CHƯƠNG 50
Nơi xảy ra vụ việc lại là ở bờ sông, nhìn từ xa, cảnh sát đã giăng dây cảnh giới, Tống Tinh, trưởng phòng Vật chứng Hứa, bác sĩ pháp y Trần, thậm chí cả Lý Tây đều đang tất bật đi lại ở hiện trường.
Vương Thụy Quân vừa dừng xe cảnh sát, Trương Nhất Ngang đã nóng ruột mở cửa xuống xe, tự chống hai cái nạng tập tễnh đi về phía hiện trường.
Anh ta đi qua dây giới nghiêm, một cảnh sát liền hướng vào bên trong hét to: “Phó trưởng công an Trương đến rồi!”
Tất cả mọi người đều dừng công việc trong tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía bên này, sau mấy giây im lặng, tất cả cảnh sát ở hiện trường đột nhiên vỗ tay, khiến quần chúng vây quanh xem ở vòng ngoài không hiểu ra làm sao, đều nghĩ bụng người tàn tật còn quấn băng ở mông này ở đâu ra đây, tất cả cảnh sát nhìn thấy anh ta mắt đều sáng lấp lánh.
Cảnh sát thi hành nhiệm vụ ở phía trong ùa tới vây lấy anh ta, đến cả bác sĩ pháp y vốn tự đánh giá rất cao bản thân cũng rướn thẳng tấm lưng bị thoát vị đĩa đệm, khẽ thốt lên với đệ tử của mình, đúng là hậu sinh khả úy, ở vị trí Phó trưởng Công an mà còn một mình mạo hiểm, tay không đối mặt với một nhóm tội phạm có súng trong tay, gặp nguy hiểm không hề nao núng sợ hãi, cuối cùng bắt được toàn bộ tội phạm, ừm… giỏi! Ông ta giơ ngón tay cái lên.
“Phó trưởng Công an, vết thương của anh thế nào rồi?”
“Anh phải nghỉ ngơi cho khỏe, vụ án này cứ yên tâm giao cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ngọn ngành!”
“Sếp, anh đúng là thần tượng của tôi!”
Mọi người đồng loạt bày tỏ sự kính trọng đối với anh ta, trước đây họ kính trọng anh ta chủ yếu là vì anh ta là lãnh đạo, giờ đây anh ta đã trở thành đại anh hùng trong mắt các cảnh sát hình sự, một mình mạo hiểm, tạo ra kỳ tích phá án.
Lý Tây đứng trong đám đông nhoẻn miệng cười với anh ta, Trương Nhất Ngang không những bất chấp nguy hiểm cứu mạng cô nàng, hơn nữa cô nàng đã tham gia toàn bộ quá trình phá án cuối cùng, hai hôm nay cả đội cảnh sát hình sự đều nhìn cô nàng bằng con mắt khác.
“Tôi không sao, cảm ơn mọi người! Xác của Lục Nhất Ba đang ở đâu? Tôi đi xem thế nào.”
Mọi người cảm thán Phó trưởng công an Trương đúng là tận tâm vì công việc, tự động tránh sang hai bên, như thể chào đón lãnh đạo cao cấp của nước ngoài đến thăm, chào đón anh ta đến trước một thi thể to tướng đã trương phềnh vì bị ngâm trong nước.
Thi thể nằm ngửa trên mặt đất, mặc bộ quần áo thoải mái để chạy bộ, quần áo dính đầy vết máu, một cảnh sát ở bên cạnh giới thiệu: “Sáng nay có người gọi điện thoại nặc danh báo cảnh sát, nói là ở bên bờ sông chỗ này có một xác chết.”
“Tìm thấy người báo án chưa?”
“Chưa, đối phương dùng số điện thoại di động ảo, giọng nói được tạo bởi máy tính, chúng em nghi ngờ người báo án chính là hung thủ. Chúng em đã cử người đến khu vực lân cận lục soát, cuối cùng tìm thấy một sợi dây thừng ở dưới một cái cây bên cạnh, một đầu dây thừng chìm trong nước. Chúng em lôi sợi dây thừng lên, kéo được một cái bao tải, bên trong là xác của Lục Nhất Ba. Vừa nãy nhân viên kỹ thuật trinh sát phát hiện thấy vết máu ở đám cỏ bên cạnh, cho rằng chỗ này chính là hiện trường xảy ra vụ án đầu tiên, sau khi giết hại Lục Nhất Ba ở chỗ này, hung thủ nhét vào trong bao tải ném xuống sông. Bác sĩ pháp y căn cứ vào tình hình xác chết, phán đoán sơ bộ thời gian tử vong cách đây khoảng ba ngày rồi.”
