← Quay lại trang sách

Chương một ⚝ 1 ⚝

Đã qua tháng Bảy rồi mà thế giới vẫn chưa đi đến hồi kết.

Một đứa nào đó trong lớp làu bàu: “Sao cơ, vẫn còn học kỳ hai nữa cơ à.”

Đám người lớn vẫn xôn xao trước đó, không hiểu vì muốn che giấu sự bối rối hay đâu đó trong thâm tâm thực sự mong chờ ngày thế giới lụi tàn, lại bắt đầu xướng lên rằng lần này sẽ đến lượt máy tính hóa điên, và rằng nền văn minh sẽ sụp đổ vào cái ngày đầu tiên của năm 2000.

Song le, năm cuối cùng của thế kỷ XX đã bình lặng trôi qua mà không có chuyện máy tính ở sàn giao dịch chứng khoán bốc khói hay phi cơ đang bay trên trời đua nhau rơi.

“Thế giới không dễ dàng bị đập đi xây lại như thế đâu,” vị khách mời trong chương trình Chào năm mới nói.

“Đúng đấy, nợ nần vẫn còn nguyên đây,” bố gật gù trước màn hình tivi.

“Nếu mà thế thì hết nợ luôn rồi còn gì,” mẹ cười.

Okuyama Keisuke - học sinh lớp Năm - nghĩ bụng cái ngày thế giới tận diệt hẵng còn xa lắm.

Keisuke sống cùng ba mẹ trong một căn nhà nằm ở rìa phía Tây quận Setagaya, cách Shinjuku chừng hai mươi phút nếu đi bằng đường sắt tư nhân.

Người ta đã xây một khu dân cư gồm các căn nhà biệt lập có tên là Green Town tại khu đất nằm cách nhà ga gần nhất chừng mười phút đi bộ. Bố mẹ Keisuke sở hữu một căn trong số đó nhờ vào khoản vay ba mươi năm. Căn nhà có cấu trúc 4LDK. Họ chuyển từ cư xá của công ty tới đây từ hồi Keisuke mới ba tuổi, bởi vậy cậu chỉ có ký ức về ngôi nhà này.

Vốn là con một, lên lớp Bốn, Keisuke đã có phòng riêng nằm ở góc Đông Nam tầng hai. Cậu còn nhớ khi đó mình đã vui biết mấy vì được bố mẹ đối xử như người lớn. Góc Tây Nam là phòng ngủ của bố mẹ cậu, còn chính giữa là thư phòng, đồng thời cũng là căn phòng dành cho các sở thích của bố cậu - Masaharu.

Masaharu đang làm việc cho một công ty thương mại có trụ sở chính ở trung tâm thành phố. Keisuke chỉ biết sơ sơ về công việc của bố: về cơ bản là được nghỉ thứ Bảy và Chủ nhật, thường xuyên phải làm thêm giờ.

Mẹ cậu, Kanako, từ cách đây ba năm đã bắt đầu phụ giúp cho một cửa hàng chuyên bán thực phẩm, mỹ phẩm thiên nhiên do một người quen quản lý. Thời gian làm việc tương đối ngắn, từ mười giờ sáng đến khoảng bốn giờ chiều.

Keisuke không mấy hứng thú với việc so bì giàu nghèo giữa nhà mình với nhà các bạn khác. Cậu nghĩ nhà cậu chắc thuộc hạng trung bình.

Nhìn chung, bố mẹ cậu khá hòa thuận. Thi thoảng họ cũng có tranh cãi nho nhỏ, nhưng thường thì bố cậu sẽ xuống nước ngay tối hôm đó, vì thế chưa bao giờ cậu phải chứng kiến cuộc cãi vã nào kéo dài sang cả ngày hôm sau.

Hầu như tối nào cũng thế, đợi sau khi Keisuke đi ngủ, bố mẹ cậu sẽ ngồi ở chiếc bàn trong phòng khách để nói chuyện phiếm.

Thi thoảng, Keisuke lại rón rén bước xuống bậc cầu thang, nghe lỏm câu chuyện bố mẹ đang nói phía bên kia cánh cửa.

“Sắp sửa đến lúc cho thằng bé đi học thêm rồi đấy nhỉ.”

