CHƯƠNG 48
Phương Siêu ngồi trong nhà mắt trợn trừng giận dữ, chằm chằm nhìn con dao găm trong tay và cứt đái dính trên quần áo, trong đầu sôi sục suy nghĩ lát nữa xử lý hai thằng khốn kiếp đó thế nào. Lưu Trực cảnh giác áp sát cửa yên lặng nhìn cánh cổng ngoài sân.
Đợi rất lâu, cánh cổng ngoài sân bị mở ra từ bên ngoài, anh Cương và tiểu Mao hớn hở cười nói đi thẳng vào.
“Anh Siêu, về rồi.”
Lưu Trực nói khẽ một câu, Phương Siêu lập tức trở về trạng thái chiến đấu, nấp vào một bên cửa như một con sói lanh lẹ, im lặng nghe tiếng động bên ngoài.
Tiếng nói cười và tiếng bước chân của hai người mỗi lúc một gần.
“Ơ, sao khóa cửa lại rơi xuống?” Tiểu Mao hỏi.
“Hôm qua bị thằng ngu đấy đá hỏng mà, có điều mình cũng không ở cái nhà này nữa, sau này chúng ta sẽ ở… ái chà!”
Anh Cương vừa vào trong nhà, liền bị Phương Siêu túm đầu dúi luôn xuống đất, đồng thời con dao găm đâm phập vào lòng bàn tay, đóng tay phải của anh ta xuống đất. Tiểu Mao ở phía sau còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lưu Trực ở bên kia túm lấy, cũng dúi mạnh một phát xuống đất, không nói không rằng bẻ gãy luôn một ngón tay. Bọn chúng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người mặt mũi đằng đằng sát khí này chính là hai tên tội phạm giết người đã bị bọn chúng đánh tráo vali, lập tức kinh sợ hồn xiêu phách lạc.
“Mày tên là Hạ Đình Cương phải không? Để tao xem mày cương thế nào?” Phương Siêu rút ra một lưỡi lam, khom gối chằm chằm nhìn anh Cương đang run lên bần bật, “Lấy trộm vali của bọn tao, hại bọn tao bị truy nã, chơi đẹp đấy!” Hắn vung lưỡi lam lên, máu trên đùi anh Cương trào ra, đồng thời một tiếng kêu thất thanh vang lên.
“Mày còn dám kêu! Mày kêu tao sẽ cắt lưỡi mày.” Phương Siêu đưa lưỡi dao đến cạnh mồm anh ta, anh ta sợ quá, cố gắng chịu đau, ngậm chặt mồm lại. Nhưng anh ta vừa ngậm mồm vào, Phương Siêu lại rạch một nhát lên đùi anh ta.
“Xin đại ca tha mạng, xin đại ca tha mạng!” Anh Cương run rẩy van khóc.
Tiểu Mao ở bên cạnh thấy cảnh tượng đó, biết là lần này không thể trốn được, lập tức vứt cái túi nilon màu đen trong tay ra: “Các anh tìm tiền phải không, tiền ở trong này hết.”
Lưu Trực nhìn thấy tiền đô lăn ra từ trong cái túi nilon, mừng rỡ vội vàng cúi xuống đếm tiền. Đúng lúc này, tiểu Mao túm lấy một thanh gỗ có đinh ở trên sàn cạnh đó lên đập vào người Phương Siêu, lưng hắn liền bị đinh đâm thủng một lỗ, máu trào ra. Phương Siêu quay đầu nổi điên, nhảy qua túm lấy đầu tiểu Mao dúi vào tường, tiểu Mao dùng hết sức bình sinh ôm chặt lấy Phương Siêu, hai tên mắc vào nhau.
