← Quay lại trang sách

⚝ 2 ⚝

“Rồi, cháu cắm cọc vào chỗ kia giúp chú nhé. Làm giống khi nãy ấy.”

Nom bố có vẻ vui hơn mọi khi. Keisuke thấy vậy không phải vì cậu trái tính trái nết. Tuyệt đối không.

Keisuke đang ngồi một mình, dùng cành cây khô để vẽ phác họa con tàu vũ trụ trên nền đất. Có chết cậu cũng không thèm nhìn về phía lều trại.

“Cắm ở đây được không ạ?” Tatsuya hào hứng nói.

“Ok,” bố vui vẻ trả lời.

Theo đúng kế hoạch, cả nhà Keisuke cộng thêm Tatsuya là bốn người đã đến khu cắm trại bằng ô tô. Họ chất những vật dụng cần thiết lên chiếc van cỡ nhỏ và mất chừng một tiếng rưỡi để chạy xe từ nhà tới đây. Với Keisuke thì đây là chuyến cắm trại thứ hai trong đời.

Thiên nhiên quanh đây vẫn giữ nhiều vẻ hoang sơ. Có thể đi bộ leo núi nhẹ nhàng, bắt cua đồng dưới sông, vào những đêm hè còn được thấy những chú kiến vương hay bọ cánh cứng cứ nhằm lều trại mà bay tới. Khoảng cách từ bãi đậu xe tới vị trí căng lều chưa đầy một trăm mét. Trong tòa nhà quản lý còn có phòng vệ sinh, phòng tắm đơn giản hay quầy bán hàng để mọi người có thể thoải mái tận hưởng chuyến dã ngoại.

“Có người gọi đây là tà đạo chứ không phải cắm trại thực thụ, nhưng có phải cứ môn nào dùng bóng cứng thì gọi là bóng chày đâu. Như bóng chày cỏ ấy, miễn vui là được.”

Đó là câu cửa miệng của bố cậu.

“Như thế này được chưa chú nhỉ,” giọng của Tatsuya.

“Xuất sắc, xuất sắc. Cháu có khiếu đấy chứ,” bố tỏ ra cực kỳ phấn chấn.

Cành cây mà Keisuke dùng để vẽ tàu vũ trụ bỗng gãy rắc một cái.

“Trông bố con có vẻ vui nhỉ.”

Keisuke ngoảnh lại, thấy mẹ đang mỉm cười đứng đó, tay cầm chiếc chảo cỡ lớn bên trong đựng các loại dụng cụ nấu nướng.

“Có khi còn vui hơn cả mọi khi ấy chứ.”

Dường như mẹ cũng nhận ra trong câu nói ấy có thoáng chút hậm hực.

“Bố con cũng đang phải giữ ý đấy. Nếu để Tatsuya một mình buồn bã thì đáng thương lắm, đúng không?”

“Vâng”

Về lý thì cậu hiểu, song cảm giác bứt rứt này lại là chuyện khác.

“Nếu con rảnh thì lát nữa giúp mẹ rửa rau nhé.”

Keisuke nghe tiếng chim cúc cu vọng lại từ triền núi.

Khi việc dựng lều đã hòm hòm, Keisuke cùng Tatsuya đi bộ dọc bờ sông.

“Bố mẹ của Keichan tốt thật đấy.”

Tatsuya nhặt một viên đá dẹt, ném thia lia về phía lòng sông. Viên đá nhỏ, tựa như một sinh vật sống, nẩy trên mặt nước chừng năm, sáu lần trước khi biến mất vào bụi cây ở bờ bên kia.

“Có cảm giác họ rất kiểu cách.”

Hôm đó, bố mẹ Keisuke mặc đồ đôi. Áo sơmi cotton màu xanh da trời, quần chinos màu be nhạt. Quần của bố là loại suông, còn của mẹ là loại bo gấu. Bố quàng chiếc khăn màu xanh đậm qua cổ, còn mẹ buộc khăn tam giác màu đỏ trên đầu.

