⚝ 29 ⚝
“Tao cũng định gọi cho mày đấy. Từ giờ, tao với mày còn gặp nhau dài dài mà.”
Keisuke nhận được liên lạc từ Tatsuya khoảng hai tuần sau khi hắn được phóng thích. Keisuke đã gọi cho Michiko hai lần, nhờ bà ta nhắn Tatsuya gọi lại cho mình, song không thấy hắn hó hé gì. Vậy mà không hiểu hắn đổi ý hay thế nào mà bỗng chủ động gọi cho cậu. Nghe âm thanh phát ra từ đầu dây bên kia, Keisuke đoán Tatsuya đang ở quán bar của Michiko.
Xem ra hắn chỉ chơi bời lêu lổng suốt ngày để bù đắp cho mấy tháng trời sống cảnh tù túng.
Nghe Keisuke mở lời “Tôi muốn gặp anh để nói chuyện,” Tatsuya liền đáp “Tao cũng vậy.”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ không còn tấm chắn ngăn cách nữa là Keisuke lại đâm khó thở. Chính cậu cũng không biết cảm giác đó xuất phát từ sự căm ghét đối với Tatsuya hay từ sự căng thẳng trước những chuyện sắp sửa bắt đầu.
“Tôi nghĩ chúng ta không nên gặp theo kiểu một đối một.”
“Tao cũng nghĩ thế. Mày trông thế nhưng mà dễ nổi khùng lắm. Cãi nhau thì lại chẳng giỏi gì cho cam.”
Ở đầu dây bên kia, Tatsuya phá lên cười. Keisuke hỏi xem hắn ta có muốn chọn địa điểm gặp hay không.
“Phải rồi, để tao chọn địa điểm đi. Nhỡ mày lại giở trò kỳ quái thì chết tao.”
“Tôi hiểu rồi. Khi nào quyết định được thời gian và địa điểm thì hãy gọi cho tôi. Càng sớm càng tốt.”
“Dù có yêu quý tao thế nào cũng đừng vồ vập thế chứ. Chốt xong tao sẽ gọi.”
Địa điểm là một quán ăn Trung Hoa nằm ở Kita-Ikebukuro.
Keisuke và Hisato ngồi chờ trong căn phòng mà Tatsuya đã đặt bàn sẵn. Tatsuya, Michiko, Sayumi lần lượt xuất hiện, muộn hơn giờ hẹn chừng năm phút.
Vừa nhìn thấy Keisuke và Hisato, Tatsuya liền cười cợt nhả.
“Chào Keichan. Hôm tao ra tòa đã phải nhờ mày nhiều rồi. Còn Morota, lâu rồi không gặp mày đấy, cậu bé nhút nhát.”
“Tôi rất thích thú với phiên tòa của anh đấy.” Hisato vui vẻ đáp trả.
Michiko làm bộ mặt cau có chưa từng thấy, ngược lại Sayumi không biểu lộ chút cảm xúc gì. Keisuke tò mò muốn biết liệu cô ta đã kể cho Tatsuya về buổi gặp gỡ hôm trước hay chưa.
“Nghe nói trong lúc tao đi vắng, mày đã gặp Sayuchan. Mày đã bịa chuyện, vu cho tao là đã tấn công Mika đúng không?”
Sayumi vừa trừng mắt nhìn Keisuke, vừa gật đầu. Quả nhiên cô ta đã nói lộ ra. Song, với tình hình này, xem ra cô ta vẫn chưa nói đến chuyện Keisuke đã có được cuộn băng ghi âm và những sợi tóc. Keisuke thấy yên tâm phần nào, bởi đó là một quyết định sáng suốt. Có lẽ đúng như Hisato nói, Sayumi đã bắt đầu lung lay rồi.
“Sayu-chan có người quen đang làm việc ở quán này đấy,” Tatsuya tỏ ra đắc ý.
Họ đang ở trong phòng riêng. Năm người ngồi quây xung quanh chiếc bàn tròn vốn dành cho bảy người. Ngồi bên trái Keisuke là Hisato, cách một ghế là đến Michiko, tiếp đó là Tatsuya và Sayumi. Giữa Sayumi và Keisuke cũng có một chiếc ghế trống. Keisuke thở phào nhẹ nhõm bởi đó là một khoảng cách vừa phải.
Chưa gì Tatsuya và Michiko đã lấy thuốc lá ra để hút.
“Nào, Sayu-chan bắt đầu đi nhỉ.”
Sayumi gọi nhân viên bằng điện thoại nội bộ, ngay lập tức bia và các món khai vị được đem tới bằng xe đẩy đồ ăn. Một người phụ nữ trung tuổi mặc bộ đồng phục phẳng phiu, khéo léo bày biện thức ăn lên bàn.
Người phụ nữ vừa rót bia vào ly thủy tinh, Tatsuya đã vội đưa ngay lên miệng. Đúng là với bầu không khí này và với những gương mặt này thì đây không phải lúc để họ nâng ly.
“Hà, đã quá. Đúng là cõi trần tục này vẫn là nhất. Ô, đồ ăn nhìn cũng ngon đấy chứ. Sayu-chan, em biết được quán ăn hơi bị được đấy nhỉ.”
“Vâng,” Sayumi đáp lại bằng giọng lạnh tanh.
Sau khi khen đồ ăn ngon, Tatsuya cũng chẳng buồn động đến mấy món khai vị đang bày trên bàn. Michiko cũng chỉ hằm hằm nhìn về phía Keisuke chứ không ăn uống gì. Tất cả ngồi bất động mất một lúc, tiếng Keisuke nuốt nước bọt vang vọng cả căn phòng.
“Vậy tôi không khách sáo nữa. Mời mọi người.”
Người phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấy là Hisato. Cậu ta đưa đũa gắp một lượt các món vào đĩa của mình.
“Công nhận, nhìn có vẻ ngon đấy.”
Ngồi bên cạnh, Keisuke giật lấy chiếc đĩa Hisato đang cầm trên tay.
“Này, cậu làm cái gì thế...”
Phớt lờ sự kinh ngạc của Hisato, Keisuke cứ thế nhét đống thức ăn trên đĩa vào mồm nhai. Trong miệng cậu, thịt bò, lạc rang, rau xanh rồi cả trứng bắc thảo trộn lẫn vào nhau.
Keisuke vừa nhai thức ăn, vừa nhìn vào mặt Sayumi bấy giờ vẫn đang tỏ ra không chút cảm xúc. Cậu chậm rãi nuốt vào bụng, nhưng không có gì xảy ra. Bụng cậu thấy hơi ấm ách, song có lẽ chỉ đơn giản là thần hồn nát thần tính mà thôi.
Tatsuya cười khùng khục.
“Không có độc gì đâu. Nào, ăn thôi,” hắn nói rồi đưa đũa gắp thức ăn.
“Chúng ta bắt đầu từ đâu nhỉ?”