Lưu Trực quay đầu định giúp, nhưng thấy tiểu Mao dính chặt vào Phương Siêu, hắn cũng không biết vung chân vào đâu, Phương Siêu cũng không cần hắn giúp, bình tĩnh giành lợi thế, cùi tay chọc ra phía sau mấy nhát khiến tiểu Mao trào máu miệng. Lúc sắp buông tay ra, cậu ta quơ loạn xạ túm được khẩu súng ngắn ở thắt lưng Phương Siêu, bắn bừa một phát, không ngờ khẩu súng đã mở chốt an toàn, vang lên một tiếng nổ, viên đạn xuyên thủng một lỗ trên tường, vụn tường bắn ra tứ phía, cả bốn người đều ngớ ra, tiểu Mao thừa cơ rút súng ra gí vào trán Phương Siêu.
Ngay lập tức, cả Phương Siêu và Lưu Trực đều dừng lại.
“Cấm động đậy, mày động đậy tao sẽ nổ súng luôn.” Tiểu Mao sợ hãi túm lấy Phương Siêu.
Lưu Trực nhảy luôn lên người anh Cương, rút ra một con dao găm, gí vào thái dương anh Cương: “Mày dám nổ súng, tao sẽ giết luôn nó, mày chắc chắn cũng sẽ chết.”
Phương Siêu cười nhạt: “Người anh em của tao đã từng là lính, mày có súng trong tay cũng không phải là đối thủ của cậu ấy.”
“Tao không cần biết, giết mày là đủ chứ hả.”
Phương Siêu nheo mắt, hắn có năm mươi phần trăm chắc chắn có thể túm được cánh tay tiểu Mao, kéo cậu ta ngã nhào ra đất, nhưng hắn cũng chỉ chắc chắn năm mươi phần trăm, nếu hành động thất bại, sẽ mất mạng, lúc này hắn cũng lưỡng lự không dám quyết, đành nói: “Cậu em, cậu muốn thế nào?”
“Thả đại ca của tao ra trước đã.”
Phương Siêu cười nhạt: “Mày cảm thấy có được không?”
Tiểu Mao gầm lên, gí mạnh vào thái dương Phương Siêu: “Mày có thả không?”
Lưu Trực thấy cảnh tượng đó, sợ Phương Siêu nguy hiểm, từ từ thẳng người lên, nhưng thấy Phương Siêu lắc đầu, nói: “Không được thả.”
“Rốt cuộc mày có thả không! Đừng có ép tao!”
“Thế này nhé, mày cứ giữ lấy súng, chúng tao cầm tiền đi, mày thấy sao?” Phương Siêu nghĩ bụng chỉ cần đối phương buông súng ra, là hắn có thể khống chế được đối phương trong chớp mắt.
“Tiền để lại cho bọn tao một nửa.”
Lưu Trực giận dữ nói: “Vì cớ gì, đây vốn là tiền của bọn tao.”
Không ngờ Phương Siêu lập tức nói: “Tao đồng ý!”
“Thế thì được,” Tiểu Mao mắt nhìn Lưu Trực, “mày lấy một nửa số tiền mang đi, đại ca của mày, lát nữa tao sẽ thả.”
Phương Siêu thủng thẳng nói: “Mày như thế là không tôn trọng luật chơi rồi.”
“Bây giờ thả chúng mày ra, chúng mày lập tức lại đối phó với chúng tao thì làm thế nào?”
“Tao sẽ tôn trọng luật chơi.”
“Tao dựa vào cái gì để tin chúng mày?”
“Chuyện này…” Phương Siêu cũng không tìm được ra lý do để cậu ta tin.
Bốn người bèn cứ thế đối đầu.
Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Trương Đức Binh tay cầm một khẩu súng, dẫn theo đệ tử xông vào, vừa nhìn thấy tình hình trong phòng, liền ngớ ra, sao lại là bốn người? Bọn chúng đang làm cái gì? Một giây sau, hắn định thần lại, chĩa súng vào tiểu Mao và Phương Siêu, quát: “Cấm động đậy!”
Một gã đệ tử cũng lôi súng ra chĩa vào Lưu Trực ở phía kia, ba gã đệ tử khác rút dao găm, chia ra bao vây ở đằng sau hai nhóm.
