← Quay lại trang sách

⚝ 30 ⚝

Hisato rủ Keisuke bố trí thời gian để về lại con phố ngày xưa hai đứa từng sống. Mặc dù cho rằng lời đề nghị có phần mùi mẫn so với một người như Hisato song Keisuke cũng không phản đối. Cậu cũng cho rằng xuất phát điểm của mọi chuyện đều ở nơi ấy.

Cậu mượn mũ bảo hiểm, ngồi lên ghế sau của chiếc xe 750 phân khối.

Nơi dừng chân đầu tiên của họ chính là khu tập thể đổ nát.

Họ chọn bừa một chỗ để dựng xe máy, sau đó vừa đi bộ vừa lau mồ hôi dưới tiết trời mùa hè. Thi thoảng họ lại uống nước đóng chai cho đỡ khát.

Hiện tại, nơi này đã được tái xây dựng hoàn toàn, lột xác thành một tòa chung cư cao cấp nơi người ta đến thuê để mở quầy thuốc hay quán cà phê. Xem ra sẽ không còn truyền thuyết về những kẻ dị hợm nữa rồi.

Sau đó, họ ghé thăm trường cấp hai, nhà cũ của vợ chồng Ushijima, rồi đến nơi từng có căn nhà của Keisuke. Giờ đây cũng có một gia đình mà Keisuke không quen biết - gọi là “bên thứ ba ngay tình”, đang sống trong ngôi nhà do chính những người đó xây dựng lên.

Cuối cùng, họ quyết định băng qua cây cầu vượt dành cho người đi bộ.

Hồi lớp Bảy, mỗi khi tan học về, ba người gồm Keisuke, Hisato và Mika sẽ chuyện trò rôm rả về phim ảnh hoặc những câu chuyện ly kỳ, và trên đường về nhà, họ nhất định sẽ đi qua cây cầu này. Họ cứ tự nhiên cất bước mà chẳng cần ai phải nói ra.

Lý do Keisuke yêu nơi này là bởi nó đã cho cậu những phút giây được thấy lòng bình yên. Nếu cứ đi đường bình thường cậu sẽ về đến nhà ngay mất. Được đứng trên cây cầu này, lơ đãng ngắm nhìn dòng xe cộ chạy bên dưới và nói với nhau những câu chuyện không đầu không cuối mới vui làm sao. Dẫu rằng hầu như lần nào Keisuke cũng phải một mình chạy về trước cho kịp giờ đi chợ.

Lúc đi đến chính giữa cây cầu, Hisato tì cánh tay lên lan can.

“Nghe nói họ đã bắt đầu điều tra về Tatsuya rồi.”

Trong suốt mấy ngày, Tatsuya đã mấp mé nằm giữa sự sống và cái chết vì trúng độc paraquat cấp tính, cái thậm chí được cho là một trong những nỗi đau đớn khủng khiếp nhất mà con người phải nếm trải. Sau khi được rửa sạch gần như toàn bộ cơ quan tiêu hóa, lặp đi lặp lại quá trình truyền dịch và thuốc lợi tiểu lượng lớn, cuối cùng hắn mới giữ được tính mạng. Song nghe nói chất độc đó đã để lại những di chứng cho gan, thận và các cơ quan khác. Đến hôm nay, dù đã qua một tháng rồi nhưng hắn vẫn chưa thể ngồi dậy khỏi giường bệnh.

Xem ra lúc đó Tatsuya đã ngà ngà say, vả lại hắn cũng chủ quan vì không thể ngờ Michiko lại làm việc đó. Đây chính là cạm bẫy xuất phát từ sự lơ là, mất cảnh giác.

“Nghe đâu cảnh sát cũng không đợi hắn ra viện mà đã đến thẩm vấn ngay cạnh giường bệnh. Lý do là vì Michiko đã khai ra chuyện sát hại Kadota và thừa nhận Tatsuya là kẻ chủ mưu. Việc bà ta vẫn giữ, chưa chịu vứt cái bình đựng thuốc trừ sâu là một tình tiết quan trọng.”

“Bà ta vẫn định dùng đến nó sao?” Keisuke không khỏi kinh ngạc.

“Cũng có khả năng. Biết đâu bà ta lại chẳng định dùng thứ đó để kết liễu cuộc đời một người khác nữa. Chẳng hạn như anh chàng luật sư chướng mắt, kẻ định ăn cháo đá bát dù ngày xưa đã chịu ơn bà ta.”

“Nào, nào. Cậu nói gì nghe sợ thế.”

“Đây không hoàn toàn là chuyện đùa đâu.”