“Ở nhà tao, đến nằm mơ cũng chẳng có chuyện như thế. Ông bô lúc nào cũng làm bộ mặt đưa đám như người ốm dở, còn bà bô thì mặt mũi trông chết khiếp.”

“Không có chuyện đấy đâu.”

Thấy Keisuke nói vậy, Tatsuya cười nhe hàm răng trắng.

“Không sao đâu, mày không cần phải giữ ý giữ tứ. Dù sao người đàn bà đó cũng không phải mẹ ruột của tao mà.”

Chuyện như thế mà Tatsuya có thể nói ra một cách tỉnh bơ khiến Keisuke không khỏi bối rối.

“Người đàn bà đó là vợ hai của ông già tao. Mẹ ruột tao bị bệnh, chết từ hồi tao ba tuổi. Nếu đằng nào cũng đi bước nữa, chẳng thà chọn ai đó giống như mẹ của mày thay vì cái ngữ ấy có phải tốt hơn không. Nếu vậy thì...”

Không thấy Tatsuya nói tiếp, Keisuke bèn quay sang nhìn nó.

Tatsuya đang chĩa ánh mắt về phía mẹ Keisuke, khi đó đang ngồi quay lưng nhặt rau ở chỗ nấu nướng. Mẹ ngồi chúi về phía trước, lại mặc chiếc quần chinos ôm khít người, để lộ đường viền của chiếc quần lót bên trong.

“Nhưng mẹ của Tacchan cũng hiền mà.”

Cảm thấy khó xử nên Keisuke lại một lần nữa nói ra điều cậu không thực sự nghĩ. Trên thực tế, cậu sợ Michiko chết khiếp. Có điều, cậu cảm nhận được tình yêu thương trong ánh mắt Michiko dành cho Tatsuya. Cho dù không chung dòng máu, mẹ con vẫn là mẹ con.

“Không phải thế.”

Tatsuya ném viên đá thứ hai. Chắc vì lực ném mạnh quá viên đá không nẩy trên mặt nước mà chìm luôn xuống, làm bọt nước bắn tung lên.

“Không phải thế, nghĩa là?”

“Không phải hiền hay không hiền. Keichan không hiểu được đâu.”

Mặt Tatsuya đỏ bừng. Hình như nó đang rất tức giận chuyện gì đó. Đột nhiên Keisuke cảm thấy bất an, bèn lảng sang chuyện khác.

“Phải rồi, tối nay mình ăn cà ri đấy.”

“Thật á,” mặt Tatsuya bỗng tươi tỉnh hẳn lên. “Tao thích nhất món cà ri đấy.”

“Ra giúp mẹ mày một tay nào,” vừa nói dứt lời Tatsuya liền chạy trên nền đất đầy sỏi ra chỗ mẹ Keisuke đang rửa rau. Khi nó cất tiếng từ sau lưng, mẹ Keisuke ngoái lại đáp gì đó.

Lần đầu tiên Keisuke nhận ra Tatsuya còn cao hơn cả mẹ cậu, người chỉ sở hữu chiều cao khiêm tốn một mét năm mươi lăm.

“Cơm hôm nay phải nói là ngon nhất từ trước đến giờ ấy nhỉ.”

Ngồi trước làn khói bếp bốc lên nghi ngút từ chiếc bếp di động loại lắp ghép, bốn người miệng nhồm nhoàm món cà ri.

Hai má nóng bừng, thi thoảng còn bị sặc khói. Những bữa ăn ngoài trời quả là khác biệt.

Trước đó, Keisuke đã vài lần thử sức với việc nấu cơm bằng ăng-gô nhôm. Song lần nào cũng thất bại, không sượng thì khê. Cơm tối hôm ấy đúng là ngon ra trò.

“Ngon tuyệt cú mèo.”

