CHƯƠNG 49
Hai hôm sau.
“Không thể có chuyện đó!” Tề Chấn Hưng trợn mắt lật xem xấp thông báo dày cộp trong tay “Chỉ trong có một ngày Trương Nhất Ngang bắt được cả băng nhóm Chu Vinh, hai tên tội phạm trộm cướp, băng nhóm tội phạm Chu Diệc Phi, và cả hai tên tội phạm giấu xác chết trong nhà?” Mấy hôm nay, Tề Chấn Hưng tham gia tập huấn ở Bắc Kinh, trong thời gian này, qua điện thoại của Chánh văn phòng Triệu, ông ta cũng biết Trương Nhất Ngang phá được nhiều vụ án trọng đại, hơn nữa lại còn phá án trong cùng một ngày, anh ta dẫn theo Lý Tây và hai cảnh sát khu vực ở đồn Công an và một lái xe máy kéo, năm người không một tấc sắt trong tay bắt được hơn mười tên tội phạm mang súng, lập kỷ lục phá án chưa từng có trong lịch sử trên phạm vi toàn quốc.
“Đúng thế, ngày thứ hai sau hôm Phó trưởng Công an Trương phá án, lãnh đạo chính quyền và cơ quan Công an cấp trên đều đến, lần này Phó trưởng công an Trương đơn thương độc mã xâm nhập vào sào huyệt của bọn tội phạm, lúc bắt người còn bị thương nặng.” Chánh văn phòng Triệu hoàn toàn thay đổi thành kiến từng có đối với Trương Nhất Ngang, lúc này vẻ mặt ông ta cũng ngời ngời rạng rỡ, mặc dù lần này lại vẫn là công lao của Trương Nhất Ngang, nhưng cả tập thể Công an thành phố Tam Giang Khẩu cũng nhờ đó mà thơm lây, ông ta làm chánh văn phòng kiêm đại diện phát ngôn của Công an thành phố, trước đây chưa bao giờ có dịp phát ngôn với bên ngoài, hai hôm nay chỉ riêng thông báo, ông ta đã viết hết một cái bút, được lãnh đạo các cấp hỏi han, ông ta thao thao bất tuyệt miêu tả chi tiết tình hình vụ án, cứ như thể lúc đó chính ông ta và Phó trưởng công an Trương cùng nhau bắt tội phạm.
Tề Chấn Hưng im lặng không nói gì, lúc này đáng lý ra ông ta phải phấn khởi, dù sao cũng là một việc lớn đáng mừng của cả đơn vị, nhưng mấy hôm nay vào thời gian mấu chốt, thì ông ta lại đi công tác, hoàn toàn vắng mặt. Những người trong đơn vị, cho dù không tham gia bắt giữ tội phạm, cũng có thể nói là mình đã tham gia vào một số công việc hậu cần, hỗ trợ để cuối cùng bắt giữ tội phạm thành công, đến cả Chánh văn phòng Triệu cũng làm như thể mình là người của đội cảnh sát hình sự, nhưng suốt cả quá trình Tề Chấn Hưng đều ở Bắc Kinh tham gia tập huấn, ai cũng biết lần phá án này hoàn toàn không liên quan gì đến ông ta, vị lãnh đạo cao nhất - trưởng Công an thành phố.
“Trương Nhất Ngang bị thương thế nào?” Tề Chấn Hưng đọc thấy trong một bản báo cáo cụ thể tình hình do Chánh văn phòng Triệu viết có nhắc đến Trương Nhất Ngang bị súng ngắn 64 bắn trúng, nếu nòng súng lệch đi năm xen-ti-mét, sẽ bắn trúng động mạch, rất có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Mặc dù từ trước giờ ông ta luôn không hài lòng về Trương Nhất Ngang, nhưng thấy Trương Nhất Ngang hi sinh cả tính mạng của mình để giành lấy vinh quang nghề nghiệp, trong lòng bất giác cũng thấy khâm phục.
“Phó trưởng công an Trương vẫn trong bệnh viện, anh cứ yên tâm, cậu ấy không sao, may sao đạn bắn trúng vào phần mềm ở mông, bác sĩ nói sau này chỉ để lại sẹo, hoàn toàn không ảnh hưởng đến cử động của cơ thể.”
“Không phải anh viết là cậu ta suýt nữa bị tổn thương động mạch đùi, nguy hiểm đến tính mạng sao?”
Chánh văn phòng Triệu cười đáp: “Bút pháp khoa trương mà.”
Tề Chấn Hưng miễn cưỡng gật đầu, thấy Chánh văn phòng Triệu cũng đứng về phía Trương Nhất Ngang, đạn bắn vào mông cũng dám nói là cách động mạch đùi chỉ có năm xen-ti-mét, nguy hiểm đến tính mạng, đúng là dày mặt quá, sao không nói luôn là nòng súng chỉ lệch nửa mét là bắn trúng tim, chết ngay tại chỗ?