Thấy tình thế đột ngột thay đổi, mặc dù Phương Siêu và Lưu Trực vẫn không hiểu ra làm sao, nhưng bọn chúng thấy hai người cầm dao găm, chắc chắn không phải là cảnh sát, bọn chúng nhìn nhau ra hiệu. Lưu Trực quay người đâm một nhát rách cánh tay gã đệ tử cạnh hắn, Phương Siêu thừa lúc tiểu Mao phân tâm, túm chặt cậu ta, cướp lấy khẩu súng ngắn rồi vung chân đạp bay tiểu Mao.
Đột nhiên, đúng lúc này vang lên hai tiếng “pang pang”, Trương Đức Binh quay đầu bắn thẳng vào Lưu Trực, Lưu Trực ôm bụng, máu tươi chảy ra, ngã gục xuống đất, nhưng lúc này, Phương Siêu cũng giơ súng lên, chĩa vào Trương Đức Binh.
Tình hình bây giờ là, súng của Trương Đức Binh chĩa vào Lưu Trực, cách đó vài mét Phương Siêu chĩa súng vào hắn, một đệ tử khác của Trương Đức Binh cũng đang nhằm vào Phương Siêu, số đệ tử còn lại chia ra đứng hai bên sẵn sàng tiếp ứng.
Trương Đức Binh nhìn Phương Siêu, sắc mặt không chút hoảng sợ: “Mày bỏ súng xuống.”
“Không đời nào.” Phương Siêu cũng không hề nao núng.
“Nếu mày nổ súng, mày chỉ giết được một mình tao, chúng tao sẽ giết toàn bộ chúng mày. Mày có giỏi, cứ thử xem, tao đếm đến ba, nếu mày không bỏ súng xuống, tao sẽ giết nó trước.” Trương Đức Binh bước đến bên cạnh Lưu Trực mồ hôi túa ra đầy đầu, mặt tái mét, cầm súng chĩa vào đầu hắn.
“Một… hai…”
Phương Siêu vứt khẩu súng xuống chỗ đối diện.
“Anh Siêu!” Lưu Trực nén đau ngẩng đầu lên, cảm động nhìn Phương Siêu.
Phương Siêu nở nụ cười não nề, nhẹ nhàng nói: “Chấp nhận quả đắng thôi.”
Trương Đức Binh hài lòng gật đầu, giơ ngón tay cái về phía Phương Siêu: “Hảo hán đấy!” Nếu bọn chúng không động đến sếp hắn, hắn cũng muốn thu nạp hai tên này.
Những người khác trói cả bốn người ở hiện trường lại, dúi xuống đất.
Trương Đức Binh đưa mắt ra hiệu cho đệ tử, ba gã đệ tử không có súng chạy ra ngoài, một lúc sau, hai chiếc ô tô con rất bình thường đi vào trong sân, một gã đệ tử đóng chặt cổng lại, tiếp đó Chu Vinh và Hồ Kiếm Nhân xuống xe, ba gã đệ tử lần lượt áp giải Trương Nhất Ngang, Lý Tây và Đỗ Thông vào nhà, cả ba đều bị trói, miệng nhét chặt.
Chu Vinh chậm rãi giậm bước vào trong nhà, Hồ Kiếm Nhân đóng cửa vào, thì phát hiện khóa đã bị hỏng, hắn cũng chỉ có thể khép hờ cánh cửa. Chu Vinh quan sát bảy tên một lượt, ánh mắt dừng lại chỗ Phương Siêu và Lưu Trực, giơ tay chỉ: “Hai thằng này.”
Trương Đức Binh bước tới lục xét người Phương Siêu và Lưu Trực một lượt, quả nhiên sờ thấy một cái USB trong túi áo trong của Phương Siêu, đưa về cho Chu Vinh. Chu Vinh cầm cái USB lên, ra sức sờ nắn, hít thở sâu một hơi, thốt lên: “Cuối cùng cũng quay về tay tao, hai thằng chúng mày làm tao hoảng đến độ suýt phát bệnh.”
Phương Siêu nhìn hắn: “Anh muốn thế nào?”
“Mày thấy tao muốn thế nào?” Chu Vinh nhìn hắn vẻ giễu cợt, vỗ một cái vào đầu, “À đúng rồi, tao cứ tưởng hai thằng mày làm, sau lại tưởng là bốn thằng, bây giờ làm sao lại thành ra bảy, rốt cuộc bảy người chúng mày có quan hệ gì?”