Trong lúc mọi người, ngoại trừ Sayumi đang nhẩn nha ăn uống thì Hisato bỗng đặt đũa xuống, chắp hai tay vào nhau. Đây là thói quen của cậu ta mỗi khi cảm thấy hứng thú với chuyện gì đó.
Tatsuya liền phá đám bằng câu: “Khoan đã.”
“Gọi cho tao chai rượu Thiệu Hưng đã. Mà tao nói trước, bữa hôm nay là bọn mày chủ chi đấy nhé.”
“Đương nhiên, chúng tôi cũng định như vậy,” Hisato gật đầu.
“Các người không ghi âm ghi ủng gì đấy chứ?” Michiko vừa uống bia vừa trừng mắt lườm nguýt.
“Dĩ nhiên rồi,” Hisato giơ cả hai tay lên. “Bà có muốn lục soát người chúng tôi không?”
“Có chứ, có chứ.”
Tatsuya đứng phắt dậy làm chiếc ghế phát ra tiếng động, chỉ một giây sau hắn đã đứng ngay sau lưng Hisato.
“Đứng lên!” hắn ra lệnh bằng giọng trầm thấp và điềm tĩnh.
Tatsuya vỗ bồm bộp vào người Hisato, sau đó hắn vừa thọc tay vào túi áo khoác làm từ vải linen của cậu ta vừa thốt lên: “Chà, chà.”
“Cái gì đây?”
Hắn lấy ra chiếc máy ghi âm cầm tay rồi quẳng lên mặt bàn làm nó lăn lông lốc.
“Không thể lơ là được nhỉ.”
“Tôi không ghi âm. Tôi có bật công tắc đâu. Chẳng qua đây là đồ nghề nên tôi đem theo thôi.”
Mặc dù Hisato khẳng định “ngoài ra không còn thứ gì khác”, song Tatsuya không buồn đếm xỉa, hắn tiếp tục lục soát kỹ những thứ đồ Hisato đem theo, tiếp đến là lục soát người và cặp đựng tài liệu của Keisuke.
“Xem ra không có gì. Còn nữa, chúng mày tắt điện thoại và để lên bàn đi.”
Keisuke và Hisato răm rắp làm theo lời Tatsuya. Gây chuyện với hắn lúc này sẽ chẳng đi đến đâu.
“Được rồi, tiếp tục đi,” Tatsuya nốc một hơi hết sạch chỗ bia còn lại trong cốc.
“Vậy thì không dài dòng nữa, buổi tối hôm nay chúng tôi muốn nói về mấy vấn đề như sau,” Hisato trở thành người chủ trì buổi nói chuyện. “Trước tiên, chúng ta bắt đầu từ chuyện ông Hideaki bị mất tích nhé.”
Cả Michiko lẫn Tatsuya đều đưa đũa gắp thức ăn rồi khen món này món kia ngon, phớt lờ những lời Hisato đang nói. Không bận tâm đến điều đó, cậu ta vẫn tiếp tục:
“Vào mùa hè cách đây hai năm tại một nơi nào đó thuộc tỉnh Gunma đã xảy ra mưa lớn dẫn đến sạt lở đất. Hồi đó phương tiện truyền thông cũng có đưa tin qua loa về việc một thi thể đã chỉ còn xương được tìm thấy trong đống đất sạt. Tuy nhiên vì không rõ danh tính của cái xác nên câu chuyện đó ngay lập tức trôi vào quên lãng. Nói tóm lại chúng tôi đang nghĩ bộ xương đó chính là Asanuma Hideaki.”
“Bọn mày toàn nghĩ vớ vẩn,” Tatsuya vừa nhai thức ăn nhồm nhoàm vừa nói.
“Cách đây mười hai năm, các người đã giết chết Hideaki và chôn ở đó. Chúng tôi có cả bằng chứng về chuyện này.”
“Bằng chứng?” cuối cùng Michiko cũng chịu lên tiếng. Bà ta cau mày lườm Hisato.
Tatsuya ngậm điếu thuốc ở miệng, rót rượu Thiệu Hưng vào chiếc cốc đã rỗng không.
“Đây là bằng chứng thứ nhất.”
Hisato cho họ xem bức ảnh chụp con dao đa năng màu xanh ánh kim.
“Vì chúng ta không phải đang ở giữa phiên tòa nên tôi sẽ không xác thực bằng chứng ở đây. Nếu cần thiết thì trước sau gì cảnh sát cũng sẽ làm việc đó. Còn nữa, cho dù là mười hai năm trước hay là bây giờ thì Kadota Yoshio vẫn giữ một vai trò vô cùng quan trọng. Người đàn ông đó chính là tình nhân của bà Michiko.”
Rõ ràng Michiko không giấu nổi sự kinh ngạc khi nghe đến cái tên Kadota.
“Cuối cùng bà cũng có phản ứng rồi nhỉ. Bà biết Kadota Yoshio phải không?”
“Tôi không biết,” Michiko ngoảnh mặt đi, cắn miếng thịt lợn xào chua ngọt.
Hisato nhún vai, sau đó tiếp tục câu chuyện.
Cậu ta thản nhiên nhắc đến cuộc trò chuyện giữa Hideaki và Keisuke, chuyện Hideaki biến mất ngay sau đó và cả những suy luận xoay quanh chuyện hai mẹ con họ đã nhờ Kadota, sau đó ba người cùng đem xác Hideaki tới chôn ở Gunma.
Khi nghe Hisato nhắc đến chuyện Kadota đã ghi âm lại cuộc trò chuyện khi ấy và lén đem băng ghi âm đi giấu, bấy giờ Michiko mới phản ứng.
“Nếu các người cứ tiếp tục dựng chuyện như thế thì chúng tôi về đây.”
Michiko hậm hực nói, đoạn bắt chước Tatsuya rót rượu Thiệu Hưng vào chiếc cốc rỗng không của mình.
“Thôi nào,” Hisato trấn tĩnh bà ta. “Bà cứ nghe chúng tôi nói thêm một chút nữa đi. Luật sư Okuyama, đến lượt cậu đấy.”
Nhận tín hiệu từ bạn, Keisuke liền với tay lấy chiếc máy ghi âm IC khi nãy Tatsuya vứt trên bàn.
“Chúng tôi mang cái này đến đây không phải để ghi âm mà là để bật cho các người nghe.”
Trong khi Tatsuya vẫn trơ mặt ra thì sự khó chịu của Michiko dường như đã đi đến đỉnh điểm. Hisato tiếp lời:
“Chắc bà Michiko cũng biết Kadota có một sở thích hơi khác người. Đó là ghi lại âm thanh lúc làm chuyện đó . Bà hiểu ý tôi phải không?”
Không một ai gật đầu hay ừ hữ gì cả.
“Xem ra lúc nào ông ta cũng nhét máy ghi âm vào chiếc túi đeo vai và mang theo người.”
Michiko nheo mắt lại.
