← Quay lại trang sách

MÀN THỨ HAI DỌN NHÀ GIÀU CHO CHÂU – XÁNG

CHÂU XÁNG nói: Thập bát phản vương từ khởi loạn, một mình ta một cỏi xưng vương, bởi Thế Sung thất thủ binh Đường, mới sai kẻ thơ lại cầu cứu, ta cũng nghĩ tình bằng hữu, mới dấy binh mười vạn phạt người, đã mấy phen đại chiến nan đương, binh thập vạn mất còn có một. Trời ôi! Trước trướng ngồi sao yên ổn, sau dinh binh giặc đánh dồn, ta muốn hồi binh bế thủ thuyền môn, e Lạc Thành phải Thế Sung thọ khổn. Khó dữ a, ta nghĩ như: Cái thế- Hùng đây vẫn biết bác môn ngũ độn, sáng tạo lại xem khấp càng khôn, cập phi đao chẳng nhượng ông Tôn, còn phép đảo hải đâu nhường Lục Tổn, còn phải bị thác đầu bêu trước ngọ môn, ta tấn thối lưỡng đàng nan vị,

QUÂN báo: Dạ, dạ.

Châu Xáng nói: Chi?

QUÂN nói: Dạ, tôi xem xa đã kỹ, phò mã nay sang đến trước dinh,

CHÂU XÁNG nói: Lui, nghe quân báo hảng tình, mau xuất dinh tiếp thỉnh.

HÙNG TÍN nói: Nay tôi muốn đến dinh Châu Xáng, đặng đôi lời biện bạch trần tình, cớ sao quân chẳng thấy trước dinh, làm sao có ký ngôn, ngã lịnh.

CHÂU XÁNG nói: Dạ, trước vội mừng phò mã, xin ngài hãy nhập dinh.

HÙNG TÍN nói: Tước Vương có lòng trọng kỉnh, tôi nối gót vào dinh; xin ngài hãy miễn tình, vì tôi ngài phải nhọc lòng nghinh tiếp.

CHÂU XÁNG nói: Dạ, phò mã kim chi ngọc diệp, tôi Vuơng tử xuất thân, đãi nghĩa nhau cực nhọc chẳng cần, có vậy, phò mã tiền dinh nghị luận, mời phò mã thượng tạ. Quân, pha trà, mời phò mã giải lao, Hữu hà sự xin phân tôi hãng.

HÙNG TÍN nói: Dạ, bẩm Đại Vương, tôi có nghe Đại Vương có một người con nuôi tên là Ngũ Đăng, sức mạnh muôn người nan địch, tài hay chiến tướng khó bì, bởi vậy cho nên:

CA XUÂN TÌNH

Nay sẳn lúc đương Đình,

Đương thất thủ cơ binh,

Xin ngài hãy tưởng tình,

Nay tôi vưng lời chúa dạy,

Qua đây cầu tướng chiến tài,

Xong cũng có ơn ngài,

Mới đặng người tài hay,

Nếu nay ơn ngài không rộng,

Chắc khi phải bị Đường đồng,

Mấy vạn binh ròng,

Lạc Dương Thành hết mong,

Khi tiên đế tại tiền,

Quá cập tấu khởi binh,

Ngũ nghuyên soái lâm nàn,

Thành đô binh ròng tha-5p vạn,

Phu nhơn tử tại sa tràng,

Nghuyên nhung liệu khó bảo toàn,

Một ngựa người xông phá trùng vây,

Khi cơn loạn gặp Châu huynh nghĩa trượng,

Vì lúc nguy cấp chờ binh chưa xong,

Tay ông liền bồng công tử tay trao,

Kỳ thác cho ngài,

Phòng hậu kế lai,

Nay cúi xin ơn ngài,

Mờ đức bố tài,

Vì Lạc Dương nay còn thọ hại,

Xin ngài cho Công tử ra tay,

Cứu Lạc Dương cơn nguy cấp,

Thì ơn rất trọng,

Trên lịnh ngài liệu định thể nao?