Bác sĩ pháp y Trần ở bên cạnh ngồi xuống bên cạnh xác chết làm động tác diễn giải: “Phó trưởng công an Trương, anh xem, trên người anh ta có nhiều vết dao, rất giống với Diệp Kiếm, tôi khẳng định hung thủ chắc chắn là cùng một người.”
“Ừm… vết thương xem ra đúng là rất giống với Diệp Kiếm! Ái ôi…” Trương Nhất Ngang nhấc một cái nạng lên chỉ vào vùng bụng xác chết, anh ta đột nhiên lảo đảo đứng không vững, cái nạng đâm thẳng từ vết dao ở bụng qua da bụng, nội tạng và những chất dịch bẩn thỉu cùng trào ra. Mọi người vội quay đầu kìm nén cơn buồn nôn, bác sĩ pháp y Trần đang định quát to cái gậy làm hỏng vết thương, tôi còn tiến hành khám nghiệm tử thi thế nào được, chợt nhận ra đây là lỗi vô tình của Phó trưởng công an Trương, nghĩ đến chuyện anh ta bị thương vẫn đích thân đến tuyến đầu, bèn không giận nữa, còn giơ ngón tay cái lên, đâm rất cừ đấy! Cái gậy đâm xuống, vừa hay lại giúp ông ta phán đoán mức độ ngâm nước, khi nãy ông ta chỉ có thể dự đoán đại khái thời gian tử vong, bây giờ ông ta có phán đoán chính xác Lục Nhất Ba bị hại cách đây ba hôm.
Mọi người đều nhìn bác sĩ pháp y Trần bằng con mắt khác, không ngờ một người bảo thủ như ông ta mà cũng biết thay đổi thái độ.
Trương Nhất Ngang rút cái nạng ra, nín thở lau sạch vào cỏ, bước sang một bên, quan sát bốn phía xung quanh, quay đầu hỏi những cảnh sát khác: “Các anh còn nhớ lần trước tôi nói gì không?”
Mọi người đều ngớ ra ngơ ngác, cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không hiểu, Tống Tinh hỏi: “Anh nói lần trước là chỉ lần nào?”
Trương Nhất Ngang khẽ thở dài lắc đầu trước câu hỏi của ông ta.
Vương Thụy Quân quay sang phía Tống Tinh khinh khỉnh hứ một tiếng, ngẩng cao đầu: “Lần trước sếp đã nói rồi, Lục Nhất Ba không nói thật, chắc chắn anh ta biết một số thông tin về Diệp Kiếm, anh thấy không, lần này anh ta và Diệp Kiếm chết hệt như nhau, chắc chắn là bị diệt khẩu, Phó trưởng công an Trương đúng là có tầm nhìn xa!”
“Lần trước tôi cũng không dám khẳng định, trong tay cũng không có chứng cứ, nếu mà bắt luôn Lục Nhất Ba về cưỡng chế thẩm vấn lại cứu được mạng của anh ta. E là lần trước chúng ta đến gặp Lục Nhất Ba hỏi thông tin, đã đánh rắn động cỏ. Ôi, tôi không giết Bác Nhân, mà Bác Nhân lại chết vì tôi [19] .”
Mọi người cùng gật đầu cảm thán, không ít người hỏi nhau “Bác Nhân là ai thế?” “Chắc là tên gọi thường ngày của Lục Nhất Ba.”
Mọi người ở hiện trường trao đổi một hồi, vụ án hiện giờ hoàn toàn không có manh mối cụ thể, phải triển khai điều tra theo quy trình thông thường, nhân viên đội kỹ thuật hình sự tiếp tục ở lại hiện trường, một đội đi điều tra camera giám sát khu vực xung quanh, một đội đi lục soát nơi ở của Lục Nhất Ba, Trương Nhất Ngang thì dẫn một số người đến khách sạn Đình Xa Phong Lâm Vãn tìm hiểu tình hình.
Một đoàn người rầm rộ đến sảnh lớn của khách sạn Đình Xa Phong Lâm Vãn, Vương Thụy Quân xuất trình giấy tờ, thông báo sẽ lục soát văn phòng của Lục Nhất Ba, giám đốc phụ trách bộ phận sảnh ngăn họ lại, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, Vương Thụy Quân trả lời rất quan cách là không thể tiết lộ được. Giám đốc bộ phận sảnh nói cần phải báo cáo với lãnh đạo, rồi đi ra phía sau gọi điện thoại, sau khi cúp máy, cô ta nhũn nhặn nói: “Đồng chí cảnh sát, trong văn phòng có đồ đạc cá nhân của tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Lục nói anh ấy đang đi công tác, các anh có thể hẹn đến vào một thời gian khác được không?”