“Có vẻ như Kadota là người có tính cách nhút nhát và nghiêm túc. Ngoài những đoạn hội thoại mùi mẫn mà một kẻ trong sáng, thuần khiết như tôi nghe xong cũng phải đỏ mặt ra, thì ông ta còn ghi âm những cuộc trò chuyện trong một số tình huống quan trọng khác nữa. Đoạn ghi âm cũ cũng phải cách đây hơn chục năm rồi, âm thanh đã rè đi ít nhiều. Có vài chỗ nghe không rõ lắm nhưng vẫn hiểu được nội dung. Những tiếng rên rỉ tình tứ của cặp trai gái không buồn quan tâm đến xung quanh cũng đáng nghe lắm nhưng cái đó thì hẹn bà dịp khác. Hôm nay bà hãy nghe cái này đi. Xem là nó có giống đoạn băng mà bà đang có trong tay hay không.”
Thấy Hisato ra hiệu, Keisuke bèn bấm nút “Bật”. Cậu đã tua sẵn đến đoạn cần bật.
“Nhưng mà, sao em lại làm vậy? Nếu em không giết hắn ta...”
Họ đã chứng minh được đây chính là giọng của Kadota.
“Chuyện đó thì bây giờ... có sao đâu,” lần này là giọng của Michiko.
Keisuke đã nghe đi nghe lại đoạn băng này nhiều lần, gần như không có tạp âm nào bên ngoài. Có chăng chỉ là tiếng lá khẽ lay động trong gió và đến đoạn sau thì có thêm tiếng cú vọ ở đằng xa.
“Ít nhất cũng phải cho anh một lý do... chứ. Anh đang giúp em chôn một cái xác không công cơ mà.”
“Thằng già đó đã đá bọn tôi...” giọng của thằng nhóc Tatsuya. “Hắn đã bắt quả tang lúc tôi và Michiko đang hành sự...”
Có tiếng khùng khục kéo dài một lúc. Xem ra đó là tiếng cười của Tatsuya.
“Thằng ngốc này, sao lại nói chuyện đó chứ,” Michiko xen vào.
“Thì có sao. Chú Kado cũng biết rồi mà, chú nhỉ?"
“Ừ thì, chú cũng lờ mờ... Có lần Michiko đã gào tên Tatsuya mà. Hề hề, hai người... đúng không. Khá thật đấy.”
Tatsuya cười ha hả.
“Nhưng mà, chỉ vì bị đá mà giết người ta sao?” Kadota nói bằng giọng sửng sốt.
“Đấm này, đá này. Thằng già đó dã man lắm. Từ xưa đến giờ rồi. Đáng ra tôi phải làm chuyện này sớm hơn mới phải... Lão già chết tiệt.”
“Này nhóc, đừng có làm thế với xác của bố mình chứ. Mà có phải Tacchan giữ tay còn em siết cổ hắn ta không? Không hiểu sao tưởng tượng đến cảnh đó anh thấy… địa ngục...”
“Này, anh cứ hỏi vặn hỏi vẹo như thế không phải định mách lẻo với cảnh sát đấy chứ?”
“Sao anh dám. Anh đã giúp em mang cái xác đến tận làng XX xa xôi của tỉnh Gunma này để chôn cơ mà.”
“Biết vậy thì tốt.”
“Nhưng xác trần truồng của một người đàn ông thì.... nhỉ?”
“Đừng có nói luyên thuyên nữa. Hút xong một điếu...”
Thấy Hisato ra hiệu, Keisuke bèn bấm nút “Tắt”.
Trong lúc họ bật đoạn băng này, không một ai ho he gì. Thậm chí ngay cả Michiko và Tatsuya cũng chỉ ngồi nghe chứ không động đũa, động cốc.
Hisato là người phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
“Đúng như bà Michiko nói, Kadota đã rất khéo léo hỏi dò đúng kiểu hỏi vặn hỏi vẹo. Xem ra ngay từ đầu ông ta đã có ý định dùng đoạn băng này để uy hiếp hai người. Tatsuya khi đó mới có 12 tuổi. Chắc không thể nào ngờ được ông ta lại ghi âm cuộc nói chuyện đó phải không? Ngoài đoạn băng này ra ông ta còn ghi âm đoạn trao đổi về việc đi chôn xác nữa.”
“Mấy thứ đó là do các người dựng nên thôi. Không dùng làm bằng chứng được đâu.”
Không biết có phải vì ăn nhiều quá hay không mà Michiko phải lấy khăn ướt lau những giọt mồ hôi đang rịn trên trán.
“Này bà bô, chuyện này là thế nào đây?”
Tatsuya nói bằng giọng coi thường. Ánh mắt đang hướng về phía Michiko chừng như chất chứa cả sự khinh miệt lẫn căm ghét.
“Mẹ cũng cho con xem đoạn băng mà mẹ đã lấy được rồi còn gì. Ai ngờ lão già ngu ngốc đó lại giấu thêm một đoạn băng khác nữa.”
“Thật tình, có chuyện đó mà bà cũng không làm tôi vừa ý được.”
Tatsuya châm một điếu thuốc mới, đoạn nhìn sang phía Hisato.
“Tao chẳng hiểu mô tê gì sất, anh chàng thỏ đế ạ.”
Hisato nhướng một bên lông mày lên.
“Vừa nãy tôi cũng nói rồi, nếu sau này cần xác thực bằng chứng thì tôi sẽ giao chuyện đó cho cảnh sát. Tiếp theo tôi sẽ nói về hung thủ thực sự trong vụ án ở công ty vận tải Maruoka. Ơ kìa, bà Michiko. Nếu bà bỏ về giữa chừng thì tôi sẽ sao y đoạn băng này và gửi cho giới truyền thông đấy. Dĩ nhiên là bao gồm cả những tiếng kêu rên tình tứ nữa. Trong ký ức của mọi người thì vở kịch diễn ra tại phiên tòa hôm ấy vẫn còn mới mẻ lắm. Tôi dám cá là ngay lúc này các tòa báo sẵn sàng nhào tới đây đấy.”
Nét mặt Michiko tỏ rõ sự căm thù đến tột độ. Bà ta ngồi phịch xuống ghế mạnh đến nỗi tưởng như chiếc ghế sắp gãy làm đôi.
Hisato nói ra suy luận của mình về việc Kadota, người biết rõ nội tình công ty vận tải Maruoka đã rắp tâm cưỡng đoạt tài sản của công ty và rủ rê Tatsuya tham gia vào kế hoạch đó.
“Nhưng mục đích của ông ta không phải là để cùng Tatsuya tấn công nạn nhân và chia chác chiến lợi phẩm.”
Kadota đã quyết định cuỗm chiếc mũ len lòe loẹt vốn đã trở thành thương hiệu của Tatsuya, ông ta cũng kiếm được chiếc áo khoác lông vũ ở đâu đó hòng cải trang thành Tatsuya. Sau đó ông ta đột nhập vào công ty vận tải Maruoka, tấn công Honma Yasumitsu và cướp đi số tiền chín mươi mấy vạn yên khỏi két sắt.