CHÂU XÁNG ca: Đâu tôi có hẹp lượng sao,

Xin tỏ âm hao ;

Quả có Ngũ Đăng còn thật hiện tại,

Vì người tuổi hởi xuân xanh,

Song việc chiến chinh,

E thất cơ binh,

Nay Phò mã quyết xin,

Ta biết liệu sao,

Thiệt khó biết bao?

Vì hồi lúc ngài Ngũ Vương,

Bị thất cơ vong,

Đã tử tại sa tràng,

Nên nay vốn người còn lại,

Một mình gã Ngũ Đăng,

Kế nghiệp Ngũ gia

E mục tướng xông binh thập vạn,

Có một mai dầu,

Tiệt giòng Ngũ gia,

Phải tại tôi mà,

Thất tín ký ngôn,

Nầy tôi cùng Phò mã tỏ tường,

Xin chớ cảm phiền,

Vì Ngũ Đăng chưa từng tập luyện,

Nay một mình xông giữa vòng binh,

Ắt nan tồn tánh mạng,

E cầm binh loạn,

Chống sao nỗi binh Đường,

Vả chúng ta anh hùng thao lược còn bị,

Đường tướng nó vây thành thay,

Còn nó là đứa thơ hài,

Chưa tường quyết chiến,

Mạnh hổ định quần hồ,

Vốn ta nan đào sanh lộ,

Còn nó tài sức mưu mô,

Tướng quả bình cô,

Phò mã chớ mong.

HÙNG TÍN ca: Nay Tước Vương cạn lời,

Tôi xin kiếu từ,

Lạc Dương thành toan phòng bị dự,

Tôi quyết lòng thiết một kế tư,

Qua đến dinh Đường tặc,

Ta ra tay độc,

Đặng ngã báo quân vương.

CHÂU XÁNG ca: Phò mã mựa rằng ta hẹp lượng,

Về kiếm cứu binh thì xong,

HÙNG TÍN ca: Tôi đâu dám phiền,

Tại lịnh Tước Vương,

Mặt giã từ,

Tôi về chốn Lạc Dương,

(Bỏ Décors xuống ở trong dọn nhà Công Chúa)

ĐƠN HÙNG TÍN nói: Thấy chúa đương hồi nguy biến, chịu ơn vua há dễ điềm nhiên? Bớ Đường Đồng! Thù nhà bây liệng thạch bổ thiên, oán nhà gã mạc chi lập địa, vi thần phải xử sao tròn nghĩa, đoạn từ đây tôi chúa phải chia lìa: Chúa công ôi! Như tôi với chúa công đây: trước trướng thì niềm tôi chúa, sau dinh là nghĩa đệ huynh, nay ngu thần trộm bước Đường dinh, toan thích khách lâm đền nghĩa chúa. Như ta: mạnh dùng sức, yếu ta dùng chước, nơi Lạc Thành thử dạ hiền thê, đạo tam cang, cang nào cũng trượng, quân thần cang, phu thê cũng vi cang, nếu phu nhơn chẳng quyết thân tàn, ta há lại không liều thân thác?

CA KIM TIỀN

Đã mấy năm, hưởng lộc chúa công,

Nay nguy khốn bị binh Đường Đồng,

Đi há để kích đồng nằm không,

Đặng đáp ơn xong,

Bớ Đường Đồng,

Ta nói thiệt,

Chớ ỷ mình,

Chiến tướng mạnh binh ròng xăm lăng,

Bờ cõi chúa ta,

Giết mi đi thì ta mới an trong dạ,

Mi sống thời đường dinh đóng mắt ta,

Nhớ thù xưa dường thiết dường tha?

Nhớ đến cừu mi giết anh ta,

Thiên niên tử oán còn ghi dạ,

Nay lại còn mong tóm thâu thiên hạ,

Thật lòng lang chạ

HẠ MÀN