Bảy người dưới đất nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc anh ta đang nói gì.
Lúc này, Trương Nhất Ngang nói rất khẽ một câu vào tai Lý Tây: “Hắn định diệt khẩu, lát nữa cô tháo chạy.”
Lý Tây khẽ liếc nhìn anh ta, thấy cái tay bị trói phía sau lưng của anh ta đang kẹp một lưỡi dao đầy máu, chính là cái lưỡi dao Phương Siêu đã dùng để cứa đùi của anh Cương.
Phía đối diện, Chu Vinh vẫn đang hỏi Phương Siêu và Lưu Trực: “Nói xem, ai bảo chúng mày đến nhà tao để cướp?”
“Ai dám bảo ông mày?” Phương Siêu cười nhạt.
“Có chí khí!” Chu Vinh gật đầu, vung tay vả luôn một nhát.
Phương Siêu không hề sợ hãi: “Ra tay đi ông chủ Chu, anh mà giết bảy người chúng tôi, bị tóm được là tử hình.”
“Ái chà, mày không biết, nếu không giết bảy người chúng mày, tao bị bắt thì cũng tử hình.” Chu Vinh cười thành tiếng, “Chúng mày muốn nhanh chóng dễ chịu một tí thì thành thật kể lại cho tao nghe toàn bộ chi tiết vụ cướp, nếu không tao sẽ cho chúng mày chết một cách đau đón.”
Phương Siêu cười, đột nhiên nhổ thẳng một bãi nước bọt lẫn máu vào mặt Chu Vinh.
Chu Vinh lau mặt, sôi tiết, mấy gã đệ tử cùng lao tới đá túi bụi vào mặt Phương Siêu.
Lúc này, Trương Nhất Ngang đã tháo được dây thừng, lặng lẽ đưa lưỡi dao cho Lý Tây, tiếp đó chậm rãi cởi nốt dây thừng, thừa lúc người bên cạnh đánh Phương Siêu, đột ngột đứng dậy, cầm lấy con dao găm trên bàn của Lưu Trực, lao về phía Chu Vinh.
Trương Đức Binh quay đầu giơ súng lên bắn luôn, pằng một tiếng, mông Trương Nhất Ngang bị trúng đạn be bét máu, anh ta mặc kệ, xoay người nhảy lên người Chu Vinh, kéo phắt anh ta lại, kề dao vào cổ, quát: “Dừng tay! Động đậy là giết luôn!” Mông anh ta đau nhức nhối, một chân khập khiễng kéo Chu Vinh vào tường, để Chu Vinh chắn trước mặt mình.
“Mày… mày giết tao, mày cũng không thể chạy thoát được.” Chu Vinh bị dao kề vào cổ, mặt tái mét.
“Ít nhất cũng kéo được mày đi cùng!”
Hai khẩu súng của Trương Đức Binh và gã đệ tử đều nhằm vào đầu Trương Nhất Ngang.
Trương Nhất Ngang lạnh lùng quát: “Cho dù chúng mày có bắn, trước khi chết tao cũng nhất định sẽ cắt cổ nó, chúng mày cứ thử xem!”
“Không… không được thử.” Chu Vinh hoảng hốt kêu lên, “Anh… anh muốn thế nào?”
“Thả cô ấy ra.” Trương Nhất Ngang đưa mắt nhìn về phía Lý Tây, lúc này, Lý Tây cũng đã cắt được dây thừng, đứng dậy, hai gã đệ tử cầm dao găm chặn trước mặt cô nàng.
“Tôi bảo anh thả cô ta ra! Tao đếm đến ba, một… hai…”
“Để cô ta đi!” Chu Vinh hét lên.
Mấy thằng đệ tử tránh sang một bên. Lúc này, Hồ Kiếm Nhân chặn lại: “Không thể thả người.”
“Tôi bảo anh thả người!” Trương Nhất Ngang ấn tay, con dao găm sắc bén cứa vào da cổ họng Chu Vinh, anh ta cảm thấy máu đã chảy ra.