Nghe nói ngoài Hideaki và Kadota, Michiko còn ra tay sát hại một người khác nữa. Đó là một người đàn ông vốn là khách hàng thân thiết ở quán bar của bà ta. Cảnh sát cho rằng người này đã trợ giúp Michiko rất nhiều về tài chính, thậm chí còn cho bà ta vay tiền, đến khi bị ông ta đòi nợ Michiko đã giết ông ta và chôn xác. Nếu vụ án đó cũng được chứng minh thì Michiko chắc chắn sẽ phải nhận án tử hình. Dám chắc bà ta chỉ còn cách phó mặc hoàn toàn cho số phận và thú nhận tất cả. Điểm mấu chốt là liệu có thể kết tội Tatsuya hay không.

Ở thời điểm hiện tại, cũng coi như không có bất kỳ bằng chứng trực tiếp nào. Song nếu có được lời khai của cả Michiko và Sayumi, rất có thể Tatsuya sẽ bị xử tội. Đặc biệt lời khai của Sayumi sẽ rất có ý nghĩa. Vấn đề là tòa đánh giá thế nào về cô ấy. Nếu biết trong phiên tòa lần trước cô ấy đã khai không đúng sự thật thì họ sẽ không còn tin tưởng cô ấy nữa. Bởi vậy Keisuke định sẽ khai rằng “Sayumi đã bị điều khiển suy nghĩ”. Việc kết tội Tatsuya cần được ưu tiên hơn cả việc bị Liên đoàn luật sư xử phạt hoặc đánh giá. Bằng cách đó, chắc chắn ấn tượng của bồi thẩm đoàn đối với Sayumi sẽ tốt lên trông thấy.

Có lẽ Sayumi cũng sẽ không bị quy vào tội đồng phạm phi tang xác chết.

Ngoài ra Keisuke cũng đã liên lạc với những người trước đây từng là nạn nhân của Tatsuya cũng như gia đình và bạn bè của họ. Dĩ nhiên là bao gồm cả bố mẹ của Sayumi và Mika.

“Tớ sẽ trình tất cả hồ sơ đã thu thập được cho đến nay. Con người chúng ta khi đơn thương độc mã thì khó có thể chống lại cái ác nhưng chỉ cần có người cùng hội cùng thuyền thì cả dũng khí lẫn tinh thần đều sẽ dâng cao. Chắc chắn sẽ có vài người đứng ra làm chứng về hành vi của Tatsuya. Nhất định tớ sẽ khiến hắn phải nhận tội. Tớ sẽ không để có thêm ai khác phải vì hắn mà rơi nước mắt nữa.”

“Không ngờ mình lại trở thành con tốt của viện kiểm sát nhỉ,” cả Keisuke và Hisato cùng cười.

“Nhưng mà,” Keisuke nói. “Ngay cả một người đàn bà vô nhân tính như Michiko đến cuối cùng vẫn phải hạ quyết tâm khi nghe được đoạn ghi âm của Sayumi nhỉ. Phụ nữ đúng là sống chết vì yêu.”

“Ồ, luật sư Okuyama cuối cùng cũng bắt đầu học về tâm lý phụ nữ rồi đấy ư.”

“Cậu muốn nói thế nào cũng được.”

Hisato bèn phá lên cười.

Cuối cùng Liên đoàn luật sư cũng đưa ra quyết định xử phạt đối với hành vi của Keisuke trong phiên tòa xét xử Tatsuya. Cậu chỉ bị cảnh cáo. Song cậu cũng đã bắt chước hoạt động điều tra dù không phải là cảnh sát và có một vài hành vi phạm luật. Những chuyện đó sẽ được Liên đoàn luật sư xem xét xử phạt sau. Riêng lần này cậu buộc phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc bị đình chỉ tư cách luật sư một thời gian. Trước khi bị xử phạt, Keisuke đã xin thôi việc ở văn phòng luật song luật sư trưởng Shiraishi đã ngăn lại.

“Có được một luật sư liêm khiết và ngay thẳng như cháu là đáng quý lắm.”

Đây là lần đầu tiên luật sư trưởng Shiraishi gọi Keisuke bằng “cháu".

“Mà bây giờ cháu là con cưng rồi. Giả sử cháu có bị đình chỉ hành nghề đi nữa thì đến khi nào mãn hạn chú lại xin nhờ cháu nhé.”

Đứng bên cạnh, Makoto đang mỉm cười. Keisuke cúi đầu một lần nữa: “Xin nhờ cậy chú ạ.”

“Cho đến lúc đó, hãy học cách uống rượu và học tâm lý phụ nữ nhé,” Makoto cười.