“Mặc dù né tránh camera an ninh song ông ta lại cố tình mở cửa mạnh tạo ra tiếng động để những người sống quanh đấy có thể nhớ rõ chi tiết này. Và rồi ông ta trông thấy người phụ nữ sống bên kia đường vén rèm lên. Đúng như ông ta mong đợi. Sau đó, ngay trong đêm hôm ấy ông ta đã đem vật chứng cất giấu ở nhà Tatsuya rồi thì chôn ở khu căn hộ của anh ta.
Thế rồi, trước khi cao chạy xa bay Kadota đã gọi điện cho các người với nội dung đại loại như: Hãy để Tatsuya làm tốt thí cho tôi. Đằng nào tôi cũng không còn sống được bao lâu nữa, trong những ngày tháng cuối đời tôi sẽ dùng số tiền này để đi chơi bời ngao du. Cho đến lúc đó, để không bị ai quấy rầy thì Tatsuya phải bị bắt thay tôi ngay lập tức. Bằng không tôi sẽ công khai đoạn băng ghi âm đó. Đây chính là kế hoạch mà Kadota đã dựng nên.
Tuy rủa thầm Kadota là tên súc sinh nhưng các người cũng không có cách nào tìm ngay ra đoạn băng ghi âm. Vả lại may mắn thay, Tatsuya còn có bằng chứng ngoại phạm cực kỳ vững chắc, chính là đoạn video được phát trực tiếp trên Internet.
Mặc dù vậy, tôi không rõ Kadota có biết điều này hay không nhưng tại thời điểm các người sát hại Hideaki, Tatsuya mới có mười hai tuổi. Anh ta sẽ không bị truy cứu về tội hình sự. Thế nhưng để bảo vệ mẹ mình anh ta vẫn lựa chọn con đường trở thành vật hy sinh. Thật là tình mẫu tử cao đẹp giữa thời đại này.”
Bầu không khí tĩnh lặng lại một lần nữa bao trùm căn phòng. “Thế thì tại sao,” Michiko lên tiếng.
“Tại sao đến tận bây giờ Tatsuya mới chứng minh mình vô tội tại phiên tòa?”
“Bởi vì Kadota đã quay trở lại. Ông ta không đủ dũng khí để tự vẫn nơi đất khách quê người. Vì đã tiêu hết sạch tiền nên ông ta đành mặt dày quay trở về Nhật Bản.”
Nói đến đây, Hisato bỗng tạm dừng, đoạn đưa cốc bia lên uống. Hẳn là cậu ta đang hơi khát.
“Rốt cuộc Kadota không chết vì bệnh cũng chẳng dám tự sát nên đã hồi hương. Ngặt nỗi ông ta chưa trả tiền nhà nên không thể quay về đó được. Thành thử ông ta đành phải gọi cho bà Michiko. Đúng là một người đàn ông ngu ngốc. Biết rõ bà là người đáng sợ như thế nào mà còn làm vậy. Không hiểu vì ông ta đã rơi vào bước đường cùng hay vì bệnh tật khiến cho đầu óc không còn minh mẫn nữa.
Kadota đã bị bà Michiko chuốc rượu và giam lỏng tại gia. Không chừng chính ông ta cũng không nhận thức được là mình đang bị giam lỏng. Cuối cùng ông ta đã nói ra tung tích của cuộn băng ghi âm.”
Tatsuya vẫn lẳng lặng gắp thức ăn bỏ vào mồm rồi lại uống rượu Thiệu Hưng. Về phần Michiko, không hiểu có phải vì ăn nhiều quá đâm nóng hết cả người không mà chốc chốc lại lấy khăn ướt lau mồ hôi. Còn Sayumi, em gái của Mika, thì từ đầu chí cuối vẫn không biểu lộ chút cảm xúc gì.
“Nào, tiếp theo đây tôi sẽ chuyển chủ đề sang một âm mưu mà hẳn là người phàm không thể nào nghĩ ra nổi. Được chứ các vị? Toàn bộ những chuyện mà tôi vừa nêu ra dựa trên giả thuyết đó là kế hoạch của Kadota, thực ra đều là kế-hoạch-của-Tatsuya.
Michiko, bà có hiểu ý tôi không? Tatsuya đã điều khiển Kadota một cách không thể hoàn hảo hơn.”
Keisuke quan sát biểu hiện của Michiko. Bà ta đã bắt đầu dao động ra mặt.
“Có phải trước khi bị bắt, Tatsuya đã nói với bà như thế này không? Nếu Kadota bỏ mạng nơi đất khách quê người thì mọi chuyện coi như êm xuôi nhưng tôi cá là ông ta sẽ rỗng ví và phải mò về Nhật ngay thôi. Rồi ông ta cũng chẳng biết đường mở mắt ra đâu mà sẽ lại đến vòi tiền bà đấy. Đến lúc đó bà hãy chuốc rượu để moi xem ông ta đang giấu bằng chứng ở đâu. Sau đấy bà chỉ cần kết liễu ông ta là xong. Có điều tôi sẽ bị bắt và phải ra hầu tòa nên những chuyện đó bà hãy tự làm một mình. Anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn thuốc trừ sâu. Hoặc có khi anh ta vẫn luôn mang theo người để một lúc nào đó sẽ lại giết chuột cũng nên.”
Michiko ném ánh mắt về phía Tatsuya chừng như muốn hỏi: “Sao bọn chúng lại biết chuyện đó?”
Tatsuya vờ như không hay biết gì, quay sang giục Sayumi ăn.
“Lần đầu tiên trong đầu tôi lóe lên những suy nghĩ này là khi biết được những sự thật, chẳng hạn như lúc bị sa thải Tatsuya đã có những lời lẽ mang tính chất đe dọa đối với Honma trước mặt các nhân viên khác hay lúc xem tivi ở quán nhậu anh ta đã cười cợt mà bảo rằng Kẻ nào dám coi thường tao sẽ phải lãnh hậu quả như thế đấy . Tatsuya tuyệt đối không bao giờ thể hiện bản tính hoặc nói những lời thật lòng mình trước mặt đông người. Chẳng qua là anh ta đang diễn kịch mà thôi.
Vả lại các vị thử nghĩ mà xem. Một người đang lâm vào bước đường cùng như Kadota liệu có nghĩ đến mấy chuyện oái oăm như đổ tội cho người khác không? Chiếc mũ len không phải do Kadota đánh cắp mà chính Tatsuya đã đưa cho ông ta. Áo khoác lông vũ cũng vậy. Chuyện phát video trên mạng Internet cũng không phải là một sự tình cờ ngẫu nhiên. Anh ta đã căn đúng thời điểm gây án để làm chuyện đó.