“Thả thả thả, mau để cô ta đi.” Chu Vinh vội giục.
“Anh Vinh, không thể thả người ra được.” Hồ Kiếm Nhân hoàn toàn không nhượng bộ.
“Tôi bảo anh thả người!”
“Anh Vinh, nếu hôm nay cho bọn chúng đi, tối nay toàn bộ chúng ta đều phải vào tù, việc này chúng em không thể nghe anh được.”
Trương Đức Binh đưa mắt nhìn bốn gã đệ tử, ánh mắt đám đệ tử đều đồng ý với lời Hồ Kiếm Nhân, mặc dù tất cả đều đã quyết liều một phen, nhưng nếu có cơ hội, không ai muốn vào tù. Trương Đức Binh cúi đầu khó xử, nói một câu: “Anh Vinh, anh Hồ nói đúng, không thể thả người được.”
Trương Nhất Ngang gầm lên uy hiếp: “Chúng mày có tin tao sẽ giết sếp của chúng mày không?”
“Đừng… đừng giết tôi.”
Hồ Kiếm Nhân lạnh lùng nói: “Thế thì mày sẽ được chết xấu xí hơn thôi!”
Trương Đức Binh chằm chằm nhìn vào đùi Trương Nhất Ngang, hai ống quần của Trương Nhất Ngang đều đã ướt đẫm máu, khinh khỉnh nói: “Mày không gồng được lâu nữa đâu, mày thả người, cho mày chết nhẹ nhàng, mày dám động thủ, tao sẽ hiếp bạn gái mày, rồi giết sạch toàn bộ đám người ở đây, cuối cùng sẽ cho mày chết từ từ!” Vừa nói, hắn vừa bước luôn về phía Lý Tây.
“Cút ra, tôi là cảnh sát!” Lý Tây hoảng sợ vội vàng lùi tụt lại, kêu toáng lên.
“Cô là cảnh sát?” Trương Đức Binh dừng bước.
Hồ Kiếm Nhân khinh khỉnh cười: “Bộ dạng như cô, mà cũng là cảnh sát hả?”
“Tôi… tôi là cảnh sát.”
Hồ Kiếm Nhân phì cười: “Chưa thấy cảnh sát yếu như thế này bao giờ.”
“Tôi thì sao?” Trương Nhất Ngang quát.
Hồ Kiếm Nhân đưa mắt nhìn về phía anh ta, cau mày: “Mày… mày là cảnh sát?”
“Cô ấy là cảnh sát, tôi là lãnh đạo của cô ấy, tôi tất nhiên là cảnh sát. Bây giờ các anh thả người ra, tôi có thể nói là các anh đã tự ra đầu thú, tôi có quyền xử nhẹ cho các anh.”
“Anh có quyền to thế à?” Hồ Kiếm Nhân nhìn anh ta mấy giây, “Anh làm vị trí nào ở Công an thành phố?”
“Người có quyền này ở Công an thành phố Tam Giang Khẩu cũng chả có mấy ai.”
Hồ Kiếm Nhân quan sát anh ta mấy giây, chậm rãi gật đầu: “Không ngờ được, thật sự là không ngờ được, cảnh sát bây giờ có khí phách như vậy, không ngờ anh là lãnh đạo to của đội cảnh sát hình sự, mà còn đích thân có mặt ở tuyến đầu tiên để phá án, đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự Tam Giang Khẩu được đấy, Vương Thụy Quân, khâm phục, khâm phục!”
Trương Nhất Ngang cau mày: “Tôi không phải là Vương Thụy Quân.”
“Thế anh là ai?”
“Tôi được Công an tỉnh cử xuống.”
“Anh…” Hồ Kiếm Nhân phấn chấn chỉ tay vào anh ta, “anh là Trương Nhất Ngang?”
“Không thì anh tưởng là ai?”
“Tôi tưởng anh là Vương Thụy Quân.”
“Tôi là Trương Nhất Ngang.”
“Hóa ra anh là Trương Nhất Ngang.”