Bây giờ cả đơn vị đều chìm đắm trong niềm vui hoàn thành công việc, ông ta làm thế nào được? Ông ta còn từng tố tội Trương Nhất Ngang với Chu Vệ Đông, bây giờ chuyện Chu Vệ Đông bị bắt chỉ còn là vấn đề thời gian, Cao Đông tất nhiên sẽ thành người được hưởng lợi lớn nhất khi Chu Vệ Đông ngã ngựa.
Tề Chấn Hưng một mình ngồi trên ghế ngẫm nghĩ xem sau này phải ứng phó thế nào, bỗng mắt sáng lên, Chánh văn phòng Triệu từng có xung đột trực diện với Trương Nhất Ngang, cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, cầm cờ hò hét cho cậu ta, tại sao mình không hạ thấp mình, nói chuyện tử tế với cậu em Trương Nhất Ngang, làm hòa với cậu ta?
Nhìn lại con người Trương Nhất Ngang, toàn tâm toàn ý dồn cho công việc, không ngại nguy hiểm hết mình phá án, nồng nhiệt chân thành với mọi người, Tề Chấn Hưng đúng là càng nghĩ lại càng thấy thích, ông ta lập tức quyết định nhận thằng em này!
•••
Trong một gian phòng bệnh riêng ở bệnh viện Nhân dân thứ nhất ở Tam Giang Khẩu.
Vì bị thương ở mông, từ khi đưa vào bệnh viện đến giờ, Trương Nhất Ngang nằm úp trên giường, xòe tứ chi ra như một con rùa, nghiêng đầu về một phía, nghe Vương Thụy Quân thuật lại quá trình hỏi cung mấy nhóm người đó.
Trong băng nhóm của Chu Vinh, bao gồm cả Chu Vinh, nhiều người từ khi bị bắt đến giờ không hé răng khai điều gì, có điều bọn chúng bị bắt tại hiện trường phạm tội, chứng cứ rõ ràng, sớm muộn rồi cũng sẽ khai ra.
Phương Siêu và Lưu Trực thừa nhận đã nhiều lần chế tạo thuốc nổ đồng thời tiến hành các vụ cướp, không nhận đã giết chết Lâm Khải, nhất mực nói rằng anh ta tự chết trên xe, cũng phủ nhận đã giết hại Lưu Bị, nói xác của Lưu Bị là do anh Cương và tiểu Mao đánh tráo vali đưa sang cho bọn chúng.
Anh Cương và tiểu Mao thừa nhận đã giết Lý Bằng Cải, phủ nhận đã giết Lưu Bị, nói xác của Lưu Bị là cướp về từ tay một người khác.
Thông tin về người này lại hỏi được từ đồng bọn của Chu Diệc Phi, chính là Hoắc Chính hiện đang lẩn trốn.
Nói tóm lại, các bên ít nhiều đều đã nhận một số tội, nhưng mấy băng nhóm phần tử phạm tội vốn không hề liên quan đến nhau làm thế nào lại tập hợp vào một chỗ, điều này ngay đến bọn chúng cũng không biết, cảnh sát thẩm tra mấy hôm liền vẫn không hiểu ra làm sao. Công tác đối chiếu làm rõ từng vụ việc phạm tội tiếp theo đây cũng đủ để đội thẩm vấn hình sự bận rộn vài tháng.
Vương Thụy Quân báo cáo sơ bộ một lượt kết quả hiện đã có, trực tiếp chỉ ra điểm mấu chốt trong việc phá án cuối cùng: “Nếu Phó trưởng Công an là anh, không đi sâu vào hang ổ của địch, không quản nguy hiểm đến tính mạng, chiến đấu với băng nhóm của Chu Vinh trong tình trạng đã bị thương nặng, thì chúng ta sẽ không thể bắt được kẻ nào trong đám người này, thậm chí sẽ xảy ra án mạng tập thể nhiều người vô cùng nghiêm trọng!”
Về điều này, Trương Nhất Ngang cũng không có ý phủ nhận cống hiến của mình trong vụ án, cú đánh xoay chuyển càn khôn vào thời khắc then chốt này chính là anh ta đã dũng cảm chiến đấu với tinh thần chính nghĩa của người cảnh sát nhân dân, vết thương ở mông anh ta là chứng cứ rõ rành rành, thậm chí ngay cả mấy tên tội phạm trong quá trình thẩm tra cũng đều trầm trồ, bọn chúng chưa từng thấy lãnh đạo cấp Phó trưởng Công an thành phố nào đơn thương độc mã thâm nhập vào hang ổ địch, một mình đối kháng với tội phạm cầm súng, “Bại dưới tay Trương Nhất Ngang, Trương Đức Binh tôi cũng phục!” “Chu Diệc Phi tôi đúng là đã xem thường công an đại lục!”