Dĩ nhiên đối với Tatsuya thì Kadota là cái gai trong mắt. Có thể nói anh ta căm thù ông ta. Cũng có thể Kadota đã tiết lộ cho Tatsuya chuyện két sắt không được quản lý đến nơi đến chốn nhưng mặt khác chắc hẳn Tatsuya vẫn luôn bị ông ta lôi chuyện quá khứ ra để nhử, hòng vòi tiền. Lúc này anh ta mới nảy sinh ý nghĩ muốn ông ta chết đi. Nói đến cái gai trong mắt thì vẫn còn một người nữa khiến Tatsuya ngứa mắt. Đó chính là người mẹ kế luôn cưỡng ép anh ta trở thành nô lệ tình dục của mình suốt từ hồi anh ta còn học cấp một. Không khó để hình dung mối quan hệ lẫn lộn giữa yêu và hận đó. Và đó là lý do anh ta lên kế hoạch lần này. Khiến cho Kadota đe dọa, còn mình thì ra hầu tòa vì Michiko. Cái giá đổi lại là khiến cho Michiko giết chết Kadota. Sau đó bán đứng bà ta. Vậy là anh ta nhổ được cả hai cái gai trong mắt mà không cần phải để tay nhúng chàm.”
“Cậu nói nhăng nói cuội cái gì thế?”
Michiko ném mạnh đôi đũa xuống đĩa. Còn Tatsuya thì nghịch chiếc điện thoại di động đang để trên mặt bàn.
“Nếu chỉ đơn giản là giết người thì không thiếu gì cách đơn giản hơn. Nhưng việc lừa gạt nhiều người, thao túng và hủy hoại cuộc đời của người khác đã trở thành lẽ sống của Tatsuya. Không chừng đó là tính cách bẩm sinh mà ngay chính anh ta cũng không thể điều khiển được. Đối với anh ta mà nói thì vụ việc lần này giống như một trò chơi lớn vậy. Phải rồi, ngay cả luật sư Okuyama cũng phải gặp một phen khốn đốn đúng như kế hoạch của Tatsuya. Tóm lại là một mũi tên trúng hai đích.”
Theo suy luận của Hisato thì Tatsuya còn hoạch định được cả cách thức liên lạc trong trường hợp hắn bị cấm tiếp xúc với bên ngoài. Rất khó để biết được thời điểm nào thì thực hiện những hành động mà hắn đã tính toán sẵn. Và thế là hắn nảy ra ý tưởng lợi dụng Keisuke. Chẳng hạn việc Sayumi xuất đầu lộ diện với tư cách nhân chứng là tín hiệu chứng tỏ họ đã giữ được chân Kadota, hoặc khi nghe đến chuyện Mika làm việc ở nhà thổ xà phòng có nghĩa là Kadota đã gục. Keisuke thì thật thà đến mức ngớ ngẩn nên đã đem hết những chuyện đó đến nói cho Tatsuya nghe. Keisuke đã bị lợi dụng bởi tính tình nóng nảy khác xa với vẻ ngoài của cậu, đúng như Tatsuya nhận xét.
“Tatsuya còn tính toán kỹ lưỡng đến mức đem chuyện đầu độc chuột ngày xưa ra nói cho Keisuke, tạo ấn tượng với cậu ta về từ khóa paraquat, để cậu ta có thể lần ra được hành vi phạm tội của Michiko. Lý do tôi gọi đây là trò chơi cũng là căn cứ vào những chuyện như vậy.
Có một chuyện nằm ngoài dự tính của Tatsuya, đó là Kadota đã nán lại nơi đó lâu hơn anh ta tưởng. Tatsuya không ngờ ông ta có thể bám trụ được những bốn tháng trời. Rất có thể ông ta đã thực lòng muốn sống cuộc sống tằn tiện nơi đất khách quê người cho đến tận lúc chết. Khi Tatsuya bắt đầu đứng ngồi không yên thì cũng là lúc Kadota không còn một xu dính túi. Đến lúc này chắc hẳn anh đã phải tạ ơn trời đất nhỉ. Mà không tôi thì nghĩ anh ta thậm chí còn lấy làm thích thú trước trò mạo hiểm này ấy chứ.”
Tatsuya cười nhạt, hắn không khẳng định cũng chẳng phủ định.
“Nhưng, ba ngày trước khi Tatsuya tung ra chứng cứ ngoại phạm khủng khiếp làm rúng động dư luận, lưu danh sử sách ngành tư pháp, người ta đã phát hiện một xác đàn ông được cho là người vô gia cư chết trôi trên bờ sông Arakawa nằm ở ranh giới giữa Adachi và Katsushika. Họ cho rằng ông ta không chết ở khu vực đấy mà là bị trôi dạt từ thượng nguồn xuống. Bề ngoài không có vết thương nào đáng chú ý. Cũng không có thứ gì chứng minh danh tính. Tóm lại là một kẻ chết đường chết chợ. Thậm chí người ta cũng chẳng buồn đưa tin. Tôi nghĩ đó chính là xác của Kadota Yoshio.
Nói ra lại bảo tự mãn nhưng tôi đã rất vất vả để có thể tìm ra ông ấy, thậm chí tôi còn thấy thật uổng phí khi phải nói ra một cách dễ dàng như thế này. Mặc dù chính phủ không công bố chính xác số lượng người sống cầu bơ cầu bất nơi đầu đường xó chợ tử vong hằng năm nhưng người ta cho rằng chỉ tính riêng Tokyo con số này cũng đã lên tới hai trăm đến ba trăm người. Những chuyện này không đáng để đưa lên thời sự, vả lại cảnh sát cũng không điều tra như một vụ án. Tôi đã phải tìm hiểu thông tin từng vụ một từ văn phòng thủ tướng đấy.
Sau khi tìm thấy thông tin về thi thể được cho là của Kadota, tôi đã trình báo với cảnh sát rằng có thể đó là người quen của mình, và thế là họ đã chính thức cho tôi xem những ghi chép còn lưu lại về đặc điểm nhận dạng của thi thể. Vì cái xác vẫn chưa phân hủy nên họ đã nhận định được rằng sắc mặt của người chết không được tốt lắm. Dáng vẻ thì rất giống một người vô gia cư. Xem ra người đó đã uống một loại rượu mạnh không hề pha loãng với nước, bên trong miệng hơi rộp, không thấy có dấu hiệu của sự ẩu đả hay vết đâm chém gì.
Có lẽ bà Michiko đã giết chết ông Kadota sau khoảng hai tuần cấm túc ông ta ở trong nhà không cho cả tắm rửa. Có phải bà đã cho ông ta uống rượu có pha thuốc diệt cỏ paraquat không? Bà đã thay cho ông ta bộ quần áo chuẩn bị sẵn từ trước, có thể là chôm được từ một người vô gia cư nào đấy, rồi vác xác ông ta ra bờ sông. Từ nhà bà ra đến đó chỉ vỏn vẹn ba trăm mét. Chưa kể, xung quanh lại là khu công nghiệp, đêm đến gần như không có bóng người. Chỉ cần chuẩn bị sẵn tinh thần cho ít nhiều rủi ro thì với một chiếc xe lăn đơn giản là bà có thể dễ dàng đưa ông ta ra đó. Ngộ nhỡ bị ai đó trông thấy thì bà chỉ cần nói là đang đi dạo buổi tối là xong. Đi dạo bên bờ sông thì cũng chẳng có gì lạ cả.”