“Tôi tất nhiên là Trương Nhất Ngang.”
Hai người đối chiếu xong thông tin cá nhân, kết quả vẫn trong tình thế đối đầu, Trương Nhất Ngang vẫn đang dần mất máu, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, thậm chí tay cũng bắt đầu run, anh ta biết ô cửa thời gian không còn nhiều, gắng gượng nói: “Bây giờ các anh buông tay quy hàng vẫn còn kịp. Chu Vinh, anh đã bị chúng tôi theo dõi từ lâu, chỉ cần anh ta ra khỏi cửa là chúng tôi bám theo, nếu anh đã đến đây, bên ngoài đã bố trí cảnh sát, chỉ đợi để bắt. Nếu anh giết người, tất cả những người ở đây đều bị tử hình, anh có biết cô ấy là ai không? Cháu ruột của thứ trưởng Bộ Công an, còn to hơn Chu Vệ Đông nhà anh nhiều. Nếu xảy ra chuyện với Lý Tây, có xới tung Tam Giang Khẩu lên cũng phải bắt bằng được anh!”
Dáng vẻ của anh ta ngời ngời chính nghĩa, truyền sang cả Lý Tây đang co rúm lại như xác ve, cô nàng bất giác cũng thẳng người lên.
“Cũng chưa chắc.” Hồ Kiếm Nhân cười nhạt, “Tiểu Mễ là tai mắt của các anh chứ gì, trước khi hắn xuất phát đã bị chúng tôi thu mất điện thoại di động, bây giờ hắn đã dẫn cảnh sát ra đến ngoại ô lâu rồi.”
“Các anh…” Trương Nhất Ngang cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhìn Lý Tây, giờ đã hại chết cô nàng, trong lòng anh ta chợt não nề tuyệt vọng.
Đột nhiên đúng lúc này, một tiếng súng vọng tới, một viên đạn xuyên qua khe cửa đâm thẳng vào lưng Trương Đức Binh, hắn liền đổ nhào xuống đất, khó nhọc bò dậy ho liên tiếp, nhưng không sao động đậy được.
Cánh cửa bị đẩy ra, một đội tám chín người lao vào, người nào cũng cầm súng ngắn, miệng quát không được động đậy.
Năm người bị trói dưới đất ngẩng đầu lên, thở hắt ra.
“Có cảnh sát thật sao?”
“Được cứu rồi, được cứu rồi!”
“Tôi ngồi tù cũng không muốn chết.”
Lúc này, ngay đến Phương Siêu và Lưu Trực cũng suýt nữa thì rớt nước mắt vì cảnh sát đã kịp thời xông đến.
Đệ tử của Chu Vinh đồng loạt vứt vũ khí, hai tay ôm đầu quỳ xuống. Trương Nhất Ngang mất quá nhiều máu, ý thức đã trở nên mơ hồ, giờ đây cuối cùng đã có thể nằm xuống ngủ một giấc. Lý Tây vội chạy tới đỡ anh ta.
Chu Vinh hét to: “Đồng chí cảnh sát, không liên quan đến tôi, tôi là bị hại, cứu tôi!”
“Ha ha, ông chủ Chu, tôi đến cứu anh đây!” Tiếp đó một tiếng cười quen thuộc vang lên, Chu Vinh và đám tay chân ngẩng đầu lên, thì thấy Chu Diệc Phi và Hoắc Chính đang chậm rãi bước tới.
“Sao… sao lại là anh?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Trói lại, trói lại, trói hết lại cho tôi.” Anh ta khoát tay, bấy nhiêu đệ tử của anh ta đều cầm súng trong tay, dễ dàng khống chế được toàn bộ hiện trường, tất cả mọi người đều bị trói chặt, hoàn toàn không động đậy được.
Chu Diệc Phi đưa mắt nhìn một lượt, lập tức nhìn thấy cái chuông đồng bị anh Cương vứt ở góc bàn lúc trước, mừng rỡ cầm đưa cho Hoắc Chính cất đi, lại nhặt cái túi nilon màu đen lên, đếm sơ qua, bên trong chính là tiền đặt, cũng cất tiền đi. Tiếp đó hắn cười ha hả đi đến bên cạnh Chu Vinh, cúi đầu nhìn anh ta: “Ông chủ Chu, không ngờ được đúng không, hổ mang bành địa phương vẫn không đấu lại được với rồng giang hồ.”