“Chúng mình thường đứng đây tán gẫu về những cuốn sách và những bộ phim nhỉ.”

Hisato dựa vào lan can, lấy tay vuốt lại mái tóc đang rối tung vì bị gió thổi. Quanh đây, tiếng ve kêu inh ỏi. Chúng đang núp bóng những tán cây thân gỗ để trốn tránh cái nóng.

“Nói mới nhớ, hôm trước đài BS đã chiếu bộ phim Gái điếm đấy. Lâu lắm rồi tớ mới xem lại. Hồi cấp hai cậu đã rất ngưỡng mộ anh chàng luật sư to béo đó nên mới quyết định vào giới luật sư còn gì.”

“Ừ thì thế,” Keisuke gật đầu đáp, dù lý do không chỉ có vậy.

“Hồi đó vui thật.”

“Ờ, vui thật.”

Chính những ngày tháng bi thảm đó lại trở thành những kỷ niệm sáng lấp lánh như viên ngọc quý.

Keisuke nói, mắt vẫn dõi theo người mẹ cùng cô con gái bé nhỏ đang đi bộ trên đường.

“Lần này, gặp lại Tatsuya và biết được quá khứ của hắn, tớ cứ trăn trở mãi một điều. Đó là tại sao một tên súc sinh như Tatsuya lại được sinh ra trên đời này. Và liệu rằng những bi kịch này có ý nghĩa gì kia chứ?”

Hisato rướn một bên lông mày lên.

“Mấy vấn đề mang tính triết học như thế tớ không rành lắm, nhưng có một điều tớ dám chắc. Trên đời này không chỉ có mình Tatsuya là tên súc sinh. Chúng ở khắp mọi nơi. Tớ rất hiểu điều đó khi trợ giúp công việc cho anh Kayanuma. Nhưng dù sao cậu cũng đã chọn công việc của một luật sư. Sau này cậu sẽ phải bào chữa cho cả những tên ác quỷ thản nhiên cướp đoạt mạng sống của bao nhiêu người, hoặc có hành vi ấu dâm với trẻ em gái. Cậu sẽ phải hứng chịu ánh mắt lạnh lùng của nạn nhân cũng như người thân của họ. Liệu cậu đã sẵn sàng cho những chuyện đó hay chưa? Gì thì gì, tớ vẫn luôn thắc mắc nên cũng đã nói với cậu rất nhiều lần. Cậu...”

Keisuke chặn trước.

“Không hợp với nghề luật sư.”

Hisato nhún vai, cười.

Có chuyện này Keisuke nhất định muốn hỏi Hisato - người luôn thẳng thắn nói ra bất cứ chuyện gì.

Đó là về mẩu thuốc lá, nguyên nhân gây ra đám cháy ấy.

Đến bây giờ, Keisuke đoán rằng đó có thể là trò bẩn của Tatsuya, song cậu không có bằng chứng. Chỉ là bản thân cậu muốn tin vào điều đó, vì nó khiến cậu thấy nhẹ nhõm hơn.

Nếu là Hisato, cậu ấy sẽ thỏa hiệp với quá khứ như thế nào nhỉ..

Mà không, ngay từ lúc định hỏi Hisato câu ấy, Keisuke đã biết đó là một câu hỏi vô nghĩa. Tất cả chúng ta đều đang sống, mang trong mình một nhúm tro tàn đến suốt đời vẫn không ngừng âm ỉ trong tâm trí.

Keisuke quyết định hỏi một câu hoàn toàn khác.

“Cậu đã nói dối tớ đúng không?”

Hisato nhìn Keisuke với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Chuyện gì cơ?”

“Chuyện cây bút Kayanuma có hứng thú với vụ án này từ trước là một lời nói dối trắng trợn.”

“Tại sao?”

“Anh ta đã mất rất nhiều thời gian và công sức điều tra khắp nơi khắp chốn, thế mà lại chẳng có nổi một bài viết nào. Cái câu ‘rèn sắt khi còn nóng’ càng đúng hơn với những bài báo vạch trần sự thật đúng không? Trước khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, cho dù anh ta có tung ra một bài báo kiểu như để rung cây dọa khỉ thì cũng chẳng lấy gì làm lạ nhỉ?”

Hisato không đáp, cậu ta đưa chai nước lên miệng, vừa mỉm cười vừa đưa ánh mắt trở lại dòng xe cộ đang chạy ngược xuôi bên dưới.