“Bằng chứng đâu? Cậu có bằng chứng không?” Michiko vừa lau mồ hôi vừa gần như hét lên.
“Tiếc là không có ai tận mắt trông thấy, hơn nữa thi thể của Kadota cũng đã bị hỏa thiêu nên tôi không có bằng chứng. Những gì tôi vừa nói hoàn toàn chỉ là suy luận.”
“Tao chẳng hiểu mày đang nói cái quái gì hết.”
Hẳn là vì ăn quá nhiều nên Tatsuya ngả người ra sau, tay xoa bụng. Như sực nhớ ra, hắn liền châm một điếu thuốc và rít một hơi sâu.
“Này bà bô. Có thật là bà đã làm mấy chuyện đó không thế? Tôi đã bảo bà là cái bình đó độc lắm đừng có trộn vào rượu cho người khác uống cơ mà,” Tatsuya vừa phả khói thuốc vừa nói bằng giọng kinh ngạc.
Keisuke lên tiếng thay cho Michiko, bấy giờ đang cứng họng.
“Tatsuya đã thử nghiệm trên chuột và thừa biết độc tính của loại thuốc diệt cỏ paraquat. Nhưng anh ta đã không nói cho bà biết một điều quan trọng. Chuyện đó cũng là chủ ý của anh ta. Người uống phải paraquat sẽ không lẳng lặng chết một cách yên ổn. Họ sẽ quằn quại, vật vã, nôn mửa, đi ngoài cho đến chết. Nếu bà cho ông ta uống ở trong phòng thì chắc chắn là căn phòng đó sẽ kinh khủng lắm.”
Michiko bất chợt quay sang lườm Sayumi.
“Không phải cô Sayumi nói cho tôi biết đâu. Đây là lẽ đương nhiên thôi. Nhưng một khi đã ra nông nỗi đó thì cho dù bà có dọn dẹp thế nào cảnh sát cũng vẫn sẽ tìm ra được vết tích. Tatsuya đã tính toán đến cả chuyện đó. Theo những gì tôi nghe được thì hình như từ xưa bà đã không giỏi gì chuyện dọn dẹp nhà cửa phải không. Có phải sau khi đi vứt xác về bà đã nhờ ai đó giúp mình dọn phòng không? Cô Sayumi chẳng hạn?”
“Thật là, các người điên rồi,” Michiko đứng phắt dậy.
“Bà nghe thêm chút nữa đi.”
Ánh mắt của tất cả mọi người bỗng đổ dồn về phía chủ nhân của giọng nói ấy.
Đây là câu nói có nghĩa đầu tiên của Sayumi kể từ lúc bước vào căn phòng này.
“Bà chủ bảo tôi là khách say rượu nôn mửa, hầu hết những thứ rác rưởi bẩn thỉu trong căn phòng đó đều do tay tôi dọn sạch sẽ, vả lại đúng là tôi thấy căn phòng có mùi rất hôi.”
Căn phòng chìm vào im lặng. Nhưng rồi ngay lập tức tiếng Tatsuya vang lên:
“Này này, đừng bảo là ngay cả em cũng về phe bọn chúng đấy nhé. Trong-lúc-anh-không-có-mặt.”
“Anh đừng có giả ngây giả ngô nữa.”
Sayumi hất tay Tatsuya khỏi cánh tay mình. Đôi mắt đỏ hoe của cô nhìn trừng trừng vào hắn.
“Tôi đúng là đứa ngu ngốc. Tôi đã dễ dàng tin mọi lời anh nói. Cả bố mẹ và chị gái đều không cho tôi biết, còn câu chuyện anh nói ra lại quá hợp lý nên tôi đã không mảy may nghi ngờ. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, bởi vì anh là thiên tài lừa gạt người khác.”
“Em hiểu ra cái gì hả?” mắt Tatsuya long lên sòng sọc. “Những gì bọn chúng vừa nói mới là dối trá.”
“Mẹ con với nhau mà lại làm chuyện đó tôi thấy thật kinh tởm.”
“Giờ thì chuyện đó có liên quan gì chứ.”
“Tôi đã đi hội khóa.”
“Là sao?” Tatsuya uống rượu. “Em cứ nói chuyện đẩu đâu, anh chẳng hiểu gì hết.”
“Tôi đã đến dự buổi hội khóa trường cấp hai cách đây ba ngày. Cũng vì họ cứ gửi thư mời mọc dai như đỉa. Tôi cũng có chút chuyện muốn biết nên đã lần đầu tiên tham gia buổi hội khóa. Vì họ tổ chức chung cho cả năm khóa nên tôi đã gặp tay Matsuda học khóa trên anh. Hắn biết chuyện của chị gái tôi. Dĩ nhiên tôi không nói mình là em gái của chị ấy. Họ của tôi ghi trên thẻ tên cũng khác họ chị ấy nên hắn đã không nhận ra. Giữa chừng tôi đã rủ hắn chuồn khỏi buổi tiệc. Chúng tôi vào một quán rượu, khi tôi nói mình rất có hứng thú với những câu chuyện kịch tính kiểu đó, hắn đã cao hứng vừa cười cợt vừa kể cho tôi nghe chuyện hắn và đồng bọn đã tấn công chị gái tôi. Một cách đầy tự mãn. Vì thế tôi đã tự xưng mình chính là em gái của Mika và dùng chai bia táng cho hắn một trận. Đến giờ này mà cảnh sát vẫn chưa hỏi tới chứng tỏ Matsuda đã không trình báo. Trước khi bị đánh hắn đã nói với tôi rằng kẻ dàn xếp chuyện đó chính là Asanuma Tatsuya. Thằng ôn đó cũng tệ thật. Nó chỉ làm độc một việc là lừa Mika đến đấy thôi mà lại dám thu tiền của bọn này. Mỗi một lần... mỗi một lần là.... Chịu thôi, tôi không thể nói ra câu đó từ chính miệng mình được. Tôi muốn giết chết các người.”
Trong một lát, chỉ còn nghe tiếng khóc nức nở của Sayumi.
Tatsuya nhún vai, nói: “Ô kìa. Đợi đã. Em đang nói chuyện quái quỷ gì thế?”
Sayumi không thèm đếm xỉa đến Tatsuya, trừng mắt nhìn Michiko bằng đôi mắt đẫm lệ.
“Bà chủ, những gì anh Hisato vừa nói đều là sự thật đấy.”
“Cô điên rồi. Đùng có nói nhăng nói cuội.”
Người chặn họng Sayumi không phải Tatsuya mà chính là Michiko.