Cô ta vừa nói dứt lời, mọi người đều ngớ ra, tổng giám đốc Lục? Chẳng lẽ xác chết ngâm trong nước đó không phải là Lục Nhất Ba?
Vương Thụy Quân vội hỏi: “Tổng giám đốc Lục mà cô nói đến, là Lục Nhất Ba?”
“Tất nhiên rồi, chúng tôi chỉ có một Tổng giám đốc Lục.”
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, cuối cùng đều dồn ánh mắt về phía Trương Nhất Ngang, anh ta cau mày, cũng không hiểu ra làm sao. Mặc dù xác chết đã ngâm trong nước nhiều ngày, nhưng dù sao mặt mũi vẫn còn nguyên vẹn, họ nhìn một cái là nhận ra ngay Lục Nhất Ba. Nhưng giám đốc bộ phận sảnh lại nói rõ ràng là Lục Nhất Ba đang đi công tác. Không lẽ có người giết một người trông rất giống Lục Nhất Ba, cố ý cho người bị hại mặc quần áo của Lục Nhất Ba, giả là Lục Nhất Ba đã chết? Nhưng làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Trương Nhất Ngang chống nạng bước tới: “Vừa nãy cô nói chuyện điện thoại với Lục Nhất Ba à?”
“Ơ…” Giám đốc bộ phận sảnh do dự giây lát rồi gật đầu: “Vâng.”
“Anh ta đi công tác ở đâu?”
“Cái này không thấy anh ấy nói, tôi cũng không tiện hỏi.”
Trương Nhất Ngang nghiêm nét mặt nói: “Cô gọi cho Lục Nhất Ba một cú điện thoại nữa, nói là cảnh sát muốn đích thân nói với anh ta đôi lời.”
“Cái này…”
“Nhanh lên.” Đội cảnh sát hình sự cùng lên tiếng giục.
“Dạ.” Giám đốc bộ phận sảnh lại bước ra phía sau, bấm điện thoại, một lúc sau cô ta cau mày, “Lạ thật, điện thoại di động của tổng giám đốc Lục tắt máy rồi. Liệu có phải là hết pin không?”
Mọi người đều cảm thấy có gì đó bất ổn, Trương Nhất Ngang vội chỉ đạo cấp dưới: “Lập tức kiểm tra vị trí gọi điện thoại di động khi nãy của Lục Nhất Ba.”
“Đợi đã,” cậu cảnh sát hình sự vừa định quay người, thì giám đốc bộ phận sảnh vội nói. “Không cần đi đâu, tôi … vừa nãy tôi không gọi được điện thoại cho sếp, điện thoại di động của sếp đã tắt máy mấy hôm rồi.”
Vương Thụy Quân nổi giận: “Cô vừa lại nói Lục Nhất Ba!”
“Tôi…” Giám đốc bộ phận sảnh thấy vậy sợ xanh mặt, “Sếp có dặn, nếu cảnh sát đến thì chúng tôi cứ nói như vậy.”
“Mẹ kiếp!”
Tất cả cảnh sát hình sự có mặt ở đó đều chửi ầm lên, làm cho bọn họ tưởng là vụ án này lại có bí ẩn khác nữa, thất kinh một hồi, bị cả đám người đe dọa bắt giữ vì ngăn cản trinh sát hình sự thi hành công vụ, giám đốc bộ phận sảnh cuống quýt tìm chìa khóa dự trữ phòng làm việc của Lục Nhất Ba, vội lao như bay lên tầng mở cửa phòng cho cảnh sát vào lục soát.
Sau khi vào phòng, cảnh sát làm theo quy trình, bảo giám đốc bộ phận sảnh gọi thêm hai nhân viên đứng canh ngoài cửa, giám sát đảm bảo cảnh sát không lấy trộm đồ trong văn phòng. Thực ra căn phòng làm việc này rất sạch sẽ, không có đồ đạc gì, thứ giá trị nhất cũng chỉ là những món đồ điện, đồ gia dụng như bộ sofa, bàn làm việc, điều hòa, không ai lo lắng cảnh sát sẽ vác bộ sofa về ngồi trong quá trình điều tra vụ án, chẳng qua là làm cho đúng quy trình thôi.
Diện tích cả căn phòng rất lớn, khoảng hơn sáu mươi mét vuông, bài trí đơn giản, ở bên tay phải cách cửa phòng không xa là giá sách, trên giá sách bày mấy bộ sách lớn để trang trí và một số văn bản giấy tờ, bên kia là bàn làm việc, ghế sofa… thoạt nhìn không có gì bất thường.