“Thôi, lên cấp hai rồi học là vừa.”

Những mẩu hội thoại như thế cứ làm Keisuke hết giật mình thon thót lại đến thở phào nhẹ nhõm.

Ở hướng ngược lại, phía bên kia tuyến đường sắt tư nhân, nói theo toán học thì là ở vị trí đối xứng với khu nhà của Keisuke là khu tập thể cũ kỹ do thành phố quản lý.

Nơi đó có khoảng mười tòa nhà năm tầng trông có phần bẩn thỉu, cây cối dọc hai bên đường mọc um tùm, gần như không có bàn tay người chăm sóc.

Tầng một của khu tập thể khoảnh sân vườn dành riêng cho cư dân, khắp nơi khắp chốn cỏ dại mọc tua tủa, hoang tàn như bãi phế thải. Trên tường còn hằn lại cơ man nào những vệt nhem nhuốc do bọn trẻ con đá bóng vào, mặt tường rạn nứt được vá víu bằng thứ gì đó trông như lớp vữa màu tro. Cứ như thể một sinh vật sống khổng lồ mang tên khu tập thể đang ngắc ngoải chờ chết vậy.

Có lẽ Keisuke cảm thấy thế là bởi cậu từng nghe bố nói đằng nào sắp tới người ta cũng phá bỏ nên mới mặc xác nó như vậy.

Ngay bên cạnh khu tập thể ấy là một rừng trúc rậm rạp, có lời đồn những kẻ dị hợm thường lui tới hoặc ở rịt trong đó. Keisuke còn nghe chuyện có người tới đó để chôn xác chó mèo vì không biết phải xoay xở thế nào với chúng. Đã có lần Keisuke đi ngang qua khu rừng trúc giữa lúc trời nhá nhem tối, lúc đấy cậu đã cảm thấy như có một luồng khí lạnh thổi qua sống lưng.

Tóm lại, đó là nơi Keisuke không muốn một mình bén mảng đến.

Một vụ tai nạn thương tâm đã xảy ra ở khu tập thể đó vào kỳ nghỉ hè năm Keisuke học lớp Năm. Bé gái bằng tuổi cậu bị ngã xuống từ chiếu nghỉ của tầng cao nhất.

Hôm xảy ra tai nạn, trong lúc Keisuke đang chơi cùng các bạn ở sân trường tiểu học thì một đứa cùng hội chạy đến.

“Này, bọn mày biết tin gì chưa? Vừa có một đứa con gái bị ngã ở khu tập thể đấy.”

Nghe đâu cả cảnh sát lẫn người ở đài truyền hình cũng đến nên cả bọn rủ nhau đi xem. Năm, sáu đứa có mặt ở đó tức tốc leo lên xe đạp. Đây là lần đầu tiên chúng trải nghiệm chuyện này. Sau khi đạp xe hồng hộc tới hiện trường, đúng là chúng có thấy người ta chăng băng dây màu vàng như vẫn thấy trên phim ảnh thật. Bọn Keisuke phấn khích hẳn lên, song bầu không khí cũng không tới mức gay cấn như chúng kỳ vọng.

Chỉ có một chiếc xe cảnh sát đỗ ở đó, hai viên cảnh sát mặc đồng phục đang đứng hỏi chuyện người dân sống trong khu, thi thoảng trả lời bộ đàm.

“Làm gì có đài truyền hình khỉ mốc nào.”

Một đứa đá nhẹ vào mông thằng đưa chuyện.

“Tao cá là bọn họ đã về cả rồi.”

“Chán mớ đời.”

Sau đó, Keisuke cùng lũ bạn vừa buông những lời vô trách nhiệm ấy ra công viên chơi.

Cậu tò mò không biết nạn nhân ra sao rồi. Vài ngày sau, cậu hay tin cô bé đã chết. Vài ngày sau đó nữa, người ta bắt đầu loan tin đồn, nào thì cô bé đã trèo lên lan can ở chiếu nghỉ để chơi, nào thì thường ngày cô bé rất ngổ ngáo.

Mẹ Keisuke có một người bà con xa đang sống ở khu tập thể ấy.