“Bà chủ, nghe tôi nói đã. Ngay trước khi bị cảnh sát bắt giữ Tatsuya đã nói với tôi là Hãy để mắt đến Michiko . Anh ta bảo rằng chắc chắn bà sẽ dẫn một người đàn ông lạ về và cho sống trên tầng hai. Bằng chứng là bà sẽ nhờ tôi đi mua những thứ đồ khác mọi khi hoặc nhờ tôi trông nom cửa hàng lâu hơn thường ngày. Anh ta bảo mình bị bắt oan nên sẽ sớm ra thôi. Và cho đến lúc đó tôi phải giả vờ nghe lời bà và quan sát thật kỹ. Bằng không, ngộ nhỡ sau này xảy ra xích mích thì ngay cả tôi cũng sẽ bị vu là tòng phạm.
Anh ta còn dặn tôi nên nắm giữ bằng chứng về việc bà đã nhốt người đàn ông đó trong nhà. Tôi không hiểu ý anh ta cho lắm nhưng vì thường ngày anh ta toàn kể cho tôi nghe những chuyện kiểu như bà lúc nào cũng lừa gạt người khác để trục lợi, thế nên tôi đã nghĩ lần này cũng là một chiêu lừa đảo công phu hòng lừa ai đó chuyển tiền qua ngân hàng gì đấy. Còn Tatsuya đang lo lắng không muốn tôi bị vướng vào chuyện đó.”
“Em hiểu lầm rồi. Anh có nói như vậy đâu. Em đã bị bọn Keisuke tiêm nhiễm vào đầu nên mới tin lời chúng nói.”
“Tôi đã lén lút lên tầng hai xem thử. Tôi còn chụp cả ảnh nữa kìa.”
Sayumi cho mọi người xem màn hình điện thoại của mình. Trong đó là hình ảnh Kadota đang ngồi thõng thượt trên chiếc ghế vốn được sử dụng ở ngoài trời để xem tivi. Rượu shochu đóng trong những hộp giấy cỡ lớn nằm lăn lóc trên mặt bàn cũng như dưới sàn nhà. Tóc tai bù xù, dù chưa uống paraquat nhưng bóng hình của cái chết cũng đã hiện rõ trên khuôn mặt. Xem ra kể cả có bỏ mặc Kadota như vậy thì ông ta cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.
“Sau đó bà chủ đã sai tôi đi vứt đống rác không cháy được nhưng tôi đã không vứt.”
Lần này là bức ảnh chụp vài bộ quần áo được trải trên mặt đường đâu đó. Mắt Tatsuya sáng lên.
“Tôi đã mang những thứ này về căn hộ của mình.”
Có tiếng Michiko nuốt nước miếng.
“Tôi không biết các người nghĩ thế nào về tôi nhưng tôi không ngu ngốc đến mức đó. Tatsuya nói rằng mình căm thù Okuyama Keisuke và sẽ hủy hoại cuộc đời anh ta nên tôi mới làm theo những gì Tatsuya nói, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi tuyệt đối tin tưởng anh ta. Có điều, tôi tưởng là Michiko lừa được tiền từ người đàn ông đó rồi nên đã thả ông ta về nhà. Không thể tin được bà ta lại giết chết ông ấy thật.”
Tatsuya tỏ ra tỉnh bơ, hắn châm một điếu thuốc mới.
“Nói gì thì nói những chuyện này đều xảy ra trong lúc tôi không có nhà nên chẳng can dự gì tới tôi hết.”
“Bà chủ, mọi chuyện kết thúc rồi. Bà nên nói ra tất cả thì hơn. Tôi cũng sẽ đứng ra làm chứng.”
“Thôi thôi, tôi đã bảo là không biết gì hết mà.” Tatsuya đứng dậy. “Bà bô, giết người là không được đâu. Cách đây mười hai năm, tôi cũng chỉ giỡn chơi là ‘nhìn ông già ngứa mắt quá’ mà bà lại đi siết cổ ông ta thật. Chuyện này mà vỡ lở là bà sẽ bị tử hình đấy. Đúng không luật sư Okuyama? Giết hai mạng người là sẽ bị tử hình đúng không?”
Michiko như chết lặng, một tay bà ta túm những sợi tóc mái vương trên trán đang dính bết mồ hôi, tay kia tóm lấy cánh tay của Tatsuya: “Tatsuya!”
Tatsuya gỡ những ngón tay đó ra.
“Đừng chạm vào tôi, tôi thấy ghê tởm lắm. Người làm chuyện đó là bà cơ mà. Đừng có để liên lụy tới tôi.”
“Đi mà, anh xin em đấy. Đừng có ngúng nguẩy nữa mà."
Đột nhiên có tiếng Tatsuya phát ra từ chiếc điện thoại Sayumi đang giơ lên. Xem ra cô ta đã sử dụng tính năng ghi âm trong điện thoại để tự mình ghi lại cuộc trò chuyện đó.
“Anh đã phải nhịn suốt một thời gian dài, đang bức bối lắm đây này.”
“Em không thích. Anh đi mà làm chuyện đó với cô Michiko ấy,” giọng của Sayumi.
“Em đùa hả, cái con mụ dâm đãng ấy. Chỉ nghĩ đến thôi đã đủ buồn nôn.”
“Em không muốn làm tình địch của bà ấy.”
“Thật lòng anh chỉ có mình em thôi. Anh yêu cưng mà.
Sau khi lặp lại hai, ba lần mấy câu hội thoại kiểu đó, Tatsuya mới nói: “Không lâu nữa con mụ đó sẽ biến mất. Từ giờ cho đến lúc đấy em cố chịu nhé.”
Kết thúc đoạn ghi âm. Keisuke không còn dám nhìn vào mặt Michiko nữa.
“Nhưng rốt cuộc tôi cũng không cho hắn làm chuyện đó,” Sayumi cười khẩy.
“Thật ngớ ngẩn. Tao đi về đây. Bà bô đừng có làm cái bộ mặt đó nữa. Đằng nào những gì bọn chúng nói cũng chỉ là ra vẻ ta đây thôi.”
Thấy Tatsuya toan đứng dậy, Hisato liền ngăn lại.
“Bọn tôi sẽ đi ra ngoài.”
Mặc cho Tatsuya đang trừng mắt nhìn mình như muốn cảnh cáo rằng đừng có chĩa mồm vào, Hisato vẫn tiếp tục:
“Mẹ con cậu cũng nên bình tĩnh nói chuyện với nhau một chút có hơn không? Thời gian còn lại cho các người không nhiều đâu. Chúng tôi sẽ tự mình đến báo cảnh sát. Có thể các người sẽ không bị bắt giữ ngay đêm nay nhưng không chừng sáng mai cảnh sát sẽ tìm đến để hỏi chuyện đấy.”
Mặt Tatsuya hoàn toàn không biến sắc.
