Siêu và Lưu Trực không?”

“Không phải hai người đó tên là Hạ Đình Cương và tiểu Mao à?”

Hai người lại ngớ ra, nhìn bộ dạng của anh ta không giống như đang nói dối, đúng là biên bản báo án ngày hôm sau của đồn Công an viết tên Hạ Đình Cương và tiểu Mao, liệu có sự hiểu nhầm gì trong chuyện này không?

Lý Tây hỏi: “Anh làm thế nào lấy được cái vali này?”

“Nói mau!” Trương Nhất Ngang lại mạnh tay thêm.

Đỗ Thông mồ hôi đầm đìa nhanh chóng thuật lại sự việc sau khi bị đâm xe, anh ta lái xe của bọn chúng đi, nghe xong hai người lại càng rối thêm, đáy cái vali này có ngăn ngầm, tất nhiên không thể mua được một cái giống hệt như vậy trên thị trường, chắc chắn là cái vali trong nhà Chu Vinh, nhưng làm sao cái vali này lại xuất hiện trong tay Hạ Đình Cương và tiểu Mao, cuối cùng lại rơi vào tay anh ta?

Bỗng nhiên, đúng lúc này, xuất hiện mấy bóng người ngoài cửa, Trương Đức Binh dẫn đầu, nhìn thấy tình hình trong nhà, cũng ngớ ra, một giây sau, hắn dẫn bốn đệ tử xông vào trong nhà, lôi dao găm ra, thậm chí còn có một khẩu súng ngắn, trong nháy mắt khống chế cả ba người, tiếp đó đóng cửa vào, trói cả ba người lại.

“Trương Đức Binh!” Lý Tây nhận ra hắn.

“Mày biết tao à? Ồ, suýt nữa thì quên mất, để ra tay với sếp của tao, chúng mày cũng chuẩn bị đủ bài đấy nhỉ. Còn mày…” Hắn tung một cú đá về phía Đỗ Thông, “Chúng mày còn nghĩ ra cả chiêu đâm xe để thu hút nhân viên bảo vệ ra ngoài hả?” Hắn lại đá mấy cú rất mạnh vào Trương Nhất Ngang, “Tao thay anh Vinh trả lại cho mày đây. Được rồi, còn một thằng nữa ở đâu?”

Trương Nhất Ngang và Lý Tây đều im lặng nhìn hắn, họ thực sự không ngờ tới biến cố này.

Đỗ Thông bị hắn đá gãy một cái răng, mồm đầy máu, kêu khóc: “Anh là ai?”

Trương Đức Binh cười nhạt, ra hiệu cho bốn đệ tử lục soát người cả ba người một lượt, không tìm thấy cái USB, chỉ lấy điện thoại di động của họ ra. Hắn đến cạnh cái vali, tìm một hồi trong đám đồ, vẫn không có thu hoạch gì.

Hắn nghiến răng: “Tiền đâu?”

“Tiền gì chứ, hai người đó nợ tiền tôi, tôi mới lái xe về.” vẻ mặt Đỗ Thông đầy oan ức.

“Tôi cũng không biết.”

“Đồng bọn đâu?”

“Đồng bọn gì, có một mình tôi.”

Trương Đức Binh hít thở sâu một hơi, thấy hỏi Đỗ Thông cái gì anh ta cũng không biết, điên tiết lại đạp một nhát về phía anh ta, anh ta đau quá kêu toáng lên, lại bị bọn đệ tử bịt mồm lại không cho anh ta hét thành tiếng. Trương Đức Binh đi ra một chỗ, hỏi ý sếp trước.

•••

Trong biệt thự chỉ còn Chu Vinh và Hồ Kiếm Nhân.

Khi nãy Trương Đức Binh nói với họ hai gã đàn ông và một phụ nữ trong nhà đều đã bị khống chế, cái vali còn ở đó, nhưng cả tiền và USB đều không thấy đâu, gã đàn ông và người phụ nữ kia rất ngoan cố, kiên quyết không nói gì, Đỗ Thông nói cái vali đó không phải là của anh ta, mà là anh ta lấy từ trong tay hai người khác tên là Hạ Đình Cương và tiểu Mao.

Nghe xong diễn biến sự việc, Chu Vinh ù ù cạc cạc, không hiểu ra làm sao, quay sang Hồ Kiếm Nhân: “Anh thấy phải làm thế nào?”

“Tiền và USB chắc chắn vẫn nằm trong tay hai thằng tên là Hạ Đình Cương và tiểu Mao.”

Chu Vinh gật đầu: “Nghe ý Trương Đức Binh thì anh ta cảm thấy Đỗ Thông không biết vụ cướp đồ.”

“Lý Tây và gã đàn ông kia chắc chắn là đồng bọn, nên bọn chúng mới nhất định không khai, có thể bảo Trương Đức Binh dùng thủ đoạn, để hai bọn chúng làm con tin, ép đồng bọn của bọn chúng quay lại.”

Chu Vinh lắc đầu: “Chẳng may đồng bọn biết bọn chúng đã bị bắt, không dám quay lại thì sao?”

“Việc này…”

“Cảnh sát đã nhảy vào, việc này không đợi được nữa, hôm nay buộc phải xong. Bảo Đỗ Thông dẫn chúng ta đi tìm hai thằng kia, dùng đồng bọn của bọn chúng làm con tin để uy hiếp, đánh một mẻ bắt hết. Sau khi lấy lại đồ, không để lại đứa nào.”

“Thế còn thằng Đỗ Thông?”

Mắt Chu Vinh ánh lên sắc lạnh: “Cũng diệt khẩu.”

“Vâng, em lập tức đi làm luôn.”

“Không, việc này vô cùng quan trọng, tôi cũng phải đi.”

“Nhưng việc này quá nguy hiểm.”

Chu Vinh cười nhạt: “Nếu lần này Trương Đức Binh thất bại, tôi có ngồi ở nhà cũng là ngồi đợi cảnh sát đến tận cửa thôi.”

Hồ Kiếm Nhân suy nghĩ giây lát, gật đầu: “Anh Vinh, anh đi ra ngoài, em sợ là cảnh sát sẽ theo dõi.”

Chu Vinh cười nhạt: “Vừa hay có thể dùng tiểu Mễ để điệu hổ ly sơn.”