Gia đình đó mang họ Asanuma, gồm ba người: bố, mẹ và một thằng con trai. Người mẹ là “chị em họ đời thứ hai” với Kanako, còn thằng con bằng tuổi Keisuke tên là Tatsuya.

Họ chuyển nhà tới đây vào mùa thu năm Tatsuya học lớp Năm. Keisuke không biết họ cố tình chọn ở gần nhà Okuyama, hay chỉ đơn thuần là tình cờ.

Do các trường học được phân theo địa bàn với tuyến đường sắt là địa giới nên Keisuke và Tatsuya học ở hai trường tiểu học khác nhau. Mặc dù vậy, thi thoảng hai đứa vẫn chạm mặt. Lý do là vì Tatsuya thường lui tới nhà Keisuke cùng mẹ mình - Michiko.

Tatsuya sở hữu vóc dáng bảnh bao hơn so với Keisuke, thậm chí so với tất cả những đứa bạn khác của cậu. Thân hình vạm vỡ, lại mang thần thái mà nếu có bảo nó là học sinh cấp hai thì người ta cũng tin.

Keisuke không sao quên được cái ngày cậu gặp Tatsuya lần đầu tiên.

Sau bao lâu cuối cùng cây lá hai bên đường đã bắt đầu chuyển đỏ, vậy mà ngay hôm đó trời lạnh tới nỗi mây xuống thấp như thể tuyết sắp sửa rơi đến nơi.

“Chào.”

Mặc dù Tatsuya tươi cười chào hỏi, song Keisuke lại cảm thấy ánh mắt nó vô cùng lạnh lùng. Cậu không thể lý giải được vì sao mình lại nghĩ như thế. Ở mi mắt trái của Tatsuya có một vết sẹo nhỏ, rất có thể đó chính là lý do.

Ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, Tatsuya đã tỏ ra rất suồng sã. Nó khoác vai Keisuke và oang oang hỏi: “Keichan, khỏe không?” Tất cả những gì Keisuke có thể làm là cúi mặt đáp: “Khỏe.”

Chưa hết, người khiến Keisuke dè chừng không chỉ có mình Tatsuya.

Michiko trong không giống Tatsuya cho lắm. Tatsuya không chỉ sở hữu thân hình vạm vỡ mà còn rất lanh lợi, ở nó có gì đấy gọi cho người ta liên tưởng tới một loài động vật hoang dã. Mặt mũi cũng điển trai, chắc ở trường nó phải được lòng bọn con gái lắm.

Về phần Michiko, xét về tổng thể trông khá luộm thuộm, người thì to béo, bộ ngực đồ sộ đến kinh ngạc đung đưa theo mỗi bước đi. Miệng lúc nào cũng kè kè điếu thuốc. Nghe đâu cô ta là nhân viên tiếp thị đá quý. Mặc dù không hẳn là cô ta ăn nói bỗ bã với Keisuke, song mỗi lần cô ta vừa phì phèo khói thuốc ra đằng mũi, vừa bắt chuyện với Keisuke là cậu lại thấy khó chịu tới nỗi chỉ muốn bỏ chạy.

Mẹ con Michiko đến nhà Keisuke với tần suất khoảng một tháng một lần. Luôn cố định vào buổi chiều của ngày thường. Ngay Keisuke cũng nhận ra họ thường canh giờ mẹ cậu đi làm về để tới.

Cứ lần nào họ tới là y như rằng mẹ cậu lại bảo: “Con lên phòng chơi với Tatsuya đi.” Mẹ sẽ đưa cho cậu gói snack hoặc thức uống gì đó mà thường ngày mẹ hầu như không mua vì Keisuke vốn cơ địa dị ứng, và cậu sẽ phải giết thời gian trong phòng mình cho đến khi nào mẹ xong chuyện.

Keisuke chúa ghét khoảng thời gian này. Đâu cứ bằng tuổi nhau là có thể làm thân được với nhau. Chưa ke, Tatsu chỉ toàn nói những chuyện mà nghe thôi cũng đủ thấy ghê người.

Chẳng hạn như trong khu tập thể có đến vài căn phòng không người ở, cửa không khóa hoặc đã bị phá khóa. Vì thế có thể tự do ra vào. Tatsuya và đồng bọn của nó đã chọn ra một căn tươm nhất trong số các căn phòng bỏ hoang và gọi đó là “căn cứ địa”.