“Chuyện là như vậy đấy bà bộ ạ. Có khi bà nên tranh thủ lúc này xem có sơn hào hải vị gì thì ăn đi.”
“Đây không phải chuyện đùa đâu,” giọng Michiko khản đặc.
“Tôi đã bảo là tôi vô can rồi mà.”
“Bà Michiko nói đúng đấy. Anh Tatsuya cũng không đứng ngoài chuyện này đâu.”
Chắc vì có chút men rượu trong người nên Hisato vẫn nói tiếp, chẳng buồn đếm xỉa việc Tatsuya với vành mắt đỏ ngầu đang trừng lên nhìn mình.
“Từ trước đến nay mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ không có nghĩa là nó sẽ mãi mãi suôn sẻ như vậy. Đến một lúc nào đó anh cũng sẽ phải trả giá cho những gì mình đã tự ý gây ra. Xem ra lần này anh sẽ không được bình yên vô sự nữa đâu.
Còn nữa, bà Michiko, đến nước này rồi bà có vội vàng tìm cách che giấu chứng cứ cũng chẳng ích gì đâu. Kiểu như tổng vệ sinh nhà cửa gì đó. Thay vào đấy, bà nhớ để mắt đến Tatsuya kẻo anh ta sẽ cao chạy xa bay một mình. Cứ đà này bà sẽ phải gánh chịu mọi tội lỗi đấy. Chưa hết, nếu bây giờ bà vẫn còn giấu paraquat thì chớ có động vào. Thứ đó nguy hiểm lắm. Thế thôi nhỉ, luật sư Okuyama, chúng ta thanh toán rồi về nào.”
Keisuke đứng lên, đoạn nhìn Sayumi. Nếu được thì cậu muốn rủ cô về cùng. Song lúc này Sayumi chỉ trân trân nhìn vào một điểm trên mặt bàn mà không buồn ngẩng mặt lên. Có lẽ cô đang sắp xếp lại tâm trạng của mình. Nên để cô ấy yên thì hơn.
Lúc Keisuke toan ra khỏi cửa, cậu bỗng nghe tiếng Tatsuya nói với theo sau lưng mình.
“Xin lỗi nhưng trước khi thanh toán mày có thể gọi cho tao một chai Thiệu Hưng nữa không?”
Keisuke ngoảnh đầu lại. Cậu quyết định hỏi Tatsuya, bấy giờ đang cười nhăn nhở, câu hỏi mà cho dù là mười hai năm trước hay bây giờ sau khi đã gặp lại hắn, cậu đều không thể nào nói ra được, vì lo sợ hắn sẽ thản nhiên phủ nhận.
“Vào cái đêm cách đây mười hai năm, có phải chính anh đã cố tình làm rơi tàn thuốc xuống đệm ngồi không?”
Tatsuya không đáp lại mà chỉ phá lên cười như thể hắn đang cực kỳ vui sướng.
Hisato vỗ vai Keisuke, cậu rời đi, bỏ lại sau lưng tiếng cười vẫn chưa ngớt của Tatsuya.
Câu hát nổi tiếng “Không ai được phép ngủ” vang lên theo giai điệu của hộp nhạc.
Đó là tiếng chuông báo thức lúc sáu giờ ba mươi mà Keisuke cài đặt trên điện thoại.
Mặc dù khua tay mò mẫm để bấm vào nút “Nhắc lại báo thức” song từ tận sâu tâm trí dường như đã tê dại của mình, Keisuke hiểu rằng đến lúc cậu phải thức giấc rồi.
Sau khi đối chất với mẹ con Tatsuya ở nhà hàng Trung Hoa ấy xong, Keisuke đã cùng Hisato ghé qua Sở cảnh sát và ở đó đến tận hai giờ sáng.
Nhưng cũng chưa thể xong được. Họ quyết định sẽ tiếp tục vào sáng hôm sau. Cảnh sát yêu cầu họ quay lại vào lúc tám giờ.
Tuy không đói bụng lắm nhưng Keisuke vẫn tự hỏi không biết mình có thời gian để ăn nhẹ cái gì đó không.
Cậu với điện thoại định xem bây giờ chính xác là mấy giờ. Đập vào mắt cậu là dòng tin nhanh.
Nguy kịch vì uống thuốc độc tại một nhà hàng Trung Hoa ở Ikebukuro.
Vừa nhìn thấy dòng tít đó, cơn ngái ngủ của Keisuke hoàn toàn tan biến. Không thể nào, vừa nghĩ Keisuke vừa tìm video chương trình thời sự để xem thử. Trong đoạn video là hình ảnh tòa nhà nơi có nhà hàng Trung Hoa mà cậu đã đến tối hôm qua, cùng với đó là giọng nói của một phát thanh viên quen thuộc trên sóng truyền hình đang đọc to bản tin:
“Vào lúc bảy giờ ba mươi phút tối hôm qua, nhận được tin báo một người đàn ông là khách đến dùng bữa tại một nhà hàng Trung Hoa ở Kita-Ikebukuro thuộc khu Toshima đột nhiên đau đớn quằn quại, xe cứu thương và đưa người này đến bệnh viện. Người đàn ông tên là Ando Tatsuya, 24 tuổi, trú tại khu Itabashi. Theo điều tra của cảnh sát và lực lượng cứu hộ, anh Ando tới nhà hàng này để dùng bữa cùng mẹ mình và một vài người quen khác, và đã uống phải cốc rượu Thiệu Hưng có pha chất độc. Mặc dù đã được đưa đến phòng cấp cứu để các y bác sĩ cứu chữa, song với các triệu chứng nôn mửa và tiêu chảy nặng, anh Ando đang ở trong tình trạng nguy kịch, không thể nói trước điều gì. Anh Ando từng bị bắt giam và khởi tố với tư cách là nghi phạm của một vụ án cưỡng đoạt tài sản gây chết người xảy ra hồi tháng Hai năm nay và trong phiên tòa xét xử công khai tại tòa án Tokyo vừa mới mở ra hồi tháng trước, anh Ando đã đưa ra một chứng cứ đáng kinh ngạc, thu hút sự chú ý của dư luận. Hiện anh Ando đang trong thời gian tại ngoại. Cảnh sát hiện đang thẩm vấn mẹ của Ando, người đã đi cùng anh này vì cho rằng bà ta biết rõ sự tình. Họ cũng thu được lời khai của cô gái đã có mặt trong bữa ăn. Cảnh sát...”
Keisuke gọi điện cho Hisato.
“À tớ xem rồi, xem rồi,” giọng Hisato ngai ngái như thể vừa mới ngủ dậy.
“Cậu cũng đoán trước được chuyện này rồi sao?”
“Cậu nói luyên thuyên gì thế? Tớ có phải thần thánh đâu.”
Keisuke cảm tưởng như có nụ cười thấp thoáng trên khuôn mặt Hisato song có lẽ cậu đã nghĩ hơi quá.
“Nhưng tương tự như vậy, Tatsuya cũng không phải kẻ bất tử.”