“Anh… sao anh lại đến đây?”
“Tôi vẫn bám theo anh, anh giỏi thật đấy, cắt được đuôi cảnh sát, nhưng không cắt được chúng tôi.”
“Anh trói chúng tôi lại làm gì, tôi có thù oán gì với anh đâu.”
“Thù oán à, ừm… mẹ kiếp tôi còn không muốn nhắc nữa!” Hắn vung chân đá mạnh vào mặt Chu Vinh, cả sống mũi và răng anh ta đều bị đá gãy, đau rống lên không nói được thành lời.
“Ồ, đúng rồi…” Hắn quay ra trước mặt Lý Tây, “Hai người là cảnh sát đúng không?”
Lý Tây sợ hãi nhìn hắn, chậm rãi gật đầu.
“Đồng chí cảnh sát, vừa nãy bè lũ Chu Vinh nói định giết hai vị, tôi đã nghe thấy cả, tôi kịp thời ngăn chặn hành động tàn bạo của bọn họ, cũng được coi là dũng cảm làm việc nghĩa nhỉ?”
Lý Tây run rẩy gật đầu.
“Đồng chí cảnh sát, đừng căng thẳng, mối thù với Chu Vinh tôi sẽ không đổ lên đầu người khác, tôi khác với anh ta, tôi không giết người. Các anh em, chúng ta đi thôi.”
Hoắc Chính không hiểu, chạy tới hỏi: “Chúng ta cứ thế đi luôn ạ?”
Chu Diệc Phi xòe hai tay: “Không thì sao?”
“Bấy nhiêu người…”
“Chu Vinh định giết những người này diệt khẩu, có liên quan gì đến chúng ta, đúng rồi, chúng ta phải giúp họ báo cảnh sát.” Hắn tìm lấy điện thoại di động của Chu Vinh, lấy vân tay của anh ta để mở khóa, gọi thẳng cho 110, “Đồng chí cảnh sát, tôi báo án, Chu Vinh bắt cóc một nhóm người, trong đó có hai cảnh sát, họ tên là…” Hắn quay đầu nhìn về phía Lý Tây.
Lý Tây sợ sệt nói: “Trương Nhất Ngang và Lý Tây.”
“Tôi không lừa các vị, tôi rỗi việc thế sao? Tên là Trương Nhất Ngang và Lý Tây, cái người tên là Trương Nhất Ngang nói anh ta là lãnh đạo của Công an thành phố, anh ta bị thương nặng, các anh đến nhanh lên, vị trí ở… ừm, các anh tự tìm nhé.” Nói rồi ngắt điện thoại.
“À, đúng rồi, ông chủ Chu, chúng tôi tiện thể mượn xe của các anh sử dụng tí nhé.”
Bọn chúng ra khỏi căn nhà, ngồi lên hai chiếc xe con rất bình dân mà Chu Vinh lái đến, một đệ tử ra mở cửa sân, hai chiếc xe vừa nổ máy đã thấy một xe cảnh sát ở bên ngoài đang lao thẳng vào trong sân.
•••
“Mấy ngày hôm nay đúng là bận chết đi được, tất cả mọi người trong đồn đều bị Công an thành phố điều đi, chỉ còn mấy người chúng ta việc lớn việc nhỏ đều phải chạy đôn chạy đáo.”
“Nhưng việc kéo xe rõ ràng là của cảnh sát giao thông, lại cứ nhồi cho chúng ta.”
“Đây là vấn đề của hệ thống cảnh vụ, vụ báo cảnh sát lúc đấy liên quan đến việc trộm cắp xe hơi, giao cho chúng ta, chúng ta không xử lý xong, trong hệ thống vẫn còn.”
“Thế thì cũng phải chờ mấy hôm nữa chứ, có phải là việc to tát gì đâu.”