Trương Nhất Ngang phân tích chi tiết một lượt toàn bộ tình hình vụ án, lại hỏi: “Băng nhóm của Chu Vinh có khai ra một số việc, liên quan đến Phó Giám đốc thường vụ Công an tỉnh hiện tại Chu Vệ Đông không?”
“Mấy thành viên chủ chốt trong băng nhóm Chu Vinh đều không chịu mở miệng, có điều lời khai của đám tay chân của bọn chúng có nhắc đến chuyện Chu Vệ Đông là ô dù của Chu Vinh.”
“Có chứng cứ không?”
“Chứng cứ lớn nhất ở trong cái USB, USB đã nộp cho cấp trên rồi, liên quan đến rất nhiều quan chức, nhưng nghe nói Bộ Công an và Ủy ban Kiểm tra kỷ luật đã cử người đến phối hợp điều tra rồi, danh sách trong USB không người nào thoát được, em nghe bạn ở bên chính quyền nói nửa đêm hôm qua La Tử Nhạc đang ở nhà đã bị bắt đi. Những người này đều là tội phạm kinh tế, mấy thành viên chủ chốt trong băng nhóm Chu Vinh cho đến giờ vẫn không khai gì, em đoán chủ yếu là vì vụ Phó trưởng Công an Lô mất tích.”
Trương Nhất Ngang nhìn nét mặt anh ta, đã đoán ra kết quả: “Phó trưởng Công an Lô bị Chu Vinh sát hại hả?”
Vương Thụy Quân buồn bã gật đầu.
Theo lời khai của một đệ tử, một năm trước, Ủy ban Kiểm tra kỷ luật cấp trên nhận được bức thư tố giác nặc danh về việc Chủ tịch thành phố Tam Giang Khẩu La Tử Nhạc tham ô hủ bại, trong thư có rất nhiều ảnh La Tử Nhạc và Chu Vinh ra vào cơ sở giải trí tư nhân tại các địa điểm, vào những thời gian khác nhau, sau khi Ủy ban Kiểm tra kỷ luật cấp trên cử người tiến hành điều tra La Tử Nhạc, không tìm được chứng cứ xác đáng về việc La Tử Nhạc tham ô hủ bại, đành đưa ra hình thức xử lý cảnh cáo đối với ông ta, cảnh báo ông ta cần giữ khoảng cách với thương nhân. Sau đó, Chu Vinh và La Tử Nhạc âm thầm điều tra xem ai đã chụp ảnh, phát hiện ra Phó trưởng Công an thành phố Tam Giang Khẩu Lô Chính đã theo dõi bọn họ từ lâu, vì không biết trong tay Lô Chính rốt cuộc có những quân bài gì, để diệt trừ hậu họa, La Tử Nhạc đề xuất Chu Vinh cho người khử Lô Chính.
Chu Vinh bố trí tay chân đắc lực nhất của anh ta là Trương Đức Binh xử lý Lô Chính, Trương Đức Binh tìm đến một tội phạm hình sự đã mãn hạn tù, hứa sẽ cho hắn một triệu tệ, bảo hắn giết một người, tiểu Phi không dám giết người, tìm đến tên tội phạm đang lẩn trốn Lý Phong, cuối cùng Lý Phong cũng không ra tay. Trương Đức Binh thấy kế hoạch thuê người giết Lô Chính thất bại, để đề phòng rò rỉ thông tin, liền giết chết tiểu Phi, vào một buổi tối Lô Chính bám theo La Tử Nhạc, hắn đích thân giết hại Lô Chính, buộc đá vào xác ném xuống sông.
Sự việc này là đệ tử của Trương Đức Binh nói, sự việc liên quan đến vụ án mạng hình sự trọng đại, đội thẩm tra hình sự vẫn đang thẩm vấn Trương Đức Binh, hắn biết một khi khai ra việc này thì chỉ có tử hình, đến giờ vẫn không chịu thừa nhận. Có điều Vương Thụy Quân tin rằng chỉ vài hôm nữa, chỉ cần việc thẩm vấn những người khác có nhiều đột phá hơn, Trương Đức Binh tất sẽ không thể chịu nổi áp lực, sẽ khai ra hết, đến lúc đó khi phải đối mặt với vụ án mạng nghiêm trọng đã được xác định, những thành phần chủ chốt như Chu Vinh, Hồ Kiếm Nhân cũng sẽ liên tiếp được làm rõ.