Tatsuya kể trong căn cứ địa ấy không chỉ có bánh kẹo hay truyện tranh mà còn có rất nhiều thuốc lá và tạp chí khiêu dâm. Thấy Keisuke gật đầu bừa, Tatsuya liền kể: “Có lần bọn tao còn dụ một đứa con gái xấc láo vào căn cứ địa rồi năm thằng bạn tao bắt nó lột hết quần áo ra đấy.” Song Tatsuya chỉ đứng ngoài nhìn, nó cười bảo: “Tao đã can bọn nó là đừng làm thế nữa.”

“Keichan, mày có hứng thú với mấy chuyện đó không?”

“Không” nghe Keisuke đáp vậy, hình như Tatsuya hiểu nhầm gì đó nên nó lại cười: “Không sao đâu, bọn con gái bị thế cũng xấu hổ không dám mách bố mẹ đâu mà.”

Tatsuya còn kể chuyện về chuột nữa. Chả là nó dùng bẫy bắt chuột rồi cho chuột uống thuốc độc, khiến con chuột lồng lên và chết trong đau đớn.

“Nó cứ kêu chít chít thảm thiết, kể cũng tội.”

Keisuke không hiểu vì sao Tatsuya lại thích thú với những chuyện đó.

Bắt một đứa con gái lột hết quần áo, cho chuột uống thuốc độc... Keisuke dám cá đó đều là chuyện bịa đặt, nhưng chỉ nghe thôi cũng đủ khiến cậu khó chịu. Đã có lần cậu hỏi thử: “Mày không sợ người lớn phát hiện ra mấy chuyện đó thì sẽ bị ăn mắng à?” Tatsuya, chừng như đã chờ đợi câu nói này của Keisuke, bèn đáp: “Mày chẳng hiểu gì cả.”

“Cảm giác hồi hộp, gay cấn vì có thể sẽ bị phát hiện mới vui chứ. Với lại, kiểu gì tao cũng can bọn nó là ‘Bọn mày dừng lại đi, nên kể cả có bị lộ thì tao cũng sẽ là đứa được tha cho đầu tiên.”

Cứ như thể đó là niềm tự hào của nó. Trong số những người bạn mà Keisuke quen biết từ trước đến nay, không có đứa nào như thế. Bị Tatsuya lấn lướt, Keisuke chỉ còn biết ngồi nghe nó nói.

Tatsuya tỏ ra cực kỳ hứng thú với bộ đồ chơi điện tử mà Keisuke đã mua bằng tiền mừng tuổi.

“Bố mẹ không mua đồ chơi điện tử cho tao đâu. Nhà tao nghèo mà.”

Cho dù Tatsuya có nói thế, Keisuke cũng chẳng biết phải đáp lại thế nào.

“Này, Keichan. Lần tới mày đến nhà tạo chơi đi. Tao sẽ cho mày nhập hội căn cứ địa. Mày có thể giấu những thứ không muốn cho bố mẹ biết ở đấy cũng được.”

Tatsuya nói oang oang khiến Keisuke lúc nào cũng nom nớp không biết mẹ cậu có nghe thấy không.

Sau vài lần đến chơi, Tatsuya đã nói với Keisuke thế này:

“Mẹ của Keichan được đấy nhỉ.”

Lúc đầu, Keisuke không hiểu ý nên ngây thơ у lại: “Là sao?”

“Vì bề ngoài trông không có vẻ gì là một bà cô chứ sao.”

Đúng là, so với các bà mẹ khác mà Keisuke vẫn thấy trong các buổi dự giờ ở trường thì mẹ cậu không tệ đến nỗi nhìn thua kém người ta. Nói vậy nhưng Keisuke cũng không cho rằng mẹ cậu là một người phụ nữ xinh đẹp hay duyên dáng đến mức phải tự hào.

Năm Keisuke học lớp Năm thì mẹ cậu đang ở tuổi 35. Trong con mắt của Keisuke, mẹ cậu chỉ là một bà cô bình thường như bao người phụ nữ khác.