Tatsuya cứ nói đi nói lại câu ấy, rồi lại ăn ngấu ăn nghiến.

“Ăn vội ăn vàng không tốt cho tiêu hóa đâu,” mẹ Keisuke mång.

“Không sao ạ. Cho cháu xin bát nữa.”

“Ừ, cháu cứ ăn nhiều vào. Mọi khi toàn để thừa, thành thử sáng hôm sau lại phải ăn lại. Làm chú chẳng được trổ tài gì cả. Ngày mai, có khi chú sẽ dậy sớm một chút để nướng bánh mì.”

“Yeah! Đi cắm trại tuyệt thật.”

Keisuke nhớ lại chuyện Tatsuya vừa mới nói với cậu lúc trước.

Nếu Tatsuya không phải là con đẻ của Michiko, vậy thì mình và Tatsuya - khoan nói đến vấn đề pháp lý - sẽ là người dưng nước lã. Nghĩ đến đó, chẳng hiểu sao Keisuke thấy nhẹ cả người.

Ăn uống xong xuôi, thấy mẹ đi tắm, bố liền bảo “Phải tranh thủ lúc này”, đoạn lấy thuốc lá ra hút. Mẹ vẫn luôn càm ràm bố không được hút thuốc.

Gió đêm thổi lạnh hơn khiến Keisuke buồn đi vệ sinh.

“Cái này, trông được đấy chứ?”

Mồm vẫn ngậm điếu thuốc, bố rút con dao đa năng màu xanh ánh kim ra. Hình như bố muốn cho Tatsuya xem.

“Wow, trông ngầu quá,” Tatsuya phản ứng ngay tức thì.

“Cháu muốn cầm thử không?

“Được ạ?”

Bố để Tatsuya cầm con dao, còn hào hứng giải thích đâu là lưỡi dao, đâu là tua vít. Keisuke không dám đi vệ sinh nữa, cậu sợ biết đâu bố sẽ nói ra câu: “Nếu cháu thích thì cho cháu luôn đấy.”

Thực ra, vài ngày trước bố đã đem con dao này tới phòng cậu.

“Này, đừng nói cho mẹ biết nhé,” đột nhiên bố nói vậy.

Keisuke nhủ thầm, nếu đã là bí mật thì đừng đem khoe cậu có hơn không. Cậu hơi bực vì bố xuất hiện đúng lúc cậu đang làm dở bài tập làm văn.

“Trông được đấy chứ. Nhìn mê luôn đúng không?”

“Con chẳng thấy thế.”

Mãi Keisuke mới lóe lên được chút ý tưởng cho bài văn mà lại bị bố cắt ngang, thành thử cậu trả lời dửng dưng. Bố vừa lẩm bẩm “Cái này tốt thế cơ mà”, vừa đi xuống cầu thang.

Lúc này, Keisuke mới hối hận, giá như lúc đó cậu chịu nhìn nó kỹ hơn.

Chiếc lều rộng vừa đủ để trải túi ngủ cho bốn người. So với giường thì nền đất vừa cứng vừa lởm chởm, dù vậy Keisuke vẫn chìm ngay vào giấc ngủ.

Tiếng chim hót làm cậu bừng tỉnh. Cậu nghe thấy mùi của khu rừng buổi sớm mai. Trong lều không còn ai. Hình như mọi người đã dậy cả rồi.

Bên ngoài, bố đang nướng bánh mì như đã thông báo trước từ tối qua. Tatsuya ngồi ngay bên cạnh, dùng những cành cây nhỏ để nhóm bếp, mặt dương dương tự đắc. Trông họ cứ như một cặp bố con thực thụ. Keisuke chào hai người, đoạn đi rửa mặt.

Thực đơn bữa sáng gồm có bánh mì nướng hơi sém vỏ, giăm bông trứng và món xúp ăn liền hẵng còn nóng hổi. Nếu ăn ở nhà thì thực đơn này chẳng đáng kể, nhưng vừa ăn vừa được hít hà bầu không khí ngoài trời như thế này khiến các món như ngon lên bội phần.