“Có thể cậu đã lợi dụng anh Kayanuma một cách trực tiếp hoặc gián tiếp. Nhưng chủ thể hành động vẫn là cậu. Cậu từng bảo với tớ là cậu đã điều tra về Tatsuya từ rất lâu rồi đúng không. Trong khi cậu đang chờ đợi thời khắc và cơ hội để đưa ra hành động gì đó thì lại xảy ra vụ lùm xùm khiến Tatsuya bị bắt giữ. Không những thế, tớ còn được chỉ định làm luật sư bào chữa cho hắn. Vậy là cậu đã quyết định để chúng ta đứng chung một chiến tuyến.”

“Xin lỗi, nhưng đúng như cậu nói đấy,” Hisato thành thật xin lỗi.

“Không, tớ rất biết ơn cậu vì điều đó. Cảm ơn cậu.” Một nhóm học sinh cấp một có vẻ như đang chơi trò đuổi bắt chạy huỳnh huỵch qua chỗ Keisuke và Hisato đang đứng.

“Phải rồi, hình như Sayumi đã tìm được công việc và chỗ ở mới rồi đấy.”

Quả nhiên, đúng như trực giác của Hisato, Sayumi không phải đang sống thử với Masato. Mùa thu năm ngoái, nhà máy sản xuất linh kiện xe hơi nơi Sayumi làm việc bị phá sản, buộc cô phải ra khỏi ký túc xá và không biết xoay xở chỗ ở thế nào. Tatsuya vốn có quen biết với Sayumi từ trước đã tiếp cận cô với mục đích trước sau gì cũng biến cô thành người của mình. Hắn đã giới thiệu Masato cho Sayumi, bảo Sayumi đến ở cùng anh ta và còn nói với cô rằng: “Anh sẽ không để hắn đụng một ngón tay vào người em. Em chỉ cần coi hắn như con chó trông nhà là được”.

Chắc hẳn Tatsuya có những lý do như muốn Sayumi chịu ơn mình, muốn giữ cô ở trong tầm mắt, muốn Masato trông chừng cô một cách gián tiếp.

Mặc dù vậy Sayumi vẫn liên tục từ chối những đòi hỏi của Tatsuya, chứng tỏ cô ấy là người có trái tim mạnh mẽ. Không thua kém gì Makoto.

Dường như đọc được suy nghĩ trong đầu Keisuke, Hisato liền trêu ghẹo:

“Sao cậu cứ cười tủm tỉm thế. Chuyện giữa cậu và cô luật sư xinh đẹp đó vẫn xuôi chèo mát mái chứ?”

“Bọn tớ không có quan hệ đặc biệt gì đâu. Cô ấy chỉ là một đàn chị mà tớ kính trọng thôi.”

Keisuke cho rằng tình cảm mà Makoto dành cho cậu gần giống sự đồng cảm hơn là tình yêu nam nữ. Hơn nữa, chỉ vì cô ấy quá hoàn hảo nên mới quan tâm đến một Keisuke đầy khuyết điểm, cho dù có thể chính bản thân cô ấy cũng không nhận ra điều đó.

“Thôi, cố lên. Đừng có để cọc đi tìm trâu nhé.”

“Tớ đã bảo không phải thế rồi mà.”

Hisato vẫn luôn như vậy, lúc nào trực giác của cậu ta cũng rất nhạy bén. Keisuke vẫn chưa kể cho cậu ta nghe chuyện này, thực ra Makoto đã rủ cậu đi du lịch.

Cô chỉ nói là “Đến suối nước nóng nghỉ ngơi thong thả một đêm” chứ không nói cụ thể hơn. Dĩ nhiên, Keisuke đoán Makoto sẽ thuê hai phòng riêng, song cậu cũng không dám hỏi. Nói vậy thì, cô ấy hẹn hôm nay sẽ thông báo kết quả đặt phòng.

“Chúng mình đi thôi nhỉ.”

Đắm chìm trong kỷ niệm như thế là đủ rồi. Từ giờ Keisuke sẽ rất bận rộn chuẩn bị cho ngày Tatsuya phải nhận sự trả giá lớn nhất có thể.

Lúc xuống đến lưng chừng bậc cầu thang, Keisuke thấy túi áo ngực rung lên.

Không biết hồ sơ lại thiếu gì nữa đây, hay khách hàng lại gọi đến phàn nàn, hay là...

Mà không. Keisuke khẽ lắc đầu.

Chính vì mình cứ như thế này nên Hisato mới cười mình là “Không hợp với nghề luật sư”.

Có lẽ đã đến lúc mình từ bỏ thói quen suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tiêu cực rồi.

Keisuke ra hiệu cho Hisato đợi mình một lát, đoạn áp điện thoại lên tai.