Ngoài băng nhóm của chính Chu Vinh, Lang Bác Văn cũng được tính là tay chân của Chu Vinh, rất nhiều vụ phạm tội hình sự trước đây đều do Lang Bác Văn gây ra, có điều khi cảnh sát đến tìm Lang Bác Văn, hắn đã mất tích, hiện tại em trai hắn là Lang Bác Đồ quản lý công ty. Mặc dù Lang Bác Đồ cũng khá thân tín với Chu Vinh, nhưng chứng cứ hiện có không liên quan đến anh ta.
Trương Nhất Ngang nghĩ ngợi một hồi, một loạt các vụ án lớn đã phá án thành công, hàng loạt tội phạm sa lưới, nhưng còn một vụ án vẫn bí ẩn phức tạp.
“Bọn Chu Vinh có khai về việc giết hại Diệp Kiếm không?”
“Không, toàn bộ bọn chúng đều phủ nhận việc Diệp Kiếm bị hại liên quan đến bọn chúng, đều nói Diệp Kiếm là bạn thân nhất của Chu Vinh, không thể nào lại làm hại anh ấy.”
Trương Nhất Ngang cau mày: “Các anh có hỏi kĩ không?”
“Chúng em đã dùng đủ loại kỹ xảo thẩm vấn rồi. Em nói với Chu Vinh, ‘Anh đừng có giả vờ nữa, Hồ Kiếm Nhân đã thừa nhận Diệp Kiếm bị giết là do anh xúi giục,’ nhưng Chu Vinh nói cảnh sát chúng em định cài bẫy cũng phải chuyên nghiệp một chút, làm sao có chuyện hắn ta giết Diệp Kiếm; em nói với Hồ Kiếm Nhân, ‘Đừng có giả vờ nữa, Chu Vinh đã thừa nhận vụ Diệp Kiếm bị giết hại là do anh xúi giục,’ Hồ Kiếm Nhân cũng bảo chúng em định cài bẫy cũng phải chuyên nghiệp một chút, làm gì có chuyện Chu Vinh cho phép đệ tử động vào Diệp Kiếm; em cũng nói với Trương Đức Binh như vậy, hắn ta trả lời y hệt như hai tên kia. Lúc thẩm vấn, em đã cảm thấy vụ Diệp Kiếm bị hại đúng là không liên quan đến Chu Vinh, sáng nay càng cho thấy điều này.”
“Sáng nay xảy ra chuyện gì?”
“Sáng nay có người phát hiện thấy xác của Lục Nhất Ba ở bờ sông, đã chết mấy ngày rồi, thủ đoạn rất giống thủ đoạn giết hại Diệp Kiếm, mấy hôm nay băng nhóm Chu Vinh đều đang cuống lên tìm cái USB, làm gì còn tâm trí nào tìm người giết Lục Nhất Ba chứ.”
“Anh nói Lục Nhất Ba chết rồi?” Trương Nhất Ngang trên giường bệnh đột nhiên bật dậy.
“Vâng.”
“Lục Nhất Ba chết rồi sao bây giờ anh mới nói!”
Trương Nhất Ngang thẳng người dậy, ra khỏi giường, lấy hai cái nạng ở bên cạnh, tập tễnh đi ra ngoài, Vương Thụy Quân vội bước tới dìu: “Sếp, anh đi đâu ạ?”
“Hiện trường Lục Nhất Ba bị hại!”
“Anh… anh bị thương tuyệt đối đừng cử động ảnh hưởng đến vết thương, em đã cử người đi điều tra rồi, anh không cần đích thân đi đâu.”
“Tôi không cần đích thân đi?” Trương Nhất Ngang nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn Vương Thụy Quân, “Thằng khốn nào giết chết Diệp Kiếm vu vạ cho tôi, tôi còn sợ không điều tra ra nó, nó lại có gan làm vụ nữa, tôi không túm được nó không xong!”
Vương Thụy Quân ở bên cạnh khuyên anh ta bớt giận, bác sĩ yêu cầu anh ta tĩnh dưỡng ít nhất nửa tháng không được ra khỏi giường, vụ án này cứ giao cho những người còn lại điều tra là được, nhưng Trương Nhất Ngang làm sao nuốt được cục tức này, vừa đến Tam Giang Khẩu nhận chức đã bị vu oan giá họa, anh ta nằm mơ cũng muốn tìm ra hung thủ, anh ta liền hất luôn Vương Thụy Quân ra, đẩy cửa phòng bệnh, hai bên chống nạng đi như bay, y tá ở phía sau đuổi theo kêu to thất thanh “bệnh nhân chạy rồi, bệnh nhân chạy rồi”, không ai theo kịp anh ta.