Vì quá để ý đến Tatsuya, hay nói đúng hơn là ghen với cậu ta nên có những lúc Keisuke đã không thể thành thật với chính mình, nhưng khi qua rồi, cậu quyết định nghĩ rằng chuyến đi này cũng có cái vui của nó.

Lúc thu dọn đồ để ra về, Keisuke nhận ra bố có vẻ bồn chồn, hết lật tấm bạt lại ngó nghiêng mấy bụi cây xung quanh.

“Anh làm mất gì à?”

Nghe mẹ hỏi, bố vội xua tay nói: “Không, không có gì.”

“Em thấy nghi lắm.”

“Không, thật sự không có gì cả mà.”

Sau khi mẹ ra tòa nhà quản lý để làm thủ tục ra về, bố mới bí mật nói với Keisuke.

“Bố không thấy con dao đó đâu cả.”

“Dạ? Con dao màu xanh ấy hả bố?”

“Chính nó. Bố nhét ở túi ngoài ba lô và để cạnh gối mà.”

“Hay nó rơi ở đâu rồi ạ?”

“Bố tìm kỹ lắm rồi. Bố còn chưa dùng gì mấy chứ.”

Bố chẹp miệng. Cái tính trẻ con đấy của bố chẳng làm Keisuke ghét được.

Từ sau chuyến đi cắm trại đó, Tatsuya bắt đầu tới chơi nhà Keisuke thường xuyên hơn.

Vì bố đã nói với nó là “Cứ đến nhà chú chơi bất cứ lúc nào nhé” bằng cái giọng dễ dãi sở trường của mình. Gần như ngày nào nó cũng đeo nguyên cặp sách đến nhà Keisuke.

“Xin chào!”

Tatsuya chào dõng dạc rồi tự ý mở cửa. Có độ hai lần, Keisuke cố tình khóa trái cửa, nhưng lần nào Tatsuya cũng bấm chuông liên hồi đến khi có người ra mở, thành thử Keisuke đã phải chào thua ngay.

Tatsuya chơi điện tử ở phòng của Keisuke hoặc phòng khách, đọc truyện tranh, ăn bánh kẹo hoặc uống nước trái cây mẹ mua sẵn, tự nhiên như đang ở nhà mình.

Phải đến lúc mẹ Keisuke đi làm về và bắt đầu sửa soạn bữa tối thì nó mới chào “Cháu xin phép” để đi về. Hồi đầu, Tatsuya có vẻ muốn ăn tối luôn ở nhà Keisuke, nhưng mẹ đã phủ đầu nó “Cháu ăn tối ở nhà mình nhé”. Chỉ bị nhắc nhở có một lần đấy thôi mà kể từ lần sau, nó luôn về trước bữa tối.

Đó là một buổi tối khi mùa mưa đã chính thức bắt đầu được vài ngày.

Tiếng mưa rơi tí tách khiến Keisuke không tài nào ngủ được.

Lúc dậy đi vệ sinh đến lần thứ mấy, cậu nghe thấy tiếng trò chuyện ở phòng khách tầng một. Đó là tiếng trò chuyện đêm khuya như thường lệ của bố mẹ cậu.

Đang định quay về phòng, không hiểu sao Keisuke có cảm giác cuộc trò chuyện hơi khác mọi khi. Cậu rón rén bước xuống cầu thang.

“... Không phải thế. Không phải em tưởng tượng đâu.”

Tiếng mẹ vọng ra qua cánh cửa xem ra không phải đang nói về “chuyện thiên hạ”.

Em bảo bị thiếu ba mươi nghìn yên ấy hả?” giọng bố không thay đổi mấy so với thường ngày.