Trương Nhất Ngang kéo mở tủ tài liệu ở cạnh bàn, trong ngăn đầu tiên trống hoác không có gì ngoài mấy cái bút, ngăn thứ hai cũng tương tự, mở ngăn cuối cùng ra, phát hiện thấy mấy cuốn sách về quản lý học, ôm mấy cuốn sách này lên, bỗng nhiên, hai bức ảnh rất quen mắt xuất hiện trong tầm mắt.
Hai bức ảnh này giống hệt như hai bức ảnh phát hiện thấy trong nhà Diệp Kiếm, năm tháng chụp ảnh được ghi ở lớp nhựa bên ngoài ảnh với nét chữ khải nhỏ thanh thoát.
Thấy hai bức ảnh xuất hiện, Vương Thụy Quân liền miệng thốt lên ngạc nhiên, đồng thời cảm thán với một cảnh sát khác ở bên cạnh: “Lần trước, chúng tôi đến nhà Diệp Kiếm lục soát, nhà anh ấy cũng rất bừa bộn, chúng tôi còn chẳng biết nên kiểm tra cái gì, Phó trưởng Công an chọn ra hai bức ảnh này từ một đống đồ hỗn tạp, giọng đầy hàm ý nói với chúng tôi, đây là manh mối quan trọng. Lúc đó trong lòng tôi còn không phục, có hai bức ảnh thì nói được lên điều gì? Hôm nay lại thấy ảnh ở đây, tôi mới biết, thế gọi là chuyên nghiệp!”
Những cảnh sát bên cạnh gật đầu lia lịa, cầm lấy ảnh nhét vào túi đựng vật chứng.
Trương Nhất Ngang lại chăm chú nhìn cái tủ hồi lâu, gọi giám đốc bộ phận sảnh tới hỏi: “Ngăn kéo tài liệu của Lục Nhất Ba luôn trống rỗng thế này à?”
“Tôi chưa bao giờ thấy tủ của sếp, tôi không rõ đâu.” Giám đốc bộ phận sảnh trả lời đại khái cho xong, nhưng trước ánh mắt nghiêm khắc đầy uy lực của Trương Nhất Ngang, cô ta hốt hoảng chữa lời: “À, đúng rồi, tôi thấy sếp thường lấy văn bản từ trong tủ ra, chắc là… bình thường trong tủ chắc là có đựng một vài văn bản.”
Nghe cô ta nói như vậy, mọi người lại quay ra nhìn cái tủ, lúc này trong tủ không hề có gì, liệu có người nào đã lấy đi một số văn bản nào đó trong tủ không đây?
Rất nhanh chóng, điểm nghi ngờ lớn hơn xuất hiện.
Một cảnh sát chăm chú nhìn lên khoảng trần nhà bên trên bàn làm việc: “Ồ, Lục Nhất Ba còn lắp cả camera giám sát trong phòng làm việc của mình?”
Giám đốc bộ phận sảnh ngẩng đầu lên nhìn mấy giây, lập tức nói: “Không thể nào, chỗ này chưa bao giờ lắp camera giám sát.”
Mọi người lập tức cảnh giác, quan sát kĩ lưỡng, phát hiện ra đây là một camera giám sát từ xa loại đơn giản chạy bằng pin, đối phương có thể kiểm tra tình hình bất cứ lúc nào bằng cách kết nối ứng dụng trong điện thoại di động với thiết bị camera giám sát, lắp đặt vô cùng đơn giản, chỉ cần dán lên là được. Giám đốc bộ phận sảnh xác nhận đi xác nhận lại với họ, trước đây tuyệt đối chưa lắp cái camera giám sát này, hôm nay mới phát hiện thấy.
Trương Nhất Ngang vội hỏi: “Căn phòng làm việc này ngoài Lục Nhất Ba, còn ai có thể tự do ra vào?”
“Chỉ có sếp.”
“Không phải là cô cũng có chìa khóa dự trữ à?”
“Bình thường chìa khóa dự trữ không để ở chỗ tôi, để ở phòng bảo vệ, hôm nay tôi cũng lấy từ phòng bảo vệ.” Giám đốc bộ phận sảnh vội giải thích để mình hoàn toàn không liên quan.
“Tất cả có mấy cái chìa khóa?”
“Chỉ có hai cái, một cái ở chỗ tổng giám đốc Lục, một cái ở phòng bảo vệ.”
Trương Nhất Ngang suy nghĩ giây lát, bảo cấp dưới copy lấy nội dung camera giám sát ở khách sạn trong mấy hôm nay về điều tra tỉ mỉ. Có điều phòng làm việc của Lục Nhất Ba nằm ở tầng hành chính, từ trước đến giờ luôn có tính riêng tư kín đáo, bên ngoài không lắp camera giám sát, e là cũng không điều tra ra được ai đã vào phòng làm việc của anh ta.