“Tầm trưa một cô nàng ở Công an thành phố gọi điện cho tôi nói đến mười mấy phút, hỏi tôi toàn bộ diễn biến vụ đó, còn lấy biên bản, tôi nghĩ chắc chắn là cái tay Đỗ Thông tố lên Công an thành phố, không kéo chiếc xe nát đấy đi, rồi đến lúc lại bảo mình cứ lần nữa không làm, dào, cái đội trên Công an thành phố người nào cũng là lãnh đạo, họ bảo mình kéo xe, mình cũng đành kéo thôi.”
Hai cảnh sát ở đồn Công an vừa kêu ca, vừa lái xe cảnh sát đi vào trong sân, đằng sau còn dẫn theo một chiếc xe kéo to.
Hai chiếc xe đều đi vào giữa sân, thì thấy ở cổng phía đối diện còn có hai chiếc ô tô con đang đỗ ở đó, mấy người ngồi trong xe đang chằm chằm nhìn họ.
“Bấy nhiêu người làm gì?” Hai cảnh sát đang định dừng xe, bỗng pang một tiếng, một viên đạn bắn tan tấm kính chắn gió, hai cảnh sát vội nằm bò ra theo bản năng, tiếp sau đó, rất nhiều súng thò ra từ hai chiếc xe con phía đối diện, bắn về xe cảnh sát và chiếc xe kéo phía sau.
Lái xe kéo chưa từng thấy cảnh này bao giờ, hoảng sợ vội vàng úp đầu xuống, nhấn bừa chân ga, chiếc xe kéo vọt thẳng về phía trước.
Đám người trên hai chiếc ô tô con thấy chiếc xe to đâm thẳng tới, muốn tránh cũng không kịp, vì thân xe này rất nhỏ, để không bị chú ý, Chu Vinh mới đi chiếc xe này đến, xe phía trước bị xe kéo đâm bật sang bên cạnh, mấy người trên xe hôn mê ngay tại chỗ, chiếc xe phía sau bị đâm lộn mấy vòng, lao thẳng vào trong nhà.
Sau khi trận hỗn loạn xảy ra, hai cảnh sát trên xe từ từ ngẩng đầu lên, hiện trường đã tan nát biến dạng, tiếng kêu hét hãi hùng của nhiều người từ trong nhà vọng ra, họ đứng ngây ra tại hiện trường như đang nằm mơ.
Họ có nằm mơ cũng không ngờ được, chỉ có đi kéo cái ô tô thôi mà, làm sao mà suýt thì bị bắn chết.
Giây lát sau, cửa một chiếc ô tô con mở ra, Hoắc Chính mình đầy thương tích bò ra, hai cảnh sát theo bản năng nghề nghiệp định xuống xe bắt hắn, không ngờ hắn giơ súng lên bắn về phía họ, họ là cảnh sát khu vực thông thường đi thực hiện nhiệm vụ không được cấp súng, đành nằm bò ra tiếp tục né. Hoắc Chính đi đến bên chiếc xe kia, mở cửa xe, lôi Chu Diệc Phi đầu bê bết máu, đang hôn mê bất tỉnh ra, gọi to “anh Phi”, nhưng hoàn toàn không có phản ứng gì. Hoắc Chính đành một tay vác Chu Diệc Phi từ từ bước về phía trước, hai cảnh sát lén ngẩng đầu lên, cho ô tô nổ máy định lái xe đâm hắn ngã, Hoắc Chính lại bắn súng về phía họ, khoảng cách đã xa, không bắn trúng, nhưng hắn cũng không đủ sức kéo Chu Diệc Phi, đành để Chu Diệc Phi sang một bên, hét lên một tiếng vô cùng có lỗi: “Anh Phi, em xin lỗi.” Đưa tay gạt nước mắt vội vàng chạy mất.
Hai cảnh sát khu vực vừa xin chi viện vừa rón rén xuống xe đi vào trong nhà kiểm tra, bước vào căn nhà đã bị đâm vỡ hoác, nhìn thấy những người trong nhà, họ há hốc mồm sững sờ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?