“Vâng, em nhét đúng một trăm nghìn yên vừa mới rút ở ngân hàng vào phong bì và cất ở tủ phòng ngủ mà, không nhầm được đâu. Chưa kể, tuần trước cũng bị thiếu mất hai mươi nghìn yên.”

“Em chắc chứ?”

“Lúc đấy em không chắc lắm, cứ nghĩ là mình nhầm lẫn gì thôi. Nhưng đúng là không khớp thật.”

“Nhưng nhà chỉ có mỗi vợ chồng mình với Keisuke thôi mà. Chẳng lẽ trộm rình lúc cả nhà đi vắng à?”

“Nếu thế thì nó không chỉ lấy mỗi ba mươi nghìn yên thôi đâu.”

Keisuke nghe thấy tiếng ậm ờ của bố. Rồi cậu nghe tiếng tách một cái, một thứ mùi đặc trưng lan đến phảng phất. Thì ra bố vừa mới châm thuốc.

“Thật là...” Keisuke hình dung cảnh mẹ đang lườm nguýt bố. “Em đã bảo anh đừng có hút thuốc ở phòng khách cơ mà.”

“Thôi nào, chỉ một điếu thôi mà.”

Có tiếng bố đứng dậy. Bố đang đi ra phía cửa sổ. Bố mở hé cửa sổ, rồi phả khói thuốc ra bên ngoài. Đây là cách bất đắc dĩ bố thường làm mỗi khi không muốn ra tận vườn để hút thuốc.

“Ngoài ra, em còn bảo không tìm thấy cái gì nữa nhỉ?”

“Đúng vậy. Em bị thiếu mất ba thứ đồ lót, theo số lượng mà em biết được.”

Bố ho húng hắng.

“Có thật không đấy?”

“Không thể nhầm được. Vì toàn những cái em mới mua xong mà. Một cái áo lót với hai cái quần lót.”

“Nghe thấy ớn quá đi.”

“Không chỉ có vậy thôi đâu.”

Mẹ hạ thấp giọng hơn nữa thành ra Keisuke phải nín thở để nghe lỏm.

“Sao, vẫn còn nữa cơ à?”

“Cái đấy cũng thiếu.”

“Cái đấy?”

“Là cái đấy đấy. Chắc chắn em đã để trong tủ phòng ngủ, ở ngăn kéo thứ hai từ trên xuống ấy...”

“Sao, cái đó á?”

Bố tỏ ý đã hiểu, còn Keisuke thì chẳng biết họ đang nói về cái gì.

“Ai lại đi lấy trộm thứ đó. Em có đếm nhầm không? Mà này, em đếm đấy hả? Chết thật, nguy hiểm quá. Từ giờ anh không dám đem ra ngoài dùng rồi.”

Bố cười hềnh hệch.

“Anh đừng có tào lao nữa,” giọng mẹ hơi tức giận.

“Thế chẳng lẽ lại là Keisuke?”

Tự nhiên bị nhắc đến tên, Keisuke suýt chút nữa thì la lên. Cậu muốn chối ngay lập tức “Con không biết gì hết”. Mẹ đã nói giúp cậu.

“Không phải đâu, không phải Keisuke. Em có nói với anh rồi đấy, gần đây hầu như ngày nào thằng bé Tatsuya cũng đến nhà mình chơi. Nó tạt vào đây trên đường đi học về rồi ở rịt đến tận chiều tối. Cũng đúng lúc em bắt đầu thấy lạ đấy.”

“Tatsuya á? Em bảo thằng bé đó ăn trộm tiền, đồ lót và thứ đó sao?”

“Em chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.”

“Có phải em nghĩ quá lên rồi không?”

“Thằng bé đó nhìn thấy em thì cười thảo mai nhưng em cứ thấy ghê ghê sao ấy. Điều tra từ dấu vân tay là rõ ngay mà.”

“Ai lại thế, không cần làm đến mức đó đâu.”