“Này, này. Mày vẫn còn tắm chung với mẹ chứ?” Mãi mà Tatsuya chưa chịu dừng chủ đề đó lại.

“Tao không tắm chung”

Thấy Keisuke bực bội chối như vậy, Tatsuya liền bảo: “Phí thế.”

Keisuke không hiểu phí là phí cái gì.

Tóm lại, Tatsuya chỉ toàn lôi mấy chủ đề kiểu đó ra nói, Keisuke chẳng thấy vui tẹo nào. Ngay từ giây phút Tatsuya bước chân vào nhà, Keisuke chỉ thầm mong nó mau mau chóng chóng về cho. Thời gian Michiko nói chuyện với mẹ Keisuke khi thì chưa đến mười phút, khi thì hơn nửa tiếng đồng hồ.

Lát sau, có tiếng Michiko gọi với lên: “Tacchan, về thôi.” Giọng nói the thé như thể vừa mới lớn tiếng tức giận xong. Tatsuya vẫy tay chào “Gặp lại sau nhé” với vẻ mặt lưu luyến, rồi đi xuống cầu thang. Nhìn theo tấm lưng ấy, Keisuke chực muốn nói: “Mày không cần đến nữa đâu.”

Ban đầu, Keisuke cứ nghĩ mẹ mình và Michiko chỉ đang bàn bạc chuyện người lớn với nhau, nhưng đến một ngày, cậu nhận ra dường như họ còn có mục đích khác. Có lần cậu thấy Michiko trước khi ra về đã lấy một chiếc phong bì ra khỏi túi, giơ lên soi như để xác nhận thứ bên trong. Keisuke đoán đó là phong bì mẹ cậu đưa cho Michiko, hơn nữa, bên trong hình như là tiền.

Sự xuất hiện của mẹ con Tatsuya giống như một đám mây đen nho nhỏ vừa mới rơi tõm vào cuộc sống cho đến trước đó vẫn luôn tươi đẹp như bầu trời mùa thu của Keisuke.

May thay, ngoại trừ những lúc phải chạm trán mẹ con họ ra, cuộc sống thường nhật của Keisuke hầu như không có gì thay đổi.

Tuy nhiên, vào tháng Năm của năm học lớp Sáu, đám mây đen ấy đã to hơn và xám xịt hơn một chút.

Lý do bắt nguồn từ một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu bố cậu.

Sau kỳ nghỉ Tuần lễ vàng, mẹ con Tatsuya lại đến nhà Keisuke như thường lệ, đúng vào ngày hiếm hoi lắm bố cậu mới có nhà. Masaharu được nghỉ bù cho mấy ngày lễ phải đi làm. Thấy Tatsuya và Keisuke lên tầng hai như mọi bận, Masaharu cũng nhòm vào tận phòng.

“Cho bố nhập hội với nào,” bố vui vẻ nói.

Keisuke chưa kịp mở miệng, Tatsuya đã mau mồm đáp: “A, xin mời, xin mời.”

Sau khi nói mấy chuyện giời ơi đất hỡi kiểu như hỏi han tình hình ở trường học, bố bắt đầu nhắc đến chuyện cắm trại.

“Sao, Tatsuya chưa được đi cắm trại bao giờ à?”

“Vâng, nhà cháu làm gì có tiền mà đi cắm trại. Với lại, bố cháu cũng chẳng mấy khi ở nhà.”

Lúc nói chuyện với bố mẹ Keisuke, Tatsuya tỏ ra rất lễ phép.

“À, nếu câu hỏi của chú làm cháu hiểu lầm thì cho chú xin lỗi nhé.”

Bố gãi đầu, đoạn nói thêm: “A, phải rồi.”

“Hay lần tới cháu đi cùng nhà chú đi?”

“Thật không ạ?”

“Cuối tuần sau nữa. Nếu cháu đi được thì tới nhé.”

“Nhưng cháu chẳng có đồ gì cả.”

“Không cần gì hết. Cháu chỉ cần đem theo quần áo để thay là được rồi.”

"Yeah!”

Tatsuya giơ cao nắm đấm đầy vui sướng, trái lại, tâm trạng Keisuke bỗng chốc tụt dốc xuống tận đáy. Cậu căm ghét bố vì đã nói những lời thừa thãi.