Phản ứng của bố cho thấy bố vẫn còn bán tín bán nghi. Cuộc trò chuyện gián đoạn một lát, đoạn bố nói: “A, phải rồi.”

“Sao anh?”

“À không, chẳng có nhẽ.”

“Bực thật, cứ làm em tò mò. Anh bỏ cái kiểu nói lấp lửng ấy đi.”

“Ừ... Này em, trên giá sách trong phòng làm việc có một con rồng trang trí nhỏ là quà lưu niệm ấy, em nhớ không?”

“À à. Quà sếp anh mua ở Hồng Kông, làm bằng sứ đúng không?”

“Phải, nó đó. Hôm kia anh phát hiện nó bị gãy đầu. Anh cứ tưởng anh đã làm rơi lúc nào không biết.”

“Nếu rơi lúc nào không biết thì nó quay lại giá sách bằng cách nào chứ.”

“Dù có ngốc đến mấy anh cũng không nghĩ nó tự quay lại giá sách được. Anh đã thoáng nghĩ hay là Keisuke nghịch.”

“Thằng bé không nghịch kiểu đó đâu, kể cả có làm rơi thì nó cũng sẽ thành thật thú nhận.”

Keisuke vẫn đứng nín thở ở lưng chừng cầu thang, cậu cũng có những suy nghĩ của riêng mình.

Nếu xảy ra chuyện lạ lùng gì đó trong nhà này thì chỉ có thể là trò của Tatsuya. Vì bố cậu quá thương người.

Nhưng, nó làm những chuyện đó vào lúc nào nhỉ. Nếu có cơ hội để Tatsuya làm gì đấy thì chỉ có thể là trong khoảng thời gian trước khi mẹ về. Nhưng Keisuke luôn ở cạnh nó. Liệu nó có thể nhân lúc Keisuke không để ý, đột nhập vào phòng ngủ và thư phòng của bố mẹ, bày trò nghịch ngợm hay ăn trộm tiền được không nhỉ.

Keisuke suy nghĩ nghiêm túc hơn về khoảng thời gian mà hai đứa ở cùng nhau.

Có phải lúc mình đi vệ sinh không nhỉ? Mà không, lúc Tatsuya ở đây, Keisuke chỉ toàn đi nhẹ, không mất nhiều thời gian như thế. Nếu vậy thì...

Lúc chơi điện tử.

Vẫn ngồi trên bậc cầu thang, Keisuke suýt chút nữa thì thốt lên.

Hai đứa kết nối máy điện tử với tivi trong phòng khách, chơi trò bắn súng đến phát chán. Chúng thay phiên nhau chơi để ganh đua điểm số. Cả hai đứa đều dễ dàng qua được khoảng ba màn. Trong lúc chơi, vì mải mê quá nên Keisuke không để ý lắm thời gian nhưng chắc chắn mỗi đứa phải được độc chiếm máy điện tử trong vòng mươi, mười lăm phút. Trong lúc đó, không có đứa còn lại ngồi bên cạnh. Nhớ lại thì, lúc Keisuke chơi Tatsuya đã biến đi đâu đó. Cậu cứ tưởng nó đi lục bánh kẹo trong tủ lạnh.

Rất có thể nhân lúc đấy, nó đã lẻn vào phòng ngủ và thư phòng của bố mẹ.

Không hiểu nó là cái loại người gì.

Giả dụ tiền để hớ hênh trên mặt bàn, có thể sẽ có đứa nổi lòng tham mà lấy trộm. Đằng này, nhón tiền từ phong bì cất trong tủ, rồi còn trộm cả đồ lót và những thứ khác nữa thì đích thị là quân trộm cắp rồi.

Cả con dao hồi đi cắm trại, chưa chắc đã là bị rơi mất.

Keisuke bỗng thấy nôn nao, chóng mặt, giống như mỗi lần cậu say xe buýt vì mùi xăng dầu nồng nặc. Cậu quay trở về phòng, rón rén hơn cả lúc đi xuống.